• 1,148

Chương 78: Hồ hán tam lại về rồi đây


Hồ Hán Tam: Một nhân vật phản diện trong phim với câu thoại nổi tiếng
Hồ Hán Tam lại về rồi đấy.
Phượng Dịch đến trước bọn họ một chút đang ngồi tọa thiền dưới đất hồi phục linh lực.

Chúc Dao cũng học theo ngồi xuống để hồi phục linh lực, Tử Đãn thì ở bên cạnh bảo vệ.

Mười lăm phút sau, sắc mặt bọn họ mới có đôi chút khởi sắc.

Phượng Dịch đứng thẳng người dậy, liếc nhìn Chúc Dao một cái, siết chặt hai bàn tay duỗi bên hông, giống như cô ta đang do dự một điều gì đó, cuối cùng vẫn quyết định đến gần Chúc Dao, giấu đi cái vẻ cao ngạo thường ngày:
Đa tạ...

ơn cứu mạng của huynh.
Cô ta nói một câu cảm ơn nghiêm túc như vậy, trái lại Chúc Dao cảm thấy hơi ngượng ngùng:
Đừng khách sáo, ta chỉ tuân theo mệnh lệnh của chưởng môn thôi mà.

Ta vẫn phải cảm ơn huynh.
Phượng Dịch nhìn thẳng vào cô:
Nếu như...

nếu như huynh có việc gì cần đến ta, ta sẽ dốc toàn lực để giúp đỡ.

Thật chứ?
Chúc Dao bất ngờ nhớ đến một chuyện.

Phượng Dịch gật đầu.


Vậy thì giao Thuỷ linh cho ta đi.
Mặc dù Thuỷ linh còn ở trong thần thức của cô, nhưng suy cho cùng vẫn thuộc về Phượng Dịch.

Điều bất ngờ là Phượng Dịch không do dự lấy một giây,ngược lại còn mỉm cười đáp:
Nếu như huynh muốn, đương nhiên ta sẽ không khước từ.

Cảm ơn!
Chúc Dao cảm ơn đầy thành ý, chẳng thể ngờ lần này lại lấy được Thuỷ linh một cách thuận lợi đến thế.

Cô cứ tưởng rằng sẽ có một trận khẩu chiến chứ.

Ngẫm nghĩ một chút, cô bèn lấy Thuỷ linh từ thần thức ra, bước gần đến đại dương trước mặt, dứt khoát thả Thuỷ linh xuống mặt nước.


Thuỷ linh, mau đi đi, trở lại với đại dương đi.


Lời cô nói vừa dứt, Thuỷ linh thành thật nằm trong tay cô giống như viện bảo thạch màu xanh lam ban nãy bất ngờ phát ra luồng sáng xanh, hóa thành hình dáng một giọt nước thật sự, nhưng lát sau nó bật người nhảy vọt lên lơ lửng giữa không trung, giống như đang chớp chớp đôi mắt nghi hoặc nhìn cô.


Chíp?Nó phát ra âm thanh giống như Mộc linh.

Chúc Dao nhoẻn miệng cười, cô biết nó cũng nghe hiểu tiếng người giống như Mộc linh vậy, chỉ là Thuỷ linh có hơi trầm mặc chứ không hoạt bát như Mộc linh.


Trở về với dòng nước đi, bất luận thế nào cũng không được xuất hiện trước mặt con người nữa.
Bản tính của con người là tham lam, về điểm này thì không thể thay đổi được, giống như Tiêu Dật trong giấc mơ, rõ ràng hắn chỉ có song linh căn Kim - Mộc, theo lý mà nói hắn chỉ cần hai loại linh căn này, nhưng lại cứ muốn chiếm lấy ngũ linh, ngay cả phi thăng rồi cũng không nỡ buông bỏ.

Những người khác đoán chừng cũng giống hắn, chỉ là những người khác không gặp thời giống như Tiêu Dật mà thôi, cho nên Tiêu Dật là BUG.

Nếu vậy thì chỉ cần tồn tại ngũ linh, thì thế giới này sẽ có nhiều BUG đến không sửa xuể.

Chỉ có khiến người khác không tìm thấy được ngũ linh mới có thể giải quyết vấn đề từ gốc rễ.


Chíp...
Thuỷ linh ngẩn người, đột nhiên giống như hiểu ra được gì đó, nó nhảy nhót hai cái rồi bất ngờ lao về phía cô, hôn cô một cái, sau đó trầm mình vào đại dương, không còn thấy bóng dáng đầu nữa.


Sao...

sao huynh lại?
Phượng Dịch nhìn cô, khuôn mặt ngập tràn vẻ không thể tin nổi, không ngờ tên này đòi Thuỷ linh chỉ để thả nó đi hay sao?
Lão đệ, sao để lại thả Thuỷ linh đi vậy?
Tử Đãn bất ngờ đến sững sờ.


Ha ha, ta không phải Thuỷ linh căn, có thứ này trong tay cũng vô dụng, chi bằng thả nó đi.
Chúc Dao hờ hững đáp.


Cho dù không phải là Thuỷ linh căn thì nó cũng là một bảo bối khó lắm mới gặp được đó.

Đệ không chỉ thả nó đi mà còn bảo nó không được phép xuất hiện trước mặt con người, đệ...

Tránh việc người ta dùng nó làm chuyện xấu chứ sao.
Chúc Dao giải thích:
Huynh cho rằng làm sao Thẩm Trạch có thể luyện thành tư pháp kinh khủng như vậy, rồi làm sao có thể phá hủy đại trận hộ sơn của phái Khâu Cổ từ giữa biển.

Phần lớn là có công lao của Thuý linh đây.

Chuyện này...

nói cũng phải.
Phượng Dịch mấp máy khoé môi, giống như định nói câu gì đó, nhưng đến sau cùng lại chỉ thở dài một tiếng:
Con người huynh...

đúng thật là ngốc nghếch.
Nói xong, nụ cười trên môi cô ta càng thêm tươi tắn.

Đột nhiên Chúc Dao run lẩy bẩy một cách không thoải mái, cô lắc lắc đầu xua tan đi cảm giác kỳ lạ.


Ha ha ha ha, đệ quả là một con người rộng lượng!
Tử Đãn khen ngợi cô một tiếng, vỗ vào vai cô như một thói quen.

Trong giây lát lồng ngực Chúc Dao cuộn trào một phen, phun ra một ngụm máu tươi.


Huynh sao vậy?
Phượng Dịch là người đầu tiên có phản ứng, nhanh tay đỡ lấy Chúc Dao đang lảo đảo sắp ngã, sắc mặt không thể giữ nổi vẻ bình tĩnh, ngay cả bàn tay kiểm tra vết thương cho cô cũng run lên từng Cơn:
Tại sao huynh không hồi phục linh khí?
Sau khi thăm dò, cơ thể Chúc Dao vẫn không có linh lực dù chỉ một chút, cộng thêm vừa rồi bị bầy thú rượt đuổi, gồng mình chữa trị kinh mạch cho cô ta, nên đã phải chịu pháp lực phản phệ rất lớn.


Ha ha, hình như ta không hồi phục linh khí được nữa.


Phượng Dịch và Tử Đãn đều như chết sững, cũng chẳng biết làm gì để giúp cô, từ trước đến giờ họ chưa bao giờ nghe đến việc sau khi pháp lực phản phệ, linh khí không thể hồi phục được nữa? Lẽ nào cô còn chịu phải vết thương nào đó mà bọn họ không nhìn ra được.

Nhất thời hai người họ lóng ngóng tay chân.

Phượng Dịch hơi hoang mang, vội vàng vận chuyển Mộc linh khí của mình cho cô, nhưng linh khí chỉ vừa vào trong cơ thể thì đã tiêu biến.


Làm sao đây? Bắt buộc phải hồi phục linh khí nhanh mới được!


Bàn tay Chúc Dao bị cô ta tóm chặt đến muốn gãy.

Cô là linh căn hộ Lôi, linh khí hệ Mộc hoàn toàn không có tác dụng! Không phải cô không muốn hồi phục, mà là cô không dám tùy tiện dẫn khí nhập thể, làm không tốt sẽ lại gây ra bạo động linh khí.

Cho nên chỉ có thể đợi linh khí của cô tự hồi phục, trước đây khi còn là Trúc Cơ kỳ vẫn rất ổn, linh khí trong cơ thể không nhiều, chỉ cần ngủ một giấc là được.

Sau này Kim Đạn kỳ thì phải cần thời gian mười ngày, bây giờ...

Xem ra không mất mấy tháng hồi phục thì cơ thể không thể trở lại bình thường được.

Sao mà nhớ...

Tử Sắc Lôi Điện của sư phụ quá! Cứ như nghe thấy tiếng hô hoán của Chúc Dao, sau khi cô thổ huyết lần thứ ba, một bóng hình quen thuộc bỗng bay như tên bắn từ trên trời xuống, bạch y không gió thổi vẫn phiêu bồng, khuôn mặt lạnh lùng như khối băng, đôi mắt đang nhìn trân trân vào người đang thổ huyết.


Ngọc Ngôn sư thúc.
Phượng Dịch sửng sốt, cô ta chưa kịp phản ứng lại đã thấy đối phương phất tay một cái, chàng thanh niên trong lòng cô ta đã bay về phía hắn, sau đó lập tức xoay người bay đi không nói không rằng, để lại hai người chẳng hiểu chuyện gì đang diễn ra,
Thái sư thúc đây là...
Tử Đãn ngẩn người, mắt ông ta bỗng sáng bừng lên, suy đoán:
Chẳng lẽ thái sư thúc có cách cứu lão đệ ư?
Khuôn mặt Phượng Dịch thoáng qua vẻ vui mừng, nếu là người ấy thì chắc chắn sẽ có cách.


Đa tạ thái sư thúc ra tay tương trợ!
Tử Đãn vui mừng ra mặt, hướng về phía người vừa biến mất hét lớn.

Còn lúc này, vị sư phụ nào đó lại đang tức đến xì khói, nhìn đứa đồ đệ ngốc nghếch vẫn còn thổ huyết trong lòng mình, chỉ mong có thể cho cô một bài học nghiêm khắc ngay lập tức.

Vừa mới không để ý một cái là đã hại mình ra nông nỗi này, có đồ đệ như cô không hả?


Sư phụ...
Chúc Dao cảm thấy mình sắp bật khóc đến nơi, trước đây dù có mệt hơn nữa, khổ hơn nữa cũng chẳng cảm thấy gì, nhưng vừa trông thấy hắn thì lập tức cảm thấy tủi thân không kiềm chế được.

Cô ôm lấy cổ hắn rồi vùi đầu mình vào:
Sư phụ...

đau quá à.
Vị sư phụ nào đó quay qua lườm nguýt cô, lạnh lùng đáp:
Cố nhịn đi!


Có thể vui vẻ cho con làm nũng chút được không?

Dạo gần đây Tử Mộ có hơi buồn phiền, thân là chưởng môn của phái Khấu Cổ, Tử Mộ bày tỏ quan ngại sâu sắc rằng bảo mẫu không dễ làm.

Bất luận các vấn đề vặt vãnh lớn nhỏ đều phải hỏi tới, lúc nhàn rỗi còn phải đi hoà giải mối quan hệ giữa các đỉnh núi với nhau, rồi kiêm luôn cả người se duyên mai mối vân vân.

Cứ lấy vị trưởng lão mới gia nhập không lâu trước đây làm ví dụ, nếu không phải ông ta có đôi mắt hoả nhãn kim tinh, phát hiện ra mối quan hệ không bình thường, không thể dung thứ trên đời này giữa cậu ta và thái sư thúc.

Có lẽ ông ta đã giải quyết chuyện của cậu ta như bao trưởng lão khác rồi.

Song con người này lại không bình thường, thái sư thúc lại giao cậu ta cho mình, tức là tin tưởng vào năng lực của mình, mình chắc chắn không thể phụ lòng kỳ vọng của thái sư thúc được.

Cho nên ông ta đã xếp cho cậu ta ở Ngự Thú Phong theo sở trường.

Vì để cậu ta có thêm uy tín, ông ta bèn giao một nhiệm vụ vinh quang như cứu viện tôn giả cho cậu ta làm.

Quả nhiên, bọn họ đã thành công cứu được tôn giả, hơn nữa tôn giả còn không ngớt lời khen ngợi, mặc dù phải chịu vài vết thương nho nhỏ, nhưng những thứ này không đáng kể.

Quan trọng là, thông qua sự việc lần này tiếng tăm của cậu ta ở môn phái đã được tăng cao, đồng thời cũng nhanh chóng, thuận lợi hoà nhập vào một tập thể lớn như thế này, đi đến đâu cũng đều là những tiếng tán thưởng.

Tủ Mộ cảm thấy bản thân cũng xem như thành công, thái sư thúc nhất định sẽ nhận ra sự tận tâm của mình, sau đó sẽ khen ngợi mình hết lời, có lẽ lúc cao hứng còn có thể ném cho mình một hai món trân bảo, mới nghĩ thôi đã thấy kích động rôi!

Trí tưởng tượng của Tử Mộ bay cao bay xa, định bụng bây giờ sẽ nghỉ ngơi, bỗng một bóng hình áo trắng lặng lẽ xuất hiện trước giường, khuôn mặt buốt lạnh như băng lạnh lùng nhìn ông ta chằm chằm.


Thái thái thái thái..

Thái sư thúc!
Biểu cảm như vậy không được ổn cho lắm.

Gần đây Ngọc Ngôn có hơi cáu kỉnh, không may thu nhận một đồ đệ phiền nhiễu khiến hắn phải lo lắng, quan tâm nhiều.

Không chỉ đơn giản là lúc nào cũng phải đề phòng cô tìm đủ đường chết, còn phải đề phòng kẻ khác dẫn cô đi tìm đường chết.

Trước đây đồ đệ lúc nào cũng thích chạy ra ngoài thì thôi, lần này hẳn chỉ nhốt cô trong môn phái, trong nhà mình, cô cũng có thể làm mất nửa cái mạng.

Quả thật khiến hắn không kịp phòng bị.

Còn nguyên nhân gây ra tai hoạ lại là do chưởng môn Tử Mộ tính tình luôn thận trọng.

Ngọc Ngôn cảm thấy nhất định không được nhẫn nhịn, bao nhiêu đồ đệ của ông ta, ông ta không hãm hại, sao lại đi hãm hại đứa đồ đệ duy nhất của hắn chứ? Do đó, sau khi chữa trị vết thương cho đồ đệ xong, Ngọc Ngôn dứt khoát xông thẳng đến chỗ Tử Mộ để hỏi tội.

Thế nhưng đến nơi hắn mới sực nhớ, lần này đồ đệ giấu thân phận, Tử Mộ vốn không biết chuyện, chỉ xem cô như một trưởng lão bình thường mà thôi.

Phút chốc hẳn mất đi lý do hỏi tội, trong lòng cứ buồn bực khôn nguôi.

Chính vì thế mà hắn chỉ có thể im lặng không hé răng nửa lời, toàn thân toả ra sát khí, nhìn ông ta đăm đăm...

đăm đăm...

đăm đăm!

Tử Mộ mở nhầm trí tưởng tượng, bị hắn nhìn chằm chằm đến mức toát mồ hôi hột, nhưng lại không biết mình đã làm sai những gì.

Phận là chưởng môn của một phái, Tử Mộ cũng xem như đã quen với vô số trường hợp, nhưng bị một người ngập tràn sát khí nhìn không rời mắt suốt nửa canh giờ, ít nhiều cũng bị dọa mất mật, chân ông ta bắt đầu mềm nhũn cả ra rồi.

Đang định liều miệng rặn hỏi một câu, rốt cuộc thái sư thúc muốn như thế nào, thì Ngọc Ngôn lại vào một cái đã biến mất giống như lúc đến.

Tử Mộ hạn hán lời.

+ Mặc dù không biết rốt cuộc thái sư thúc đến để làm gì, nhưng Tử Mộ lại có thể thở hắt ra một tiếng, cảm giác giống như vừa nhặt lại cái mạng vậy.

Đáng tiếc ông ta đã vui mừng quá sớm, bởi vì ngày thứ hai, Ngọc Ngôn lại xuất hiện trong phòng ông ta, vẫn không hé răng lấy nửa lời, nhìn chằm chằm đủ nửa canh giờ, rồi lại lặng lẽ biến mất không tăm hơi.

10 Cứ lặp đi lặp lại như thế ba ngày, Tử Mộ sắp sụp đổ đến nơi rồi.

Thái sư thúc, rốt cuộc ta đã làm gì sai? Người nói ra đi, ta sẽ sửa không được ư?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.