• 764

Chương 216: Màn đối đầu của tình địch



Văn Sênh, chúng ta lại gặp nhau rồi.
Tần Nhị gia nở nụ cười gian xảo, gương mặt tràn đầy vẻ tinh ranh.

Đông Túy cũng nở 8nụ cười yếu ớt, xem ra, một trận chiến mới cũng chính thức khai màn rồi.

Đồng chí cảnh sát, anh đang làm gì vậy? Tôi là công dân lương thiện đó!
Tần Nhị gia vừa xuống xe, vừa luôn miệng bao biện cho bản thân.

Đừng có nói nhảm nữa, nếu không tôi lập tức bắn chết anh đấy!


Vậy chi bằng làm một cuộc giao dịch đi, tôi với anh đầu một trận, anh thẳng thì ba chúng tôi sẽ theo anh, anh thua thì anh phải thả chúng tôi đi!
Đông Túy không cho rằng Âm Tam là một người tuân thủ lời hứa, e rằng đây chỉ là kế hoãn binh mà thôi.
Nhưng, Hạ Hàm thì...
Cũng đúng lúc đó, bên ngoài cửa sổ có một khẩu súng dí vào đầu Tần Nhị gia.

Xuống xe.
Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên.

Hì hì, anh cảnh sát à, cẩn thận súng bị cướp cò đấy!

Đừng có dài dòng lôi thôi, mấy người xuống xe hết cho tôi.
Hạ Hàm liếc nhìn Đông Túy và Âm Tam đang ngồi ở hàng ghế sau với ánh mắt khinh thường.
Anh đã nói phải nhanh chóng đón Đông Túy về, anh không muốn để cô lún càng ngày càng sâu vào vũng bùn lầy này được! Anh sợ cô sẽ không còn đường lùi nữa.
Trong cống thoát nước vừa ẩm thấp vừa tối tăm, hơn nữa còn rất hôi thối.
Đông Túy khẽ nhíu mày.
Mẹ nó chứ, ở trong này thối thật đấy.
Tân Nhị gia vừa chửi vừa lấy tay bịt mũi lại, bước nhanh về phía trước.
Âm Tam và Văn Sênh cứ thế đi theo sau hắn ta, trong tay hắn cầm một cái đèn pin, chiếu sáng lối đi trước mặt.
Bóng cây râm mát, bầu không khí trong lành, Đông Túy khẽ cảm thán một câu:
Quả nhiên, thế giới bên ngoài vẫn là tốt nhất.
Đầy ắp những tia ấm áp của ánh nắng mặt trời.

Được rồi, chúng ta đi thôi.
Tần Nhị gia chạy thẳng về phía chiếc xe van đang đậu bên cạnh luống hoa.

Hì hì, anh là cảnh sát, không thể vô duyên vô cớ làm người vô tội bị thương được đâu nha!
Tần Nhị gia vẫn giữ vẻ mặt gian xảo, ranh mãnh, hắn ta nở nụ cười nịnh nọt, nhưng câu nào nói ra cũng trúng vào tim đen.
Hạ Hàm nhìn Đông Túy và Âm Tam rồi lạnh lùng nói:
Trái đất tròn quá nhỉ, lại gặp hai người rồi! Lần này tôi sẽ không để các người chạy thoát đâu.
Lần này coi như là lần đầu tiên Hạ Hàm và Âm Tam đối đầu trực diện.

Xin chào, Tần Nhị gia.
Bọn họ dường như chẳng 3hề bận tâm rằng bản thân mình vừa thoát khỏi nguy hiểm, cuộc đối thoại lúc này cứ như đang chào hỏi xã giao bình thường thôi vậy.9

Cảm ơn nhé Nhị gia, chúng ta đi thôi.
Âm Tam đã đứng dậy, cởi bao vải đang trùm trên người xuống.

Vẫn ổn chứ?
Đông Túy bước xuống thang, đứng cạnh Âm Tam, còn Âm Tam thì ân cần hỏi han cô.

Vâng, không sao, yên tâm đi.
Tần Nhị gia cũng nhanh chóng nhảy xuống.

Văn Sênh đi lại không tiện, tôi sẽ xuống trước để đỡ cô ấy! Anh xuống sau cùng rồi thu dọn hiện trường nhé.
Là một người đàn ông, điều đầu tiên phải quan tâm chính là vết thương của Đông Túy.

Không thành vấn đề.
Nghe theo chú mày.
Nói rồi, Âm Tam xuống trước, dưới đó có một cái thang, độ sâu khoảng bốn mét.

Đến đây nào Văn Sênh! Để anh đây ôm một cái nào.
Tần Nhị gia nói chuyện chẳng khi nào đứng đắn, đàng hoàng, người nào mà mới quen biết hắn ta chắc chắn sẽ cảm thấy hắn ta là một tên dê xồm.
Bằng cách thức rất đơn giản chẳng tốn một binh một lính nào mà vẫn có thể thoát khỏi tầm mắt của kẻ địch, giống như chơi trò biến mất vậy.
Đông Túy và Âm Tam cũng lên xe, lúc này chỉ có đến được nơi an toàn mới có thể hoàn toàn yên tâm.
Thế nên, dù cho cấp trên có hạ lệnh bắt buộc rút lui thì anh vẫn hành động một mình.
Đáy lòng Đông Túy khẽ run lên, trong tình cảnh thế này, cô không biết phải xử lý thế nào cho thỏa đáng.

Tiểu Tam, lại đây, giúp anh mày một tay đi.
Tần Nhị gia cất tiếng gọi.
Âm Tam đi tới đó, trước mắt Đông Túy là cảnh tượng hai người đàn ông đang hợp sức nhấc miệng cống lên.
Vốn dĩ con đường nhỏ này rất khó bị phát hiện, thế nên, bọn họ trốn thoát theo lối này cũng dễ dàng như trở bàn tay.

Ôi trời ơi, đi nhanh lên đi, đừng có ở đó mà liếc mắt đưa tình với nhau nữa.
Ba người cũng nhanh chóng quay trở lại mặt đất.
Họ nhìn toàn bộ khung cảnh xung quanh, đó là một tiểu khu bình thường, nhìn ra xa thêm chút nữa, bên ngoài hàng rào còn trồng cả cây cối.
Hắn ta trèo lên, sau đó duỗi tay ra,
Nào, Văn Sênh, lên đi! Nhị gia ở trên này sẽ che chở cho em.
Tuy rằng Tân Nhị gia không phải người tốt, nhưng cũng là người rất có nghĩa khí.
Đông Túy từ từ leo lên cái thang, bởi vì cô đang bị thương nên hành động rất khó khăn.
Nhưng Tần nh6ị gia lại mang dáng vẻ đắc ý, vừa cười hì hì vừa chỉ tay về phía Âm Tam,
Tiểu Tam, nói lời phải giữ lấy lời, tôi đã giúp cậu tho5át khỏi biển lửa! Cậu cũng không được quên chuyện đã đồng ý với tôi đấy nhé.
Dường như lúc nào bọn họ cũng như đang thực hiện một cuộc giao dịch vậy.
Âm Tam đi đến bên cạnh Đông Túy, đỡ lấy vai phải của cô, hắn nhìn Tần Nhị gia bằng ánh mắt chẳng hề có chút kiêng dè nào:
Đương nhiên, Âm Tam này đã bao giờ thất hứa đâu? Bớt nói nhảm, mau đi thôi!

Tam gia, anh đã hứa gì với Nhị gia thế:
Đông Túy rất muốn biết nội dung của cuộc giao dịch này là gì.
Chẳng đợi Âm Tam trả lời thắc mắc của Đông Túy, Tân Nhị gia đã cười hì hì rồi nói:
Cậu ta muốn lấy thân báo đáp.
Câu nói đùa này chẳng buồn cười chút nào...
Đông Túy bất đắc dĩ nhếch khóe miệng lên, bọn họ đi về phía cuối con hẻm nhỏ.
Cảnh sát đã mai phục sẵn ở khu vực gần đây, nhưng bọn họ sẽ không đi theo con đường thông thường.
Ngay khi gần đến đoạn đầu con hẻm, Tần Nhị gia bỗng ngồi xổm xuống, gõ mấy cái vào nắp cống bên dưới.
Bọn họ vô cùng nhạy bén, chẳng mấy chốc đã nhận ra chuyện này bất thường...
Có bẫy.
Tần Nhị gia nhìn thấy Đông Túy và Âm Tam đã ngồi ngay ngắn vào chỗ thì khởi động xe:
Đi thôi!
Tần Nhị gia nổ máy, lái xe chuẩn bị rời khỏi tiểu khu với dáng vẻ đầy đắc ý.
Nhưng chiếc xe còn chưa chạy được một trăm mét thì đột nhiên tắt máy dừng lại.
Đông Túy bước nhanh qua đó, dưới sự giúp đỡ của Tân Nhị gia, cô từ từ đi xuống dưới, chiếc ghế bên dưới đã được Ẩm Tam cố định chắc chắn.
Để cô có thể đứng vững hơn.
Quả thật, trong cống thoát nước bẩn thỉu rác rưởi chất đống, có lẽ người bình thường sẽ không chịu được, thế nhưng vì để giữ cái mạng này nên cũng chẳng còn cách nào khác.
Đường ống thoát nước vắt ngang, chẳng chéo khắp nơi cùng với mùi hôi thối từ bên trong tỏa ra khiến cho Đông Túy không chịu nổi mà bước nhanh hơn.

Hử? Chuyện gì thế này?
Tần Nhị gia cau mày, khuôn mặt gầy gò của hắn ta như được kéo dài ra năm mét.
Hắn ta cố hết sức khởi động máy, nhưng chiếc xe chỉ phát ra một tiếng
brừm brùm
rồi sau đó tắt ngúm không có bất kỳ động tĩnh nào nữa.
Đi được khoảng mười phút cuối cùng cũng đến một cái miệng cống khác.
Vẫn như cũ, Tần Nhị gia trèo lên trước, giơ nắm tay gõ vào nắp cống, sau đó gắng sức mở nó ra.

Nhị gia, còn bao lâu nữa mới có thể ra ngoài được.

Nhanh thì cũng phải mất mười phút nữa, nhưng nếu hai người còn cứ tiếp tục lề mề chậm chạp như vậy thì nửa tiếng nữa cũng chưa ra được.
Câu nói này của Tần Nhị gia khiến đáy lòng của cả hai bỗng căng thẳng.
Hai người vội vàng bước nhanh hơn, đuổi theo bước chân của hắn ta.

Được, tôi đồng ý.
Nói rồi, Hạ Hàm đặt khẩu súng trong tay xuống, Tần Nhị gia lại cảm thấy tay cảnh sát này thật thú vị, hắn ta quay về đứng bên cạnh Âm Tam, ánh mắt không rời Hạ Hàm một giây một phút nào.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.