• 184

Chương 243: Cô gái bị bán vào trong núi sâu



Cứu, cứu tôi với…
Trong mắt cô ta giăng đầy sự hoang mang và tuyệt vọng.

Khác với Phùng Na, cô ta cầu cứu trong đi8ên loạn, lời cầu cứu không có một chút lý trí nào. Cảm giác giống như đây chỉ là hành động theo bản năng mà thôi.


3Em ở đây làm gì?

Rất nhiều chuyện sẽ không được giải đáp nếu không phải chính miệng hắn nói ra.

Trở lại thành phố lần nữa thì đã là đêm khuya.
Dì Quế nói tiếp vào, xem như là giải thích.
Đông Túy cũng hờ hững gật đầu:
Không sao.

Cô gái kia vẫn không ngừng gõ vào vách tường, vừa gõ vừa la:
Thả tôi ra, thả tôi ra!

Rốt cuộc còn bao nhiêu người bị hại, Đông Túy tạm thời không thể ước lượng chính xác được.
Nhưng cô đã hạ quyết tâm, nhất định, nhất định phải cứu bằng được họ ra, nhất định sẽ bắt Tần Nhị gia trả một cái giá thật đắt mà bản thân hắn ta cứng đáng phải nhận.

Cô gái kia ấy hả, là vợ của Tiểu Vương, có chút vấn đề về thần kinh, đầu óc hơi bị chập mạch. Vì thế mới bị nhốt lại, thật xấu hổ quá, đã dọa các vị hoảng sợ rồi.

Thiết Trụ nở nụ cười chân chất.
Xem ra bản tính của người đàn ông này cũng không xấu, ít nhất thì anh ta tốt hơn gã vũ phu kia nhiều. Phùng Na ở đây, dựa vào sự thông minh của mình thì có lẽ chuyện này có thể xoay chuyển được.

Được rồi, tôi biết rồi. Chúng tôi đi đây.
Dì Quế cười đáp, sau đó bà ta chuẩn bị theo đám người Âm Tam rời thôn.
Trước khi tới mà đã bị ép tới mức bị vấn đề về thần kinh rồi ư? Đông Túy hốt hoảng trong lòng, nhìn cô gái đáng thương kia, hiện đã bị người được gọi là chồng đánh cho thương tích đầy mình.

Ai bảo mày nói bậy! Cả ngày chẳng biết làm gì kiếm sống, chỉ biết la với cả hét!

Đòn roi liên tục rơi lên thân thể cô gái kia, cầu xin cũng vô dụng.
Như là hắn đang sợ cô làm liên lụy đến mình.
Nhưng chính hắn lại tự tay tiêm thứ đó vào người khiến bản thân bị nghiện, còn ở bên cô dốc lòng chăm sóc.
Hoặc là Âm Tam đã biết gì đó nên hắn mới không ra mặt giúp cô?
Cô gái kia hét lên đầy sợ hãi rồi nằm sõng soài trên đất, cả người cuộn lại, tay ôm cơ thể, ngăn chặn đòn roi của đối phương.

Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi…

Cô gái kia van xin đối phương tha cho mình.
Đông Túy hỏi dì Quế:
Đó là chồng của cô gái kia à?

Trông người đàn ông kia khoảng hơn bốn mươi tuổi, hơn nữa diện mạo cũng bình thường, gương mặt trông khá hung dữ. Còn cô gái kia lại chỉ khoảng hai mươi mấy, hai người hoàn toàn không giống một đôi vợ chồng bình thường.
Dì Quế cũng không giấu giếm:
Đúng vậy, thật đáng tiếc, lúc cô gái này được làm mai cho anh ta, thần kinh đã có vấn đề, coi như là cô gái này lời rồi, tiếc cho khuôn mặt kia.

Đông Túy nở nụ cười lạnh:
Vừa rồi cô ta đột nhiên nhảy ra làm em giật bắn cả mình.

Cô không thể để lộ ra điều gì bất thường trước mặt Âm Tam nữa, ánh mắt lãnh đạm của Đông Túy lướt qua cô gái kia.
Cô biết, e là cô gái kia cũng bị bắt tới đây. Vì da của cô gái ấy trông khá mịn màng, hoàn toàn không giống với người sống lâu trong núi.
Tuy Đông Túy rất muốn cứu Phùng Na nhưng tạm thời cô không thể làm gì được.
Đông Túy đành phải xoay người đáp:
Vâng, chúng ta về thôi ạ.

Mấy người vừa định rời khỏi đó thì từ trong sân ngôi nhà giam giữ cô gái điên loạn kia có một người đàn ông đi ra. Dường như vì cảm thấy cô gái kia quá ầm ĩ, người đàn ông kia cầm một cây gậy gỗ trong tay, hùng hổ tiến về phía nhà kho.
Có những khi, vận mệnh là thứ rất khó điều khiển.
Thiết Trụ vẫn giương mắt nhìn theo ba người chạy xe ba bánh rời đi.
Bên tai là tiếng gió thổi, cảnh vật xung quanh dần lùi xa, trong cái thôn tách biệt với đời này sẽ còn xảy ra những chuyện gì nữa đây?
Sau lưng Đông Túy truyền tới tiếng nói của Âm Tam, hắn đưa Phùng Na vào rồi hoàn thành việc giao 9nhận, vừa bước ra sân nhỏ thì thấy Đông Túy đứng thẫn thờ ở đó.
Đông Túy phục hồi tinh thần:
Không, không có gì.
6
Nhưng Âm Tam đã phát hiện ra sự khác thường, hắn cũng thấy được cô gái trong nhà kho kia, cô gái đang dùng vẻ mặt d5ữ tợn cầu cứu qua mảnh kính nho nhỏ.

Dì Quế, dì Quế!
Một âm thanh truyền tới, một người đàn ông bước ra từ căn nhà mà Âm Tam vừa bước khi nãy. Người đàn ông này khoảng ba mươi, tuy vẻ ngoài cũng bình thường nhưng rõ ràng trông người này dễ nhìn hơn người đàn ông vũ phu kia, tạo cho người nhìn có cảm giác người này thật thà, chất phác hơn nhiều.

Sao vậy, Thiết Trụ?
Dì Quế cũng dùng ánh mắt ôn hòa nhìn đối phương:
Cậu không hài lòng người vợ này à?

Mẫu như Phùng Na có vẻ giá không thấp.

La hét cái gì thế hả! Tao lấy mày về được tích sự gì hả!
Người đàn ông kia kéo cửa nhà kho ra, cô gái kia thấy vậy thì thừa dịp này liều mạng lao ra ngoài.

Cứu tôi với!
Nhưng hiển nhiên tốc độ của cô gái không nhanh bằng người đàn ông, trên người vẫn còn mặc áo bông nặng nề, người đàn ông kia vung mạnh một gậy vào lưng cô gái.

Á!

Đông Túy nhìn Thiết Trụ như có suy nghĩ gì đó, xe càng ngày càng xa, bóng dáng đối phương càng ngày càng nhỏ bé, cho đến khi xe chạy qua một ngọn núi, vách đá đã hoàn toàn che khuất bóng dáng người kia
Âm Tam bên cạnh khẽ tựa vào vai Đông Túy, hai mắt nhắm hờ.
Đông Túy giật mình một chút, ánh mắt lại nhìn qua bờ vai Âm Tam bên cạnh.
Lông mi đen dài, ngũ quan tuấn tú, hắn là người đàn ông mà không ai có thể nhìn thấu. Đối mặt với mọi chuyện, dường như hắn vẫn luôn giữ vẻ lạnh lùng cao ngạo, không ai có thể tiếp cận.
Nhưng… Ngay giờ phút này, trông hắn chẳng khác nào đứa trẻ đang tựa vào vai Đông Tú. Cô không khỏi nghĩ ngợi, hắn thật sự lạnh lùng vô tình đến thế sao?
Nhưng ngay lần Tần Nhị gia muốn giết cô, hắn thật sự đã thờ ơ.
Nhưng không ai ở đây đáp lại lời cầu xin ấy.

Đã thu xếp Phùng Na xong rồi sao?
Đông Túy hỏi Âm Tam.

Ừ, trời cũng sắp tối rồi, chúng ta cũng nên về sớm thôi.
Âm Tam xem giờ, hiện tại cũng đã hơn ba giờ chiều, nếu xuống núi trễ quá thì sẽ khá nguy hiểm.
Thiết Trụ lắc đầu:
Không phải, tôi không có ý đó!


Vậy là cậu chê giá đắt à?
Dì Quế nhìn gương mặt thật thà của đối phương rồi trêu chọc, có thể nhìn ra được là dì Quế đang chọc ghẹo anh ta.

Không phải, không phải, ý tôi không phải như thế, tôi đi ra chỉ là vì muốn tiễn mọi người thôi.

Đông Túy ngậm điếu thuốc ngồi trên bồn cầu, đầu tiên, cô dùng bút vẽ bản đồ, cô nhớ rất rõ tuyến đường hôm nay họ đã đi và mấy phương hướng rẽ ở các giao lộ. Cô vẽ sơ lược vị trí từng nơi.

Sau đó, cô dùng di động, mở nick WeChat gửi tin nhắn cho Hạ Hàm: [Vùng núi gần Đông Thành, bên cảnh sát các anh kiểm soát cứ điểm quan trọng bên này trước đi, có khả năng là mấy cô gái bị lừa bán vào trong núi. Mặt khác, các anh tìm thêm ở những thôn khác trên núi, không chừng còn có rất nhiều người bị hại khác, nhớ phải cẩn thận đừng đánh rắn động cỏ, phải âm thầm kiểm soát hành trình của chúng với các điểm liên lạc. Nếu không xảy ra sai sót gì, một tuần sau lập tức thực thi kế hoạch.]

Cô lấy di động ra chụp địa chỉ cho Hạ Hàm rồi gửi tất cả đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Đông Túy Hạ Hàm.