Chương 184: Thành tuấn bị bệnh
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1379 chữ
- 2022-02-04 06:13:54
Chính là cái kiểu rõ ràng là trang điểm nhưng người khách cũng không nhìn ra được rằng mình đang trang điểm.
Đặc biệt là khi tuổi tác8 đã lớn thì bà ta càng thà là đi làm những buổi thẩm mỹ phức tạp như tiêm thêm thuốc, dùng máy móc chứ không còn thích bội chát quá nhiều lê3n mặt nữa.
Thế nhưng mấy ngày nay bà ta lại không thể không dùng lớp che khuyết điểm dày hơn để che đi đôi mắt thâm đen.
Đây là thói quen của cậu khi ra khỏi nhà.
Cậu đột nhiên nhìn thấy trên bậc cửa sổ của hành lang bên kia có một con chim đang đứng đó.
Con chim nhỏ ló đầu vào trong với bộ dạng rất nghịch ngợm.
Dù sao thì Lục Cẩm Hoa và Lục Cẩm Tú cũng là anh em ruộ5t.
Hơn nữa điều càng làm Liễu Mạch buồn bực là mấy ngày gần đây lại không thể liên lạc với Lục Cẩm Hoa, ông bảo mình phải đi công tác.
Ngay cả điện thoại cũng không thể gọi được cho ông.
Việc nào cũng làm theo sở thích của Liễu Mạch mà không hề quan tâm đến Lục Thành Tuấn.
Trước đây lúc ăn cơm, dì giúp việc kia sẽ cố ý đặt những đồ ăn ở trước mặt của Lục Thành Tuấn.
Dì giúp việc này thì lại không có thói quen ấy, ngược lại lại rất để ý nghe ngóng những sở thích của Liễu Mạch và Lục Tiểu Mãn.
Lục Thành Tuấn cầm một miếng bánh gato.
Miếng bánh rất ngọt.
Thực ra cậu không thể ăn những đồ quá ngọt.
Bà ta lập tức gọi điện cho trường học xin nghỉ cho Lục Thành Tuấn rồi dẫn cậu đến bệnh viện.
Lục Thành Tuấn ngơ ngác.
Thế nhưng cậu cũng phát hiện ra mẹ mình mấy ngày hôm nay có gì đó sai sai.
Liễu Mạch dẫn Lục Thành Tuấn đến viện khám.
Bác sĩ là bạn của bà ta, khám hết một lượt từ thân thể cho đến tâm lý của Lục Thành Tuấn.
Hơn nữa ngay trong ngày đã đưa báo cáo kết quả đến cho bà.
Tuy rằng ở trong quân đội cũng có một vài nhiệm vụ cần bảo mật thể nhưng khi Liễu Mạch đã nghi ngờ thì bà ta không cách nào bỏ qua được.
Ngày mai lại là thứ sáu, bình thường bà ta sẽ phải đưa Tiểu Mãn và Thành Tuấn đến nhà ông bà nội ăn cơm.
Lần trước, con gái Tiểu Mãn biểu diễn đã thành công rất lớn.
Chỉ mới lớp 10 mà con bé đã nhận được rất nhiều lời mời học từ các trường nổi tiếng ở nước ngoài.
Liễu Mạch vô cùng đắc ý.
Bình thường bà ta không quá quan tâm đến đứa con trai.
Liễ9u Mạch vốn vẫn luôn yên tâm về Lục Cẩm Hoa.
Dựa trên nhân phẩm của ông, bà ta tin rằng Lục Cẩm Hoa sẽ không làm sao.
Thế như6ng cuộc điện thoại của Lục Cẩm Tú đã khiến bà ta vô thức không dám chắc nữa.
Gần như là từ nhỏ tới lớn bà ta chưa từng để tâm đến như vậy.
Thậm chí bà ta còn cho Lục Thành Tuấn nghỉ học một tuần, đích thân bà ta ở nhà chăm sóc nó.
Bà ta cùng con trai đi dạo, leo núi và cùng ăn đồ ăn vặt.
Ngay sau đó, bà ta gọi cho Lục Cẩm Hoa.
Thế nhưng đầu bên kia điện thoại chỉ vang lên tiếng tút, tút báo hiệu máy bận.
Liễu Mạch tắt điện thoại.
Liễu Mạch thì đi vào lấy kết quả.
Tuy rằng không biết rằng quãng thời gian này vì sao mẹ lại quan tâm mình như thế nhưng Lục Thành Tuấn cũng rất trân trọng nó.
Thậm chí Lục Thành Tuấn đã cảm thấy mình đang được mẹ bù đắp cho tất cả những gì bà đã bỏ qua và cả những tiếc nuối.
Nhìn thấy sắc mặt nghiêm trọng của mẹ khi đi vào lấy kết quả, cậu cười với mẹ.
Lần đầu tiên cậu chủ động nói chuyện:
Không sao đâu mẹ, con vẫn tốt lắm.
Liễu Mạch gật đầu.
Lục Thành Tuấn ngồi trên ghế, trên ghế có một chiếc máy ảnh.
Cậu vô thức khiến người ta cảm thấy rất ấm áp.
Lúc này, hình như cậu nghe thấy tiếng của mẹ.
Mẹ ở trong văn phòng bên cạnh, tiếng nói cũng từ đó mà phát ra.
Bà ta nhìn kỹ tờ báo cáo bệnh tình trước mắt, rất lâu sau đó, khuôn mặt bà ta lộ ra một nụ cười kỳ quái.
Những ngày tháng sau đó, Liễu Mạch không còn nóng nảy nữa.
Bà ta càng ngày càng lo lắng và chăm sóc kỹ càng hơn cho con trai.
Lục Thành Tuấn nở một nụ cười ngốc nghếch.
Trông cậu rất đẹp trai vì đã có được những nét đẹp của cả Lục Cẩm Hoa và Liễu Mạch.
Khuôn mặt anh tuấn cùng với khí chất hơi u buồn khiến lúc này cậu cười lên lại đẹp đến không tả được.
Thế nhưng lúc này, khi mà không thể liên lạc với chồng thì chỉ một chút bận tâm cũng khiến bà ta nhìn cái gì cũng không vừa mắt.
Lúc ăn sáng, bà ta lạnh lùng nhìn thẳng con trai.
Bà ta giật mình.
Da của con trai trắng như tuyết, cả người hình như còn gầy đi rõ.
Lúc ăn cơm nó không nói chuyện, ngay cả rau cũng không ăn mà chỉ có bát cơm ở trước mặt.
Thực ra là bởi vì người dì giúp việc lần trước đã bị Liễu Mạch đổ hết trách nhiệm của vụ việc hầm tranh nên đã bị đuổi việc.
Liễu Mạch nhìn dòng chữ
chứng trầm cảm nhẹ, có chuyển biến xấu
được viết trên tờ báo cáo mà phát điên.
Không thể nào, con trai của bà ta chỉ là một đứa không thích nói chuyện, trầm cảm cái gì chứ, chắc chắn là đã chẩn đoán sai.
Liễu Mạch nhìn báo cáo khám bệnh mà chỉ muốn xé rách nó.
Liễu Mạch nhìn thấy cũng ngây người.
Sau khi ở cạnh cậu một tuần, Liễu Mạch lại dẫn Lục Thành Tuấn đến viện tái khám.
Lục Thành Tuấn ngồi trước cửa đợi.
Chắc là Chi Chi sẽ thích nó nhỉ.
Thế nhưng dạo này cũng lâu lắm rồi cậu ấy không viết thư cho mình, không biết cậu ấy sống tốt hay không.
Nhớ đến Chi Chi, Lục Thành Tuấn lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Đôi mắt bà thâm đen, ngày nào cũng cầm điện thoại đi tới đi lui trong phòng, bày ra cái dáng vẻ đừng có ai động vào mình.
Tuy rằng cậu không muốn nhưng cậu cũng sẽ không phản kháng.
Hơn nữa bình thường cậu rất ít khi được quan tâm, đột nhiên mẹ chú ý đến mình khiến cậu thanh niên đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Thế nhưng mẹ ngồi ở trước mặt, cười tủm tỉm nhìn cậu.
Cậu cũng đành phải cắn từng miếng nhỏ, ăn hết miếng bánh gato ấy.
Liễu Mạch nhìn thấy trên mặt con trai dính vụn bánh gato còn nhẹ nhàng đưa tay ra lau sạch cho cậu..
Bởi vì hai người này rất kén chọn mà Lục Thành Tuấn gần như chẳng nói chuyện gì vậy nên dễ đối phó nhất.
Liễu Mạch khó lắm mới bộc phát tình mẹ đối với cậu con trai.
Bà ta chú ý đến khuôn mặt trắng bệch của cậu và cả tấm lưng gầy gộc mà bỗng chốc cảm thấy không ổn.
Bà ta đưa cho dì ấy một tháng tiền lương rồi cho nghỉ luôn.
Bây giờ, Liễu Mạch đã thay một dì giúp việc mới.
Dì giúp việc mới này lúc nào cũng thận trọng.
Lục Thành Tuấn cầm chiếc máy ảnh, nhẹ nhàng đi qua đó.
Bước đi của cậu rất nhẹ nhàng, không làm kinh động đến con chim nhỏ.
Câu cầm máy ăn, nhẹ nhàng bấm nút bắt lấy khoảnh khắc con chim ló đầu vào trong trông thật nghịch ngợm.
Chứng trầm cảm nhẹ, không được.
Cậu viết cho tôi thành chứng trầm cảm mức độ trung bình, lấy cho tôi thêm một ít thuốc có tác dụng nhẹ thôi.
Thuốc nào khiến người ta mệt mỏi, yếu ớt nhưng không được làm hại đến thân thể.
Lục Thành Tuấn ngây ngốc.
Cậu cầm máy ảnh ngồi lại vị trí của mình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.