• 764

Chương 222: Yêu thích cũng vô dụng, ai cũng có trách nhiệm


Vương Đình ngơ ngác ở trong phòng một mình, trong kho hàng không có hệ thống sưởi nên rất lạnh.

Ở đây cũng không có giường, chỉ có mấy 8bộ áo quần rách rưới và một cái chăn, đây nào phải là nơi mà con người có thể ở, không có tự do, không có tôn nghiêm.

Đông Túy chỉ lặn3g lặng nhìn, dù cô không đành lòng đi nữa, dù cô muốn cứu cô ấy thế nào đi nữa.
Nếu không, chờ hẳn chỉ còn con đường chết.
Thật ra mọi người đều biết, người tiếp xúc với Âm Tam và Nhị gia, tiếp xúc với người trong nội bộ, nếu muốn rút khỏi chỉ có một khả năng.
Chết!
Trong giây phút quyết định đó, trong mắt họ đã bị xử tử hình, điều này nhằm đảm bảo bí mật không bị lộ.
Nhưng mà lúc này đây, người cảm thấy khó thích nghi nhất chính là Tế Quỷ đang trốn ở trong phòng.
Cơ thể của hắn vốn gầy nhom,rúc trong góc phòng, nghĩ đến cảnh Vương Đình giãy giụa, nghĩ đến hành động của họ ngày hôm nay, hắn rất sợ.
Hắn thật sự sợ hãi.
Đúng là cô rất giống Âm Tam! Chưa bao giờ biết sợ là gì.

Ừ, không sao, làm thêm mấy lần là quen.
Mỗi tháng, Nhị gia sẽ trả công, em yên tâm.

Cảm ơn Nhị gia.
Vừa nói, Tần Nhị gia vừa đưa mắt nhìn Âm Tam:
Tiểu Tam à, cố gắng đi làm cùng anh, không cần cậu nhập cổ phần, mỗi tháng anh chia cho cậu 20% lợi nhuận, được chứ?
Âm Tam không động đũa, hắn bưng ly để cao lên, bên trong là rượu vang, ăn lẩu và uống rượu vang cũng là một sự lựa chọn không tồi.
Có lẽ là cảm thấy Tần Nhị gia nói có lý, Âm Tam cũng chú ý hơn, hắn cầm đũa, gắp miếng thịt đã được chọn lựa lên:
Văn Sênh, tôi đút em...
.
Đông Túy không hưởng thụ nổi đãi ngộ này, hơn nữa tay phải của cô chỉ bị thương, còn chưa tới mức yếu ớt đến thể:
Không sao đâu Tam gia, em tự gắp được.
Nhưng khi nhìn thấy hai người họ như vậy, Tần Nhị gia lại quở trách lần thứ hai:
Hiểm khi thấy Tiểu Tam phục vụ người khác nha, cậu mà cũng có lúc bốn người ta ăn à.
Lúc tôi bị thương cũng không thấy cậu để ý như vậy.
Trong quán lẩu Hoàng Thành Tướng Phủ, Tân Nhị gia nhiệt tình gắp thức ăn cho Đông Túy:
Nào, ăn nhiều một chút, em xem em gầy như vậy, phải ăn thịt vào mới mập được!

Cảm ơn Nhị gia.
Đông Túy gật đầu cảm ơn.

Em tự gắp được ạ.

Sao? Ngày đầu tiên làm việc, có phải hơi sợ không?
Tần Nhị gia nhìn Đông Túy, thân thiết hỏi thăm.
Đông Túy suy nghĩ một chút:
Đúng là lần đầu tiên làm thật, trong lòng hơi chột dạ nhưng vẫn ổn ạ!
Tần Nhị gia cũng thu hết những biểu hiện của cô vào tầm mắt, cô gái này tỏ ra bình thường quá mức, mà như thể lại bất bình thường.
Tôi nhớ ra rồi! Quán lẩu Hoàng Thành Tướng Phủ, cũng khá ngon! Đinào, để cảm ơn mọi người hôm nay vất vả, Nhị gia sẽ khao mọi người thỏa thế, ăn nhiều vào nhé.
Đừng khách sáo với Nhị gia!
Tần Nhị gia vừa nói vừa nhiệt tình kéo tay Đông Túy và Âm Tam, ba người rời khỏi phòng.
Cười cười nói nói như thể hôm nay chả có chuyện đặc biệt gì xảy ra vậy.
Nhưng hiện tại cô cũng không thể làm gì, bởi vì cô muố9n thông qua những người bị hại này để thăm dò sâu hơn về cách thức hoạt động của Tần Nhị gia.

Két.
Tiếng cửa phòng bị đẩy ra.
Tần Nhị gia đi vào, trên môi là nụ cười quen thuộc, hoàn toàn không giống như lúc đối diện với Vương Đình.

Này, hôm nay vất vả cả ng5ày rồi, chúng ta đi ăn cơm? Muốn ăn gì, hôm nay tâm trạng tôi khá vui vẻ, tôi mời.
Đương nhiên là tâm trạng tốt rồi, có một cô gái rơi vào tay hắn, hơn nữa tuy ăn mặc quê mùa nhưng lại được
mặt tiền
khá xinh xẻo.
Xưa nay hắn không ngờ mình sẽ làm những chuyện khủng khiếp như thế này.
Nhưng rồi...
Dường như những thứ đen tối đang dần cắn nuốt toàn bộ, mà hắn đã chẳng còn đường lui.
Con gái đẹp rất đáng tiền.
Âm Tam vỗ vai Đông Túy:
Ừ, vậy chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.
Tôi nhớ hình như có một nhà hàng lẩu quanh đây thì phải.

Ààn.

Chỉ 20% thôi à, anh mở miệng mà không thấy ngại sao?
Âm Tam lắc lắc ly rượu, cử chỉ vô cùng tao nhã.
Tần Nhị gia tặc lưỡi:
Không phải chỉ mới là khởi đầu thôi sao? Nếu sau này chú bỏ sức cho anh mày nhiều, Nhị gia còn keo kiệt với anh em hay sao?
Âm Tam cười nhạt, hai người đã đạt được sự đồng thuận.
Nhưng mà nhìn Âm Tam không động đũa, Tần Nhị gia không khỏi trêu đùa:
Sao cậu không ăn? Không hợp khẩu vị à?
Ngay sau đó, Đông Túy gắp thịt và vài món mà Âm Tam thích ăn, cho vào trong đĩa và đẩy về phía hắn.
Thấy hai người không nhắc đến chuyện Vương Đình nữa, Đông Túy cũng không đề cập.
Hai người họ mà tụ tập với nhau thường hay tán gẫu những chuyện đã qua hoặc là về chuyện đánh nhau.
Đông Túy đành phải yên lặng cùng họ ăn hết bữa lẩu này.
Tần Nhị gia thấy vậy thì tặc lưỡi:
Ái chà, đãi ngộ này chẳng khác nào mấy ông quý sờ tộc nhỉ? Tôi còn không được vậy đâu! Này Văn Sênh, ngày nào em cũng nuông chiều thằng nhóc này thế hả? Còn chọn toàn món mà Tiểu Tam của chúng ta thích ăn.

Tần Nhị gia trêu ghẹo nhưng trong mắt Âm Tam lại khá là đắc ý, Đông Túy cười bất đắc dĩ:
Phục vụ Tam gia là trách nhiệm của em mà.
Đông Túy nói với giọng cứ như chuyện này chính là sứ mệnh của mình.

Ôi chao,nhìn Văn Sênh hiểu chuyện chưa kìa, cậu nhìn lại mình đi, con gái người ta đang bị thương mà còn phải lựa thức ăn cho cậu đấy.
Quở trách Âm Tam xong, Tần Nhị gia cũng mặc kệ họ, bắt đầu gắp thịt ăn, hắn ta không chú ý đến Âm Tam nữa, có thịt ăn rượu uống là tốt lắm rồi.
Ngược lại, T.
Quỷ trông khá sợ hãi.
Nhưng vẻ mặt Đông Túy lại khá là hờ hững, khiến người ta không nhìn thấu được.
Sao nào, hai người bắt nạt dân FA chứ gì?
Dường như dù họ làm gì, Tần Nhị gia đều có thể tìm được lý do đùa giỡn.
Nhưng mà Âm Tam không cảm thấy hành động của mình là vì xót Đông Túy, hắn lạnh lùng nói:
Thỉnh thoảng yêu thương kẻ tật nguyền chính là trách nhiệm của những người thông minh như chúng ta.

Ha ha!
Tần Nhị gia bật cười, lý do như vậy đúng là khác người.
Đông Túy lạnh lùng nhìn hắn, nhưng giờ cô lại đang bị thương, chẳng hơi đâu mà chấp nhặt với hắn.
Hai ngày liền, Tần Nhị gia và Âm Tam không nói gì về chuyện của Vương Đình cả, dường như Vương Đình hoàn toàn bị lãng quên, cả ngày bị giam trong căn phòng tối tui, không có nước, không có cơm.

Đây chính là hình phạt của Tân Nhị gia đối với kẻ không nghe lời, cũng là cách bắt đầu cuộc trao đổi đồ ăn.

Trong hai ngày Vương Đình đập cửa la hét, nhưng không có ai đáp lại hay để tâm tới, hiệu quả cách âm ở phòng đó rất tốt, cũng không ảnh hưởng đến người khác nghỉ ngơi.

Một ngày bình thường với người khác, nhưng với cô mà nói thì chính là địa ngục.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.