Chương 332: Thấy chết mà không cứu
-
Đông Phương Thần Thám
- Bố Y Đình Úy
- 1246 chữ
- 2022-02-06 08:06:25
Cái này gọi tai nghe không bằng mắt thấy, Lưu Quần chính mắt nhìn thấy chồng mình Tần Học Xuyên và Đào Nga xuất hiện cùng nhau, dù8 chỉ là ở trong xe hay là cùng xảy ra tai nạn giao thông đi chăng nữa, nhưng cô ta nhận định chồng mình đã có người thứ ba. Vì cả3m thấy đau thương, căm giận không dứt, cô ta đã xảy ra ẩu đả với Thẩm Minh Nguyệt. Sau đó, cô ta ngồi ở hành lang bên ngoài phòng9 cấp cứu, ngồi ôm lấy đầu gối, không muốn nói chuyện với bất cứ ai. Cho dù Tần Học Xuyên được cấp cứu thành công, được đưa vào ph6òng chăm sóc tích cực, cô ta cũng không đi theo, nhưng chi phí cho phòng ICU là rất cao, vẫn cần phải đóng tiền viện phí, một y t5á tới yêu cầu Lưu Quần nộp đủ tiền thuốc men cho Tần Học Xuyên trước.
Không ngờ hành động này lại chọc giận Lưu Quần, cô ta hất tay một cái, đẩy y tá cầm hóa đơn tính tiền ngã ra đất. Cô ta không cảm thấy áy náy gì, thậm chí còn giận dữ hét lên:
Tiền tiền tiền, dám đòi tôi đưa tiền cơ à, đâu phải tại tôi đâm trúng anh ta chứ, cô muốn đòi tiền thì đi tìm con yêu tinh đó đi, chính nó làm hại chồng tôi đấy!
Y tá ở đây đã gặp nhiều người nhà bệnh nhân kích động rồi nên không hề tức giận, chỉ nhặt hóa đơn tiền viện phí dưới đất lên:
Thưa cô, bây giờ chúng ta nên cứu người trước, những chuyện khác thì có gì để sau hãy nói!
Kết quả là Lưu Quần hoàn toàn không nghe, giật lấy hóa đơn mà xé nát:
Muốn cứu thì các người đi mà cứu, tôi không nộp tiền!
Lưu Quần không hoàn toàn tin tưởng, nếu là thợ mỏ bình thường thì sao có thể suy luận tốt được như vậy chứ, nhưng cô ta không để ý đến vấn đề này nhiều, cũng không muốn nói chuyện với Lý Nhất Đình nữa.
Cho nên khi Lý Nhất Đình khuyên cô ta nên bỏ tiền ra cứu Tần Học Xuyên, cô ta vẫn không hề nghe theo, Lưu Quần lại ôm đầu mà thẫn thờ như trước, không để ý đến Lý Nhất Đình nữa, cũng không chịu bỏ tiền ra.
Y tá không biết phải làm sao, hóa đơn bị xé, cũng không khuyên bảo được, không thể làm gì khác hơn đành ấm ức rời đi.
Lý Nhất Đình đứng ở hành lang quan sát tình hình nơi này, cũng thuận tiện trông chừng phòng phẫu thuật của Đào Nga. Bởi vì Lưu Quần vẫn ở lại chỗ này nên Thẩm Minh Nguyệt không dám đưa Đào Muội tới, sợ lại xảy ra xích mích không cần thiết.
Còn phải hỏi nữa à, bọn họ đã biết quen biết nhau từ lâu rồi, trước khi kết hôn đã rất thân thiết, sau khi kết hôn rồi mà còn thường xuyên qua lại với nhau. Trước kia tôi còn không tin, nếu không phải bây giờ xảy ra chuyện như vậy, thì tôi sợ rằng mình vẫn chẳng hay biết gì cả, ôi thôi, nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn cho rằng anh ta cố gắng làm việc, kiếm tiền cho gia đình, không ngờ lại dan díu với con yêu tinh này!
Lưu Quần mở lòng, nói hết tất cả những gì không vui ra, nỗi ưu thương được vơi đi không ít.
Nhưng họ chẳng qua chỉ là ngồi chung xe, điều này không phải rất bình thường sao, chẳng lẽ cô đã bắt gặp được cảnh bọn họ từng làm chuyện gì hay sao?
Lý Nhất Đình cần có chứng cớ xác thực, chứ không phải là dựa vào suy đoán.
Lưu Quần hung dữ trừng mắt nhìn phòng cấp cứu, uất hận trả lời:
Biết chứ, chính con đĩ đó đã dụ dỗ chồng tôi, nên bây giờ mới thành ra như vậy!
Ý cô là cô nghi ngờ Tần Học Xuyên và Đào Nga có quan hệ mờ ám sao?
Lý Nhất Đình nhân cơ hội hỏi.
Nhưng hiển nhiên ông đã hỏi hơi nhiều, khiến Lưu Quần cảnh giác, nghi ngờ ngẩng đầu lên, nhìn Lý Nhất Đình:
Anh là ai thế? Anh hỏi cặn kẽ như vậy để làm gì?
Lý Nhất Đình bình tĩnh buông nhẹ tay:
Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ tò mò thôi, tôi là anh trai của Tiểu Nguyệt - người vừa rồi bị cô đánh, tôi cũng làm việc ở mỏ than đá.
Lưu Quần vốn không khóc, nhưng có lẽ sau khi quá kích động mà trở nên ưu sầu, mím môi thật lâu, được Lý Nhất Đình nhắc nhở thì cô ta mới định thần lại, không nói lời nào, chỉ nhận lấy khăn giấy lau miệng.
Lý Nhất Đình ngồi xuống bên cạnh, nhìn phòng cấp cứu và nhẹ giọng hỏi:
Cô này, trước kia cô đã quen biết cô gái kia à?
Về vụ tai nạn giao thông lần này, ông còn có rất nhiều điều chưa hiểu, nhưng trước khi Khang Thoa tìm được thông tin mới, ông chỉ có thể ở đây trợ giúp bệnh viện cứu chữa Đào Nga và Tần Học Xuyên. Lưu Quần đích thị thấy chết mà không cứu khiến Lý Nhất Đình không thể không ra tay, đâu thể để Tần Học Xuyên thật sự vì không có tiền chữa bệnh mà bị đuổi ra ngoài chứ?
Ông đến gần, đưa khăn giấy cho Lưu Quần và bình tĩnh nói:
Cô hãy nguôi ngoai trước đã, chớ nên kích động.
Tình hình như vậy khiến Lý Nhất Đình không biết phải làm như thế nào, ông lại không thể tùy tiện để lộ thân phận, dù có nói mình là cảnh sát thì vẫn cũng không thể ép Lưu Quần bỏ tiền ra được. Cô ta không muốn bỏ tiền ra để cứu chồng mình, chuyện này không hề phạm luật, cũng không thể ép buộc được.
Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan này, Lý Nhất Đình không thể làm gì khác hơn là nhờ cảnh sát giao thông xin bệnh viện tạm thời làm thủ tục cho Tần Học Xuyên, lấy Bắc Đình làm đảm bảo, nhưng các mục điều trị cần dùng thuốc thì đành phải tạm dừng. Ông có nghĩ tới Mai Viễn Chinh, trước kia, Mai Viễn Chinh khá quan tâm đến gia đình nhà họ Đào, mà Tần Học Xuyên lại là cấp trên trực tiếp của ông ta, nếu đi tìm ông ta thì có lẽ có cách để giải quyết chuyện này.
Mai Viễn Chinh được phép tiếp tục lưu lại thành phố trong thời gian này, tạm thời không điều tra về hành vi nhận hối lộ của ông ta, khi nghe nói Tần Học Xuyên xảy ra tại nạn xe, bị đe dọa đến tính mạng, quả nhiên hết sức kiếp sợ. Lý Nhất Đình nói thật, do một vài hiểu lầm nên người nhà Tần Học Xuyên không muốn trả tiền chữa bệnh cho anh ta, tình hình trong nhà Đào Nga thì chúng ta đều biết, càng túng quẫn hơn, bây giờ vì vấn đề viện phí mà không thể tiếp tục tiến hành công tác cứu chữa hai người đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.