Chương 177: Tạm biệt
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1802 chữ
- 2022-02-04 06:13:39
Tuy rằng cô cũng đã có giấy phép sử dụng súng nhưng dù sao có những việc vẫn rất rắc rối.
Đối với Tập đoàn Thịnh An thì đầu tư ở8 đâu cũng như nhau, tỉnh Cam Tây vốn không phải lựa chọn đầu tiên.
Trái tim đàn ông đúng là sâu như biển lớn, phức tạp làm sao.
Ông chủ đã mở miệng chính là chỉ thị rõ ràng, Lý Học Không không dám đoán mò mà ngoan ngoãn lái xe về trường.
Thế nhưng chú này thậm chí còn không bằng cô, rõ ràng có những tiệm đã đi qua rồi mà chú ấy vẫn vòng lại.
Cao Thành Triển gập tài liệu lại, mở miệng nói:
Tớ đưa cậu về trường trước nhé.
Thế nhưng ngồi không cũng cảm thấy vô cùng ngốc.
Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, những cảnh vật không hề quen thuộc.
Từ nhỏ đến lớn, cả thôn, cả các chú các cô các ông các bà ở mỏ than đều nói như vậy.
Đúng rồi, cậu muốn quà gì không, tớ tặng cho cậu.
Dường như tự nhiên nhận không qua là không tốt, tuy rằng Thành Triển nói cảm kích tấm lòng của cô vì đã giúp cậu sửa lại món kỷ vật của ông ngoại.
Những góc phố, đầu phố nơi có đầy những đám người ồn ào và những chiếc xe ô tô đang tắc đường...
Cao Thành Triển cảm thấy cổ mình hơi chua liền ngại ngùng quay đầu liếc Chi Chi.
Ở bên ngoài lời nói của Cao Thành Triển đĩnh đạc, thẳng thắn mà ở trong công ty thì lại có sức nặng ngàn cân.
Nhưng ở trước mặt Chi Chi, đặc biệt là trong một không gian kín và hẹp như thế này, Cao Thành Triển đột nhiên cảm thấy vô cùng căng thẳng.
Chi Chi lại chăm chú trừng mắt với cậu.
Nhìn tớ làm gì?
Cậu xinh lắm.
Chi Chi vừa nghe thấy vậy liền lập tức đắc ý:
Tớ biết mà.
Trông xinh xắn như thế này không thể nào không thể để lại ấn tượng gì chứ.
Chỉ có Hiệu trưởng Lưu là đang cười khổ.
Lúc Cao Thành Triển tặng quà trông vẫn rất hào sảng mà, ngay cả súng cũng có thể cầm được.
Lúc này sắp phải đi rồi thì cậu lại chẳng nói được lời nào.
Cao Thành Triển đột nhiên cảm thấy hơi thở hít vào có một chút sền sệt.
Sắp đến trường rồi.
Đáy mắt cậu có thể nhìn thấy Chi Chi với chiếc mũi xinh đẹp, hàng lông mi dài và công cùng với bộ ngực nhỏ hơi nhô lên.
Anh trợ lý Lý Học Khốn ngồi ở phía trước nhìn thấy dáng vẻ của Tổng giám đốc Cao ở phía sau qua kính chiếu hậu.
Còn Phó thị trưởng Vương c6ứ liên tục gật đầu.
Khi bọn họ đi đến gần đó thì chỉ nghe thấy ông Vương nói rằng:
Cháu rất có thiên phú biểu diễn đấy.
Con gái thì nên nhảy múa nhiều vào, như vậy rất tốt.
Ý của ông Vương là muốn bảo cô đừng chơi dao nghịch súng nữa, quá là nguy hiểm...
Buổi tối Cao Thành Triển còn có một hoạt động rất quan trọng cần phải tham gia.
Chú xem, cái cầu vượt này dẫn ra một con đường có biển báo chỉ đường đến sân bay.
Lần sau gặp lại.
Chi Chi nghe thấy Cao Thành Triển lầm bầm, thật sự cô đã có sự ảo tưởng rằng mình nghe thấy ông và bố đang nói.
Cô gật đầu liên tục.
Chắc chắn không thể nhầm được nữa.
Chi Chi cảm thấy chú lái xe này quá ngốc, còn mù đường hơn cả cô nữa.
Từ nhỏ cô sống ở trong núi nên quen với môi trường núi rừng vậy nên cô rất dễ bị lạc đường ở thành phố.
Chú đã quanh co ở đây hai vòng rồi ạ, vừa nãy đi qua là quán gà quay ngon nhất của Tây Hồ, cháu đã nhìn thấy hai lần rồi.
À! Đường bên này có hơi quanh co, chú cũng không biết đã vòng hai vòng rồi, vẫn may còn có chút thời gian nên chắc vẫn kịp.
Lý Học Khốn nghiêm túc giải thích, vừa giải thích vừa nhìn kính chiếu hậu.
Quả nhiên Tổng giám đốc Cao quay đầu lại, dường như cũng đang nhìn anh mà còn có cả cảm giác cổ vũ.
Tớ biết rồi.
Cậu chăm chỉ rèn luyện bản thân nhé nếu không lần sau gặp lại vẫn bị tớ ném ra ngoài đấy.
Xe dừng ở trước cổng trường.
Chú này còn mù đường hơn cả tớ nữa!
Cao Thành Triển chỉ cảm thấy đôi tai mình ngứa ngáy, cả người cậu có cảm giác như sắp bốc cháy.
Đợi đến khi Chi Chi bước vào trường học, bóng dáng cô đã khuất thì Lý Học Khôn mới quay đầu xe đi về phía sân bay.
Sau đó lại nghe thấy cô gái ngoan ngoãn nói:
Vậy cậu xem đi, tớ không làm phiền cậu...
Sau đó trên xe im lặng như tờ.
Lý Học Khôn chỉ muốn đập đầu vào tay lái xe.
Anh chỉ muốn dừng xe lại luôn thôi.
Nhìn ngó một lát thấy thời gian cũng đã sắp đến, đi thêm một vòng nữa là phải thật sự đi đúng đường rồi.
Cặp cỡ to có quai xách, thường làm bằng da và có nhiều ngăn.
Anh liền nghe thấy giọng nói trong vắt của cô gái kia hỏi:
Ở trên xe mà cậu cũng phải xem tài liệu à, bận như vậy sao?
Tổng giám đốc Cao nghiêm túc gật đầu.
Để tớ nghĩ xem, khi nào nghĩ ra tớ sẽ bảo cậu.
Nhất định bảo cậu tặng một món quà thật đắt giá nếu không thì lãng phí cơ hội quá.
Cao Thành Triển cười nói.
Không ngờ rằng một lúc là tới trường, vậy nên quả nhiên là chủ tài xế kia thực sự quá ngốc...
Đi xe lâu như vậy mà vẫn chưa rời xa khỏi trường được bao nhiêu.
Thế tớ có thể cho bố và ông xem sáng của mình không?
Chi Chi lại hỏi thêm một câu.
Cho cậu thì nó là của cậu, cậu tự quyết định.
Một thanh niên với thân hình cao và bộ vest đen, chạy nhanh quanh chiếc xe và mở cửa xe.
Khuôn mặt nghiêm túc của cậu nhìn cô gái, cậu đưa tay ra một cách ga-lăng.
Nếu không tẹo nữa cậu lại một mình đi từ sân bay về, tớ không yên tâm.
À!
Chi Chi ngơ ngác.
Người gọi cô đưa đi tiễn là Thành Triển mà người không cho cô tiễn cũng là Thành Triển.
Mẹ kiếp, đóng vai một cái cây mà cũng có thể nói là có thiên phú biểu diễn.
Làm sao mà nhìn được ra vậy thể, đúng là không hổ danh là phó thị trưởng Ông Vương vốn dĩ muốn tiến Tổng giám đốc Cao vậy mà lại bị mấy vị hiệu trưởng này chặn lại.
Cậu rất muốn đưa tay xoa đầu cô.
Hai người ngồi rất gần nhau.
Còn cô gái này lại đã bắt đầu nghiêm túc chỉ đường cho anh, cả một quãng đường đều nói chuyện cùng với anh.
Lý Học Khôn nhìn khuôn mặt càng ngày càng nghiêm túc của Tổng giám đốc Cao, quá đáng sợ.
Anh thật sự là một người trợ lý tận tụy với công việc, Lý Học Khốn không chịu được mà bấm like cho bản thân từ tận đáy lòng.
Khi anh chuẩn bị lại vòng vèo thêm một vòng khác thì lại nhìn thấy Tổng giám đốc Cao rút một tập tài liệu trong chiếc cặp ca táp
.
Thế nhưng lời đó rơi vào tại các vị hiệu trưởng thì lại khác rồi.
Mà họ cứ nghĩ mãi mà không ra hôm nay cô gái này đã biểu diễn tiết mục gì.
Thế nhưng cô vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Ừ, cũng được.
Trước khi đến đây, Cao Thành Triển không thèm động nó lúc ở trên máy bay.
Bây giờ mọi việc đã xong rồi thì lúc trở về, trên xe, cậu lại còn lôi ra xem.
Khi cậu căng thẳng thì sẽ muốn rung chân nhưng mà rung chân thì lại cảm thấy mình thật ngốc.
Cậu không rung chân, cũng không lấy bút ra xoay vì xoay bút hình như cũng rất ngốc.
Người ngồi ở phía trước lái xe vẫn là anh trợ lý Lý Học Khôn.
Phía sau là Chi Chi và Cao Thành Triển.
Cao Thành Triển cũng không xem tài liệu nữa.
Cậu chăm chú nhìn Chi Chi.
Thế nhưng ở bên ngoài thì tốt nhất đừng dùng linh tinh, cậu chơi một mình thì được nhưng nếu như có việc thì cũng có thể tìm chú Vương hôm nay, gọi điện thoại cho chú ý là được.
Cao Thành Triển nói xong liền nghiêng đầu nhìn.
Đã sắp đến cổng trường rồi, từ xa đã nhìn thấy tấm biển đóng cửa được treo lên con phố ẩm thực kia.
Đáng đời cậu, ai bảo cậu giả vờ.
Anh thấy mình đã sắp quanh co thêm được một vòng lớn mà Tổng giám đốc Cao vẫn vùi đầu vào đống tài liệu kia.
Tài xế Lý Học Khôn mở khóa cửa xe, nghe thấy một tiếng cạch là cửa đã có thể mở ra.
Cao Thành Triển nhanh chóng xuống xe sau đó đi đến bên của Chi Chi giúp cô mở cửa xe.
Chi Chi đưa tay ra kéo một cái rồi xuống xe.
Thế nhưng lúc Cao Thành Triển gập eo xuống, Chi Chi lại nói nhỏ bên tai cậu:
Lần sau cậu ra đường hay đổi chú lái xe đi.
Anh đã rất cố gắng lái xe thật chậm.
Anh chợt nghe thấy cô gái kia nhắc nhở mình:
Chú ơi, chú đi nhầm đường rồi.
Từ góc độ của anh có thể nhìn thấy góc mặt nghiêng của Tổng giám đốc Cao với tai và cổ đều đang hơi đỏ...
Tổng giám đốc Cao đang ngại ngùng sao? Thế này là không được rồi.
Chi Chi nhìn thấy các vị lãnh đạo của trường liền nhanh chóng chuồn đi.
Vừa hay cố có thể đưa Thành Triển ra sân bay.
Anh nhớ tài liệu trong cặp của cậu tổng giám đốc này đều chẳng có tác dụng gì, hợp đồng cũng đều đã ký cả rồi.
Quả nhiên Lý Học Khôn nhìn thấy tổng giám đốc trầm lặng cầm tài liệu nhăn chặt hàng lông mày.
Thế nhưng bởi Chi Chi mà Cao Thành Triển vẫn lựa chọn tỉnh C3am Tây đồng thời đích thân qua đây, quang minh chính đại lấy việc công làm việc tư.
Vào lúc mà mấy vị hiệu trưởng tìm thấy Phó 9thị trưởng Vương thì lại nhìn thấy học sinh Chu Chi Chi của trường họ đang nói chuyện với ông Vương.
Anh nghe thấy giọng nói nghiêm túc của Tổng giám đốc Cao ngồi phía sau:
Lần sau đi đường vòng thông minh hơn một chút.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.