• 1,784

Chương 337: Sáng tỏ thông suốt


Thế là sự việc đã xảy ra biến hóa cực lớn, Hứa Kiệt lập tức báo vụ Trâu Tề tố cáo Mai Viễn Chinh cho Trần Thiên Vũ biết.

Lý8 Nhất Đình và Trần Thiên Vũ đều cảm thấy rất ngạc nhiên, ở khoảng thời gian mấu chốt này mà nội bộ mỏ than xảy ra chuyện kỳ quái 3như thế, khiến bọn họ hơi nghi hoặc. Lúc đầu, sau khi Mai Viễn Chinh tự thú thì mọi chuyện đều nằm trong sự khống chế của Bắc Đình.9 Bây giờ họ đang sưu tập chứng cứ, tìm ra chân tướng của vụ giết người. Nếu đúng như lời Trâu Tề nói thì Mai Viễn Chinh lại trở thà6nh kẻ tình nghi lớn nhất, nhưng nếu so với biểu hiện của ông ta trước kia thì thực sự không hợp logic.

Lý Nhất Đình tự m5ình chạy tới Cục Cảnh sát để gặp mặt Hứa Kiệt, đồng thời cũng nhìn thấy Trâu Tề. Ông không tiếp tục che giấu thân phận nữa, bởi vì mỏ than tạm thời sẽ không trở lại hoạt động, ông không cần đi nằm vùng nữa. Hơn nữa, ông lộ ra thân phận của mình lúc này là vì muốn Trâu Tề nói thật, chí ít có thể lộ ra một chút sơ hở nếu như đối phương tới đây để hãm hại.
Cái gọi là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, có lẽ chính là tình huống thế này, Lý Nhất Đình bàn bạc với Hứa Kiệt:
Đại đội trưởng Hứa, làm phiền anh phái người lập tức đi tìm Mai Viễn Chinh, bắt ông ấy lại.

Hứa Kiệt có chút hồ đồ:
Tôi không nghe lầm chứ? Anh muốn đi tìm Mai Viễn Chinh sao? Chỉ bằng những lời kia của Trâu Tề à, đó đâu tính là chứng cứ gì, dù cho mấy người thợ mỏ nhìn thấy ông ấy nhưng chúng ta cũng phải đi kiểm tra đối chiếu sự thật, không nên nóng vội như thế chứ?


Ha ha, đây vốn là quyền của anh mà. Cho dù không có bất kỳ chứng cớ nào, nhưng anh vẫn có thể giữ Mai Viễn Chinh ở nơi này hai mươi bốn tiếng, tôi tin vụ án sắp kết thúc rồi.
Lý Nhất Đình thần bí vừa cười vừa nói.

Đây là thứ gì?
Mai Viễn Chinh tới gần, nhưng vẫn không hiểu:
Hả? Là vé máy bay à! Trưởng phòng Lý, anh đưa tôi cái này làm gì?


Ông hãy nhìn thật kĩ lại lần nữa đi, phía trên có bính âm đấy.
Lý Nhất Đình nhắc nhở. Trên vé máy bay cơ bản đều là tiếng Anh, ngay cả tên cũng được viết bằng bính âm Hán ngữ, khó trách Mai Viễn Chinh nhất thời không phát hiện ra.
Bính âm, phanh âm hay pinyin, là cách thức sử dụng chữ cái Latinh để thể hiện cách phát âm các chữ Hán trong tiếng phổ thông Trung Quốc.
Nếu như Mai Viễn Chinh mua vé máy bay muốn chạy trốn thì vô lý, trước đó căn bản là không có ai nói ông ta làm chuyện phạm pháp thì cần gì phải hoảng sợ
bỏ trốn
? Nếu như ông ta thật sự có vấn đề và muốn trốn thì sẽ không đi Bắc Đình tự thú, cứ cầm tiền đi thẳng một mạch là được.
Do dự hồi lâu, ông vẫn lập tức thẩm vấn Mai Viễn Chinh.
Mai Viễn Chinh bị bắt nên rất bối rối, bởi vì chuyện nhận hối lộ nên nhìn chung ông ta đang thấp tha thấp thỏm sinh sống, đã lâu rồi không được ngủ ngon giấc. Cộng với trên mỏ than xảy ra nhiều chuyện như vậy, mới khiến ông ta quyết định tự thú với Bắc Đình. Nhưng vừa mới được Trần Thiên Vũ bố trí cho về nhà không bao lâu thì lại bị cảnh sát tạm giam, ông ta không rõ, ngoại trừ nhận hối lộ ra, mình còn phạm vào chuyện gì?
Quả nhiên Trâu Tề giật nảy cả mình, ông ta hoàn toàn không ngờ một người thợ mỏ dưới tay mình như Lý Nhất Đình đến nơi này lại lắc mình biến hoá, thế mà trở thành trưởng phòng của văn phòng thám tử Bắc Đình. Đối với việc Lý Nhất Đình có thể thành công nằm vùng dưới hầm mỏ một thời gian dài, Trâu Tề hết sức bội phục, trong lòng ông ta cũng càng bất an hơn.
Sau đó, Lý Nhất Đình hỏi thăm Trâu Tề các vấn đề liên quan tới việc tố cáo Mai Viễn Chinh nhận hối lộ, giết người và chạy trốn. Trâu Tề nghiễm nhiên hoảng loạn, lời nói gần giống như trước đó, nhưng rõ ràng có chút khác nhau, đều là những điểm rất nhỏ, người bên ngoài rất khó nhìn ra, nhưng Lý Nhất Đình vốn cẩn thận tỉ mỉ của mình nên dễ dàng phát hiện.
Trâu Tề được thả đi, đây là ý của Lý Nhất Đình, bây giờ vẫn chưa phải lúc thu lưới. Thực ra ông đã tương đối tin tưởng rằng Tiết Khôi và Trâu Tề cấu kết nhau để hãm hại Mai Viễn Chinh. Điều này chứng tỏ những tên này đã không kìm nén được nữa, đã sinh lòng sợ sệt nên mới có thể làm ra hành động không lý trí như vậy, căn bản chính là tự chui đầu vào rọ.

Vậy được rồi, xem ra tôi chỉ có tin tưởng các anh thôi!
Hứa Kiệt nhún vai, nếu đã giao vụ án cho Bắc Đình thì đương nhiên phải hoàn toàn tín nhiệm đối phương.
Nhưng thật ra thì Lý Nhất Đình có dự định khác, ông không hoàn toàn tin tưởng Mai Viễn Chinh trong sạch, bắt ông ta ít nhất có hai nguyên nhân, thứ nhất là đề phòng ông ta thật sự trốn thoát, đến lúc đó nếu muốn tìm người thì sẽ rất khó khăn, thứ hai là vì bảo vệ ông ta. Nếu như đám người Tiết Khôi thấy vu oan giá họa không thành, rất có thể sẽ dùng thủ đoạn tệ hơn để đối phó Mai Viễn Chinh, không thể để tiếp tục xảy ra án mạng nữa, đây chính là biện pháp dự phòng. Ở đây thì ít nhất Mai Viễn Chinh sẽ được an toàn, không bị uy hiếp tới tính mạng.
Chắc chắn là Tiết Khôi và Trâu Tề đều không ngờ rằng Mai Viễn Chinh đã sớm khai nhận chuyện nhận hối lộ, cho nên chuyện tố cáo này không hề có tác dụng. Còn việc có thợ mỏ nhìn thấy Mai Viễn Chinh xuất hiện ở hiện trường Cao Khả Hoa tử vong thì lại càng là lời nói vô căn cứ, vào thời điểm Cao Khả Hoa tử vong, trời còn tối thui, nếu là trong ngõ hẻm có đèn đường yếu ớt chiếu sáng thì có thể nhìn thấy, nhưng bên ngoài thì hoàn toàn lâm vào trong bóng tối. Thợ mỏ ngay từ đầu đã vào ngõ hẻm đó rồi nhìn qua đầu bên kia, đứng ở chỗ sáng nhìn vào chỗ tối, căn bản không nhìn thấy gì cả, sao có thể thấy bóng dáng của Mai Viễn Chinh chứ? Cho nên Lý Nhất Đình lập tức kết luận hai việc này đều là vớ vẩn, còn điều khả nghi duy nhất chỉ có tấm vé máy bay kia.
Lý Nhất Đình tới, để Mai Viễn Chinh nhẹ nhàng thở ra, ở sau khi những người khác rời đi, ông chủ động hỏi:
Trưởng phòng Lý, không phải các anh bảo tôi trước tiên đừng để rêu rao sao? Sao lại bắt tôi tới đây vậy?

Lý Nhất Đình cười cười:
Quản lý Mai, thực sự có lỗi, để ông phải chịu uất ức hai ngày rồi. Vụ án vẫn đang được tiến hành điều tra, nhưng tôi tin tưởng chẳng mấy chốc sẽ tra ra manh mối thôi. Đúng rồi, tôi tới đây là muốn cho ông nhìn một thứ.

Nói xong, ông lập tức đẩy tấm vé máy bay kia tới trước mặt Mai Viễn Chinh.
Nhìn hồi lâu, Mai Viễn Chinh liền sợ ngây người:
Cái này cái này cái này, làm sao có thể, đây là tên của tôi à?


Ông ta ngẩng đầu, khó có thể tin mà nhìn Lý Nhất Đình.

Điều mà Lý Nhất Đình muốn chính là hiệu quả này, ông cần biết phản ứng thực sự của Mai Viễn Chinh, rốt cuộc là giả vờ hay là quả thực không biết.

Trừ khi Mai Viễn Chinh có năng lực phản điều tra chuyên nghiệp, nếu không thì phản ứng tự nhiên trong chớp nhoáng này rất khó trốn khỏi ánh mắt của Lý Nhất Đình. Ông nhìn ra, dường như Mai Viễn Chinh thật sự hoàn toàn không biết chuyện này, càng không biết về sự tồn tại của tấm vé máy bay.

Lý Nhất Đình lấy lại vé máy bay:
Không có gì đâu, quản lý Mai, chúng tôi sẽ xử lý. Ông ở đây nghỉ ngơi thật tốt, sẽ có kết quả nhanh thôi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Phương Thần Thám.