• 46,514

Chương 531: Cẩu đản, cẩu thặng và cẩu oa


Bởi vì khi chương trình trí tuệ nhân tạo khai phá hệ thống xử lý đã trực tiếp mở tất cả các kênh cửa sổ kết nối với thế giới bên8 ngoài để nhân viên văn phòng có thể giao lưu với nhau một cách nhanh và thuận tiện nhất. Khi cấp trên tuyên bố nhiệm vụ cho cấ3p dưới, họ có thể giao rất nhiều công việc chỉ bằng một cú nhấp chuột. Và thông qua hệ thống văn phòng, nhân viên ở các bộ phận9 khác nhau có thể tìm kiếm trao đổi... Dưới tác dụng của hệ thống văn phòng này, chi phí thời gian và chi phí lao động được giả6m xuống mức thấp nhất.

Các nhân viên văn phòng của thành phố Tương Lai có môi trường làm việc tuyệt vời, nhưng không ai5 có thể rảnh rỗi dệt áo thêu hoa. Trong ca làm việc tám tiếng mỗi ngày, công việc của họ luôn được sắp xếp đầy đủ.
Nói tóm lại, trong ba đứa này, Tô Hòa không thích đứa nào cả.
Tưởng tượng đến việc mình phải cho ba đứa con bú sữa là Tô Hòa lại đau hết cả đầu... Cô cứ cảm thấy nuôi ba đứa này còn mệt hơn dẫn dắt ba mươi nghiên cứu sinh!

Nguyên Tử, nhóc Hòa sinh rồi! Ba đứa! Hai trai một gái, con về đây nhanh đi!

Lý Thục Phân lời ít ý nhiều kể khai quát lại tình hình, đạt được hiệu quả
số từ càng ngắn, càng quan trọng
một cách hoàn mỹ.
Lý Thục Phân vui cười hớn hở:
Đúng rồi, mẹ cũng thấy đứa này đẹp, hai đứa còn lại cũng không phải là xấu, chỉ là không được đáng yêu bằng đứa này thôi. Nguyên Tử, đứa nhỏ xinh đẹp này là con gái, theo gen nhóc Hoà, hai đứa không được thích kia là con trai, theo gen con.

Tần Nguyên nghẹn lời vì câu này của Lý Thục Phân, khó khăn lắm mới tỉnh táo lại:
Cho nên xấu là tại theo gen con...

Đứa thứ hai cũng không đáng yêu lắm, nhìn có vẻ lười biếng, rõ ràng không muốn khóc nhưng lúc nghe anh mình gân cổ lên gào thì cũng giả mù rơi vài giọt nước mắt, từ nhỏ đã có khuynh hướng thích diễn rồi.
Cô lại nhìn cô bé út lúc nào cũng im lặng như thế. Khi ai đến ôm mình thì nó sẽ cười thật tươi, còn nếu không ai để ý sẽ yên lặng nằm trong chăn ngậm ngón tay, bộ dáng giống trông thì tĩnh lặng, nhưng hàng mày cứ nhăn mãi làm Tô Hòa có cảm giác như mình thiếu cô bé mấy trăm nghìn.
Tần Nguyên kinh ngạc đến mức suýt chút nữa là đổ ly trà ra tay. Anh nhanh chóng bàn giao lại công việc cho thư ký, sau đó nhanh chóng chạy như điên về chung cư của công nhân viên.
Chính là chạy như điên theo nghĩa đen... Dù sao văn phòng của thành phố Tương Lai đều nằm ở Thanh Đại, cách chung cư của công nhân viên Thanh Đại khoảng hai cây số, đi khoảng hai mươi phút là đến, không cần phải lái xe.
Nhưng nếu như người ta yêu thích thì đúng là con gái xinh xắn hơn một chút. Hai đứa anh này quá ồn ào, anh cả lớn nên giọng cũng lớn, mới gặp chuyện gì không hài lòng là gân cổ lên gào không chịu để yên, lại còn cực kỳ lộn xộn. Ba cái đệm được bọc đàng hoàng, hai cái đệm khác còn bình thường, nhưng anh cả lại không chịu nằm im nên có thể đá cái của mình ra bất kỳ lúc nào.
Tô Hoà thừa nhận lúc còn trong bụng mẹ, ba đứa nhỏ đã phát triển khá rốt, trưởng thành có hơi sớm. Nhưng cái tính ghét mèo ngại chó như người lớn này thì... Tô Hoà thật sự hơi bất ngờ.
Hai vợ chồng ông một câu tôi một câu, hồn nhiên gạt Tô Hoà và Tần Nguyên sang một bên.
Tần Nguyên thử bước đến bên cạnh Lý Thục Phân, nhìn thoáng qua ba đứa nhỏ. Anh chỉ vào đứa nhỏ Lý Thục Phân đang ôm, nói một cách nghiêm túc:
Đứa này đẹp, hai đứa còn lại xấu quá.

Mẹ vợ nói, Tần Nguyên nào dám không nghe?
Dù lòng nóng như lửa đốt nhưng Tần Nguyên vẫn có thể đứng cười ngây ngốc trước cửa phòng đến năm sáu phút, khi anh cảm thấy hơi lạnh trên người mình đã bay đi hết mới đẩy cửa phòng ngủ ra.
Chính vì thế nên lượng công việc khổng lồ của thành phố Tương Lai mới có thể được xử lý với tốc độ bình thường.

Tô Hòa ở nhà dưỡng thai nên tất nhiên công việc chỉ huy thành phố Tương Lai sẽ do Tần Nguyên và Cố Trường Tranh đảm nhiệm. May mắn là bọn họ đều là người có khả năng chịu được áp lực. Trong một nhiệm vụ công việc có mật độ cao như vậy, hai người đã biết cách ăn ý với nhau nên không làm trì hoãn công việc của thành phố Tương Lai.
Hôm nay, Tần Nguyên vẫn ở văn phòng xử lý văn kiện bên ngoài như bình thường. Bỗng dưng không hiểu sao lòng anh có chút bất an. Anh nhíu mày, pha một ly trà lưu thông kinh mạch do Tô Hòa làm cho mình, còn chưa uống được nửa ly đã thấy Lý Thục Phân gọi đến.
Tần Nguyên về đến nhà là thở hổn hển, trực tiếp vọt vào phòng ngủ. Anh vốn dĩ định vào xem ba đứa con thì kết quả mới nhìn thấy một loạt chăn nệm nhỏ thôi đã bị Lý Thục Phân đuổi ra ngoài.
Lý Thục Phân nói:
Con ở bên ngoài cho ấm đi đã. Ba đứa trẻ còn nhỏ, trên người con có hơi lạnh đó!

Mẹ vợ của anh vẫn nói năng làm người khác đau lòng như cũ.
Tô Hoà lại không tán thành ý của Lý Thục Phân, cô bế đứa nhóc nhìn có vẻ nhỏ hơn trong hai đứa lên nhìn một cách chăm chú, nhìn qua đứa lớn đang nằm trên giường rồi lại nhìn bé gái đang được Lý Thục Phân ôm. Cô thấy ba đứa nhỏ này đều giống hệt nhau, đẹp xấu chỗ nào?
Lý Thục Phân thấy Tô Hoà vẫn ngồi trên giường mà mặt mày như đi vào cõi thần tiên. Bà chỉ biết thở dài bất đắc dĩ, nói với Tô Kiến Quốc:
Tôi không quản nổi đứa con gái này nữa đâu. Sau này chúng ta chịu trách nhiệm chăm cháu đi, để nó cho bú thôi.

Tô Hoà:
!!!
Cho bú?!!!
Lúc này Lý Thục Phân đang chơi đùa một đứa nhỏ, đồng thời bà cũng không ngừng phê bình Tô Hoà:
Con nói xem con làm mẹ thế đấy à? Mới sinh con xong chưa bao lâu đã muốn để ba đứa nhỏ trên giường đi làm việc, công việc quan trọng hay con cái quan trọng? Chờ đến khi con già rồi, con cái chăm sóc tuổi già hay công việc chăm sóc tuổi già?

Tô Hoà:
...
Không nghe không nghe, vương mẫu tụng kinh!
Tô Kiến Quốc cực kỳ tán thành, tiện thể rung chuông cảnh báo Lý Thục Phân:
Con gái là đứa không đáng tin cậy, nhưng bà cũng đừng không đáng tin cậy luôn nhé. Ba đứa nhỏ đấy, nếu ngày nào đó bà dám bỏ mặc tụi nhỏ ra ngoài múa ương ca thì đừng trách tôi nổi nóng với bà.


Yên tâm yên tâm. Tôi lớn vậy rồi mà, sao lại không biết chuyện nào quan trọng chứ?

Tần Nguyên không thèm quan tâm đến hai đứa lớn, ánh mắt cứ dính mãi vào con gái, nhìn thế nào cũng thấy thích. Anh dùng ngón cái xoa xoa mặt con gái, xúc cảm rất mềm, nhịn không được cọ thêm vài cái.

Con gái nhỏ mở mắt nhìn Tần Nguyên, duỗi cổ, sau khi cười điệu với bố mình xong thì tiếp tục nhắm mắt ngậm ngón tay.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Dược Sư Trùng Sinh Năm 1979.