• 684

Chương 176: Bóng đèn phó thị trưởng


Trung tâm sinh hoạt của các cựu cán bộ cũng tổ chức không ít hoạt động.

Có khi còn có thể trở thành trại dưỡng lão.
Nhưng có thể 8nào ông ta cũng không ngờ được rằng vị này lại đi làm đầu bếp.
Có năm còn có lời đồi rằng vị cựu cán bộ này lên chức nhờ khả năng nấu nư3ớng của mình.
Nhưng nhìn thấy Phó thị trưởng Vương hói đầu đứng ở bên kia giúp đỡ rửa rau, còn cả vẻ mặt sợ sệt của ông ta khiến cậu cảm thấy thật thần kì.
Dù có là ông nội mình đi nữa thì cũng rất khó để mời một vị cựu lãnh đạo đến làm đầu bếp cho mình.
Cựu lãnh đạo còn trở thành đầu bếp rồi, ông ta không làm sai vặt thì còn làm gì.
Vì vậy trong sân chỉ còn lại Cao Thành Triển và Chi Chi.
Từ nhỏ đến lớn cậu tham gia đủ các bữa tiệc cấp cao, không đến một nghìn lần thì cũng phải tám trăm lần.
Đặc biệt là gần đây cậu trở thành tổng giám đốc thực tập của Tập đoàn Thịnh An, tham gia các buổi tiệc ngày càng nhiều, ăn đủ các món sơn hào hải vị, không thiếu thứ gì.
Sau đó tặng Chi Chi một ngón tay cái.
Cháu giỏi.
Nhưng lúc này ông ta lại dùng cái đầu hói này để
đối mặt
với mọi người, vùi đầu ăn cơm, ăn thịt, rau rồi uống cả canh.
Đương nhiên là Chi Chi cũng không có thời gian nói chuyện.
Ông đã nói với ông nội cháu rồi.
Ông chỉ làm ở đây ba năm thôi.
Bố cháu nghĩ muốn vào thành phố tìm việc làm, sau đó thầu cái nhà ăn này.
Từ lúc bố cháu thầu nhà ăn ở trường đồ ăn ngon hơn hẳn, làm cháu muốn ở lại để học lại...
Đúng lúc này ông cụ còn đang ngủ bỗng lẩm bẩm:
Đừng, làm ơn đừng.
Mấy món ăn ở nhà ăn này thì kiếm tiền làm sao được.
Đặc biệt là lại còn mời vị đang nằm kia làm đầu bếp nữa.
Lần trước cậu cũng nói khả năng nấu nướng của ông nội cậu rất tuyệt, có cơ hội sẽ bảo ông nội nấu mì cho chúng ta ăn mà.
Cậu quên rồi à?
Phó thị trưởng Vương còn đang cố học Chi Chi bê bát lên uống nốt chút canh còn sót lại trong bát, dù sao thì khó khăn lắm mới có thể được thưởng thức đồ ăn cựu lãnh đạo tự tay nấu.
Nhưng lúc này cậu lại cảm thấy ăn rất ngon.
Ăn ngon đến nỗi cậu không có suy nghĩ ngẩng đầu lên nhìn Chi Chi mà chỉ cúi đầu tập trung ăn cơm.
Ông cụ đầu bếp vui vẻ quay về chiếc ghế dựa tiếp tục hút thuốc lào.
Ông cụ vừa hát vừa rung đùi đắc chí.
Chỉ là không có ai dám kêu ngài ấy xuống bếp.
Đứng trước mặt vị cựu lãnh đạo này, Phó thị trưởng Vương mà ai cũng dám chọc, động một chút là đập bàn theo lời đồn lại chỉ có thể yên lặng làm sai vặt, đi lấy đũa, sắp bát.
Kể từ khi cán sự Tiểu Kim lên thành lãnh đạo cấp cao Đại Kim thì không còn ai dám nhắc về chuyện này nữa.
Làm6 gì còn ai dám nói Bộ trưởng Kim là một đầu bếp giỏi nữa...
Nhưng nghe thấy lời này của Chi Chi thì ông ta bỗng
phụt
một cái.
Rau trong miệng của ông ta đều phun hết ra ngoài.
Vốn dĩ chỉ là một cán sự nhỏ, nhưng tài nấu ăn quá thần kì nên được lãnh đạo coi trọng cho lên làm thư kí.
Sau đó 9cứ thể thăng tiến.
Ông ta không dám hỏi cựu lãnh đạo nên chỉ có thể hỏi cô bé trước mặt.

Nhà ăn này ai mở thế?
Chi Chi bộ bát lên và nốt chỗ cơm cuối cùng, uống hết canh, lau miệng một cách mãn nguyện, cười nói:
Bố cháu mở đấy.
Điều này khiến cậu cảm thấy rất tò mò về gia đình của Chi Chi.
Lần đầu tiên cậu cảm thấy việc yêu đương của mình và Chi Chi sẽ không dễ dàng gì.
Mà Phó thị trưởng Vương cũng không còn để trong lòng việc bị cô gái này xem thường nữa.
Hai người có chung suy nghĩ không tin tưởng lời nói của ông nội Chi Chi cho lắm.
Mới đầu bố cháu còn sợ cháu mất mặt nên không nói cho cháu.
Sau này ông nội mới nói cho cháu biết việc làm ở mỏ than bắt đầu khó khăn hơn, cừu nhà nuôi bán đi cũng không được bao nhiêu tiền.
Khắp sân vườn toàn là cây, không quá nóng cũng không quá lạnh, nhiệt độ vừa đủ.
Ăn xong cơm thì Phó thị trưởng Vương không nhịn được nữa.
Ăn xong cơm, Phó thị trưởng Vương cảm thấy sắp không thở nổi rồi.
Ông ta quay lại thì thấy cựu lãnh đạo đã nằm trên ghế ngủ mất rồi.
Đặc biệt là lúc ăn cơm, cảm giác này càng rõ ràng hơn.
Cao Thành Triển sinh ra ở Đại Kinh.
Phó thị trưởng Vương cũng không khác là mấy.
Vì ông ta bị hói đầu nên trong tiềm thức luôn có chút xấu hổ.
Cao Thành Triển có hơi tò mò, hỏi:
Ông đầu bếp này hình như là rất giỏi à?
Chi Chi lắc đầu nói:
Tớ cũng không biết nữa.
Nhưng ông ấy quen ông nội tớ, hai người thân nhau lắm, còn thường đi chơi với nhau.
Từ sáng sớm cô đã bị lôi ra đứng trước cổng trường để đón khách, sau đó lại diễn cái cây, vì vậy nên càng phải ăn nhiều rồi.
Trong sân lúc này chỉ vang lên tiếng bát đũa va chạm và âm thanh nhai nuốt.
Chi Chi nhìn vẻ mặt lạ lùng của hai người, tò mò hỏi:
Bố tớ thầu nhà ăn này rất kì lạ sao? Bạn học Cao này, không phải là câu nói bố cậu không phải là đầu bếp trong quân doanh sao.
Còn cả ông nội cậu nữa.
Để cho ông nội của Tổng giám đốc Cao nấu mì...
Trong đầu của Phó thị trưởng Vương hiện lên hình ảnh tướng quân Cao mặc bộ đồ treo đầy huân chương, dùng đầu khẩu súng tiểu liên khuấy mỳ trong nồi.
Lúc nào ông ta cũng ngẩng cao đầu, cằm giương cao.
Không phải vì ta ông kiêu ngạo hay gì, chỉ là không muốn để người khác nhìn thấy cái đầu hói của ông ta mà thôi.
Ông Kim kể là ông nội tớ mời ông ấy đến đây.
Nhà nhà phiền quá, ông Kim thích chỗ này hơn.
Cao Thành Triển không biết nhiều lãnh đạo ở Cam Tây lắm.
Sau ba năm, phải cho ông cây sen đá kia.
Nói rồi, ông cụ lật người ngủ tiếp.
Nghe ông cụ nói vậy, Cao Thành Triển càng lo lắng.
Chiếc điếu cày vẫn đang kêu ùng ụng.
Trên người cựu lãnh đạo đắp một chiếc chăn lông, chiếc ghế dựa hơi đong đưa.
Thế mà lại dám để Tướng quân Cao xuống bếp.
Nếu được như vậy thì việc vị cựu cán bộ hậu cần này đây làm đầu bếp cũng không gọi là gì.
Không phải là đi tìm cái chết à.
Nhưng với thân phận là một người có5 quan hệ thân thiết với Bộ trưởng Kim, Phó thị trưởng Vương - Tiểu Vương biết rõ vị cựu lãnh đạo này nấu ăn rất ngon, lại còn là kiểu ngon một cách thần kỳ.
Tổng giám đốc Cao nói không chớp mắt:
Tớ nói với ông nội rồi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.