Chương 241: Bán cô ta vào trong núi
-
Đông Túy Hạ Hàm
- Miêu Lão Sư
- 1426 chữ
- 2022-02-06 11:28:56
Người mặc đồ đen vào trong cửa hàng tiện lợi, mua vài món ăn đơn giản như bánh mỳ rồi đưa cho Đông Túy:
Đây, cho cô và Tam gia.
Với8 lá gan nhỏ tí ti của mình, anh ta không dám tới gần Âm Tam. Trong mắt bọn họ, Âm Tam và Tần Nhị gia giống nhau, đều là những người vô cùng 3đáng sợ.
Được rồi, anh trông chừng cô ta đi!
Đông Túy thuận miệng dặn bọn họ một tiếng phải canh chừng cô gái này cho kỹ.
Cho cô mượn hơi ấm?
Tam gia, lần sau anh đừng nói vậy nữa! Nếu người ngoài nghe thấy mấy câu này thì họ sẽ hiểu lầm.
Giữa hai người vẫn luôn yên tĩnh, Đông Túy liền thuận miệng trêu chọc.
Cô đã nói như vậy nhưng Âm Tam lại không chịu hùa theo:
Nếu em sợ người khác hiểu lầm thì cứ ngồi yên là được, sẽ không tồn tại vấn đề hiểu lầm hay không. Ví như, sợ người ta làm hại mình thì chẳng bằng giết chết đối phương luôn đi.
Câu trước và câu sau của Âm Tam không hề liên quan gì với nhau, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy rất phát sợ.
Âm Tam biết cô có tật xấu nho nhỏ này, hiện tại, hắn vươn hai tay ra, phủ lên bàn tay lạnh như băng của cô.
Tôi có thể cho em mượn hơi ấm từ cơ thể tôi.
Đông Túy kinh ngạc ngước mắt nhìn Âm Tam, gương mặt kề sát trước mặt cô vẫn đẹp trai như vậy.
Phùng Na đã từ bỏ khát vọng sống, vì thế, dù ở nơi này, tuy có thể cầu cứu người khác nhưng cô 5cũng từ bỏ.
Cô vô cùng sợ hãi trước năng lực đáng sợ của Tần Nhị gia, những trải nghiệm ác mộng kia đến nhớ lại cô cũng không dám.
Có lẽ người phụ nữ kia nói đúng, nếu tiếp tục phải chăng mình sẽ nhìn thấy được hy vọng?
9Với mấy người đàn ông như họ thì việc đối phó với một cô gái là chuyện chẳng tính là gì.
OK!
Gật đầu đáp lại họ, Đông Túy 6xoay người đi về phía cạnh chiếc xe.
Đông Túy bất đắc dĩ ngước mắt nhìn hắn, cô gật đầu:
Em bằng lòng mà…
Sau khi đổi vị trí với Âm Tam, sự không vui của Đông Túy hoàn toàn thể hiện rõ trong ánh mắt, Âm Tam vờ như không phát hiện, vốn dĩ hắn đã lái xe suốt ba tiếng nên cảm thấy mệt mỏi rồi, vừa hay hiện tại nghỉ ngơi một chút.
Hai người đổi chỗ, nhiệt độ giảm xuống khiến Đông Túy vô thức chắp tay trước ngực, hà hơi. Hai tay đan vào nhau khiến hơi thở trở nên ấm áp hơn, nhiệt độ cơ thể cũng ấm lên. Cơ thể cô thuộc thể hàn, mỗi khi tới mùa đông, cơ thể cô luôn rất khó chịu đựng được.
Cô không biết về địa hình nơi này, điều đó làm cô cảm thấy rất mông lung.
Nhưng cô có thể khẳng định một điều là bọn họ càng đi thì xung quanh càng hẻo lánh, rời xa trung tâm nội thành, rời xa nơi phồn hoa, chạy vào một khu vực hoang vu hơn.
Lúc nên đến thì đến thôi!
Tắt máy, Đông Túy đậu xe ở một bên, bên dưới cửa vào thôn đều là đá vụn, mười ngôi nhà xây bằng đá cách đó không xa đập vào mắt mấy người trong xe.
Âm Tam dẫn mọi người theo, tiến vào trong thôn, hắn thuần thục đi về phía ngôi nhà đầu tiên từ cửa thôn rồi giơ tay gõ cửa.
Nhưng trong nhà chỉ truyền ra tiếng chó sủa, không hề có tiếng người đáp lại.
Xe khởi động máy lần nữa, đi lên đường cao tốc, nhưng không khí bên trong xe vẫn y nguyên lúc đầu. Thông qua sự chỉ dẫn của Âm Tam, xe dần dần chạy vào trong núi, đường nhỏ lên núi gập ghềnh, mỗi lần tiến thêm một chút thì người lái càng phải cẩn thận hơn, nếu không thì xe có nguy cơ lao xuống vách núi dựng đứng bên dưới.
Đường tắt vòng qua núi rất nhỏ, lại phải chạy qua đường hầm dưới chân núi, đi ròng rã bốn giờ mới đến một thôn nhỏ trên núi.
Là chỗ này!
Âm Tam vẫn nhắm mắt nghỉ ngơi, mỗi lần khi xe sắp chạy tới khúc quẹo nào đó, hắn mới mở miệng chỉ đường cứ như hắn đã nắm rõ địa hình nơi này trong lòng bàn tay.
Âm Tam dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô:
Đã bao giờ em thấy tôi ăn loại thực phẩm rác này không?
Mấy thứ này hoàn toàn không đáng để tồn tại trong mắt hắn, Đông Túy lặng lẽ cất bánh mì đi, bản thân cô có ý tốt mà lại bị phũ như thế khiến trong lòng cô không mấy vui vẻ.
Anh không ăn thì thôi! Còn bao lâu mới tới nơi ạ?
Đông Túy mở bao bánh mì rồi nhét phần bánh vào miệng.
Bụng Âm Tam truyền ra âm thanh ùng ục, Đông Túy không nhịn được mà vô thức cười thành tiếng:
Phụt…
Ánh mắt lạnh như băng của Âm Tam lập tức chiếu tướng Đông Túy, khiến cô có cảm giác như bị nhũ băng đâm xuyên cơ thể làm cả người lạnh buốt.
Cô nhanh chóng thu lại vẻ mặt chế giễu:
Tam gia, nếu không thì anh cố nhịn chút nhé! Đường sá xa xôi, anh lái xe nữa, cực quá mà!
Đông Túy đi về phía xe, cửa xe được đóng lại chặn hết khí lạnh bên ngoài, trên mặt kính đã phủ một tầng sương trắng lờ mờ.
Đông Túy mở cửa xe, ngồi vào vị trí ghế phụ kế bên ghế tài xế.
Tam gia, anh ăn chút gì đi!
Thấy dáng vẻ nịnh hót của Đông Túy, Âm Tam liếc cô đầy khinh thường:
Giỏi lắm! Còn biết tôi vất vả cơ đấy, vậy chặng kế tiếp em lái đi.
Hả?
Đông Túy nhất thời không bình tĩnh được, nên biết là thời tiết bây giờ đang rất lạnh, hơn nữa nơi này lại hoang vắng, đường sá lại xa xôi. Chạy về phía trước có lẽ sẽ đều là đường núi, không dễ đi, mức độ nguy hiểm cao. Đông Túy nhíu mày, dáng vẻ không mấy bằng lòng.
Sao? Em không muốn?
Nghe thấy giọng điệu này của Âm Tam, mình còn dám không không muốn sao?
Nói xong, Đông Túy rút tay ra khỏi lòng bàn tay của Âm Tam, bị hắn đụng chạm như thế, dù ấm áp cỡ nào thì tận sâu trong lòng Đông Túy vẫn cảm thấy ớn lạnh.
Ăn qua loa mấy thứ, mấy người họ lại chuẩn bị lên đường.
Người mặc áo đen lại áp tải Phùng Na lên xe lần nữa.
Đôi mắt đen như mực của Âm Tam đầy chân thành khi hắn nói ra những lời này, nhưng Đông Túy lại chẳng tin.
Hôm qua, Tần Nhị gia suýt giết cô nhưng hắn lại thờ ơ, thậm chí còn không thèm nói đỡ cho cô một câu nào.
Nhưng Đông Túy sẽ không nói ra, cô nở nụ cười có vẻ như thẹn thùng:
Vậy thì vinh hạnh cho em quá! Không còn sớm nữa, chúng ta phải đi thôi!
Tâm lý người đàn ông này méo mó đến mức nào chứ?
Vậy nếu theo như lời của Tam gia thì có phải anh cần giết sạch cả thế giới không ạ? Em cứ có cảm giác như cả thế giới đều là kẻ địch của anh vậy.
Trước giờ, thế giới nội tâm của Âm Tam rất âm u, hắn không có bất kỳ hứng thú với ai, nói đúng hơn là hắn còn có thái độ thù địch đối với xã hội.
Nhưng chỉ có đối với cô… Hắn lười nhác nhìn cô:
Trừ em ra.
Âm Tam đáp đại một câu huề vốn, chẳng khác gì đang nói nhảm.
Nhưng Đông Túy không dám cãi lại, đối phương là ông nội cô mà, hắn nói gì thì là vậy!
Nhưng…
Ọc ọc ọc.
Xem ra không có ai ở nhà.
Chờ một lát!
Âm Tam xoay thân nói với mấy người phía sau.
Đông Túy đánh giá cảnh vật bốn phía xung quanh, đường đi tới thôn phía sau cũng giống vậy, các thôn không cách nhau không quá xa.
Đông Túy nhìn thấy xung quanh đều là núi cao, toàn khu này đều là vùng núi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.