• 212

Chương 185: Hai bức thư


Tất nhiên, điều này lúc ông lão đã có tuổi rồi thì mới nhận ra.

Lúc còn trẻ, ông lão không hiểu.
Về chuyện trầm cảm nhẹ này, Liễu Mạch lúc đầu có chút khó chấp nhận, còn oán trách đứa trẻ đã chết của Diệp Lạc, tất cả là vì đứa trẻ đó, cả ngày gào khóc, khóc đến mức làm bà ta phải phiền não.
Lúc đó bà ta đang mang thai, suy nghĩ rất nhiều, như vậy thì tất nhiên không tốt cho thai nhi, vì vậy thân thể Thành Tuấn luôn không khỏe.
Liễu Mạch cảm thấy mình thật là đen đủi.
Lúc này Liễu Mạch thấy bố mẹ chồng tới cửa, nước mắt bà ta cứ thế trào ra, không cần giả vờ.
Nghe tin cháu trai xin nghỉ học một tuần, sau đó thứ sáu cũng không thấy con dâu qua, vợ chồng Lục Bái Đông đành đi tới nhà con trai.
Hai người họ rất ít khi tới đây.
Lục Bái Đông tuy rất lo cho cháu trai nhưng công việc không thể bỏ đấy được.
Tới lúc Lục Tiểu Mãn tan học về nhà, chợt nhận ra ông bà nội đều qua đây hết rồi.
So với các gia đình khác, nhà mình yên yên ổn ổn, ít khi cãi nhau, về nhà có cơm nóng canh ngọt là đã rất tốt rồi.
Những thứ này có tiền cũng không mua được.
Chỉ có hai đứa con là không được như ý muốn.
Con trai chính trực nhưng lại quá đơn giản.
<6br>Con gái thông minh nhưng lại không biết nhìn xa trông rộng.
Quả nhiên giống hệt như một người mẹ lo lắng cho con cái.
Liễu Mạch vẫn rất sợ bố chồng Lục Bái Đông.
Ngược lại với con trai ông lão lại vô cùng nghiêm khắc.
Con trai ở cái tuổi này lại có một người bố như mình, mà trong quân đội chỉ làm một chức trung tá, còn là một thủ trưởng cấp thấp.
Liễu Mạch thực sự sợ hãi.
Bà ta vốn có chút nhỏ mọn.
Ông lão là kiểu người vốn điều kiện đã hơn người lại còn nỗ lực hết phần người khác.
Thành tựu củ9a ông lão vì vậy cũng rất nhiều.
Cả người không chỉ tái nhợt, mà còn cảm giác không còn sức sống.
Bởi vì bà ta tự cho cậu uống thuốc, bà ta sợ bị bác sĩ phát hiện ra nên không dám gọi bác sĩ tới ngay.
Lục Bái Đông là một người thông8 minh, tài giỏi, làm việc quả quyết, bình tĩnh, tính toán kĩ càng, tác phong chững chạc.
Cả một quá trình làm việc, từ trước tới giờ ch3ưa từng đứng sai chiến tuyến.
Nhưng trong lòng, bà ta cảm thấy cái bệnh trầm cảm này chỉ là gạt người, con trai bà ta chỉ là có chút trầm tĩnh hướng nội, không thích nói chuyện.
Bệnh viện bây giờ cứ động tí là lại thích to miệng dọa dẫm.
Không ngờ rằng bố chồng lần này thực sự ở lại.
Trong thời gian ngắn, số người trong căn biệt thự tăng lên không ít.
Ở trong biệt thự này, cũng có phòng cho Lục Bái Đông nghỉ ngơi.
Liễu Mạch không nghĩ là bố chồng sẽ tới ở, vốn chỉ nghĩ xây cho có.
Tuy rằng như vậy, ông lão không hề oán trách vợ.
Vợ tuy học vẫn 5không cao, nhưng nuôi con dưỡng cái là chuyện của hai người, bản thân không làm tốt thì không thể đổ hết trách nhiệm lên người vợ được.
Lục Bái Đông nhìn xem kết quả, hút liền hai điếu thuốc.
Ông lão nói:
Bổ lát nữa sẽ cho bác sĩ của bố qua đây, rồi kiểm tra toàn diện cho thằng bé.
Liễu Mạch vẫn đang khóc, nhưng trong lòng lại tức giận, chuyện như vậy mà bố chồng lại không tin mình.
Có thể ở các địa phương thì chức đó là rất tốt rồi nhưng ở Đại Kinh thì không được ổn lắm.
Có những điều mà Lục Bái Đông phải có tuổi rồi mới từ từ hiểu được.
Từ trong thâm tâm luôn cảm thấy không được tự nhiên với những người thông minh, mỗi lần bà ta ngồi trước mặt bố chồng, bà ta luôn cảm giác như tâm tư bản thân bị nhìn thấu.
Liễu Mạch trông như vậy thực sự làm Lục Bái Đông giật mình.
Ấn tượng về Liễu Mạch trong mắt hai người vẫn luôn là một phụ nữ chú trọng ăn mặc.
Những đứa con dâu trước mắt này, tóc tai có chút rối, khuôn mặt cũng nhợt nhạt hơn so với ngày thường, mắt còn có quầng thâm, trông dáng vẻ như ngủ không được ngon giấc.
Lúc nhìn thấy ở trên giường, cháu trai mình giống như một con rối không một chút sức sống, nằm ngủ, trông có vẻ rất đau đớn, Lục Bái Đông cả người run rẩy, ông lão cố gắng kìm nén, rồi nhẹ nhàng lui ra ngoài.
Liễu Mạch không dám nhiều lời, chỉ dám đem ra kết quả khám sức khỏe gần nhất của Thành Tuấn, rồi chỉ lẳng lặng mà rơi lệ.
Nghĩ tới ông nội thương cháu trai như vậy, nếu như biết cháu trai xảy ra chuyện nhất định sẽ điều động chồng mình quay về nhà.
Dù cho có đi làm nhiệm vụ bí mật, thì với khả năng của bố chồng cũng không khó, chỉ xem xem bố chồng có muốn hay không.
Hai người thấy Liễu Mạch ra đón, giật nảy mình.
Tuy hai người họ không không ưng người con dâu này lắm, nhưng từ trước tới giờ chưa từng thấy con dâu trong bộ dạng này.
Một phần là vì tuổi cao không thích đi lại, một phần vì không quen với chỗ ở con trai bên này.
Lục Bái Đông và Ngô Kim Hoa đến cổng.
Nhưng cho đến lúc ông lão hiểu thì lại có hơi muộn.
Thế nên ông lão rất quan tâm tới cuộc đời của hai đứa cháu nội.
Nói đến đây, trong thâm tâm ông lão vẫn thấy mình thiên vị con gái hơn một chút.
Chỉ không cho con bé lấy tên mình ra để làm loạn thì những cái khác nếu trong khả năng thì gần như con bé muốn gì được nấy.
Vì vậy có hai đứa con lớn lên không được như kỳ vọng, Lục Bái Đông cũng chỉ nghĩ cách để thu xếp.
Ông lão ném luôn thằng con ngay thẳng vào trong bộ đội, còn con gái thì để nó rời xa Đại Kinh rồi cho con bé kinh doanh, làm những việc mà nó thấy hứng thú.
Lục Bái Đông lúc này đâu có nghĩ nhiều, có đánh vỡ đầu ông lão, ông lão cũng không nghĩ ra được con dâu nhà mình lại là người như vậy, chỉ cảm thấy con dâu là một người lòng dạ có chút ích kỉ nhỏ mọn mà thôi.
Bác sĩ của Lục Bái Đông tất nhiên là trình độ giỏi nhất rồi, luôn khám bệnh cho cho các vị lãnh đạo quan trọng của đất nước, vô cùng tỉ mỉ cẩn thận.
Tiểu Mãn là cháu gái, nuôi dạy có chút kiêu căng, có sở thích của riêng mình, Lục Bái Đông cũng cảm thấy không có vấn đề gì.
Mà Lục Thành Tuấn lại là Lục gia đời thứ ba, nếu như đời thứ ba mà không thể duy trì thì cái nhà cơ bản coi như suy tàn.
Nhưng không ngờ rằng: Bản thân thực sự chỉ cho Thành Tuấn uống một ít thuốc tương tự như thuốc cảm cúm.
Mà thằng bé lại nằm vật xuống không dậy nổi.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.