• 1,148

Chương 90: Sư phụ phải đi rồi


Nếu dám để người phụ nữ khác đụng vào huynh, thì mặc kệ huynh có phải sư phụ ta hay không, bà đây đều sẽ thiến huynh!
Có lẽ là do cô nói quá trình trọng, Ngọc Ngôn hơi ngẩn người, ánh mắt mơ màng bỗng trở nên tỉnh táo hơn.

Nhìn chằm chằm vào đồ đệ vẫn nằm lì trên người mình không đi, mãi sau hắn mới nghĩ đến một khả năng.


Con...

muốn song tu với ta?
.


Chứ còn sao nữa.
Chúc Dao lẩm bẩm, lại đóng một cái dấu xuống:
Không thì chẳng lẽ muốn thảo luận với huynh về tính quan trọng của việc phát triển dân số thế giới à?

.
Ngọc Ngôn không trả lời, nhưng khuôn mặt lại nóng lên, cảm xúc trong lòng chồng chất hỗn loạn khiến hắn không giải thích nổi.

Vui mừng? Thích thú? Hay là kích động? Hắn không phân biệt nổi, chỉ cảm thấy nóng hết cả mặt.

Nhưng mà song tu với đồ đệ, hình như...

cũng không khó chấp nhận lắm.

Chúc Dao bị vẻ mặt của hắn làm cho kinh ngạc, sư phụ đỏ mặt rồi, hơn nữa lại càng ngày càng đỏ, giống như bị nung lên vậy! Chắc không phải hắn vẫn là một cậu giai tân non tơ trong trắng đấy chứ? Sư phụ người trả lời đi, đừng cứ đỏ mặt như thế.

Cứ đỏ mặt như vậy mà mong đợi nhìn cô, thật sự khiến người ta không thể nào khống chế nổi, lúc nào cũng muốn đè lên người huynh đấy có biết không.

Ngay lập tức Chúc Dao cảm thấy máu nóng sục sôi, tay vừa cử động đã nhịn không được vứt hết liêm sỉ đi, đưa tay ra sờ soạng lồng ngực đang để trần của Ngọc Ngôn, tất cả là do huynh ép ta! Đúng lúc cô đang chuẩn bị ăn, sư phụ nọ hình như bất ngờ phản ứng lại.

Hắn đẩy nhẹ một cái, Chúc Dao ngã lăn từ trên giường xuống đất.

Ngọc Ngôn thoáng cái đã mũ áo chỉnh tề đứng dậy.

Chỉ là ánh mắt hắn vẫn không nhìn cô, vẻ ửng đỏ trên khuôn mặt vẫn chưa tan hết, cố gắng giữ vẻ nghiêm túc nói:
Làm bừa, chuyện này sao có thể tùy tiện như vậy được?
Chúc Dao xoa xoa cái mông bị dập rồi bò dậy, người đã không thấy đâu nữa.

Cô bị gió lạnh ngoài cửa thổi đến phát run.

Chúc Dao tức muốn lật bàn, má nó chứ? Bà đây cởi luôn cả quần ra rồi mà huynh lại còn nói với ta như thế.

Từ sau ngày Chúc Dao diễn vai
Bá Vương
đó,
Ngu Cơ
của cô không còn xuất hiện ở Ngọc Lâm Phong nữa, cô lật tung cả Ngọc Lâm Phong lên cũng không thấy hắn đâu.

Tức giận rồi? Phát điên rồi? Hay là do hoàn toàn không có cảm giác với cô nên chạy trốn rồi? Chúc Dao càng nghĩ càng không hiểu gì, rõ ràng hôm đó bầu không khí giữa hai người rất tốt mà, mặc dù cuối cùng hắn chạy mất nhưng cô không tin sư phụ không có cảm giác gì với cô.

Nhưng cô đã tìm khắp Ngọc Lâm Phong rồi mà vẫn không thấy bóng dáng hẳn đâu, hơn nữa Ngọc Lâm Phong đã tăng thêm rất nhiều trận pháp mới, giống như hoàn toàn ngăn cách nơi này với thế giới bên ngoài vậy.

Mặc dù tu vi của cô đã khôi phục nhưng một người hoàn toàn không am hiểu trận pháp như cô vẫn không cách nào ra khỏi Ngọc Lâm Phong được, chỉ có thể ngồi đợi dài cổ thôi.

Ngồi trên đỉnh núi mòn mỏi đợi chờ suốt mười ngày, lúc này sư phụ bỏ nhà ra đi của cô mới trở lại.

Hai mắt Chúc Dao sáng lên, lập tức nhảy từ nóc nhà xuống.

Ngọc Ngôn lại nhẹ nhàng nghiêng người, từ sau lưng lôi ra một nhóc con đang lớn, mà con nhóc này lại quen mắt dễ sợ, cô bé tự xưng là sư muội của cô mà cô gặp nửa tháng trước đây mà.

Chúc Dao dừng bước, bỗng cảm thấy có gì đó đang tắc nghẹn trong lòng.

Ngọc Ngôn lại dắt tay đứa bé, bước dài về phía cô, đứng cách cô hai bước chân, thần sắc dịu dàng nói:
Ngọc...

Dao, vi sư giới thiệu cho con một người.
Hắn đẩy cô bé lên phía trước, cô bé sợ hãi nhìn cô.

Đây là lần đầu tiên cô thấy ánh mắt dịu dàng này của sư phụ, hơn nữa còn hiếm khi nhớ được nửa cái tên của cô, nhưng lại là vì đồ đệ mới đang đứng bên cạnh này.

Bỗng Chúc Dao cảm thấy đau lòng muốn khóc.


Không cần đâu.
Chúc Dao nhìn cô bé:
Bé con đúng không?

Sao người biết ạ?
Hai mắt cô bé sáng lên, vẻ mặt kích động nhìn cô.

Chúc Dao nhếch khoé miệng cười khẽ, lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào Ngọc Ngôn, đây là lời từ chối trá hình sao? Bởi vì có đồ đệ mới sao? Nhưng mà...

thể đíu nào cô vẫn muốn hỏi cho rõ ràng.


Sư phụ, người thành thật trả lời con đi, rốt cục là người có thích con không?
Ngọc Ngôn đờ người, nhanh chóng rời mắt đi:
Khụ khụ...

hư nào, nghe ta nói hết đã, đứa trẻ này là...

Đệ tử mới nhận chứ gì?
Chúc Dao lại chặt ngang lời hắn nói:
Con biết rồi.
Ngọc Ngôn hơi kinh ngạc nhìn cô.

Chúc Dao lại càng nghiêm túc nhìn hắn, tiếp tục nói:
Người rốt cục có thích con không?
Má nó, cho ta một đáp án chính xác đi.


...
Ngọc Ngôn lại bị câu hỏi thẳng thừng của cô chặn họng, im lặng một lúc mới giả vờ tức giận nói:
Đừng làm càn nữa!
Huynh mới làm càn, cả nhà huynh đều làm càn.

Ngọc Ngôn ho hai tiếng, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội để nói:
Nếu như các con đã quen biết nhau rồi, con đưa con bé đi làm quen một chút đi.
Chúc Dao cảm thấy cõi lòng lạnh đi, đã hiểu tại sao bạn thân thất tình lại thích gọi điện thoại cho cô lúc nửa đêm rồi, bởi vì lúc này cô cũng muốn gọi một cuộc.


Đi đi, là cô ấy đấy!
Ngọc Ngôn khẽ đẩy cô bé bên cạnh.

Cô bé cười tươi như hoa xông về phía Chúc Dao, ôm chặt lấy chân cô hét lớn:
Sư phụ!
Chúc Dao thấy cô bé xông tới thì lùi lại hai bước,mở to mắt không dám tin:
Bé con gọi ta là gì?



Sư phụ, sư phụ, sư phụ!
Cô bé hưng phấn gọi cô ba lần, dường như vẫn chưa thỏa mãn, cô bé lại dùng sức cọ cọ vào chân cô:
Con đợi sư phụ lâu lắm rồi đó, cuối cùng sư phụ cũng trở về rồi, cuối cùng cũng được gặp sư phụ rồi.

Khoan đã...

chờ lâu lắm rồi?
Dung lượng não của cô không đủ, để cô từ từ tiếp nhận đã:
Bé con gọi ai là sư phụ? Ai là sư phụ của nhóc?
Cô bé ngẩn người, khuôn mặt ban nãy còn như mặt trời nhỏ, thoáng cái đã giống như mây đen kéo đến, mưa trút ào ào.


Sư phụ...

sư phụ không cần con nữa sao? Và oà...

Đừng...

đừng khóc mà!
Trẻ con thật đúng là khắc tinh của cô.

Chúc Dao ngồi xổm xuống chân tay lóng ngóng bắt đầu an ủi, cô bé lại hoảng loạn rúc vào lòng cô giống như con bò tót vậy, khóc càng đau lòng hơn.


Sư phụ.
Chúc Dao chỉ đành âm thầm cầu cứu Ngọc Ngôn ở bên cạnh, rốt cục là chuyện gì vậy, không phải đây là sư muội của cô sao? Sao lại biến thành đồ đệ của cô rồi? Ngọc Ngôn bình tĩnh giống như chuyện không liên quan đến mình:
Ta đã giao người cho con rồi, tùy con sắp xếp, nhưng trong một tháng cô bé vẫn chưa thể đến bên chúng ta được.
Đây là chuyện gì thế? Chúc Dao nghệch mặt không hiểu:
Cô bé rốt cục là ai? Con vẫn chưa biết gì hết mà?
Ngọc Ngôn ném cho cô một ánh mắt khinh bỉ, không phải cô vừa mới nói cô biết rồi sao?
...
Được rồi, là cô tự tìm đường chết, xin sư phụ hãy chỉ điểm.

Ngọc Ngôn liếc mắt nhìn sinh vật đang khóc nức nở mà nghe đồn đó chính là đồ tôn của mình, rõ ràng là không được kiên nhẫn cho lắm, trước giờ hắn chẳng bao giờ có kiên nhẫn với người khác, với đồ tôn cũng thế.


Trước đây chẳng phải con từng đề nghị với Tử Mộ nhận nó làm đồ đệ sao? Những ngày con không ở đây vị sư đã giúp con đi đánh tiếng trước rồi, khi nào con bé tròn năm tuổi sẽ đền Ngọc Lâm Phong.
Tử Mộ? Nhận đồ đệ? Chúc Dao cố sức lục lọi trí nhớ, hình như cô có từng nói với Tử Mộ chuyện này, nhưng lúc đó cô muốn nhận là...

Khoan đã!

Chúc Dao kéo cô bé ra, lúc này mới nghiêm túc quan sát khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, nhìn kỹ mới phát hiện, trên mặt cô bé thật sự có ba chữ cái
BUG
mờ mờ:
Cô bé là con gái của Tử Mộ!
Mẹ ơi, sao mới đó mà đã lớn bằng này rồi? Nhưng tại sao chữ trên mặt cô bé lại càng nhạt hơn nhỉ?


Ừ.
Ngọc Ngôn nhíu mày:
Mấy năm nay, nó xông vào Ngọc Lâm Phong tìm con không biết bao nhiêu lần rồi, nên hôm nay ta cho nó đến gặp con, để tránh thêm phiền phức.

..
Hoá ra sư phụ mà hôm đó cô bé luôn miệng nhắc đến lại là cô.

Bởi vì chưa từng nhìn thấy sư phụ mình nên mới nửa đêm nửa hôm bò lên để nhìn trộm sao? Xoa đầu bé con nhỏ mềm trong lòng mình, đáy lòng Chúc Dao mềm nhũn, đáng yêu quá! Lau sạch nước mắt trên khuôn mặt nhỏ, giọng nói an ủi dịu dàng vang lên:
Ngoan, đừng khóc nữa.

Sư phụ không cần con nữa sao?
Cô bé sợ hãi hỏi.


Sao có thể không cần chứ?
Chúc Dao cảm thấy sự lo lắng ban nãy của mình cực kỳ ngu ngốc, thơm cô bé hai cái:
Bé con đáng yêu thế này, sư phụ yêu còn không hết đây này.
Nói xong lại dỗ dành, thơm thêm mấy cái mới an ủi được tâm hồn bé nhỏ bị tổn thương của đệ tử.

Chúc Dao vẫn tiếp tục dỗ dành, Ngọc Ngôn đứng bên cạnh đã đen mặt từ bao giờ, tức giận không biết từ đầu nảy sinh.

Hắn lạnh lùng mở miệng.


Nếu đã gặp được rồi, thì mau xuống núi đi! Nhớ kỹ lời ta, trong vòng một tháng không được tự tiện lên núi nữa.
Đồ đệ nhỏ sợ hãi nhìn sư tổ của mình, lưu luyến không rời nhìn sư phụ rồi mới xoay người đi xuống núi.

Trước khi đi còn không quên hết một câu kiểu như sư phụ nhất định phải nhớ con gì gì đó.

Chúc Dao nghe xong thì mềm lòng lắm rồi, có đồ đệ ngoan ngoãn hiểu chuyện thế này thật tốt, cô âm thầm quyết định, cho dù là BUG thì cô cũng sẽ cứu nó trở lại.


Chuyện...

hôm trước con nói.
Mãi đến khi thấy cô bé đã rời khỏi Ngọc Lâm Phong, Ngọc Ngôn mới do dự mở miệng.

Chúc Dao ngẩn người quay đầu lại.

Hôm đó? Hôm Bá Vương ấy sao? Thấy hắn nghiêm túc như vậy, Chúc Dao cũng không khỏi có chút căng thẳng.

Ngọc Ngôn bình tĩnh trở lại, ngay cả vẻ đỏ ửng trên khuôn mặt vừa bị ép ra bởi hành động và lời nói của Chúc Dao cũng đã giảm đi nhiều, hắn nghiêm túc bước từng bước về phía trước nói:
Ta thật sự không thể đồng ý với con được.

...
Má nó, cô bày nhiều trò như thể mà vẫn muốn từ chối à? Chúc Dao nhất thời cảm thấy khó chịu.

Ngọc Ngôn lại ngẩng đầu nhìn bầu trời, dường như đã đưa ra quyết định gì đó rồi thở dài, hắn chậm rãi mở miệng.


Ta nhận đệ tử, vốn chỉ muốn truyền lại công pháp của Ngọc Lâm Phong ta.

Đợi con kết đan thành công, có thể độc lập gánh vác trách nhiệm, cũng chính là ngày ta phi thăng.

Chỉ là không ngờ..
Không ngờ đồ đệ này lại khiến hắn không yên tâm như thế, hắn cứ như vậy mà không buông xuống được.

Ngọc Ngôn tiến thêm hai bước, nhìn thẳng vào đôi mắt lộ rõ vẻ đau buồn của đồ đệ, theo thói quen đưa tay xoa đầu cô:
Chuyện xảy ra với con quá kỳ lạ, e rằng một chốc một lát cũng không thể tìm ra nguyên nhân, ta cũng bất lực rồi.

Cho nên...

ta quyết định phi thăng!


Na ní!!!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi.