• 763

Chương 217: Anh mau đi đi, đừng quay đầu


Tốc độ của Âm Tam rất nhanh.

Nhanh đến mức Hạ Hàm có cảm giác như bị hắn kẹp chặt không buông, cái cảm giác này rất 8giống một người, giống như cái hôm mà anh và Đông Túy giao đấu với nhau lần đầu tiên.

Chỉ có điểm khác chính là lực3 đánh của Âm Tam rất mạnh, còn Đông Túy thì chỉ biết dùng thủ đoạn.
Nào, tôi xin cạn ly trước kính mọi người!
.
Tần Nhị gia đọc diễn văn, thoạt nhìn thì tình cảm thân thiết như thế, nhưng Đông Túy lại nhớ đến Âm Tam cũng từng nói những lời giống như thế, nhưng nếu như có người làm trái ý hắn thì người đó chắc chắn sẽ chết.
Mọi người đều chỉ nói ra những lời khách sáo theo thói quen mà thôi.

Chúc mừng Tiểu Tam trở về, cũng chào mừng các vị gia nhập! Những gì đã qua thì cũng qua rồi, cũ không đi thì mới không đến, sau này mọi người đi theo Nhị gia và Tam gia cùng nhau làm việc.
Hy vọng sau này các vị sẽ chăm sóc, giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn.
Sau này chúng ta đều là người một nhà.
Nếu không, nhỡ hăn quay lại gọi người giúp đỡ đến là chúng ta coi như xong đời.
Đông Túy giải đáp một cách ngắn gọn, tiện thể nhắc nhở Tần Nhị gia.
Tần Nhị gia vỗ đầu, tặc lưỡi,
Đúng rồi, thật là, tôi quên mất, trước tiên phải sửa lại xe đã.
Tôi đi xem xe trước đây!
Nói xong, Tần Nhị gia xoay người chạy đến chỗ xe.

Mẹ kiếp, hóa ra hắn ta đã dùng túi nylon bít kín ống xả khói, chẳng trách không khởi động xe được! Như vậy chúng ta không dùng con xe này được nữa, mau ra ngoài gọi xe thôi.
Tần Nhị gia vừa lẩm bẩm nói rõ tình hình, vừa ngán ngẩm lắc đầu.
Dường như đã suy ngẫm đủ rồi, Âm Tam đứng dậy, ba người rời khỏi khu chung cư.
Nghĩ lại chuyện vừa rồi, Tần Nhị gia không nhịn được chọc ghẹo Âm Tam, VÔ kìa? Tiểu Tam à.
Ngón tay của Âm Tam cuộn lại.
Đây là động tác đặc thù của hắn, Đông Túy lập tức hiểu Âm Tam muốn làm gì, trong ống tay áo của hắn vẫn luôn giấu một con dao, để phòng trường hợp ngoài ý muốn hoặc.
Nếu như đánh sòng phẳng mà thua, vậy thì liền giở mánh khóe tàn nhẫn để giành thắng lợi! Đôi mắt hắn lạnh lẽo, khóe miệng mỉm cười, nhìn anh.
Bởi vậy, cây côn đập mạnh lên vai anh.
Hạ Hàm lùi về phía sau hai bước theo bản năng, anh nhìn Đông Túy với vẻ bất đắc dĩ, cũng có phần vô tội.
Chỉ thấy vẻ mặt Đông Túy dữ tợn quát to:
Mau cút đi cho tao! Nếu không tạo đánh chết mày! Tao nói cho mày biết, bọn tao có súng đó, đếch sợ mày đâu! Nếu không phải vì bố mày là Cục trưởng, đánh chết mày rồi sẽ gặp phiền toái thì bọn tao đã làm thịt' mày từ lâu rồi!
Lời nói của Đông Túy cũng đã nhắc nhở Ấm Tam và Tân Nhị gia.
Không được, cứ như vậy, Hạ Hàm sẽ bị thương mất!

Thằng khốn!
Bỗng nhiên Đông Túy xông lên, dáng vẻ như không thể nhịn được khi nhìn thấy Âm Tam bị đánh ngã dưới đất, cầm ngay cây con không biết ai làm rơi trên mặt đất lên, đập về phía Hạ Hàm,
Đừng có động vào Tam gia!
Cô quát to một tiếng.
Hạ Hàm nhìn thấy Đông Túy đang nhào đến, nghĩ đến vết thương của cô, làm lòng anh nao nao, bởi vì thương cô, cho nên anh không hề muốn ra tay với cô.
Bọn họ rời khỏi nơi này một cách lặng lẽ không gây tiếng động, kế hoạch vẫn đang tiếp tục diễn ra.
Tần Nhị gia nhiệt tình làm lễ chào đón Âm Tam.
Ban đêm trong
căn cứ
của Tần Nhị gia, mọi người ngồi trong căn phòng trang nhã lịch sự.
Cậu nói xem, nếu tên nhóc vừa rồi hợp thành một cặp với cậu, thật đúng là một lựa chọn không tồi! Nó có thể đánh chú mày ngã sấp xuống đất, cũng coi như là hạt giống tốt.
Đương nhiên, Tần Nhị gia đã nhìn ra được Ẩm Tam rất có hứng thú với Hạ Hàm.
Nhưng lúc này nói đến Hạ Hàm, trong lòng Âm Tam không khỏi vẫn có chút gì đó vương lại:
Đúng vậy, nhưng chỉ tiếc rằng cậu ta là một kẻ nhiễm bệnh nặng, xem ra cả đời này hết thuốc chữa rồi! Nếu đã là mối đe dọa, vậy thì diệt trừ càng sớm càng tốt.

Tam gia, anh muốn diệt trừ thẳng cớm kia à? Thân phận của thằng đó khá khó giải quyết đấy.
Đông Túy hỏi ý tứ của Âm Tam, lại nhắc nhở hẳn một lần nữa.

Xử lý một người có thể có rất nhiều cách thức, giết người cũng không phải cách duy nhất.
Bọn họ đi trên con đường nhỏ giao nhau yên tĩnh vắng lặng.
Thế nhưng Âm Tam cũng không phải là người dễ dàng chịu thua như vậy, hắn nhìn Hạ Hàm bằng ánh mắt lạnh lùng, đang chuẩn bị đánh tới.
Hạ Hàm chuyển thành người tấn công, anh từng chân đá vào hông Âm Tam, Âm Tam lui về phía sau né cú đá, ngay lúc hắn lùi về phía sau, Hạ Hàm lập tức nắm chặt cánh tay của hắn, quật mạnh hắn một cái! Khiến hắn ngã lăn xuống đất.
Cơ thể của Âm Tam bị đập mạnh xuống mặt đất, hẳn há miệng thở hổn hển, nhìn người đàn ông này.
Bởi vì Hạ Hàm đã bị thương, tuy rằng trong lòng anh hiểu được nguyên nhân, nhưng anh...
vẫn không nỡ bỏ rơi Đông Túy.
Anh có thể đọc được lời cô muốn nói từ trong ánh mắt của cô.
Đông Túy đi đến bên cạnh Âm Tam, nhìn dáng vẻ lười biếng nằm trên mặt đất không chịu đứng lên của Âm Tam, Đông Túy vươn tay ra,
Tam gia, dưới đất bẩn lắm.
Hai tay Âm Tam chắp đằng sau gáy, ánh mắt lãnh đạm nhìn cô:
Thằng cớm kia rất thú vị!
Bỗng nhiên Âm Tam nói với giọng điệu như đã ngẫm ra điều gì đó khiển Đông Túy không hiểu được ý hắn.
Lập tức ánh mắt Âm Tam nhìn xoáy vào Đông Túy, tiếp tục nói:
Thú vị giống như em.
Đông Túy giật mình, nhưng cũng không hề bộc lộ quá nhiều cảm xúc.

Chẳng có gì thú vị cả, hắn chỉ là một cảnh sát nhiều chuyện.
Sợ Âm Tam để ý đến Hạ Hàm, Đông Túy ra vẻ chẳng mấy bận tâm.
Đừng đuổi theo, đi mau đi.
Được rồi, nếu đây là điều cô mong muốn.
Hạ Hàm xoay người, một bàn tay ôm lấy cánh tay đang bị thương, lảo đảo rời đi.

Nắm đấm thép
đánh lên đùi làm cho da của Hạ H9àm lập tức bầm tím, nhưng cũng không còn cách nào khác, anh vẫn phải tiếp tục chống đỡ.
Hạ Hàm thực hiện một cú đá 6xoay, thừa dịp lúc Âm Tam chưa kịp thu tay về, đạp về phía mặt hắn.
Âm Tam cứng rắn chống đỡ đòn này, khóe miệng hắ5n rỉ ra máu tươi.
Xem ra, người này thật sự rất thông minh, cũng rất có kỹ thuật đánh nhau đấy chứ.
Đúng là một tên thú vị! Nhưng thật đáng tiếc, hai người bọn họ không cùng một phe.
Bọn họ chính là kẻ địch lâu dài của nhau.
Anh sẽ để cho bọn họ nghĩ rằng, anh tự thấy mình không đánh lại được, kẻ thức thời là người thông tin nên mới đi.
Nhưng Tân Nhị gia nhìn bóng dáng anh rời đi, khó hiểu hỏi:
Văn Sênh, sao cô biết được tên này là con trai của Cục trưởng?

Tôi đã từng đầu với hắn ta, vốn cũng muốn xử lý hắn, cho nên cũng đi điều tra thân phận của hắn và chức vụ trong Cục Cảnh sát.
Nhị gia đừng nói nhiều nữa, trước hết phải xem xem xe bị hỏng ở đầu đã.
Đông Túy lại nhận được sự chỉ bảo từ lời của Âm Tam.
Đúng vậy, tiêu diệt một người không nhất định phải giết chết hắn.
Ví dụ như chẳng phải là bản thân mình bị Phong Tây ép phải hít chất cấm đấy sao? Hại một người có thể có nhiều cách.
Hiện tại, trong số những người ngồi ở phòng trong có Âm Tam, Tần Nhị gia, Đông Túy, Trâu Noãn, Đông Quỳ, cùng với Tế Quỷ và Trần Văn.

Trừ những người này ra thì đồng bọn của Âm Tam chẳng còn mấy ai, gần như tất cả đều bỏ mạng rồi.

Cảnh sát đã biết những cứ điểm của hắn, tất cả những gì mà Âm Tam đã vất vả gây dựng nên đều đổ sông đổ biển cả rồi.

Giống như lời Tần Nhị gia nói, Âm Tam đã lấy thân báo đáp.

Mọi người cùng nhau uống cạn chén rượu này, nhưng chẳng thể nào mà vui vẻ cho được.

Trong lòng bọn họ hiểu rất rõ, nhiều người như vậy lại chỉ có bọn họ còn sống và may mắn trốn thoát.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.