• 183

Chương 221: Tẩy não


Đông Túy nhìn thấy dáng vẻ này của cô gái, trong lòng cũng biết đây chỉ là khung cảnh bình yên tạm thời mà thôi.

Bởi vì,8 tất cả bọn họ sẽ không buông tha cô ấy.
Em hy vọng mình sống một cuộc sống như vậy sao?
Tần Nhị gia dường như rất hiểu các cô, rất hiểu cuộc sống như vậy, mỗi một câu lúc này của hắn không ngừng đâm vào trái tim Vương Đình.
Cô không cam lòng cứ sống mãi ở trong thôn như vậy, không cam lòng kết hôn sớm.
Tể Quỷ gật đầu, trong mắt vẫn chứa đầy nỗi phiền muộn.
Bảo hắn trộm với lừa đảo thì được, nhưng nếu bảo hắn trực tiếp bắt cóc người...
Đến đêm khuya, mọi người mới trở về club, Đông Túy đi theo Âm Tam và Tần Nhị gia đến một căn phòng khác.
Tể Quỷ thì trở về nghỉ ngơi.
Lúc này Vương Đình rất đề phòng đối phương, làm sao cô có thể tin tưởng lời xằng bậy của hắn được:
Rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Mẹ tôi mà không tìm được tôi thì sẽ báo cảnh sát đấy!
Nghe lời nói ngây thơ của cô gái, Tân Nhị gia cười khúc khích:
Mẹ em cũng không biết cô em đi đâu, báo cảnh sát thì có ích gì? Em đừng căng thẳng! Chúng ta nói chuyện một chút nào! Nhìn em còn trẻ tuổi, tại sao không đi học? Thật đáng tiếc.
Nhắc đến trường học, lại một lần nữa chạm đến nỗi đau của Vương Đình, cô buồn bã nói:
Bố mẹ tôi cảm thấy con gái đi học không có tác dụng gì? Một khi nắm được điểm yếu của một người, vậy thì điểm yếu này sẽ được lợi dụng triệt để, càng ngày càng siết chặt đối phương.

Nhưng con gái không đi học rồi sau này cứ như vậy lập gia đình sao? Chậc chậc, em ấy à, thật là tiếc cho khuôn mặt này của em.
Vẻ mặt thương tiếc của Tân Nhị gia càng đâm sâu vào trái tim Vương Đình.
Khi cô gái từ từ mở hai mắt, những gì cô nhìn thấy là cảnh tượng hoàn toàn xa lạ, Đông Túy và Âm Tam cũng không có ở trong căn phòng đó mà ở trong căn phòng sát vách phòng của Tần Nhị gia, hai người quan sát hình ảnh của Tân Nhị gia và cô gái qua màn hình giám sát.
Càng có ít người thì cô gái đó sẽ càng ít phòng bị.
Chiếc xe lắc lư chạy trên đường, bởi vì phải né tránh sự theo dõi và giám sát của trạm thu phí, cho nên bọn họ dứt khoát đi theo đường mòn để trở về Đông Thành.
Vì vậy, chặng đường hai giờ đồng hồ lại phải chạy suốt bốn tiếng mới quay về tới khu nội thành của Đông Thành.

Chuyện này không liên quan đến anh!
Cô gái mười bảy tuổi lại xù gai nhọn để phòng.
Tần Nhị gia trò chuyện cùng cô như thể hai người đang nói chuyện phiếm bình thường với nhau vậy:
Em bao nhiêu tuổi rồi?

Mười bảy tuổi.
Con gái mười bảy tuổi tựa như quả nho chín mọng nước, Đẹp mê người!
Mười bảy tuổi rồi, chỉ sợ không bao lâu nữa em sẽ bị người nhà bắt đi xem mắt, sinh con, cả đời sống đầu tắt mặt tối trong cái thôn nhỏ đó chẳng thể thoát ra được.
Âm Tam ngồi ở ghế lái phụ, còn Đông Túy ngồi ở hàng ghế sau cùng Tế Quỷ trông chừng cô gái, đề phòng cô gái bỗng nhiên tỉnh lại.
Cứ thế, cô gái kia bị đưa về Đông Thành! Trên đường, Đông Túy không nhịn được mà hỏi dò Tần Nhị gia:
Nhị gia, anh đưa cô gái này về rồi định làm gì với cô ta đây?
Đông Túy rõ ràng biết, cô gái này bị đưa đi là cuộc đời cô ấy đã chính thức bị bóp nát.
Thế nhưng, phần lớn mọi người xung quanh đều vậy cả.
Thế nên bố mẹ cô cũng cho rằng đây chính là cuộc đời của một người con gái.
Trên khuôn mặt hắn không che giấu được nỗi sợ hãi.
Đông Túy thật sự không hiểu, hắn nhát gan như vậy, tại sao lại lựa chọn ở lại? Nhưng bây giờ cô cũng không tiện hỏi nhiều.
Trời đã tối đen như mực rồi, chỉ có một luồng sáng mờ hiu hắt phát ra từ trong xe.
Ánh mắt Đông Túy liếc sang Tể Quỷ, phát hiện lúc này cả người Tể Quỷ đang run rẩy.
Cô gái hoảng sợ nhìn Tần Nhị gia, sợ hắn ta làm hại mình, Nhưng Tần Nhị gia lại chỉ cười:
Em đừng sợ, thật ra anh đây chỉ là cảm thấy em có thể có được một khoảng trời rộng lớn hơn, không cần phải mãi mãi ở cái chỗ nghèo nàn kia, cho nên, anh muốn dẫn em đi ngắm nhìn thế giới bao la.
Tần Nhị gia trông như đang tận tình khuyên bảo để tẩy não cô gái.
Người ta hay nói thế nào ấy nhỉ?
Nếu cô ấy chưa hiểu biết sự đời, hãy dẫn cô ấy đi ngắm nhìn thế giới đầy phồn hoa! Nếu cô ấy đã trải qua thăng trầm đau thương, thì hãy dẫn cô ấy đi ngồi vòng quay ngựa gỗ!
Câu nói này vận dụng ở đây cũng không quá.
Hắn thật sự khó có thể chấp nhận việc này,
Sư phụ, anh nghỉ ngơi đi.
Đừng nghĩ nhiều.
Đông Túy an ủi hắn, dù sao ở nơi đây, Tế Quỷ cũng là người dưng duy nhất thật lòng đối xử tốt với cô.
Tần Nhị gia thong thả chạy xe đi đến, hắn ta quan sát bốn phía, xác định không có người.
Tế Quỷ ngồi trong xe, mở cửa ra để cho Đông Túy và Âm Tam khiêng cô gái lên xe với tốc độ nhanh nhất, xong việc, nhanh chóng lên xe.

Trong nhà kho của club, ánh đèn mờ tối lập lòe.
Tiếng động cơ xe ô tô truyền tới, chiếc xe van kia nhanh chóng chạy đến, Vương Đình phát hiện ra điều bất thường! Ở đây còn vắng vẻ hơn chỗ khi nãy, cô vùng vẫy, vừa định la lên cứu mạng! Nhưng Âm Tam ở phía sau đã lập tức lấy khăn tay bịt kín miệng cô, trên khăn tay có tẩm một loại thuốc mê tên Diethyl ether.
Chỉ lát sau đã khiến cho cô gái hôn mê.
Nhưng vì để có thể tiêu diệt được tận gốc rễ bọn họ, lúc này cô lại chẳng thể làm gì hơn là tự tay đưa cô gái đó đến địa ngục.

Tác dụng của cô ta rất nhiều, chủ yếu còn phải xem biểu hiện của cô ta.
Tần Nhị gia nói cũng như không, dựa vào biểu hiện để quyết định cuộc sống sau này sao? Đông Túy không hề cảm thấy lòng dạ của Nhị gia có tí cân tí lạng nào tốt đẹp.
Đông Túy chậm rãi đi theo cô gái, đi đến con đường nhỏ vắng vẻ hơn, bỗng nhiên3, Đông Túy khom người ôm bụng:
Ôi, chị đau bụng quá!
Vương Đình vốn đang chạy vội vã về phía trước, nhưng lúc này nhìn thấy n9gười đã cứu mình bị như vậy, đương nhiên cô phải quan tâm đối phương trước.

Chị làm sao vậy? Không sao chứ?
Vương Đìn6h đi đến bên cạnh Đông Túy, ngay lúc cô đang tập trung chú ý vào chuyện này, Đông Túy ngẩng đầu nhìn Đình Đình, sắc mặt thay đổ5i, một tay giữ chặt cô gái.
Cô có ước mơ có đam mê, nhưng tất cả đều bị dập tắt!
Rốt cuộc anh bắt tôi với mục đích gì?
Cô gái trừng mắt, ánh mắt sắc bén lên nhìn Tần Nhị gia.

Tần Nhi gia thích thuần phục những cô gái như vậy, hắn ta nhìn cô rồi đau lòng nói,
Anh thương xót em, muốn giúp em kiếm được nhiều tiền, để em có thể lựa chọn cuộc đời của chính mình.

Em xinh đẹp như vậy, sao lại cứ phải ở trong một cái thân nhỏ như cái lỗ mũi thể chứ? Em có thể có được những thứ tốt đẹp hơn, em có thể đi nhìn ngắm đô thị sầm uất nơi đây? Anh có thể cho em chỗ ở, có thể cho em cuộc sống mới.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.