• 184

Chương 242: Ánh mắt thiển cận, không ít lần hại người


Đông Túy đi dạo loanh quanh một chút, thôn này rất yên tĩnh, nhà nào cũng nuôi chó và vài con gia súc gia cầm, quanh đây không có cột só8ng di động nên chỗ này cũng không có sóng, sợ là phải dùng điện thoại bàn để liên lạc.

Tình hình phát triển khác nhau, vì thế t3hôn dân nơi đây vẫn sống lạc hậu.
Dù sao chỗ này cũng chỉ lớn có bấy nhiêu.

À, tôi không tìm ai cả. Nhưng không biết mấy người kia đã tìm được người chưa?

Thôn trong núi vắng vẻ, đi một bước thì trượt một lần, qua nửa tiếng, cuối cùng họ cũng tới được cổng thôn.
Dì Quế thở phào một hơi, bình tĩnh nói:
Là ở ngôi nhà phía trước, sắp tới rồi, hai người vất vả rồi.
Dì Quế khách sáo nói.
Dì Quế tốt bụng nhắc nhở.

Được, đủ rồi.


Văn Sênh, em chờ ở đây một chút, tôi đưa người vào trong.

Vì trên người Đông Túy còn có vết thương, Âm Tam không muốn cô bị mệt.
Nơi này thực sự rất tĩnh lặng, yên ắng tới mức cô có thể nghe thấy tiếng chim sẻ bay ngang, c9ó thể nghe thấy tiếng gà vịt rỉ rả, có thể nghe được cả tiếng ve sầu râm ran trong lùm cây.
Trong bầu không khí tĩnh lặng này, 6bên tai Đông Túy nghe thấy tiếng cửa chính mở ra, vì cửa được làm từ sắt nên khi mở ra sẽ tạo âm thanh khiến người khác chú ý.
Xem ra, nơi họ phải đến bây giờ nhất định là chỗ rất vắng vẻ, hoang sơ tới mức xe hơi cũng không chạy vào được, chỉ có thể đổi thành dùng xe ba bánh mới vào tới nơi.
Đông Túy thản nhiên gật đầu:
Vâng!

Sau khi tới gần Âm Tam, người phụ nữ kia xấu hổ cười:
Tam gia, anh đến sao không nói trước một tiếng, ngại quá, mau vào nhà ngồi đi.

Nói xong, bà ta đẩy cửa nhà ra, mời mọi người tiến vào.
Người phụ nữ kia liên tục xin lỗi, dáng vẻ rất khiêm tốn thật thà.

Không sao, chúng tôi cũng vừa mới tới thôi!

Đông Túy lạnh nhạt gật đầu một cái rồi cùng người phụ nữ quay lại.

Tôi cũng không biết mọi người sẽ tới nên không ở nhà chờ. Mọi người tới lâu chưa? Thật sự là ngại quá!

Đông Túy chỉ vào Âm Tam đứng cách đó không xa, đương nhiên cô không biết họ tới đây tìm ai, tới làm gì nhưng Âm Tam đều nắm rõ tất cả, tất cả mọi chuyện đều do hắn chỉ huy.
Người phụ nhìn theo hướng Đông Túy chỉ tay, thấy Âm Tam đang đứng cách đó không xa thì thốt lên:
Ồ… các cô là người của Nhị gia!

Có lẽ người ở đây có ánh mắt hạn hẹp, ngay cả con đường núi để đi học cũng gập ghềnh, hoàn cảnh vô cùng khắc nghiệt.
Vì thế, mục đích họ sống trên đời hình như cũng chỉ để nối dõi tông đường mà thôi.
Đường phía trước khúc khuỷu, xe ba bánh cũng rất khó chạy.
Không còn cách nào khác, Âm Tam và Đông Túy đỡ Phùng Na, đoàn người tiếp tục tiến về trước, tiếp tục leo núi.
Tần Nhị gia muốn để Âm Tam chỉ dẫn lại
quy trình
cho cô.

Vâng, Tam gia.

Hai người phụ nữ nhìn nhau, cùng nở nụ cười lịch sự chào hỏi.
Dì Quế lấy tiền, trực tiếp đưa cho Âm Tam:
Đây, Tam gia, anh đếm đi, không thiếu một xu. Tiếp theo, chúng ta phải mau chóng đưa cô ta lên núi, nếu không chút nữa trời tối, đường bên này không dễ đi, vô cùng nguy hiểm.

Nếu không thì rất có lỗi với tổ tiên, rất có lỗi với tính mạng được ban cho.
Cuộc đời của họ hoàn toàn không có mục đích có ý nghĩa.
Từ thái độ của người phụ nữ, Đông Túy lại phát hiện có lẽ Âm Tam từng làm chuyện thế này rồi, nếu không sao người phụ nữ kia lại nhớ rõ hắn như thế.
Âm Tam xoay người nói với người mặc áo đen:
Mấy người ở lại đây đi.

Hai người theo sau người phụ nữ kia vào trong nhà, bên trong bày biện cũng đơn giản, nhưng cũng không tới mức quá tồi tàn, rách nát. Xi măng, gạch men sứ, thậm chí còn có một cái ti vi.

Cô gái bên ngoài giao cho bà. Giá cũ, 5000 tệ. Chúng tôi sẽ giúp bà đưa lên núi.

Người phụ nữ kinh ngạc nhẹ hô lên, xem ra bà ta chính là người mà Âm Tam muốn tìm.
Người phụ nữ ăn mặc bình thường, không khác mấy bà cô bình thường bao nhiêu, trên mặt cũng không trang điểm quá nhiều phấn son nhưng không hiểu sao lại tạo cho người ta cảm giác không được thoải mái.
5Đông Túy quay đầu, cô thấy một người phụ nữ mặc bộ đồ may bằng vải thô tối màu đi ra, theo hướng người phụ nữ, Đông Túy lại nhìn về phía trong sân.
Cô phát hiện, bên cạnh cửa sổ trong nhà có một người đàn ông đang đứng.
Điều kiện trong thôn rất nghèo nàn, toàn bộ thôn này chỉ có khoảng hai mươi mấy nhà, tạo thành một thôn nhỏ, xây đá lên thành vách tường, hàng rào đóng bằng gỗ, trong sân trồng chút rau, Đông Túy lấy điện thoại ra thì phát hiện nơi này hoàn toàn không có tín hiệu di động.
Chỉ sợ, nơi này vẫn còn phải dùng nến thắp sáng.

Vâng, Tam gia!

Sau đó, Âm Tam lại nhìn Đông Túy:
Em theo tôi, quan sát trình tự giao nhận, sau này, mấy nhiệm vụ thế này đều sẽ giao cho em xử lý.

Dì Quế ngồi trước lái xe, chở hai người Đông Túy và Phùng Na vào sâu trong núi, đường càng chạy càng xa, càng chạy càng nghiêng, hai bên đường này trừ núi ra thì cũng chỉ có núi, gần như khiến lòng người tuyệt vọng.
Chạy khoảng một tiếng rưỡi, dì Quế dừng xe:
Đi bộ khoảng ba mươi phút nữa là đến.

Giao dịch kiểu này kỵ nhất là con tin biết đường, chỉ có cách đánh ngất xỉu mới dễ làm việc nhất.
Hai người mặc đồ đen ném Phùng Na lên một chiếc xe ba bánh, Âm Tam vào trong thùng xe đằng sau xe ba bánh, nói:
Lên xe đi, đây là phương tiện di chuyển hiện tại của chúng ta.

Người phụ nữ kia thấy có người lạ tới thì đi tới cạnh Đông Túy:
Xin chào, cho hỏi cô muốn tìm ai?

Người phụ nữ kia lịch sự mà khách khí hỏi thăm.

Ây da, cũng khéo ghê, mấy ngày nay vừa hay có người hỏi tôi, muốn mua vợ, giờ các vị lại đưa người tới, tốt quá!
Người phụ nữ kia vừa cảm thán, vừa kéo mở ngăn tủ, định lấy tiền ra.

Phải rồi, dì Quế này, nhiệm vụ giao hàng sau này về sau có lẽ sẽ do cô ấy đưa, hai người làm quen đi, cô ấy tên Văn Sênh.
Giới thiệu xong, Âm Tam nói tiếp:
Văn Sênh, đây là dì Quế. Sau này giao hàng tới thì cô cứ tìm bà ấy.

Vốn dĩ cũng không có gì đáng chú ý nhưng Đông Túy lại phát hiện trên tay người đàn ông kia có đeo một cái đồng hồ giá cả cao ngất ngưởng, thị lực của cô rất tốt mà cái đồng hồ đeo tay kia cũng rất thu hút.
Đông Túy lập tức hiểu ra điều gì đó.
Âm Tam cất tiền, cũng viết biên lai cho dì Quế rồi đứng dậy rời đi.
Ra khỏi phòng, Âm Tam đánh mắt với người mặc áo đen, đối phương hiểu ý nên giơ tay đánh mạnh vào sau gáy Phùng Na một cái khiến cô ấy ngất xỉu.
Đông Túy gật đầu đồng ý, Âm Tam cõng Phùng Na theo dì Quế vào ngôi nhà cách đó không xa.
Đông Túy đi dạo chung quanh một chút, cảm giá nơi rất yên tĩnh, rất kỳ quái, vì sao ngươi nơi này còn sống kiểu phụ thuộc vào tự nhiên thế này? Vì sao họ không rời khỏi đây? Vì sao lại phải kéo người vô tội vào mà không ra ngoài tìm kiếm cuộc sống mới cho chính bản thân mình?

Cốc cốc cốc.
Đột nhiên, bên tai Đông Túy truyền tới tiếng vật nặng gõ vào vách tường, cô cau mày, tìm nơi âm thanh phát ra thì thấy âm thanh kia bắt nguồn từ nhà đá trước mặt.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.