• 684

Chương 178: Giống nhau


Rác cứ được quét dọn đầy từng thùng một.

Trong trường học cũng tràn ngập những chai nước khoáng rỗng hay bình không và đủ loại rác th8ải.
Trong thành phố Tây Hồ có cây nên môi trường ở đây rất tốt.
Khi khu nhà ở cao cấp của bà xây xong, bên trong nhất định sẽ trông rất nhiều cây.
Tuy rằng không chơi cùng nhau mỗi ngày nữa nhưng quan hệ vẫn rất tốt, mỗi tuần ít nhất họ vẫn tụ họp với nhau một đến hai lần.
Vậy nên khi nhìn thấy mẹ đi xe ba bánh đến thu gom đồng nát, Nhị Phán đã không còn trốn tránh nữa mà ngược lại còn chủ động đến giúp chuyển thùng đồ.
Tất Tiểu Nghiệp không đến cùng bà, dạo gần đây cậu ngày nào cũng đi đến khu phố cổ giải sầu.
Hiệu trưởng Lưu quê ở Hồ Kiến, tuy rằng hồi còn trẻ đã đến Cam Tây để cứu hộ cho vùng Tây Bắc thế nhưng ông vẫn giữ lại thói quen uống trà.
Vốn dĩ Lục Cẩm Tú đã bắt đầu cảm thấy Chu Mộc hơi thần bí, đặc biệt là cảm giác lúc Chu Mộc cưỡi ngựa.
Thế nhưng so với việc làm ăn thì bà cảm thấy một tên nông dân thì chỉ là một tên nông dân, một tên nông dân đã từng ngồi tù cũng chỉ là một tên nông dân nhỏ bé.
Nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt, bà còn có chút cảm giác động lòng, thật buồn cười.
Lục Cẩm Tú là một người vô cùng kiêu ngạo, tình cảm đến nhanh mà đi cũng nhanh vậy nên mới độc thân bao nhiêu năm nay.
Lục Cẩm Tú thực ra đang nhìn xuyên qua cái chén đi đến bên ngoài cửa sổ.
Ngoài đó, những cây đại thụ xếp cách nhau một khoảng đều tăm tắp được coi như một phong cảnh khó có được ở tỉnh Cam Tây này.
Có hai cô gái, một cô chuyển những chiếc bình rỗng cho cô kia, còn cô gái kia đang dùng chân dẫm bẹp bình.
Sau khi dẫm xong, cô nhanh chóng xếp thành một chồng rồi hai người cầm theo một cái bao tải để bỏ những chiếc bình rồng vào trong.
Bà không biết trà có tốt hay không thể những thủ pháp chế biến chắc chắn rất thô sơ, Bà chỉ uống một ngụm nhỏ rồi cũng không uống thêm nữa,
Thế nhưng bà cũng không nói gì, hôm nay người chủ yếu ra mặt nói chuyện là Liễu Trường Thành.
Hiệu trưởng Lưu vừa rót trà vừa nói:
Trà này của tôi tuy không phải loại đắt đỏ gì thế nhưng là loại trà được tối tận tay hái từ trong núi sâu ở quê để dành cho mình uống.
Trên thị trường không thể mua được đâu, tuyệt đối là loại trà thiên nhiên.
Lục Cẩm Tú cầm chén trà, nhẹ nhàng nhấp môi, ngửi thì thấy rất thơm thể nhưng khi uống vào lại có vị chát.
Trước đây, nếu như mẹ của Nhị Phán phải đến trường thu gom đồng nát thì cô sẽ còn cảm thấy ngượng ngùng.
Như5ng bây giờ khi đã chơi cùng với Chi Chi, Nhị Phán rõ ràng đã hoạt bát hơn rất nhiều.
Bọn họ cũng không cần nhiều đất như thế, chỗ còn lại cứ để cho người ta trồng trọt chăn nuôi cũng chẳng sao.
Có khi nó còn có thể trở thành một mánh khóe cho khu nhà ở tầng lớp cao, trong đó bao gồm những khu đất thiên nhiên và cả thực phẩm đậm màu tươi xanh.
Đó là cô gái ở quán karaoke tối hôm đó, cũng chính là con gái của Chu Mộc, cũng là người trong bức ảnh mà anh trai đã giấu đi trong những tờ tạp chí ở trên bàn.
Từ góc độ này nhìn sang bên đó, bà đột nhiên hiểu ra vì sao anh mình lại giấu một bức ảnh của một cô bé thế này.
Lục Cẩm Tú thật sự đã ký một cái hợp đồng vô cùng ngặt nghèo.
Họ có thể dùng một cái giá thấp hơn họ tưởng gấp mấy lần để mua được đất của người ta nhưng sau đó lại không được để cho đối phương sử dụng phần đất còn lại để khai thác phát triển, trước mắt phải tiêu diệt được đối thủ cạnh tranh đã.
Nước ở trong đó vẫn đang còn nhiệt độ nóng sôi liu diu, bắt đầu ngâm trà lần thứ hai.
Lần này, màu trà đã đậm hơn một chút, ánh nước trà màu vàng kim đổ vào trong một chiếc bình thủy tinh trong suốt, sau đó ông lại dùng một chiếc bình khác để rót cho mọi người.
Lúc này, nước đang được đun sôi kêu ùng ục, rót nước vào những lá trà khô không đắt nhưng cũng chẳng rẻ khiến cả văn phòng làm việc lan tỏa một mùi thơm trà nồng đượm.
Ông dùng một chiếc cốc riêng biệt để ngâm trà một lần sau đó lại dùng một chiếc kẹp nhỏ để gắp chén trà đến trước mặt mỗi người.
Kể cả những học sinh thuộc diện đóng tiền cũng sẽ không giống như những học sinh thuộc diện đóng tiền khác mà bị coi khinh, họ đều chơi rất vui vẻ với những bạn học ở lớp mình.
Lúc mới đầu thì mọi người ngày nào cũng đi cùng nhau, thế nhưng dần dần sau một thời gian thì ai cũng có những bạn bè mới của riêng mình.
Lục Cẩm Tú vốn nhìn một cách thờ ơ, thế nhưng đột nhiên cô gái kia ngẩng đầu nhìn đến phía bà.
Bà bỗng chốc ngẩn người.
Chi Chi cũng đúng lúc trở về nên cũng đã giúp đỡ khiêng đồ.
Trên sân thể dục, sân khấu ngày hôm nay đang được dỡ bỏ, phía dưới sân khấu toàn là những chiếc bình rồng.
Nhị Phán và Chi Chi phụ trách việc dẫm bẹt những chai nhựa bởi làm vậy mới có thể dễ dàng để được nhiều hơn.
Nhị Phán chuyển chai rỗng cho Chi Chi để cô dùng chân dẫm bẹp nó.
Mẹ Nhị Phán đạp một chiếc xe ba bánh đến trường để thu dọn những đống rác này.
Nhà cô ấy là nhà thu sắt vụn đồng nát sớm3 nhất ở đây, có tiếng tăm rất tốt vì trả tiền nhanh mà không có chuyện cần thiếu đi vài lạng.
Bầu trời sáng sủa giống như vừa được cơn mưa trút nước rửa một lần thật sạch sẽ.
Lục Cẩm Tú ngồi trong văn phòng của Hiệu trưởng Lưu.
Bên người cô nhanh chóng chất rất nhiều đóng chai nhựa và túi nilon.
Lúc này, mưa đã tạnh, phía bên kia bầu trời lại xuất hiện ánh nắng mặt trời.
Chu Mộc là một người dễ nói chuyện, vừa nghe bọn họ sẵn sàng trả một cái giá gấp mấy lần để mua đất thì dường như không nghĩ ngợi gì mà đồng ý luôn.
Thậm chí Chu Mộc còn cam đoan rằng chỗ rừng núi của công viên sẽ không trở thành khu đất xây dựng.
Liễu Trường Thành nói chuyện vòng vo mãi cũng không đi vào trọng điểm.
Lục Cẩm Tú cầm chén trà, một cái chén làm bằng sứ màu trắng vô cùng thô sơ, phía đáy chén còn không được bằng phẳng.
Chi Chi rất có sức ảnh hưởng với người khác.
Dường như những người bạn chơi cùng với Chi Chi, tuy là từ nông thôn nhưng lại không hề tự ti, ai ai cũng rất tự tin.
Bà sẽ gắn ống nước để mỗi ngày cây đều được tưới tắm, nhìn qua thì có vẻ sẽ cần tiền vốn rất nhiều thể nhưng trên thực tế khi so với giá nhà thì nó chỉ như muối bỏ biển.
Ánh mắt bà xuyên qua những ngọn cây, sân thể dục đập vào trong mắt.
Ông ta cũng coi như là người quen nên đã giúp bọn họ thăm dò xem ngọn núi và vườn bách thảo đằng sau trường học có phải thuộc sở hữu của trường học hay không và có dự định bán nó hay không.
Trước mắt, mục đích lần này đến đây của Lục Cẩm Tú đang tiến triển rất thuận lợi.
Vậy nên Chu Mộc liền giữ lại một vùng đất rừng lớn, nói rằng muốn trồng rau, chăn nuôi.
Lục Cẩm Tú vô cùng sảng khoái đồng ý chuyện này.
Hơn nữa bố mẹ của Nhị Phán rất chăm ch9ỉ, những cửa hàng nào lớn một chút thì họ đều để lại danh thiếp có số điện thoại.
Chỉ cần có đồng nát thì gọi cho bọn họ, bọn họ sẽ 6đến để thu gom.
Thậm chí nó còn không nhẵn mịn như ngón tay của bà, bởi tuy rằng bà đã lớn tuổi nhưng vẫn rất biết cách chăm sóc sắc đẹp.
Ánh mắt dường như đang nhìn vào chén trà, thế nhưng cái chén thô sơ này thực tế không có gì đẹp đẽ.
Đứa bé gái mà bà làm lạc mất, bà biết nó đã chết rồi.

Bất cứ việc gì cũng đều có thể tùy tiện giải thích, chỉ là hậu quả của những lúc tùy tiện giải thích ấy, bà không gánh vác được mà thôi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.