Chương 27: NHÀ HỌ CỐ SUY SỤP
-
Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979
- Thủy Trường Đông
- 1374 chữ
- 2021-12-31 05:37:22
Tô Hòa đoán không sai, trong nhà Cố Trường Tranh lúc này đúng là đã như ong vỡ tổ.
Bà Cố từ lúc thêu ví tiền cho Cố Trường Tranh bị kim đâm 8vào tay thì lúc nào cũng lo lắng hãi hùng, ngày nào cũng mong đợi Cố Trường Tranh có thể gọi điện thoại về hoặc là báo tin bình an cho bà. Nhưng cà3ng mong đợi thì bà lại càng thất vọng.
Bà Cố vừa khóc vừa vỗ đùi:
Trường Tranh đáng thương của tôi…
Ông Cố rất nhức đầu nhưng vì không làm gì được, nên ông chỉ có thể nói mấy câu mà ngày thường ông không bao giờ tin ra để dỗ bà Cố.
Ông Cố ngồi lặng trên ghế định thần một lúc lâu ông mới thở hắt ra, chưa kịp mặc thêm áo khoác đã vội chạy về nhà, lục phiếu nhập hàng ở bên thủ đô lúc trước của Cố Trường Tranh ra. Khi so sánh hết mọi món hàng, ông cảm thấy như trời sắp sập xuống vậy.
Tất cả mọi món hàng Cố Trường Tranh nhập từ thủ đô đều xuất hiện ở trên tờ
danh sách tang vật
này, đồng thời số lượng hàng hóa cũng trùng khớp, cũng có một số thứ ít hơn một hai món, nhưng mà không ảnh hưởng đến toàn bộ.
Lúc đó, bà Cố đã tự cầm bút viết một bài báo tìm người có tiêu đề là
Trường Tranh, con ở đâu? Mau về nhà đi, mẹ rất nhớ con
. Khi bà đang định tự mình gọi điện sang cho tòa báo của Long Thành thì lại nhận được điện thoại của chồng.
Chẳng mấy chốc, thế giới của bà cũng sụp đổ.
Mắt ông tối sầm lại, ông há miệng run rẩy bấm số điện thoại của tòa báo. Trong quá trình chờ điện thoại được kết nối, ông hít sâu mấy cái, cuối cùng cũng nghĩ ra được nên nói lại chuyện này với bà Cố như thế nào.
Mẹ Trường Tranh à, bà mau về nhà đi, tôi cảm thấy hai chúng ta cứ qua Long Thành một chuyến thì tốt hơn. Sống phải thấy người, chết… kiểu gì cũng phải lôi thằng nhãi kia về ăn Tết chứ! Nhỡ để hai cụ biết được thì chẳng phải sẽ lo lắng lắm sao?
Nói tóm lại, ông Cố không tin Cố Trường Tranh sẽ gặp chuyện ở Long Thành.
Nhưng sau khi gọi điện thoại, nghe được tin tức từ mấy ông bạn thì sự
tự tin
của ông đã vỡ tan tành.
Mẹ Cô đập tờ báo xuống bàn chồng, rồi lại lấy một tờ khăn giấy khác ra lau nước mắt:
Trường Tranh đi bao nhiêu ngày rồi mà chẳng có tin tức nào cả, ông không sốt ruột tí nào à? Bây giờ đã cách thời gian Trường Tranh hứa hẹn sẽ gọi điện về cho tôi hai, ba hôm rồi mà vẫn chẳng có tin tức gì cả. Ông xem Long Thành là cái nơi rách nát, hỗn loạn thế nào đi. Thương nhân đến Long Thành làm ăn có mấy người, mà trên báo lại có bao nhiêu thương nhân bị đám du côn ở đó cướp giật, ức hiếp? Tôi lo Trường Tranh của tôi…
Ánh mắt ông Cố khựng lại, sau khi xem xong năm sáu tờ báo, ông hít sâu một hơi, an ủi vợ:
Bà đừng lo quá, để tôi gọi điện cho ông bạn ở Long Thành hỏi thăm, nhờ ông ấy đi điều tra ở các trạm xe lửa xem có thông tin đi lại của Trường Tranh không, và đến đồn công an hỏi tin tức xem thế nào.
Bà Cố ngừng khóc, lại xé một đoạn giấy để lau nước mũi, khiến khóe mắt ông Cố giật giật, dùng mấy tờ giấy chắc không được tính là lãng phí của công đâu nhỉ!
Vậy ông mau gọi điện cho mấy ông bạn của ông đi, tôi cũng phải về tòa báo liên hệ với tòa báo ở Long Thành, xem có thể nhờ bên ấy đăng tin tìm người không. Phải giục thằng nhóc kia mau chóng về ăn Tết chứ!
Người ở đầu dây bên kia lo lắng nói:
Lão Cố à, ông nghĩ cái gì thế? Càng vào mùa đông Long Thành càng loạn, bọ chét nhiều không sao đập hết được. Mấy hôm trước chúng tôi mới bắt được một đám, có cả danh sách tang vật. Để tôi gửi fax qua cho ông, ông nhìn xem có phải hàng mà Trường Tranh nhà ông mang tới không nhé! Nếu phải thì ông mau qua đây đi, cái đám mới bị bắt này điên cuồng lắm, mấy việc cướp hàng vứt xác chúng nó làm nhiều rồi. Còn như không phải thì tôi sẽ để ý tin tức giúp ông!
Ông Cố nghe được bốn chữ
cướp hàng vứt xác
thì mới nhận thấy sự nghiêm trọng của vấn đề.
Bà Cố còn nhìn ông Cố gọi điện thoại xong mới chịu đi.
Ông Cố cho rằng Cố Trường Tranh không còn nhỏ nữa, cũng nên đi ra ngoài xông xáo. Với bản lĩnh của Cố Trường Tranh, nếu thật sự bị đám lưu manh Long Thành đánh, thì chỉ có thể nói là Cố Trường Tranh kém cỏi, luyện nắm đấm thép của nhà họ Cố thành mấy chiêu thức mèo cào!
Bà Cố đợi rồi lại đợi mà vẫn không đợi được điện thoại và tin báo bình an của Cố Trường Tranh. Khi đ9ã qua ngày Cố Trường Tranh hẹn với bà hai hôm, bà Cố không thể ngồi yên được nữa. Bà lợi dụng chức quyền ở trong tòa báo để sưu tầm thật nhiều báo 6chí có liên quan đến Long Thành, muốn tìm hiểu rõ ràng về Long Thành qua báo - cái nơi có liên quan một phần đến việc con bà đi không thấy về.
5
Không xem thì không sao, đây bà Cố lại xem rất kỹ lưỡng, hầu như trên mỗi tờ báo đều có một vụ thương nhân đến Long Thành làm ăn bị ăn cướp, thậm chí còn bị đánh chết, què chân gãy tay. Mới đọc năm sáu tờ báo, bà Cố đã khóc ngất đi ba lần, vừa tỉnh dậy bà đã chạy vội tới cơ quan nơi ông Cố làm việc để mắng ông tơi tả trước cả cơ quan.
Ông Cố chẳng hiểu gì hết, bèn đuổi mọi người đang nhòm ngó đi, dẫn bà Cố vào trong phòng làm việc của mình, rót cho bà một ly nước nóng, còn lấy khăn giấy lau nước mắt cho bà. Đợi bà Cố bình tĩnh lại, ông mới kìm nén cơn tức trong đầu để hỏi bà:
Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sáng nay bà vẫn còn bình thường cơ mà, sao chưa đến một ngày mà cứ như cả nhà tôi đã chọc tức bà thế?
Bà đã mời người đến xem mệnh cho Trường Tranh rồi mà? Số Trường Tranh đa tài, mà nơi nó làm giàu là ở Long Thành. Tôi còn nhớ cao nhân bà mời đến còn nói nhân duyên của Trường Tranh cũng ở Long Thành đấy! Bà đừng lo, có khi là thằng nhóc kia mải kiếm tiền nên quên cả chúng ta ấy, hoặc là nó lừa được cô gái Long Thành nào, nên không nhớ đến hai ông bà già này nữa.
Chiêu này quả nhiên rất có tác dụng.
Nếu chỉ là bọn trộm cướp vặt gây sự thì cùng lắm cũng chỉ ỷ đông cướp hàng thôi, chứ không thể có chuyện giết người vứt xác. Cố Trường Tranh có bất hạnh gặp phải bọn chúng thì cũng chỉ mất một ít hàng, nhưng nếu Cố Trường Tranh gặp phải bọn điên giết người cướp hàng, thì… ông Cố không dám nghĩ thêm nữa.
Fax được gửi đến văn phòng cơ quan, người trong văn phòng nhìn thấy tên của ông Cố trên tờ fax thì vội vàng đưa vào phòng cho ông. Ông Cố nhận lấy tờ giấy, khi nhìn thấy dãy hàng hóa quen thuộc kia thì chân ông mềm nhũn ngay lập tức.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.