Chương 333: Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã
-
Đông Phương Thần Thám
- Bố Y Đình Úy
- 1481 chữ
- 2022-02-06 08:06:23
Tiết Khôi lại tới nhà hàng cao cấp lúc trước, chính là nơi Thẩm Minh Nguyệt đã từng bám theo, dường như gã tới đây rất thường xuyên, vừa đế8n đã trực tiếp bước vào một căn phòng, ông chủ mỏ than Cát Phụ Khoan đã ngồi sẵn bên trong chờ gã, hôm nay gã hẹn gặp riêng Cát Phụ Khoan 3thôi.
Cát Phụ Khoan bận việc cả ngày, lén mang than đá ra ngoài tiêu thụ nên tâm tình không tệ, ông ta đã sớm tới nhà hàng chờ, cả9m thấy hơi đói bụng, nhìn dáng người ông ta là biết dạ dày ông ta lớn thế nào rồi, không nhịn được đói nên dứt khoát gọi một suất sườn cừu6 lên gặm. Lúc Tiết Khôi đi vào, ông ta đang chuyên tâm giải quyết sườn cừu, ăn đến ngon miệng nên không để ý có người tới.
Tiết Khôi ngồi xuống, lúc này gã không có tâm tình ăn uống:
Không cần đâu, hôm nay tôi không muốn ăn, chắc ông cũng biết chuyện Cao Khả Hoa đã chết rồi nhỉ, nhất định là cảnh sát sẽ nghi ngờ là có liên quan đến tôi, cho nên hôm nay tôi mới tới tìm ông tâm sự.
Cát Phụ Khoan liếc nhìn Tiết Khôi một cái với vẻ kỳ quái, trong lòng lập tức có một suy nghĩ nhưng lại không tiện biểu hiện ra ngoài, vì thế nói:
Tìm tôi làm gì chứ? Đâu phải do tôi giết, lão Tiết, anh lo lắng làm gì, cho dù người khác có hoài nghi nhưng cũng đâu có chứng cứ, sao có thể bắt anh được?
Tiết Khôi mỉm cười vô cùng hài lòng:
Ông chủ Cát, xem ra hôm nay tôi tới tìm ông là đúng, ông nói xem, tôi đột nhiên táo bạo như thế đúng là buồn cười, không phải là chỉ chuyện khai man bị vạch trần thôi sao! Chuyện đó tôi có thể khiến Mai Viễn Chinh chịu tiếng xấu thay tôi, vậy thì lần này cũng thế đi, đúng là một ý kiến hay mà, ha ha!
Hai người cuối cùng cũng trở nên thoải mái nên gọi thêm không ít đồ ăn, ăn uống thả ga, cơm no rượu say rồi mới tận hứng rời đi. Thoáng cái đã hơn tiếng đồng hồ trôi qua, Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập đứng chờ ngoài nhà hàng, quả nhiên nhìn thấy Cát Phụ Khoan và Tiết Khôi đi ra, vì vậy cũng chứng minh Tiết Khôi đến đây vẫn là để tìm Cát Phụ Khoan, nhưng bọn họ lại không thấy Cát Phụ Khoan đi vào, hẳn là ông ta đã đến trước Tiết Khôi.
Bây giờ tình cảnh rối ren, tôi vốn không lo lắng gì nhưng hôm nay lại đột nhiên nghe được Tần Học Xuyên bị tai nạn giao thông, sống chết chưa rõ, nên tôi mới cảm thấy có gì đó không ổn lắm.
Tiết Khôi nói ra lo lắng trong lòng.
Ha ha, tôi nói này lão Tiết, rốt cuộc hôm nay anh bị sao vậy? Tần Học Xuyên bị tai nạn giao thông thì liên quan gì tới anh? Đâu phải anh đâm phải anh ta.
Cát Phụ Khoan phát hiện hôm nay hình như Tiết Khôi có chút thay đổi, một người trước kia không sợ trời không sợ đất, vậy mà hôm nay lại lo lắng bất an.
Tiết Kh5ôi dùng sức gõ mặt bàn:
Ông chủ Cát, ông cũng thoải mái thật đấy, còn ăn trước một mình nữa!
Lúc này Cát Phụ Khoan mới phát hiện có người đang đứng trước bàn, nhưng ông ta vẫn không cảm thấy xấu hổ, giữa bọn họ không cần phải khách sáo, ông ta đặt sườn cừu xuống, lấy hai tờ khăn giấy lau cái miệng đầy dầu mỡ đi:
Lão Tiết à, sao bây giờ anh mới đến thế! Tôi sắp chết đói rồi, nào, ăn thịt cừu đi, tôi bảo phục vụ bưng thức ăn lên.
Chính là vì không phải tôi đâm nên mới thấy không ổn, chúng ta cùng nhau làm nhiều chuyện như vậy mà tôi chưa bao giờ phải lo lắng, bởi vì tôi sẽ không để người khác tra ra được chúng ta đã làm gì, cho dù tra được, tôi vẫn có thể giải quyết. Nhưng chuyện của Cao Khả Hoa và Tần Học Xuyên thì hình như có một thế lực nào đó đang cố ý bắt chước hành vi của chúng ta, nhưng chúng ta lại không biết bọn họ muốn làm gì.
Tần học Xuyên trịnh trọng nói.
Cuối cùng, Cát Phụ Khoan cũng ngừng nhai nuốt, từ lời nói của Tiết Khôi, ông ta quả thật có thể nghe ra gã đang bất an, đây không phải là chuyện đùa. Cát Phụ Khoan vẫn luôn cho rằng là Tiết Khôi hại chết Cao Khả Hoa nhưng lại không có bằng chứng, hôm nay nghe ý của Tiết Khôi thì chuyện này hình như không phải do gã làm, vậy thì là ai? Cát Phụ Khoan không biết có phải Tiết Khôi đang diễn trò hay không, có lẽ là gã đang giả vờ, sau đó lại tìm cơ hội hại mình. Từ khi Cao Khả Hoa chết, Cát Phụ Khoan bắt đầu làm việc cẩn thận hơn, lo sợ người bị hại tiếp theo sẽ là mình, cho nên ông ta cũng rất đề phòng Tiết Khôi.
Tiết Khôi thở dài, lắc đầu nói:
Ông đây đã làm ăn nhiều năm, làm việc chưa bao giờ sợ, thế nhưng lần này lại cảm thấy có gì đó đã đi quá giới hạn.
Lời nói của Tiết Khôi lại càng khiến Cát Phụ Khoan không hiểu, ông ta chỉ có thể khuyên nhủ:
Trời ơi, nếu cảnh sát hỏi anh thì anh cứ nói là hôm đó anh ở mỏ than cả ngày không về, không phải Cao Khả Hoa chết trong thành phố sao? Anh chỉ cần bảo Trâu Tề chứng minh cho anh là được, còn tên bảo vệ ở khu vực khai thác mỏ kia, không phải cũng là người của anh à, nếu đã có nhân chứng chứng minh anh không vào thành phố thì tất nhiên anh sẽ không bị nghi ngờ nữa. Đúng rồi, tôi nghe bảo anh ta chết trong con hẻm trước nhà Mai Viễn Chinh, nói không chừng là do vị quản lý mỏ kia của các anh ra tay đấy, anh cũng có thể đổ tội lên đầu ông ta, dù sao có Mai Viễn Chinh ở đây, chúng ta làm việc cũng không được thoải mái, không bằng nhân cơ hội này mà tiêu diệt ông ta luôn đi.
Hửm? Ông chủ Cát, bình thường tôi thấy ông chỉ biết ăn uống thôi, không ngờ lại có thủ đoạn thế này, giỏi đấy!
Tiết Khôi nhất thời phải nhìn người kia với cặp mắt khác xưa:
Đổ hết mọi chuyện lên đầu lão Mai là một ý kiến hay, nhưng phải làm thế nào? Chúng ta cũng đâu có bằng chứng chứng minh những người đó là do ông ta giết.
Hì hì, anh quá khen. Chuyện này thì tất nhiên chúng ta phải chủ động khai báo, chúng ta không có chứng cứ nhưng vẫn có thể tạo ra chứng cứ giả, mặc kệ có được hay không nhưng ít nhất vẫn có thể đánh lạc hướng.
Cát Phụ Khoan nghiêng người đến bên tai Tiết Khôi và thì thầm vài câu, Tiết Khôi nghe xong thì liên tục gật đầu, nét u sầu trên mặt cũng dần dần biến mất.
Đây đã là lần thứ ba Bắc Đình theo dõi thấy đám người Tiết Khôi tới đây gặp nhau, nếu bọn họ tìm một nhà hàng quen thuộc để tụ họp nói chuyện thì không sao, nhưng nơi này lại cách khu vực khai thác mỏ rất xa, huống chi nhân viên phục vụ trước cửa và bảo vệ có vẻ còn rất thân quen với bọn họ, thậm chí lần nào tới cũng tìm tài xế đưa về, xem ra đám người Tiết Khôi thật sự rất thích nơi này.
Vạn Vĩnh Khôn và Thịnh Mập tiếp tục theo dõi, đồng thời cũng báo cáo tin tức này cho Trần Thiên Vũ, Trần Thiên Vũ vốn muốn tới nhà hàng này điều tra từ lâu nhưng vẫn chưa đến được, lúc trước, ông đã để Thẩm Minh Nguyệt tra thử trên mạng, ông chủ nhà hàng này họ Cát, tình hình kinh doanh rất bình thường. Nhưng lần này Vạn Vĩnh Khôn vẫn báo cáo như thế nên ông liên hệ với đại đội trưởng cảnh sát hình sự Hứa Kiệt, muốn để cảnh sát ra mặt tới ngành quản lý công thương lấy tư liệu chi tiết về nhà hàng này.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.