Chương 91: Đừng có chết nữa
-
Đồ Đệ Nhà Ta Lại Tèo Rồi
- Vưu Tiền
- 2511 chữ
- 2021-12-31 05:29:36
Cũng không cần sư phụ phải điều tra giúp con.
Ngu ngốc!
Ngọc Ngôn lắc đầu, sắc mặt ôn hòa đến bất ngờ, hắn xoa đầu cô:
Ta đã ở thế giới này gần hai vạn năm rồi, không phi thăng thì cũng phải tái nhập luân hồi, kiểu gì cũng phải rời khỏi chốn này.
...
Cô quên mất là tu sĩ thì cũng có tuổi thọ, tuổi thọ của sư phụ chắc cũng sắp tận rồi đi? Cô lần đầu tiên ghét bỏ tuổi tác của sư phụ, khó khăn lắm mới khiến hắn mở mang được một tí, lại sắp phải đối mặt với chia ly, cái thảm này so với tình cảnh
người có tình cuối cùng cũng thành huynh đệ
chả kém là bao.
Sư phụ khi nào phi thăng?
Ngày mai!
Chúc Dao cúi đầu, chả trách mấy ngày này hắn cứ đột ngột biến mất, hóa ra là chuẩn bị cho chuyện phi thăng.
Còn có, Ngọc Lâm Phong đột nhiên xuất hiện bao nhiêu là pháp trận như thế, hắn cũng là chuẩn bị cho chuyện phi thăng.
Được!
Chúc Dao cắn răng, rốt cục cũng đè nén được nỗi chua xót không ngừng dâng trào từ đáy lòng, hít một hơi thật sâu rồi bước lên phía trước, cô ôm lấy đầu hắn rồi cắn mạnh một cái lên môi Ngọc Ngôn.
Huynh yên tâm, không lâu nữa ta sẽ tới tìm huynh, huynh cứ ngoan ngoãn đợi ở trên trời đi.
Vẫn là câu nói cũ, nếu huynh dám giở trò sau lưng ta, ta quay về sẽ thiến huynh!
Ngọc Ngôn không lên tiếng, chỉ chầm chậm nở nụ cười.
Chúc Dao lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười thực sự của hắn, nụ cười mà cô không cách nào mô tả, chỉ cảm thấy chuyện tốt đẹp nhất trên đời cũng chẳng bằng khuôn mặt vào thời khắc này của hắn.
Nó khiến cô có một khao khát mãnh liệt muốn hôn lên đôi môi đó, giấu đi nụ cười chỉ thuộc về cô.
Ngày Ngọc Ngôn phi thăng, Chúc Dao từ đầu đến cuối đứng trên Ngọc Lâm Phong quan sát.
Ngày đó cả bầu trời giới tu tiên đều bị che phủ bởi những đám mây mang theo lối kiếp dày đặc.
Chín tầng của lôi kiếp khi phi thăng đánh xuống, từng đợt từng đợt sét còn lớn hơn cả Ngọc Lâm Phong lao thẳng về phía sư phụ, chiếu rạng cả bầu trời.
Cô đứng cách đó không xa, trân trân nhìn bóng lưng từ đầu đến cuối đều thẳng tắp đứng ở ngay trung tâm nguồn sáng kia, người đó đón nhận lôi kiếp như thể không chút cảm giác, đến một góc áo cũng chẳng bị tổn hại.
Một mạch chín chín tám mươi mốt đạo thiên lôi.
Từ trên trời bỗng giáng xuống luồng sáng đón tiếp ngũ sắc, những âm thanh của tự nhiên vang lên, hàm chứa vô số thiên đạo.
Trăm loài chim cùng hót vang, bay lượn nhảy múa quanh luồng sáng đó.
Bóng dáng mà cô vạn phần quen thuộc ấy, từ từ bay về phía bầu trời.
Trong lòng cô trống rỗng, không nói rõ được là mất mát hay gì.
Cho đến khi hắn cúi đầu, vội vã gọi
Chúc Dao
, tựa như có chuyện muốn dặn dò.
Cô ngẩn người, phi thân hướng về phía ánh sáng ngũ sắc kia, dừng ở nơi chỉ cách hắn một bước chân:
Sư phụ?
Ngọc Ngôn duỗi tay, vòng qua sau lưng cô, khẽ kéo một cái, cô đã rơi vào lòng hắn, dính sát vào trái tim hắn.
Ngày sư phụ phi thăng đã dặn dò cô hai chuyện.
Chuyện thứ nhất:
Ta ở trên trời đợi nàng!
Ừm...
cứ cảm giác có chỗ nào đấy không đúng? Chuyện thứ hai:
Đừng có tùy tiện chết tới chết lui nữa!
Ừm...
vẫn cảm thấy có chỗ nào đấy sai sai?
Sau khi dặn dò hai chuyện này, sư phụ còn làm ra một chuyện rất đáng xấu hổ, đó là dùng khí thể sét đánh không kịp bưng tai, bịt tai trộm chuông bất ngờ hôn cô một cái, sau đó bỏ trốn khỏi hiện trường giống như tội phạm, phi thăng chuồn mất.
Chúc Dao sờ lên...
chỗ răng đau nhói vì nụ hôn của hắn, trầm mặc không nói.
Sư phụ, nếu huynh không biết hôn thì phải nói sớm chứ, quay lại đây ta dạy cho!
Tóm lại chuyện ngày hôm đó đã tạo ra một cơn chấn động rất lớn, bởi đại sự phi thăng này, hôm ấy gần như tất cả đệ tử phái Khấu Cổ đều chạy ra chiêm ngưỡng, hy vọng có thể mượn chuyện phi thắng của người khác mà lĩnh hội được thiên đạo.
Cho nên chuyện ngày hôm đó đã bị toàn môn phái nhìn thấy hết, tuy rằng không chắc cái nụ hôn bất ngờ kia có bị thấy hay không, nhưng một tiếng gọi cô trước khi đi của sự phụ, người người đều nghe thấy rõ ràng rành mạch.
Tiểu...
tiểu sư thúc.
Chưởng môn Tử Mộ vẫn còn đang kinh ngạc đến sắp rớt cằm, ngơ ngẩn nhìn bóng người lơ lửng trên không.
Cho đến khi cô bé con từ sau lưng ông ta thò đầu ra, cười cực kỳ rạng rỡ gọi:
Sư phụ.
.
Ừ.
Chúc Dao lạnh lùng gật đầu, biết rõ hiện giờ toàn bộ môn phái đang ôm một bụng tò mò, nhưng còn lâu cô mới ngồi giải thích chuyện tình cảm của mình với người khác, thế nên cô mới dùng cái biểu cảm sư phụ thường dùng nhất, lạnh lùng.
Tiểu sư thúc, sao người...
lại quay lại rồi?
Tử Mộ không thể không nói, ông ta vô cùng sửng sốt, vị tiểu sư thúc này không phải đã sớm qua đời từ hai trăm năm trước rồi à? Hiện giờ sao lại mạnh khỏe đứng trước mặt ông ta thế này, hơn nữa còn có tu vi mà ông ta không nhìn thấu được, đúng là cực kỳ phản khoa học.
Gặp phải chút chuyện.
Chúc Dao căn bản không có ý định giải thích, nhìn nhìn cái bánh bao sau lưng ông ta:
Một tháng sau đưa đồ nhi của ta lên Ngọc Lâm Phong.
Cô nói xong cũng không đợi ông ta kịp phản ứng, trực tiếp bay về Ngọc Lâm Phong, còn tiện tay phong ấn trận pháp lại.
Đúng, chị đây lạnh lùng thế đấy.
Trước khi đi sư phụ đã đem nhẫn chứa đồ của hắn giao cho cô, nói cách khác chính là để cô kế thừa toàn bộ tài sản của hắn, lúc sắp xếp di vật, phủi phui cái mồm, lúc sắp xếp tài sản, Chúc Dao nhìn chằm chằm một túi chật cứng những pháp khí pháp bảo, còn có công pháp nguyên liệu luyện khí gì gì đó, có chút nhức đầu.
Má nó, chỗ này cái gì cũng có, vì sao lại không có lấy một miếng linh thạch luôn? Đấy không phải mới là tiền tệ thông dụng nhất trong giới tu tiên à? Không ngờ sư phụ lại nghèo đến mức một mảnh cũng không có.
Chúc Dao có chút lạnh lòng, lẽ nào sau này cô muốn tiêu tiền còn phải đem đống pháp khí này đi bán? Sau khi xác nhận là thực sự không có một miếng linh thạch nào, Chúc Dao thở ra một hơi thật dài, lấy ra một bộ công pháp.
Đây là Ngũ Lôi Quyết mà sư phụ dặn cô nhất định phải thuộc nằm lòng, tu vi của cô thăng cấp rất nhanh, nhưng công pháp lại chẳng tiến bộ là bao, cho nên sư phụ mới bảo cô một tháng nữa mới được thu nhận đệ tử, cũng là vì muốn để cô trong khoảng thời gian này cố hết sức học thuộc công pháp, ổn định cảnh giới.
Tuy rằng cô cũng không biết với thân thể hiện giờ, luyện công pháp nhân tu thì có đột phá gì hay không, dù sao thì cô cũng là một con rồng.
Nhưng khi cô sử dụng công pháp từng học được trước đây thì cũng chẳng có gì không ổn.
Xem ra phương pháp tu luyện đều tương thông cả.
Chúc Dao quyết định đến hàn đàm bể quan một tháng, mãi đến tận khi bước vào, nhìn thấy bóng mình phản chiếu trên mặt nước, Chúc Dao mới biết tại sao Tử Mộ lại kiên quyết gọi cô là tiểu sư thúc như thế.
Má nó, bề ngoài của cô hiện giờ giống y hệt hình dạng ban đầu lúc cô mới xuyên không tới đây.
Chúc Dao có chút hoài niệm, dù sao đây cũng mới là thân thể của cô, Hạt Vừng nói khi yêu thú biến hình sẽ biến thành bộ dạng con người mà bản thân cho là hoàn hảo nhất.
Nhưng vốn dĩ cô không cảm thấy bản thân hoàn hảo, ít nhất là ngực không hoàn hảo tí nào!
Chúc Dao có phần đau lòng trầm mặc, cũng may cô biết thuật biến hóa, cùng lắm là hôm nào đó đổi tạo hình khác chơi.
Thời gian một tháng trôi nhanh như gió, nhưng cũng đủ để cô thuộc lòng hết mọi công pháp hệ Lôi.
Nhẫn chứa đồ trừ các loại công pháp ra, còn có hai cái ngọc quyết thu hút sự chú ý của cô, một ngọc quyết có liên quan đến phương diện rèn vũ khí, cô thâm nhập thần thức vào, phát hiện ở bên trong ngoài phương pháp luyện vũ khí, còn có vài tâm đắc mà chính sư phụ đúc rút ra.
Còn cái còn lại là trận pháp ngũ hành, bên trong tỉ mỉ ghi chép phương pháp bố trí và không chế các loại trận pháp khác nhau.
Ngọc quyết là cách gọi hoa mỹ của bùa chú, quyết pháp của đạo gia.
Sở trường của sư phụ là luyện khí và trận pháp, đặc biệt đã nghiên cứu rất sâu về pháp trận, trong tu tiên giới không có bất kỳ ai có thể vượt qua sư phụ về phương diện này, đến cả trận pháp bảo vệ núi của phái Khấu Cổ cũng là sự phụ thiết kế.
Chúc Dạo nghĩ ngợi, cuối cùng quyết định học trận pháp trước.
Sự phụ từng dạy cô vài trận pháp đơn giản, nhưng tốt xấu gì cô cũng là truyền nhân của Ngọc Lâm Phong, nếu như pháp trận quá yếu, chẳng phải đã làm mất mặt sư phụ rồi sao? Ừ, phương diện này nhất định phải củng cố thêm.
Vừa lấy ra ngọc bài công pháp đó, đột nghiên cô phát hiện trong góc của chiếc nhẫn có đặt một thứ màu trắng, hình dáng còn có phần quen thuộc.
Chúc Dao lấy ra nhìn, mới phát hiện đây là một mặt ngọc, hơn nữa còn giống hệt với cái mặt ngọc sư phụ dùng để ẩn thận khi bọn họ bước vào bí cảnh Thức Vân Khải lúc trước.
Trông có vẻ như đồ thừa còn lại vậy.
Nhưng mà trong mặt ngọc này lại không có thần thức của sư phụ, Chúc Dao hoài niệm vuốt ve, nghĩ ngợi một chút vẫn quyết định đeo nó lên người, xem như vật kỷ niệm cũng được.
Khi Chúc Dao bước ra khỏi hàn đàm liền phát hiện có người đang tiến lại gần, nhìn bộ dạng chắc là đệ tử của Kiếm Phong.
Cô dùng thần thức mở ra trận pháp Ngọc Lâm Phong.
Không tới một khắc, một đệ tử trên người mặc đồng phục thống nhất của môn phái đã lên đến đỉnh núi.
Đệ tử bái kiến tiểu sư thúc!
Chuyện gì?
.
Chưởng môn bảo đệ tử tới mời tiểu sư thúc đến đại điện tham gia nghi thức kiểm tra linh căn.
Đệ tử đó nói.
Chúc Dao lúc này mới nhớ ra, phàm là trẻ con sinh ra trong giới tu tiên, đều sẽ đo linh căn lần đầu tiên vào năm năm tuổi.
Bé con là con gái của Tử Mộ, đương nhiên ông ta sẽ vô cùng coi trọng nghi thức.
Theo lý mà nói Tử Mộ là song linh căn, mà chưởng môn phu nhân cũng là song linh căn nốt, đứa trẻ được sinh ra chắc linh căn cũng không tệ.
Có trách thì chỉ trách Ngọc Lâm Phong này quá nổi tiếng, trước giờ thu nhận đệ tử đều là linh căn hộ Lôi, còn chưa kiểm tra linh căn mà đã bị thu nhận làm đệ tử thế này, không khỏi khiến lòng người bất mãn.
Hiện giờ đặc biệt làm một màn nghi thức, cũng chỉ là muốn chống lưng cho con gái mà thôi.
Chúc Dao hoàn toàn có thể thông cảm.
Vì thế cô liền theo đệ tử kia đi đến đại điện ở chủ phong.
Lúc cô tới nơi, trong điện đã có rất nhiều người, không chỉ có phong chủ các phong, các môn phái Nguyên Anh trưởng lão, đến cả ba vị tôn giả cũng có mặt rồi.
Phượng Dịch ngồi ở vị trí cao nhất, lại khôi phục dáng vẻ đóa hoa cao quý lạnh lùng trước đây, chỉ có điều trong mắt không còn ngạo khí như trước nữa, mà là sự u ám lạnh lùng.
Nhớ lại chuyện trước đây, Chúc Dao vẫn còn hơi ngại, cố gắng thể hiện vẻ mặt lạnh như băng bước vào, không chút khách sáo ngồi ngay vị trí trung tâm.
Khí thế đỉnh Ngọc Lâm Phong chính là như thể hiểu chưa, dù sao hôm nay cô cũng là nhân vật chính của buổi lễ thu nhận đệ tử.
Ngoại trừ Phượng Dịch, hai vị tôn giả kia lại có phần thắc mắc quay đầu nhìn cô một cái, người khác có thể không nhìn ra, nhưng ba người thì hiểu rất rõ, đây chính là vị tiểu sư muội nghe nói đã biến mất lại xuất hiện trở lại, hơn nữa tu vi còn đạt tới cảnh giới Hỏa Thần, hai trăm năm đã Hóa Thân, đùa nhau chắc?
Hai vị âm thầm kiềm chế sự kinh ngạc của bản thân xuống, tu sĩ Ngọc Lâm Phong đều quái vật như vậy à? Hai người trao nhau một ánh mắt trong thầm lặng, lại ăn ý cùng quay sang nhìn Tử Mộ, nhớ tới nhân vật chính sẽ được kiểm tra linh căn hôm nay, liệu có đẻ ra thêm một tiểu quái vật nữa không đây.
Tử Mộ trước hết khách sáo chào hỏi một vòng, thấy mọi người đều đã tề tựu đông đủ, bèn dặn dò vài câu, bảo người đưa con gái mình ra.
Bé con tên thật là Hạ Nhạc Vi, không sai, chưởng môn họ Hạ, không phải họ Tử, Tử Mộ chỉ là đạo hiệu của ông ta thôi.
Hạ Nhạc Vi được chưởng môn phu nhân dắt ra, vốn dĩ cô bé đang ngoan ngoãn nắm lấy tay mẹ, vào khoảnh khắc nhìn thấy Chúc Dao liền trở nên kích động, gọi một tiếng nghe vô cùng ngọt ngào:
Sư phụ!
Nếu không phải bị chưởng môn phu nhân kéo lại, củ cải nhỏ có khi đã nhào qua rồi.
Ừm.
Chúc Dao đáp lại một tiếng, xem như trả lời, tiếp tục tỏ vẻ lạnh lùng.