Chương 214: Giang sơn này, chúng ta không cần nữa
-
Đông Túy Hạ Hàm
- Miêu Lão Sư
- 1559 chữ
- 2022-02-06 11:28:14
Bởi vì Trâu Noãn đã liên lạc với cảnh sát để bí mật theo dõi mọi hành động của Tam gia, vì thế anh ấy muốn lợi dụng Trâu Noã8n để tôi chuyển lời cho cậu.
Có vậy thì Trâu Noãn sẽ không nghi ngờ nữa, tình hình của máy cậu bây giờ đang rất nguy3 hiểm.
Điện thoại di động của Tam gia cũng bị nghe lén, không tiến hành động.
Allen, trùng hợp nhỉ!
Đông Quỳ tiến lên cất lời chào Allen.
Allen cũng định thần lại, Ngô Hâm vội vàng rút USB ra.
Đúng thế, trùng hợp quá.
Allen cười gượng gạo, nhưng trong lòng vẫn còn đang sợ hãi.
anh ta đang đi cùng ai vậy? Người đàn ông kia là ai thế?
.
Trâu Noãn giả vờ ngơ ngác làm Đông Quỳ chú ý:
Ừm, mà có thể là đang hẹn hò với bạn gái thôi.
Nhưng mà lúc cậu ta quay đầu lại, nhìn thấy Allen và Ngô Hâm đang vui vẻ ngồi trò chuyện cùng nhau! Gã này...
Sao lại ngồi cùng với cảnh sát? Đông Quỳ liếc mắt một cái là nhận ra Ngô Hâm, cậu ta phanh gấp, dừng xe lại rồi lập tức gọi điện thoại cho Âm Tam.
Trong lớp áo quần, bên hông của cậu ta đều có súng, Trâu Noãn biết điều đó, cô nhìn theo bóng lưng của Đông Quỳ.
Toàn bộ cuộc đối thoại ban nãy của Đông Quỳ và Âm Tam, cô đều đã nghe được hết, cho nên Đông Quỳ muốn vứt bỏ gánh nặng chính là cô.
Nhưng, Trâu Noãn cũng có một linh cảm giống Đông Túy, cô cảm thấy chuyện này vẫn chưa kết thúc ở đây.
Anh cắm USB vào máy tính.
Đặt máy tính nghiêng về phía Allen để gã có thể nhìn thấy được các bước thao tác trên máy tính.
Ngô Hầm mở USB ra, ngoài file tài liệu chứa mấy bộ phim ra thì còn có một tệp tin ngầm.
Còn nữa, tuyệt đối không được để cho người khác biết tôi và cậu đã gặp nhau.
Ngô Hâm vừa nói với giọng từ tốn, ánh mắt vừa liếc nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Allen càng thấy nghi ngờ, giờ này gã ta vẫn nửa tin nửa ngờ, trong đây thật sự có tài liệu quan trọng sao? Sao gã lại không biết chứ?
Anh đừng lừa tôi, tôi đã xem hết USB này rồi nhưng trong đó chẳng có gì quan trọng cả.
Allen vừa nói vừa đánh giá Ngô Hâm một lượt.
Gã muốn tìm được câu trả lời qua nét mặt Ngô Hâm.
Có được thứ này chính là có được một báu vật quý giá.
Mấy tài liệu cơ mật này khiến cho đầu óc Allen bỗng chốc choáng váng, gã nghĩ đến chuyện Âm Tam tín nhiệm mình như vậy thì nhất định là muốn trọng dụng gã.
Nếu không, những tài liệu bí mật này mà rơi vào tay cảnh sát, e là họ đã xong đời từ lâu rồi.
Lúc này Âm Tam đang ở trong bệnh viện đút cơm cho Đông Túy, hai người thoải mái nhàn nhã, hết sức tình cảm.
Nhưng bầu không khí này lại bị cuộc điện thoại cắt ngang, Đông Túy nói thầm
Đến rồi
! Âm Tam nhận máy:
A lô.
A lô, Tam gia, em nhìn thấy Allen đang đi cùng với tên cảnh sát kia, hình như họ đang xem một tài liệu gì đó.
Đông Quỳ nói với giọng cảnh giác, cậu ta lấy ống nhòm ra, bởi vì màn hình máy tính của họ đang hướng về phía cửa sổ, cho nên ở vị trí từ xe cũng có thể nhìn thấy loáng thoáng được nội dung trên đó.
Hửm? Đang xem tài liệu gì vậy?
Sắc mặt của Âm Tam vẫn không hề thay đổi, ánh mắt vẫn dịu dàng nhìn Đông Túy.
Đông Quỳ lạnh lùng nói:
Em chờ ở trong xe đi, anh đi xem tình hình thế nào.
Lúc cậu ta thốt ra câu nói đó, trong giọng nói không hề có một chút tình cảm nào.
Thậm chí ánh mắt còn không buồn nhìn về phía cô.
Sao vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Trâu Noãn vội hỏi, nhưng Đông Quỳ lại chẳng hề trả lời mà lập tức xuống xe.
Gã sợ có kẻ giở trò trong đó nên đã tự mình mở ra.
Ngô Hâm nói một cách yếu ớt:
Tôi không lừa cậu, người bình thường sẽ không thể có tài liệu bí mật như vậy được, cho nên lần này cậu đã tin tôi chưa?
Nội dung bên trong tài liệu đúng là văn bản bí mật của bọn họ, nó có liên quan đến cách thao tác và cả trình tự nâng cấp phần mềm quan trọng nhất, tất cả đều nằm trong đó.
Allen rất chắc chắn về điều đó.
Được, tôi biết rồi.
Nhưng gã lại không biết rằng, nguy cơ của mình đang chuẩn bị ập đến.
Trâu Noãn và Đông Quỳ
trùng hợp
lái xe qua chỗ đó, Trâu Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cô vỗ vào Đông Quỳ ở cạnh bên, nghi ngờ hỏi:
Này, Đống Quỳ, anh xem, đó không phải là Allen sao? Anh ta...
Vì vậy Tam gia dặn tôi, bảo mấ9y cậu chuẩn bị sẵn sàng trước, có thể sẽ phải rút khỏi Đông Thành bất kỳ lúc nào.
Giờ cậu là người duy nhất mà Tam g6ia có thể tin tưởng.
Tập tài liệu này là bí mật của công ty.
Đông Quỳ thấy được nội dung bên trên thì nói ngay:
Hình như là tài liệu của công ty chúng ta! Làm sao bây giờ? Tam gia!
Mọi chuyện rõ ràng rồi, Allen đã bán đứng bọn họ! Nhưng đáp án này lại chẳng khiến cho Âm Tam bất ngờ:
Đông Quỳ, chúng ta làm nghề này đã lâu, cũng nên cân nhắc chuyển đổi nghề rồi!
Đột nhiên Âm Tam nói vậy khiến cho Đống Quỳ không hiểu lắm:
Ý của Tam gia là...? Tam gia làm gì, em cũng sẽ đi theo Tam gia.
Âm Tam rất thích con chó trung thành này:
Ừ, sau khi xác định nội dung tài liệu thì trừ khử chúng đi! Sau đó trút bỏ gánh nặng này rồi rời khỏi đây.
Giang Sơn này, chúng ta không cần nữa!
Lúc Âm Tam nói ra câu nói này, dường như có cảm giác như một đế vương từ bỏ cả giang sơn vậy.
Đông Quỳ gật đầu đáp lại:
Vâng, Tam gia, em biết rồi.
Cuộc gọi kết thúc, Đông Túy cũng đã hiểu rõ là chuyện này vẫn chưa thể xong được rồi.
Hoặc nói đúng hơn là, nó mới chỉ bắt đầu.
Bởi vì kẻ địch của các cô - Âm Tam - không phải là một kẻ tầm thường.
Đông Quỳ đi thẳng vào trong quán cà phê Lam Đảo, sau khi xác định được nội dung trong máy tính, giờ việc cậu ta cần phải làm là tiêu diệt hai người kia.
Ngô Hâm cười ha ha.
Quả nhiên, theo như những gì Đông Túy từng nói, Allen là một người rất đa nghi, cũng rất cẩn thận, họ nhất định phải chuẩn bị mọi thứ thật kỹ càng.
Vì thế, Ngô Hâm lấy một chiếc laptop từ trong ba lô của mình ra:
Mật khẩu chính xác không thể để người khác nhìn thấy dễ dàng như vậy được, đây cũng là một cách bảo mật.
Vừa nói, Ngô Hâm mở laptop lên.
Nghĩ đến khả năng Đông Quỳ đã bị Trâu Noãn lợi dụng, Allen lại càng thêm cảnh giác.
Dù Allen có phản bội hay không thì giờ gã cũng đã bị tuyên bản án tử hình rồi.
Ý của Âm Tam là: Dọn sạch những thứ chướng tai gai mắt này, trút hết những gánh nặng hiện tại! Chỉ để lại cho bọn họ một bộ xương khô mà thôi! Bởi vì cảnh sát đã thăm dò được tất cả tình hình của hắn rồi.
Cậu cầm về đi.
Nhất định phải giữ cho k5ỹ.
Đừng để bất cứ ai phát hiện.
Chỉ cần nhấp vào phần cài đặt ở trên trang chủ là có thể mở ra.
Nội dung thật sự nằm ở trong tập tin ngầm đó.
Quả nhiên, thử Allen nhìn thấy chính là bí mật quan trọng nhất của công ty.
Âm Tam hờ hững bình tĩnh như thế thì chứng tỏ hắn đã đoán trước được là sẽ có ngày hôm nay.
Cũng đúng thôi, người mà ngày nào cũng sống trên lưỡi dao thì sao có thể không tìm cho mình một đường lui trong thời điểm quan trọng nhất chứ?
Tam gia, đã xảy ra chuyện gì sao?
Đôi mắt Âm Tam vẫn lạnh lùng như trước, nhưng khóe miệng lại hơi cong lên:
Xin lỗi nhé Văn Sênh! Đến lúc nghỉ ngơi rồi, chúng ta nên lên đường thôi.
Lòng Đông Túy khẽ run lên.
Cho nên, chiến dịch mới đã bắt đầu.
Đông Quỳ mỉm cười ngồi bên cạnh Allen:
Tôi xem thử xem ở đây có gì uống được không?
Đông Quỳ vừa nói vừa cầm thực đơn lên, xoay tay vung dao...
đâm thẳng vào bụng của Allen.
Sắc mặt của gã lập tức thay đổi, không ngờ mọi chuyện lại đến nhanh như vậy.
Đồng tử của Allen không ngừng gian rộng ra, gã trừng mắt nhìn Đông Quỳ, vẻ mặt như không thể tin nổi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.