• 159

Chương 51: Chia xa


Chạy đến trước dãy phòng dài, Trầm Khung chợt giảm tốc độ lại rồi bắt đầu đi một cách từ từ và tập trung lắng nghe tiếng động bên trong từng căn phòng mà hắn đi qua.

Đi được nữa dãy phòng, Trầm Khung chợt nghe được tiếng thở bên trong một căn phòng cách hắn không xa và hiển nhiên là Trầm Khung lập tức từ từ tiếp cận.

-Ngân Nguyệt! Chị Ngân Nguyệt ơi!

Trầm Khung đứng cách khá xa cánh cửa thì liền lên tiếng gọi và vờ là chưa biết Ngân Nguyệt đang ở bên trong đó

Ngay lập tức, sau tiếng gọi của của Trầm Khung thì hắn đã nghe được nhịp thở của Ngân Nguyệt bị gián đoạn như thể cô ấy đang nín thở vậy.

-Vậy là thật sự muốn tránh mặt mình rồi

Trầm Khung sau khi nhận ra tình hình thì liền tự phán đoán một câu và lên tiếng nói to

-Lạ thật! Tìm khắp nơi rồi mà không thấy. Không lẽ chị ấy bỏ rơi mình rồi? hức hức

Trầm Khung nói đến đoạn bị bỏ rơi thì liền thay bằng một chất giọng đầy hoảng hốt và kết câu bằng tiếng hức như muốn khóc.

-Hức hức! Chị Ngân Nguyệt là người thân duy nhất của mình. Oa … không muốn mất chị Ngân Nguyệt đâu! Chị Ngân Nguyệt ơi! Chị ở đâu vậy? La A biết lỗi rồi! La A sai rồi! La A xin lỗi chị nhiều lắm. Chị đừng bỏ rơi La A mà hức hức

Trầm Khung biết là hắn mà vào phòng lúc này thì cũng không biết phải mở lời thế nào với Ngân Nguyệt trong tình huống này nên thay vì giáp mặt nói trực tiếp, Trầm Khung cứ giả bộ như tự thì thào một mình và sau khi nói xong thì vờ vừa chạy đi ra xa mà vừa gọi tên Ngân Nguyệt.

Trầm Khung vờ chạy đi một đoạn thì liền âm thầm lẻn trở lại và chui vào căn phòng bên cạnh để lắng nghe động tĩnh của Ngân Nguyệt.

Qua một lúc, trong phòng bên vang lên tiếng bước chân và âm thanh thì thao

-Rốt cuộc nó xem mình là gì vây? Phải làm sao đây?

Âm thanh đó Trầm Khung chắc chắn chính là Ngân Nguyệt rồi và nghe như giọng thì rõ là cô cũng đang bối rối trong lòng đây.

Nhưng mà nghĩ lại thì Trầm Khung cũng thấy mình có hay không là làm quá? Bởi mối quan hệ giữa Trầm Khung và Ngân Nguyệt được bắt đầu từ sự thông cảm và an ủi. Có lẽ với Ngân Nguyệt thì cô chỉ đơn giản là xem Trầm Khung như một đứa em trai vì trong suy nghĩ của cô Trầm Khung chính là một câu bé 10 tuổi thôi.

Ấy thế mà chết là ở chỗ Trầm Khung thật ra là 20 trong xác 10 và lại trong lúc yếu lòng thì đã trót dại mà phải lòng Ngân Nguyệt rồi.

Sau khi nghĩ lại và phân tích cụ thể vấn đề thì đến cả Trầm Khung còn bối rối không biết là nên làm sao cho phải đây. Nếu cho hắn đối đầu với Khúc Lục Huỳnh Văn hay Khúc Lục Thừa Thiên thì Trầm Khung có lẽ còn tìm ra được đối sách nhưng khi dính tới tình cảm thì dù là có muôn vàn lời thì cũng không thể thốt lên được câu nào.

Và thế, cả Trầm Khung cùng Ngân Nguyệt đều im lặng mà suy nghĩ về chuyện giữa hai người.



-Ngân Nguyệt!

Trong khoảng không im lặng, Trầm Khung chợt chan chứa gọi lên tên người con gái mà hắn đã phải lòng. Thật không biết phải nói gì khi mà càng nghĩ thì Trầm Khung lại càng sợ phải mất Ngân Nguyệt.

Thà rằng cứ để hắn trôi nổi giữa bộn bề công việc mưu sinh còn hơn là bắt hắn phải ngồi và nghĩ về người con gái đã lấy mất đi trái tim của hắn.

Hể cứ nghĩ về Ngân Nguyệt là trong tiềm thức của Trầm Khung lại hiện lên một người con gái hiền dịu đang thùy mị lặng im đứng nhìn hắn làm cho con tim hắn dao động mạnh và cũng không biết vì sao mà hắn có cảm giác như thoang thoảng trong gió có mùi hương của Ngân Nguyệt dù rằng cả hai cách nhau một bức tường và điều đó là không thể.

Không lẻ, Trầm Khung yêu quá mà hóa hoang tưởng rồi?

Khó chịu khó chịu! Một cảm giác khó chịu đến mãnh liệt cứ bùng cháy nghi ngút như một ngọn lửa bên trong lòng Trầm Khung khiến hắn chỉ muốn đập tan bức tường này để được ngắm nhìn Ngân Nguyệt một lần nữa.

Nhưng … khi gặp rồi thì phải nói gì đây? Nếu như lúc gặp lại làm Ngân Nguyệt cảm thấy khó chịu thì sao? lại làm Ngân Nguyệt sợ hắn thì sao? lại làm Ngân Nguyệt ghét hắn thì phải làm sao đây? Hắn không muốn Ngân Nguyệt ghét hắn hay có suy nghĩ không tốt về hắn một chút nào cả.

Trầm Khung lúc này thật sự là không thể hiểu tối qua mình ăn gan hùm mật cọp gì mà lại làm ra mấy chuyện đó với Ngân Nguyệt và còn nói mấy lời nói đó. Giờ mà bắt hắn nói thì cũng e là Trầm Khung sẽ phải đứng mà câm như hến à. Mà không nhớ đến thì thôi, nhưng mà lúc này Trầm Khung nhớ đến thì liền trong lòng hắn như có một tản đá thật nặng đè lên vậy. Hắn giờ cứ sợ là qua tối hôm qua Ngân Nguyệt đã ghét hắn nha. Sao lúc ấy hắn làm liều mà không suy tính hậu quả thế? Phải chi có cỗ máy thời gian ở đây thì Trầm Khung sẽ quay về lúc đó và dùng cây đánh vào đầu chính hắn của hôm qua vì dám làm cái trò ngu để giờ hắn phải khốn khổ thế này.

Chi đơn giản là một bức tường, mà sao Trầm Khung cảm thấy như xa cách vạn dậm trường sơn.

Bên kia phòng, Ngân Nguyệt đang ngồi trên giường mà cũng nghĩ về quan hệ giữa hai người. Có thể nói Trầm Khung trước khi mất đi minh mẫn sau khi nghĩ về Ngân Nguyệt thì đã có chút thông minh mà nói ra những câu đó và thật sự những lời đó đã đánh mạnh và trong suy nghĩ của Ngân Nguyệt rất nhiều nên mới phải khiến cô núp trong phòng mà suy nghĩ như thế này.

Đúng như Trầm Khung đã nghĩ, với Ngân Nguyệt thì cô chỉ đơn thuần là xem Trầm Khung như một người em trai và cái quan hệ của hai người được sinh ra từ sự thăng tiến của những suy nghĩ đơn thuần là muốn giáo huấn và muốn giúp đỡ La A.

Một bên là tình yêu thật sự, một bên chỉ đơn thuần là tình cảm chị em thì sao mà có kết quả? Dù có nói thế nào và chứng minh tình cảm ra sao thì với thiên tư của một người con gái thường tình là nửa kia của họ phải lấp được những khoản mà người con gái đó thiếu sót.

Giữa Trầm Khung và Ngân Nguyệt thì về chiều cao là Ngân Nguyệt ăn đứt Trầm Khung vì hắn lúc này chưa cao đến mét rưỡi mà Ngân Nguyệt đã là cao gần mét bảy và về mặt tuổi tác thì lại càng chênh lệch hơn nữa cho nên nếu hai người ôm nhau thì người ngoài nhìn vào đích xác chính là quan hệ chị em.

Nhưng với Ngân Nguyệt, những lời nói khi nãy của Trầm Khung khiến cô thật không thể bỏ rơi hắn được vì cô đã lở xem hắn là một đứa em trai rồi. Được đứa em trai của mình yêu thương mình như vậy thì cũng thật khó để nói là vui hay là buồn hoặc tốt hay là xấu à.

-Thôi rồi! không ổn tí nào vì thời gian gần hết rồi.

Trầm Khung ngồi suy nghĩ một lúc thì chợt nhớ là mình không có nhiều thời gian đê ngồi suy nghĩ và hắn quyết định phải làm liều thôi. Với Trầm Khung lúc này thì gì thì gì, gặp Ngân Nguyệt trước cái rồi tính.

Nghĩ vậy, Trầm Khung liền chạy ra mở cửa

Két

Cánh cửa mở ra thì Trầm Khung liền lập tức nhìn sang phía phòng của Ngân Nguyệt.

Nhưng khi nhìn sang, Trầm Khung như chết đứng cả người lại, hơi thở và nhịp tim của hắn lúc này đột nhiên cứ như là biến mất, hai mắt hắn căn tròn ra và đầu thì chảy đầy mồ hôi lạnh vì trước mắt hắn cánh cửa phòng bên kia cũng đã mở ra và người con gái mà hắn chót đem lòng yêu thương cũng đang dùng ánh mắt ngạc nhiên mà nhìn thẳng về phía hắn

Trong tư thế một tay mở cửa, cả Trầm Khung và Ngân Nguyệt cứ như bị đứng hình một lúc.

-Ranh con chết tiệt, ngươi dám lừa ta

Đứng hình một lúc, mặt Ngân Nguyệt như đã đỏ lên đến tận mang tai khi cô suy nghĩ lại về chuyện vừa qua. Hóa ra lúc đó tên nhóc này đã biết cô ở trong phòng mà còn làm trò giả đò như không biết và nói ra mấy câu để lừa rạc cô. Báo hại cô phải ngồi suy nghĩ. Hóa ra từ đầu đến giờ tên nhóc này núp phòng kế bên mà nghe lén cô

Nghĩ đến đây, Ngân Nguyệt thật là không nhịn được nữa rồi và tức giận nói

-La A! Không giáo huấn em thì em được nước làm tới mà đem chị ra đùa đúng không?

Ngân Nguyệt vừa tức giận mà vừa hùng hổ tiến về phía Trầm Khung khiến hắn tái xanh hết cả mặt mà vừa lùi lại vừa nói

-Ch...chị Ngân Nguyệt! Em … em … em không cố ý à. Wha~~ tha cho em~~

Trầm Khung vừa lùi vừa lấp bấp nói nhưng thấy thế tiến lên của Ngân Nguyệt ngày một nhanh thì liền biết là không ổn và quay lưng chạy

-Đứng lại đó! La A!

Ngân Nguyệt thấy Trầm Khung bỏ chạy thì liền thét to lên và đủi theo và cả hai bắt đầu rượt đuổi nhau trong hành lang

Đứng từ xa nhìn hai người rượt đuổi, ta có dễ bắt gặp được điểm không hợp lý ở đây. Đó là dù chạy thế nào thì cả hai luôn giữ một khoảng cách không xa cũng không gần. Với Ngân Nguyệt thì đã có lẽ là tốc độ nhanh nhất có thể của cô rồi nhưng đối với Trầm Khung thì trong như hắn đang cố ý.

Bị Ngân Nguyệt rượt đủi phía sau, trong giây phút đó, trong lòng Trầm Khung chợt dâng lên một cảm giác an tâm và thanh thản. Cảm giác đó đã giúp hắn bỏ được cái tản đá lớn trong lòng ra.

Về cơ bản thì Trầm Khung lúc này không còn đủ tỉnh táo để đón suy nghĩ của Ngân Nguyệt nữa rồi. Nhưng thế thì đã sao nào, nếu Ngân Nguyệt thực sự ghét hắn thì cô đã không đủi theo hắn như thế này. Trong tất cả những điều mà Trầm Khung lo sợ thì ít ra điều tệ nhất đã không đến và tất cả chỉ đơn giản như vậy là đủ.

Chạy xuống cầu thang, Trầm Khung lở vấp chân và ngã ngào ra sân cỏ bên ngoài dãy nhà và lăng tròn vài vòng trên đó.

Ngân Nguyệt đuổi theo sao thấy Trầm Khung ngã ra đất thì liên lao đến bắt lấy hắn vì cô thừa biết với cái độ trâu bò như hắn thì có ngã thế này cũng chả ăn thua

-Nhóc con! Xem mi còn chạy đi đâu

Ngân Nguyệt lao tối bắt lấy Trầm Khung

Trầm Khung lòm còm bò dậy thì Ngân Nguyệt đã lao tới khiến hắn hoảng hốt mà nói

-Á! Chị Ngân Nguyệt tha cho em … nhối nhối … nhau … nhem nhừ nhay nhông nhán nhữa ~~

Nhưng khi Trầm Khung còn chưa kiệp trở mình thì Ngân Nguyệt đã bắt được hắn và dùng hai tay mà ra sức béo mà của Trầm Khung khiến hắn kêu la không ra tiếng người.

Trong lúc Trầm Khung la ó do bị Ngân Nguyệt béo má thì trong phút chốc, đôi mắt của Trầm Khung đã có thể nhìn thấy được khuôn mặt của Ngân Nguyệt, khuôn mặt mà lúc còn ở trong phòng hắn đã ao ước được nhìn thấy và cùng với khuôn mặt của Ngân Nguyệt chính là mùi hương trên người cô, một mùi hương khiến Trầm Khung đã phải xuyến xao mà tương tư mong nhớ. Mãn nguyện rồi, Trầm Khung lúc này dù bị hành hạ nhưng vẫn mãn nguyện.

-Thật đẹp!

Trong sự mãn nguyện của chính bản thân mình, trong tâm trí của Trầm Khung lại thầm hiện ra hai chữ
thật đẹp
một cách vô thức khi cô nhìn vào khuôn mặt của Ngân Nguyệt.

Về cơ bản thì Ngân Nguyệt hiển nhiên không xinh đẹp như Khúc Lục Huỳnh Văn nhưng đối với Trầm Khung lúc này thì không ai có thể đẹp hơn Ngân Nguyệt. Một vẻ đẹp mà bản thân Trầm Khung cũng không biết phải dùng từ ngữ nào để miêu ta vì có lẽ hắn cũng chính là người duy nhất nhận ra vẻ đẹp này của Ngân Nguyệt.

-Tên nhóc khôn kiếp! Uổng công chị đối tốt với ngươi như thế mà ngươi lại đem chị ra đùa giỡn. Tức chết ta mà

Ngân Nguyệt vừa ra sức béo mà Trầm Khung và vừa tức giận nói

Nhưng trái ngược lại với tâm trạng của Ngân Nguyệt thì tâm trạng của Trầm Khung lại đặc biệt tốt nha

Bất ngờ, Trầm Khung đưa tay ra ôm lấy vòng eo thon của Ngân Nguyệt và còn là ôm thật chặc khiến cả hai người như sát vào nhau.

-La A! Em …

Ngân Nguyệt bị một cú ôm bắt ngờ và suy nghĩ còn chưa kiệp chuyển động thì Trầm Khung lại lên tiếng

-Chị Ngân Nguyệt à! Chị đừng bỏ em một mình có được không

Trầm Khung nói ra một câu bằng một giọng đầy rúng động và dù đang bị Ngân Nguyệt béo mà nhưng hắn vẫn cố gắng tựa đầu sát vào người cô làm cho hai tay của Ngân Nguyệt vì gần quá mà buôn ra nhưng trái lại thì hai má của Trầm Khung cũng đỏ cả lên.

-Chị đừng bỏ rơi em hức …

Trầm Khung nói ra câu này thì bỗng dưng một cảm giác nghẹn ngào tự đâu lại dâng lên khiến hắn nào kiềm được nước mắt và chúng cứ thế mà ứa cả ra.

Hết bất ngờ nhát đến bất ngờ khác, Ngân Nguyệt thật là không biết phải làm sao cho phải nhưng khi thấy hai mắt của Trầm Khung đã ứa ra cả nước mắt thì cô nhất thời lại như quên hết những tức giận lúc vừa rồi vì trong suy nghĩ của cô lại tự dưng nghĩ đến những lời trước đó của Trầm Khung chính là thật vì những giọt nước mắt lúc này chính là minh chứng cho việc đó.

Cả hai người Trầm Khung và Ngân Nguyệt cứ thế mà nằm nghiên trai bãi cỏ tại giữa một dãy nhà và không biết vì sao mà Ngân Nguyệt lại đưa tay lên mà nhẹ nhàng xoa xoa lấy đầu của Trầm Khung.

Tức giận, Ngân Nguyệt trước đó hiển nhiên là tức giận nhưng lúc này thì cô đã quên đi cái giận trước đó rồi. Không biết vì sao, Ngân Nguyệt lại không thể an lòng nhìn Trầm Khung khóc như thế này và điều này cũng giống như lúc cả hai bắt đầu quen nhau tại cổng dinh thự, cũng là một cảm giác không muốn nhìn Trầm Khung khóc.

-Chị sẽ đi thật sao?

Trong cái xoa đầu dịu dàng của Ngân Nguyệt, Trầm Khung không đành lòng nói ra sự thật và hy vọng câu trả lời từ Ngân Nguyệt.

-Phải!

Ngân Nguyệt nghe vậy thì cũng nhắm mắt lại mà nhẹ nhàng cho ra câu trả lời mà Trầm Khung thật sự không muốn nghe nhất nhưng hắn cũng hiểu điều đó là hiển nhiên vì Ngân Nguyệt vốn là người hầu của Khúc Lục Huỳnh Văn kia mà.

-Chị nỡ lòng bỏ rơi em sao?

Trầm Khung trong tâm trạng rối bời sau câu trả lời không như ý thì cũng nghẹn ngào hỏi một câu

Nhưng câu hỏi của Trầm Khung lại không nhận được câu trả lời từ Ngân Nguyệt mà cô chỉ im lặng và xoa đầu hắn nhưng một tay khác của Ngân Nguyệt cũng đã choàng ngang lưng Trầm Khung và ôm hắn vào lòng.

-Chị sẽ quên em sao?

Trong hành động của Ngân Nguyệt, Trầm Khung như tìm ra thêm sự dũng cảm và hỏi

-Không đâu! Em là đứa em duy nhất của chị mà

Ngân Nguyệt dùng một giọng nói nhẹ nhàng trả lời nhưng lọt vào tai của Trầm Khung lại khiến hắn khó chịu không thôi vì cơ bản hắn không muốn làm một người em và điều này càng khiến hắn tò mò muốn biết suy nghĩ của Ngân Nguyệt về những gì tối qua hắn đã nói

-Nhưng chị còn nhớ những lời em đã nói tối qua hay không?

-Em còn nhỏ nên chưa hiểu chuyện đâu

Ngân Nguyệt nhớ đến chuyện đã xảy ra hồi tối mà có chút cảm giác không biết phải miêu tả thế nào nhưng với suy nghĩ của cô thì hiển nhiên là Trầm Khung còn nhỏ và chưa hiểu chuyện nên mới nói những lời như thế

-Nhưng nếu em thật sự nghiêm túc thì sao?

Trầm Khung lại tiếp tục hỏi

-Khi em lớn lên rồi sẽ có suy nghĩ khác thôi

Ngân Nguyệt trả lời

-Nhưng nếu lúc đó em vẫn muốn cưới chị thì sao?

Trầm Khung lúc này thật sự là đã nói ra hết tiếng lòng của mình rồi. Hắn biết việc Ngân Nguyệt ở lại là điều không thể và việc Ngân Nguyệt chấp nhận hắn lúc này cũng là không hợp tình hợp lý nên hắn muốn biết suy nghĩ của cô về chuyện này trong tương lai

-Vậy thì đến lúc đó phải xem em có còn muốn cưới chị không cái đã

Xong, chỉ một câu nói, chỉ cần một câu này thôi của Ngân Nguyệt với Trầm Khung lúc này đã là quá đủ. Hơn ai hết Trầm Khung biết tình cảm của mình lúc này và lúc sau nữa sẽ không thay đổi vì đã có câu này của Ngân Nguyệt làm chỗ dựa. Nhưng để đảm bảo không có kẻ khác chen ngang, Trầm Khung nói

-Nhưng em e đến lúc đó món bánh nướng của chị lại giành cho ngươi khác rồi thì sao?

Nghe câu này của Trầm Khung khiến Ngân Nguyệt giật mình mà ngửa đầu ra rồi thôi không xoa đầu hắn nửa và còn dùng tay búng mạnh lên tráng hắn và nói

-Ha! Nhóc con, mi nói thế là cố ý bảo chị đây không được để ý ai khác cho đến khi mi chán ta à? Mi có biết khi mi trưởng thành thì chị đây cũng đã già rồi không hả?

Trầm Khung bị Ngân Nguyệt búng mạnh lên tráng và hiển nhiên là không thấy đau rồi. Nhưng mặt khác lời nói của Ngân Nguyệt lúc này lắm hắn rất vui nha và hắn nói tiếp

-Không sao không sao cả! Chả phải em đã từng nói là càng già thì càng mặn mà và em lại càng thích sao. Chị già thế nào thì em cũng sẽ cưới chị.

Trầm Khung nói xong câu này thì thật là vui vẻ mà ôm lấy Ngân Nguyệt nha khiên cô thật không biết là phải nói sao cho tên nhóc này từ bỏ ý định.

Ken ken ken …

Nhưng sau khi Trầm Khung ôm lấy Ngân Nguyệt một lần nữa thì cái âm thanh mà hắn không muốn nghe nhất lại vang lên đó chính là tiếng kẻng báo giờ ăn sáng đã đến và cũng có nghĩa là hắn sắp phải xa Ngân Nguyệt rồi.

-Chị lúc này không biết phải nói sao cho em hiểu nên thôi thì cứ để cho thời gian trả lời vậy. Giờ ăn cũng đến rồi! Ta đi thôi kẻo tiểu thư lại mắng thì không hay

Ngân Nguyệt nghe tiếng kẻng thì cũng chỉ còn biết để chuyện này lại cho thời gian thôi nên xoa đầu Trầm Khung mà nói



Và rồi chính cái ngày đẹp trời hôm đó, sau bữa ăn sáng hoành tráng, Trầm Khung lặng lẻ ngậm ngùi nhìn đòn xe chở Ngân Nguyệt ngày một xa dần nơi chân trời và bản thân hắn cũng tự thân lặng lẽ với những cảm xúc của riêng mình.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Du Giới.