CHƯƠNG 8
-
Đứa Trẻ Hư
- Tử Kim Trần
- 2489 chữ
- 2020-05-09 01:32:04
Số từ: 2476
Dịch giả: Hương Ly
Cổ Nguyệt Books phát hành
NXB Hồng Đức
Con chào bố, cháu chào chú Phương, chú Dương, cháu chào các chú các bác!
Chu Triều Dương bước vào văn phòng làm việc của bố cậu, lễ phép lần lượt chào từng người.
Dương Căn Trường cười nói:
Nhìn con trai anh kìa, thật ngoan ngoãn, không giống như thằng con ngỗ nghịch của tôi.
Chu Vĩnh Bình xoa đầu con trai, vẻ đắc ý:
Con trai, rót cho các chú các bác nước lại đây.
Chu Triều Dương ngoan ngoãn nghe lời.
Phương Kiến Bình vừa cầm bài trong tay vừa nhìn cậu:
Triều Dương, Lệ Na nhà chú lần này thi xếp thứ hai mươi mấy ở trong lớp, với thành tích này thì còn chưa chắc đã vào được trường cấp ba loại 2, cháu ngồi cùng bàn với nó, cố gắng giúp đỡ dạy thêm cho nó nhé.
Chu Triều Dương gật đầu:
Vâng, cháu sẽ cố gắng!
Thế thì chú Phương cảm ơn cháu trước nhé.
Chú Phương khách sáo quá rồi.
Mấy ông chủ đều liên tục gật đầu, cảm thấy một đứa trẻ mới lên cấp hai mà đã ngoan ngoãn lễ phép như vậy, thực sự rất hiếm có.
Phương Kiến Bình nói tiếp:
Thường ngày bố cháu có cho cháu tiền không?
Dạ... có ạ.
Lần này cho cháu bao nhiêu tiền?
Lần này?
Chu Triều Dương nhìn bố cậu vẻ khó hiểu.
Chu Vĩnh Bình vội giải thích:
Chẳng phải mới bắt đầu nghỉ hè sao, tôi còn chưa cho tiền, bố còn chưa đưa tiền, đợi lát nữa sẽ cho con.
Phương Kiến Bình nói:
Lần trước bố cháu cho cháu tiền là vào lúc nào vậy?
Chu Triều Dương cúi đầu nói:
Là vào dịp Tết.
Cho cháu bao nhiêu?
Chu Triều Dương thật thà trả lời:
Hai nghìn tệ ạ.
Mọi người đều cười ồ lên.
Mặt Chu Vĩnh Bình đỏ bừng, nhìn bài đang cầm trong tay, giải thích:
Hồi Tết tôi cũng không được dư dả cho lắm, nên đã đưa ít.
Phương Kiến Bình nói:
Hôm nay bố cháu thắng hơn một vạn tệ, để lát nữa số tiền bố cháu thắng được đều cho cháu hết, có phải vậy không hả Vĩnh Bình? Dù sao thì vợ anh cũng không ở đây, số tiền anh thắng được cô ấy cũng không biết, chúng tôi cũng sẽ không nói với cô ấy là anh thắng được bao nhiêu, anh cứ nói anh đánh thua là được rồi.
Những ông chủ khác cũng đều lần lượt gật đầu, nói là:
Hãy cứ làm như thế đi!
Chu Vĩnh Bình đành phải nói rằng:
Chắc chắn phải thế rồi, con trai, đến chỗ bố nào, xem hôm nay bố có thể thắng được bao nhiêu.
Vừa đánh xong ván này, đến lượt Dương Căn Trường làm chủ cái, anh ta đang nháo bài, đột nhiên có hai người bước vào văn phòng làm việc.
Người phụ nữ đi đằng trước ngoài 30 tuổi, trang điểm rực rỡ, ăn mặc thời trang, nhìn trông rất trẻ, trên tay đeo vòng ngọc phỉ thúy, trên cổ đeo dây chuyền bạch kim khảm đá quý, khoác một chiếc túi da, ở ngón tay đang ngoắc chìa khóa của xe BMW, có một bé gái 9 tuổi đi theo sau cô ta, bộ mặt có vẻ không vui.
Ôi dào, mệt chết đi được!
Người phụ nữ ném chiếc chìa khóa xuống bàn, xoa bóp cánh tay.
Hai mẹ con sao về sớm thế?
Chu Vĩnh Bình vừa nhìn thấy hai người bọn họ, hoảng hốt đứng dậy, đứng chắn trước mặt Chu Triều Dương, bộ mặt rất sượng sùng.
Máy ảnh cũ quá rồi, sạc pin không được nữa rồi, mới chụp có mấy tấm mà đã hết pin tắt máy, chỉ có thể về sớm thôi. Chiếc máy ảnh có thể ném đi được rồi, dùng bốn, năm năm rồi, ngày mai đi mua một cái mới.
Cô ta ném chiếc máy ảnh kỹ thuật số xuống một mé bàn, bộ dạng rất chán ghét món đồ đó.
Hay là hai mẹ con em về nhà trước đi, bọn anh còn phải chơi rất lâu nữa cơ.
Người phụ nữ vốn dĩ không hề hào hứng đối với việc chồng đánh bài, nhưng cảm thấy hôm nay biểu hiện của chồng hơi khác thường, nhìn kỹ một chút, lập tức chú ý thấy phía sau anh có một đứa bé trai đang ngồi, cô ta vừa nhìn đã nhận ngay ra Chu Triều Dương - con trai riêng của chồng, trên mặt thoáng hiện ra nụ cười khẩy, trừng mắt với Chu Vĩnh Bình một cái.
Chu Triều Dương đương nhiên biết người phụ nữ này chính là người đã dụ dỗ lôi kéo bố cậu, đứa bé gái đó chính là con của bố cậu với người phụ nữ này. Cậu mím môi, nghiêng đầu, không biết phải làm sao, giả vờ như không nhìn thấy hai mẹ con họ.
Dương Căn Trường dừng chia bài, mấy người bạn đều tỏ vẻ đắc ý nhìn cảnh tượng này.
Đứa bé gái cũng nhìn thấy Chu Triều Dương, chạy đến hỏi vẻ hiếu kỳ:
Bố ơi, anh này là ai vậy?
Là...
, Chu Vĩnh Bình sắc mặt sượng sùng, do dự giây lát, nói:
Đây là cháu trai của chú Phương hôm nay đến đây chơi.
Ha ha!
Những người đánh bài ở đó lần lượt cười phá lên.
Dương Căn Trường không kìm được hét lên:
Quá là có tài, thực sự quá là có tài!
Này này, các anh đừng cười!
Phương Kiến Bình nói vẻ nghiêm túc,
Anh ấy nói đúng lắm, Triều Dương gọi tôi là chú, đương nhiên là
cháu của tôi rồi!
Người phụ nữ thoáng ngẩn người, tiếp đến trên mặt lại lộ ra nét cười khinh mạn.
Dương Căn Trường cười hi ha nhìn đứa bé gái nói:
Chu Tinh Tinh, nghe nói đợt thi cuối kỳ lần này cháu không đạt phải không?
Đứa bé gái trốn phía sau Chu Vĩnh Bình vẻ xấu hổ, kéo tay bố nó làm nũng:
Không phải đâu, không phải đâu, con chủ quan không thi tốt.
Dương Căn Trường chỉ vào Chu Triều Dương nói:
Cháu phải học theo anh đây này, anh ấy đứng thứ nhất toàn trường đấy!
Trên mặt người phụ nữ thoáng hiện ra sự khó chịu, nhưng chỉ xuất hiện một lát rồi biến mất, kéo tay con gái, cũng nói phụ họa:
Phải rồi, con phải học thật tốt, phải thi còn tốt hơn cả anh này nữa, có biết không?
Cô ta đặc biệt nhấn mạnh ngữ khí ba chữ
còn tốt hơn
.
Con biết rồi, con biết rồi!
Đứa bé gái tỏ ra không vui.
Phương Kiến Bình lại nói:
Nhìn cháu trai tôi này, quần áo cũ nhợt ra rồi, anh Vĩnh Bình, giúp tôi dẫn cháu đi mua mấy bộ quần áo chắc không vấn đề gì chứ. Lát nữa tiêu mất bao nhiêu tiền, khi trở về cứ tính với tôi là được.
Anh ta nhìn Chu Triều Dương chớp mắt, Chu Triều Dương mơ màng vẫn ngồi im không biết xử trí ra sao.
Việc này...
, Chu Vĩnh Bình càng sượng sùng hơn.
Đi đi, chỗ của anh để A Kiệt chơi
, Dương Căn Trường nói,
Quần áo cháu Kiến Bình cũ như vậy, mua vài bộ cũng là rất đáng. Chị dâu thấy có phải vậy không?
Anh ta nhìn về phía vợ Chu Vĩnh Bình.
Người phụ nữ không tiện làm mất mặt chồng trước mặt bạn bè, đành phải nói:
Ừ, vừa vặn chúng tôi cũng định đi mua quần áo, Vĩnh Bình, anh hãy dẫn Triều Dương cùng đi đi. Tinh Tinh, chúng ta hãy lên xe trước, đợi lát nữa bố dẫn chúng ta đi mua quần áo.
Đứa bé gái nói vui vẻ:
Vâng, con muốn đến Bách hóa Kim Quang!
Người phụ nữ lại lướt nhìn Chu Triều Dương một cái, mỉm cười, kéo tay con gái bước ra ngoài trước.
Đợi sau khi hai người bọn họ đi, Chu Vĩnh Bình dưới sự khích lệ của cả nhóm người, đành phải nói:
Con trai, bố đưa con đi mua quần áo.
Ồ
, Chu Triều Dương đứng dậy, nghĩ một lát, lại lắc đầu,
Bố à, con không đi đâu, con muốn về nhà sớm.
Mấy ông chủ khác đều cổ vũ cậu:
Đã nói là đi rồi, sao có thể không đi được chứ? Cũng chẳng mất bao nhiêu thời gian, lát nữa bố cháu sẽ lái xe đưa cháu về nhà, cháu đi đi!
Chu Triều Dương đành phải từ từ gật đầu.
Chu Vĩnh Bình dẫn con trai bước ra ngoài mấy bước rồi dừng lại, cúi đầu dặn dò nho nhỏ:
Em gái con từ trước đến giờ không biết rằng nó còn có một người anh, bây giờ nó còn quá nhỏ, nói với nó là bố đã từng ly hôn, thì sẽ ảnh hưởng tâm lý không tốt đối với nó, ừm... cho nên bố nói con là cháu trai của chú Phương, đợi đến khi nó lớn lên bố sẽ nói cho nó biết. Lát nữa con... con... con... tạm thời gọi bố là chú có được không?
Vâng!
Chu Triều Dương cúi đầu nói khẽ.
Chu Vĩnh Bình áy náy vỗ vai cậu con trai, mím môi, quay đầu chào mấy người bạn. Để tỏ ra thần thái tự nhiên, anh ta lại cầm lấy chiếc máy ảnh để trên bàn, nói:
Chiếc máy ảnh này đúng là dùng cũng khá lâu rồi, thảo nào chụp không được nữa, cần phải vứt đi rồi.
Chu Triều Dương đột nhiên nhớ đến Phổ Phổ muốn chụp ảnh, vội nói:
Bố à, bố thực sự không cần đến chiếc máy ảnh này nữa ạ?
Ừ, đúng vậy, thứ này vô dụng rồi.
Ồ, vậy thì bố có thể cho con được không?
Con muốn máy ảnh à, lần sau bố sẽ mua cái mới cho con.
Chu Triều Dương chẳng hề có mong ước xa xỉ là bố sẽ mua máy ảnh cho cậu:
Ôi, nếu như bố không cần nữa thì cho con đi, thỉnh thoảng
con lấy ra chụp chơi.
Chu Vĩnh Bình gật đầu thoải mái đồng ý:
Được rồi, dù sao con cũng vẫn đang đi học, không cần dùng đến chiếc máy ảnh chuyên dụng, con thích thì cứ cầm chụp chơi đi. Bố lấy cho con cái hộp để đựng.
Bắt đầu từ khi ngồi lên chiếc xe BMW, Chu Triều Dương luôn thấp thỏm không yên, cậu ngồi ở ghế lái phụ, lúc nào cũng cúi đầu, không dám lên tiếng, thỉnh thoảng mấy lần ngẩng đầu lên nhìn thấy trong gương phản chiếu ở trong xe, người phụ nữ cũng đang nhìn cậu, trên mặt mang theo ý cười, cậu lại vội vàng cúi xuống. Tiếng nói cười vui vẻ của ba người bên cạnh như là đến từ một thế giới khác, cậu hoàn toàn thừa thãi.
Họ nhanh chóng đến được khu trung tâm thương mại Bách hóa Kim Quang tốt nhất trong thành phố, không biết là cố tình hay vô tình, Chu Vĩnh Bình và Chu Triều Dương đi cạnh nhau, người phụ nữ dắt con gái thì đi ở phía sau, không đi lên cùng, hai mẹ con họ hình như đang thì thầm.
Chu Triều Dương đi đến trước một cửa hàng bán đồ thể thao, dừng bước.
Chu Vĩnh Bình nhìn con trai, nói:
Cháu muốn mua đồ thể thao à?
Cháu... cháu muốn xem giày thể thao.
Học sinh cấp hai hiện nay đã có ý thức so bì, đi giày thể thao hàng hiệu đang rất lưu hành. Nhưng Chu Triều Dương chưa bao giờ đi cả, cậu vẫn luôn đi đôi giày đế kếp thông thường.
Cậu rất thích một kiểu giày mà nhiều bạn học đều thảo luận, không kìm được nói đầy hưng phấn:
Bố ơi...
Cậu đột nhiên tỉnh ngộ, đồng thời phát hiện ra Chu Vĩnh Bình ho hắng một tiếng, nháy mắt ra hiệu với cậu, vội đổi cách xưng hô:
Chú ơi, cháu muốn xem đôi giày này.
Nhân viên phục vụ vội vàng nhiệt tình hỏi số giày, lấy giày ra cho cậu thử.
Chu Vĩnh Bình đứng đợi ở bên cạnh, cậu vừa mới thử được nửa chừng, cô con gái đứng ở ngoài cửa hàng gọi to:
Bố ơi, mau đến đây, con muốn mua bộ váy đó!
Đợi một chút, đợi anh Triều Dương thử giày xong đã.
Không, không đâu, con muốn bố đến ngay đây! Con muốn bố đến ngay!
Cô con gái nói giọng nũng nịu như chực khóc.
Ôi, thật phiền quá, được rồi, bố đến ngay đây!
Chu Triều Dương ngẩng đầu nhìn thấy người phụ nữ đứng cạnh con gái, đang thì thầm to nhỏ với con gái, trên mặt nở ra nụ cười của kẻ chiến thắng, cậu liền vội cúi đầu buộc giày.
Bố ơi, bố mau đến đây, mau đến đây!
Cô con gái kéo dài giọng nũng nịu.
Được được, bố đến đây! Đã thử xong chưa?
Chu Vĩnh Bình nhìn con trai thử giày, hỏi vẻ sốt ruột,
Có vừa không?
Vâng, vừa rồi ạ.
Ừ, vậy thì không cần thử nữa, chú thấy đôi giày này rất đẹp, cứ mua nó thôi. Cô bán hàng, bao nhiêu tiền?
Anh ta vội lôi tiền ra.
Chu Triều Dương đứng dậy nhìn thần sắc cuống quýt của bố vì bị cô con gái nhỏ làm nũng, mím chặt môi, sau đó liền nói:
Cháu đã mua giày rồi, quần áo để lần sau mua, cháu về trước đây!
Ồ... đợi lát nữa chú đưa cháu về nhé.
Không cần đâu ạ, cháu tự ngồi xe buýt về là được rồi.
Thế à... vậy cũng được!
Chu Vĩnh Bình cũng hy vọng sớm kết thúc sự sượng sùng trong ngày hôm nay của mình.
Chu Triều Dương đứng dậy, xách chiếc túi đựng đôi giày cũ, cầm chiếc máy ảnh cũ đựng trong hộp lặng lẽ đi về phía cửa khu trung tâm thương mại. Chu Vĩnh Bình thì lại đi đến trước mặt vợ và con gái giải thích:
Chu Triều Dương có việc bận, nên đi trước, chúng ta tiếp tục mua sắm.
Khi Chu Triều Dương bước nhanh đến cửa, quay đầu nhìn lại, người phụ nữ đó cũng đang nhìn cậu với vẻ mặt hớn hở, đứa bé gái thì lại trợn trừng mắt nhìn cậu với bộ dạng tức giận, tiếp đến nó lại làm mặt quỷ, phì nước bọt về phía cậu.
Chu Triều Dương nắm chặt bàn tay, nghiến chặt răng, bước ra khỏi trung tâm mua sắm.