• 183

Chương 213: Tôi là văn sênh nằm vùng



Cực kỳ ngon luôn, à đúng rồi Tam gia, anh lấy được heroin từ nơi nào vậy?
Đông Túy vẫn luôn vô cùng tò mò về chuyện này, n8ếu như có thể, cô muốn trực tiếp bắt được kẻ buôn bán ma túy kia.

Để tránh gây tai họa cho người khác.
Ở một nơi khác, Trâu Noãn và Đông Quỳ đã rời khỏi cửa hàng ăn sáng.

Thấy đỡ hơn chút nào không? Hay là chúng ta đi mua ít thuốc nhé?
Đống Quỳ lo lắng cho sức khỏe của Trâu Noãn, quan tâm săn sóc hỏi.
Chỉ mong là mình đã suy nghĩ nhiều, cũng may, hôm nay tất cả mọi thứ sẽ kết thúc.
Đông Túy cười khẽ.
Giả dụ, lúc đó người kia chưa bao giờ yêu bạn, vậy thì bạn sẽ có thể làm được thôi.
Người ngoài nhìn vào thì cảm thấy họ là một cặp tình nhân tình nồng thắm thiết và thực tế đúng là như thế, nhưng mấy ai biết những hành động quan tâm kia chỉ là ngoài mặt mà thôi.
Có một loại tình yêu chỉ là như chuồn chuồn lướt qua, cũng có thứ tình yêu lại khắc sâu tận tâm can.
Chỉ đáng tiếc, cậu ta không phải.
Nghĩ tới cảm giác đó, quả thật đúng là đãi ngộ của nữ vương.
Em tin rằng chắc chắn Tam gia anh sẽ đem đến cho em.
Khả năng xoay chuyển đề tài trong chớp mắt như thế, cứ như Âm Tam trở thành tùy tùng của Đông Túy vậy.
Thật ra, đổ trong đây chỉ là thứ yếu, chủ yếu là Tam gia muốn tôi nói lại với anh một câu.
Ngô Hâm không để ý tới chiếc USB trên bàn, chỉ tiếp tục nói với Allen.
Lúc này trong quán cà phê không có người khác, vô cùng tĩnh lặng.

Vâng, được ạ.
Cô mỉm cười gật đầu, trong mắt mang theo sự mong chờ và yêu thích khi nhìn khắp vạn vật thế gian.
Vào lúc chiếc xe đi qua một ngã ba đường, còn khoảng năm phút đồng hồ nữa là xe sẽ đi ngang qua quán cà phê Lam Đảo.
Đông Túy cười gượng:
Không có mà.
Chẳng qua chỉ hơi tò mò về vị lão Đại chưa được gặp bao giờ này là ai thôi.
Âm Tam mỉm cười, nói khẽ:
Quả nhiên chúng ta đều giống nhau, đều thích giẫm đạp lên người khác, lấy việc chà đạp kẻ khác làm niềm vui.
Giọng nói của hắn vẫn trầm thấp như thế, vô cùng dễ nghe:
Trái lại, tôi thật sự rất hy vọng hai ác ma như chúng ta, tương lai sẽ đi chung một con đường u ám.
Giọng nói của hắn trầm trầm, ý nói rằng con đường mà họ phải đi còn rất dài.
Cảm giác hắn mang đến cho Đông Túy chính là một loại ảo giác gần nhau lắm thì cắn nhau đau.
Đông Túy nói một cách đương nhiên, trên mặt ngập tràn vẻ mong chờ, hệt như những chàng trai hầu hạ kia đã ở trước mắt cô rồi vậy.

Được.


Em chẳng có hứng thú với nằm vùng hay gián điệp gì hết, hứng thú của em chỉ có mỗi kiếm tiền, như vậy mới có thể thưởng thụ.
Đến lúc đó bao nuôi chục cậu chàng đẹp trai, hai người bóp tay, hai người bóp chân...
Âm Tam gật đầu đồng ý, đây chính là một xã hội tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì lại chẳng thể làm được gì.
Đãi ngộ mà cô muốn, nếu chỉ cần có tiền thì không phải là chuyện không thể hoàn thành.
Hai người lên xe, chuẩn bị đến công ty, xe cộ trên đường vẫn bị kẹt trên đường, trong biển người tấp nập.
Trâu Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ, trên con đường ở hai bên còn đọng lại một chút tuyết,

Allen, phải không?
Ngô Hâm đi đến cạnh Allen, nhỏ giọng hỏi.
Allen chưa từng gặp Ngô Hâm, hơn nữa Âm Tam cũng chưa từng nói với bọn họ về người này.

Hửm? Câu gì vậy?

Tam gia bảo tới này anh nhớ phải cẩn thận một chút.
Ngô Hâm chậm rãi nói.
Nghe thấy câu này, trái lại Allen còn thấy khó hiểu hơn:
Vì sao lại thế?
.

Không sao, chút chuyện nhỏ này không làm khó được em đâu.
Yên tâm đi.
Trâu Noãn bày ra vẻ mặt đắc ý, có đôi khi tình yêu có thể tách rời được với hiện thực.
Lúc này, Allen đã ngồi trong quán cà phê Lam Đảo rồi.
Gã ngồi cạnh cửa sổ, chờ một người khác đến.

Ừ, mời cậu ngồi.
Allen đứng dậy, lịch sự chia tay ra mới Ngô Hâm ngồi xuống.

Đây là đồ mà Tam gia muốn tôi đưa cho cậu.
Allen còn phải đến công ty, gã muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này.
Vẻ mặt Đông Túy vẫn không hề thay đổi.
Đối diện với ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, nhìn thấu lòng người của Âm Tam, Đông Túy từ từ giơ tay ra, làm thành dáng vẻ cầm súng, nhắm chuẩn vào Âm Tam:
Tôi là Vân Sênh nằm vùng đây, mau giơ tay lên.
Khóe miệng cô hơi nhếch lên, mang theo vẻ đắc ý.
Âm Tam giơ tay túm lấy nắm tay của cô, ánh mắt dịu dàng, trong đôi mắt sâu hoắm chỉ có mỗi khuôn mặt của cô:
Ai là cảnh sát, nhưng chắc chắn sẽ không phải em.
Trời sinh em cũng tàn nhẫn như tôi, nếu nói em là gián điệp do băng phải xã hội đen khác cài vào thì có lẽ còn đáng tin hơn nằm vùng đấy.
Lý do để Ấm Tam yên tâm về Đông Túy chính là bởi hắn không hề mảy may cảm nhận được hơi thở mà cảnh sát nên có ở cô.
Lúc này Allen không hề đề phòng.
Gã cho rằng Ngô Hâm chính là người giao dịch mà Âm Tam chỉ định.
Nếu biết mà dễ bị mất đầu, vậy thôi thì hơn!
Đông Túy nửa đùa nửa thật lảng đi.

Không phải em có bí mật gì gạt tôi đấy chứ? Thật ra, Văn Sênh, em biết không, tôi vẫn luôn cảm thấy em giống một người.
Ánh mắt lạnh lùng của Âm Tam chiếu vào Đông Túy, có vẻ như đang muốn nhìn thấu cô.
Gã lập tức đưa luôn chiếc USB ra, đặt nó lên bàn rồi đẩy gần về phía Ngô Hâm.

Ừ, cám ơn anh.
Âm T3am ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường Đông Túy, nói với giọng điềm nhiên như không:
Là hàng trong tay lão Đại.

Lão Đại Lão9 Đại là ai vậy?
Lão đại của Âm Tam ư? Chẳng lẽ phía trên Âm Tam và Tần Nhị gia còn có người khác? Hơn nữa, người kia lại c6òn chuyên buôn bán ma túy? Đông Túy không kìm được muốn hỏi rõ ngọn nguồn,
muốn biết được tình hình chi tiết hơn. <5br>
Nhưng Âm Tam chỉ lạnh lùng đáp:
Em rất muốn biết sao?
Từ trước đến nay hắn đều luôn cẩn thận, lúc chạm đến đề tài cấm kỵ thì lại càng cẩn thận hơn.
Bầu không khí trong phòng tĩnh lặng, ánh mắt của hai bên đều hừng hực.
Gương mặt Đông Túy tràn ngập vẻ nghi vấn khó hiểu:
Ô? Em giống ai vậy?

Giống cảnh sát.
Đáy lòng Đông Túy lập tức run lên, cô thầm than, không phải Âm Tam đã phát hiện ra điều gì đó ngay trong thời khắc quan trọng này đấy chứ? Nhưng trước khi còn chưa xác định được, cô vẫn phải diễn cho hết vở kịch này.
Tuy rằng Đông Túy có rất nhiều điểm đáng ngờ.
Nhưng cô thật sự không giống một người của chính nghĩa.

Đông Quỳ, anh nhìn xem, tuyết rơi thật đẹp biết bao.
Có vài đứa trẻ chơi đắp người tuyết ở trước nhà của mình, lấy quả ớt làm mũi, lấy cúc áo làm hai mắt, trên đầu đội một chiếc mũ, nhìn thôi cũng khiến người ta thấy ở đó thật vui vẻ.

Sao vậy? Muốn ngắm tuyết à? Bạn nốt khoảng thời gian này, rồi sang Nga nhé? Chắc hẳn hiện giờ bên đó rất nhiều tuyết, chắc sẽ rất đẹp đấy.
Trâu Noãn mỉm cười, nghĩ đến cảnh tượng tuyệt đẹp kia, cô và Đông Quỳ cùng nhau ra nước ngoài ngắm tuyết, chắc chắn sẽ rất đẹp.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.