• 183

Chương 212: Xông vào toilet nữ



Đông Quỳ bỗng gọi tôi có chút việc, bây giờ gặp được anh thì tốt quá.

Allen, anh có thể giúp tôi một việc được không? Đây là đ8ồ của Tam gia, có thể phiền anh đi đưa hộ tôi được không? Hình như chỗ Đông Quỳ đột nhiên có việc gấp.

Tôi thật sự không thể r3ời đi được.
Vẻ mặt ngập tràn lo lắng của Trâu Noãn lọt hết vào trong mắt Allen.

Xin lấy căn cước công dân ra.
Quản lý quán net ở quầy lễ tân nói.
Allen không có căn cước công dân, nhưng đối với mấy nơi như quán net kiểu này căn cước công dân cũng không phải là đường tắt duy nhất.

Tôi quên mang theo căn cước công dân rồi.
Không biết tại sao mà gã lại có linh cảm không lành.
Thứ này...
Allen đề cao cảnh giác, bởi vì không phải đích thân Âm Tam ra lệnh cho gã, thế nên Allen không khỏi lo xa hơn.
Allen cũng thấy hơi tò mò:
A? Là thứ gì vậy?9
Tiếp đó, Trâu Noăn lấy một chiếc USBra:
Là cái này, tôi cũng không biết trong đó có gì nữa.
Tóm lại là anh cứ giúp tôi chút6 đi, bây giờ tôi phải nhanh chóng đi ngay, nhưng chỗ Tam gia, tôi sợ anh ấy sẽ mắng tôi...
Nhìn dáng vẻ khiến lòng người phải dao độn5g của Trâu Noãn, thật ra đây cũng chẳng phải chuyện lớn gì, hơn nữa đây lại còn là thứ Tam gia cần.
Allen ngẫm nghĩ rồi gật đầu đồng ý:
Vậy được, đưa đến đâu vậy? Tôi giúp cô.

Cảm ơn anh nhiều, cứ mang đến quán cà phê Lam Đảo là được.
Sau khi xác định không còn gì nghi ngờ nữa, Allen rời khỏi quán net.
Lúc này trong quán ăn, Đông Quỳ đã ăn xong bữa sáng từ lâu, nhưng nhìn đồng hồ đã qua mười lăm phút đồng hồ mà có vẻ Trâu Noãn vẫn chưa có ý định ra ngoài.
Đông Quỳ khẽ nhíu mày, thầm than, túi của cô ấy vẫn đang ở đây, chắc chắn sẽ không đi đâu được.
Gã tìm một quán net, muốn xem xem rốt cuộc trong USB có nội dung gì, nếu là chuyện của công ty, vậy thì gần như Allen đều biết, không việc gì phải che giấu.
Nhưng nếu như là đồ bất lợi với gã...
Allen muốn biết rõ đáp án.
Cô gái đứng trước bồn rửa tay, nhìn vào tấm gương trước mặt, xem ra là đang chuẩn bị trang điểm.
Con gái ấy mà, lúc nào cũng cần chút thời gian để trang điểm, hơn nữa hôm nay trong người cô ấy lại không thoải mái, Đông Quỳ cũng có thể hiểu được.
Lo nghĩ vừa mới dấy lên cứ thể bị dập tắt.
Dường như lúc này cô chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, chờ Đống Quỳ lật tẩy mình.

Noãn Noãn?
Thấy Trâu Noãn không phản ứng, Đông Quỳ cảm thấy hơi tò mò, cậu ta đi lên trước.
Nguy rồi, càng lúc càng gần.
Đông Quỳ vô cùng nghi ngờ, nhìn theo bóng lưng của cô gái ấy...

Son của mình đâu rồi? Rơi xuống chỗ nào rồi nhỉ?
Cô gái vừa nói thầm, vừa lục lọi:
A! Ở đây!
Trâu Noãn cầm thỏi son rơi trên mặt đất lên, đứng dậy.
Đông Quỳ chờ cô ấy quay đầu để nhìn dáng vẻ của cô.
Gã đi vào bên trong, bật một chiếc máy tính lên, cắm USB vào máy tính, mở USBra xem xét nội dung trong đó.
Gã muốn mở ra bí mật được cất giấu bên trong những tập tài liệu thoạt nhìn cực kỳ bình thường kia.
Đôi mắt màu xanh đậm nhìn vào màn hình máy tính, nội dung trên đó...
Trâu Noãn lại quay về trên chiếc xe Jetta, nhanh chóng quay lại quán cháo ăn sáng kia.
Còn Allen thì cầm USB đi tới quán café Lam Đảo.
Nhưng gã vẫn cảm thấy hơi ngờ vực.
Sao vậy? Không thể lên mạng được ư? Nhìn tôi trông giống người trưởng thành mà.
Ỷ vào khuôn mặt đẹp ngoại quốc của chính mình, Allen bèn chọc ghẹo,
phóng điện
với cô gái.
Tất nhiên là cô gái trẻ bên trong thích chết đi được:
Có thể, tôi có thể cho anh mượn...
Cô gái thẹn thùng đáp, lấy thẻ căn cước của mình ra.

Vậy thì cám ơn nhé.
Allen nhận lấy chiếc thẻ căn cước.
Chầm chậm quay đầu, đập vào mắt cậu ta đương nhiên chính là gương mặt quen thuộc của Trâu Noãn, lúc này trên mặt cô đang bôi một lớp phấn lót mỏng, môi hoàn toàn trắng bệch.
Lúc nhìn thấy Đông Quỳ, cô lập tức hoảng sợ hét to:
Á! Đông Quỳ, sao anh lại vào đây vậy hả? Đây là toilet nữ đó!
Đông Quỳ cảm thấy có lẽ là mình quá mức nhạy cảm rồi, có thể là bởi gần đây không nghỉ ngơi cho tốt.

A...
Đông Quỳ hơi mất kiên nhẫn, muốn thúc giục Trâu Noãn.
Dù sao cũng đã qua hai mươi lăm phút rồi, cậu ta đứng dậy, cầm theo túi của Trâu Noãn chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh.
Khóe mắt của Phong Tiểu Mạn thận trọng liếc nhìn Đông Quỳ, dõi theo từng hành động một của cậu ta, lúc này cô thấy cậu ta đang đi tới, lập tức cảm thấy rất căng thẳng.
Đông Quỳ kiên nhẫn chờ đợi.
Nhưng thời gian trôi qua từng giây từng phút, lúc Đông Quỳ ngẩng đầu lên một lần nữa mà cô gái vẫn đứng ở đó trang điểm.
Sắp sửa tới giờ làm việc rồi, nếu còn không đi thì sẽ đến muộn.
Phong Tiểu Mạn xoay người đi vào toilet một lần nữa, Đông Quỳ nhìn thấy Trâu Noãn xoay người đi vào lại toilet? Bỗng chốc phát hiện ra điều khác lạ, cậu ta nhanh chóng xông vào:
Trâu Noãn!
Bất chấp có phải toilet nữ hay không, cậu ta lập tức xông thẳng vào trong.

Á!
Thoáng chốc dẫn tới một loạt tiếng thét hoảng hốt của mấy người phụ nữ.
Cô gái mặc trang phục giống Trâu Noãn đang nằm rạp trên nền tìm kiếm thứ gì đó.
Cô thầm than, sao Trâu Noãn vẫn chưa quay lại? Nếu còn không về thì sẽ bị lộ tẩy mất thôi!
Đông Quỳ càng lúc càng tới gần:
Noãn Noãn, đến chỗ làm rồi lại trang điểm tiếp.
Đừng lãng phí thời gian ở đây nữa, sắp muộn rồi.
Nhưng giờ phút này Phong Tiểu Mạn lại không dám nói tiếng nào, bởi vì giọng của cô và Trâu Noãn hoàn toàn khác nhau, chỉ cần mở miệng thì chắc chắn sẽ lộ tẩy.
Thế nhưng Allen khẽ nhíu mày, không ngờ lại là một loạt
phim con heo
? Không ngờ Âm Tam lại bảo Trâu Noãn đưa giúp thứ này? Thật sự là không nhìn ra được người mà ngày thường luôn bày ra vẻ mặt cấm dục như Âm Tam lại có lúc như vậy, nhưng suy cho cùng vẫn là đàn ông mà.
Nghĩ tới đây, Allen bó tay cười cười, rút USB ra.
Gã thầm than đúng là mình đã lo bò trắng răng rồi.
Nhưng mà...
Sao cô ấy lại ở trong đó lâu vậy nhỉ? Nghĩ tới đây, Đông Quỳ cảm thấy nghi hoặc, muốn vào đó xem thử.
Vừa mới chuẩn bị đứng dậy, bóng dáng quen thuộc kia bỗng đập vào mắt, vì góc độ nên không nhìn thấy được rõ cả người, nhưng vẫn có thể thấy được quần áo.
Tam gia nói có người sẽ đợi ở đó để lấy đồ.
Đến lúc đó người kia sẽ chủ động trả lời anh.
Làm việc mà cứ như thám tử đi theo dõi vậy, Allen không kìm được trêu ghẹo:
Chẹp, bí mật ghê vậy.
Được, tôi biết rồi, cô cứ đi làm việc đi.

Ừ, vậy tôi đi ngay đây!
Dứt lời, hai người rời khỏi đó theo hai hướng khác nhau.
Anh sợ em xảy ra chuyện, lâu như vậy mà em vẫn chưa ra ngoài, thế nên anh mới đến xem sao.

Sao vừa nãy anh gọi mà em lại không trả lời thế?
Đông Quỳ giải thích.

Nhưng Trâu Noãn còn đưa ra được lý do mạnh mẽ hơn cả:
Em có thể xảy ra chuyện gì được, vừa nãy anh có gọi em hả? Chẳng lẽ anh không biết lúc con gái trang điểm thì đều điếc cả sao?
Nhưng mà cô cũng nhanh chóng phát hiện được bầu không khí nơi đây, Trâu Noãn lập tức đẩy Đông Quy đi:
Đây là toilet nữ, anh làm gì thế, mau ra ngoài đi!
Nói rồi, hai người họ rời khỏi nhà vệ sinh.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.