• 213

Chương 202: Lớn hơn một tuổi


Dưới đống cô ấy có mấy người đang nằm.

Thế nhưng nếu không nhìn kỹ thì không thể nhìn ra ở đó có người.

Những người này mặ8c trên mình những bộ quần áo có màu giống như cỏ, trên khuôn mặt cũng là màu xanh lét.
Đột nhiên ông có cảm giác bên bả vai nóng hẳn lên.
Lục Cẩm Hoa ngưỡng mộ thân thể của lão Cao.
Ông cũng đồng ý với lão Cao rằng sẽ rèn luyện khi ở trong quân đội, thế nhưng vẫn không bằng được lão Cao.
Ông quay đầu nhìn 6lão Cao đang bò ở chỗ không xa lắm đang sột soạt xé miếng thịt khô ở trên tay.

Ăn không?
Lão Cao vung vẩy miếng thịt khô trong 5tay ra hiệu.
Những người khác vẫn đang bò, Lục Cẩm Hoa thì cẩn thận bò qua đó rồi kề sát bả vai bên cạnh lão Cao.
Bà Ngô Kim Hoa sinh ra ở dưới quê nên nhìn những khung cảnh trong máy ảnh đều cảm thấy rất quen thuộc, cúng ông Công, ông Táo, thịt chiên giòn, đèn lồng, pháo hoa,...
Hai ông bà và đứa cháu cùng nhau xem những bức ảnh.
Lật đến bức ảnh ông của Chi Chi, Lục Bái Đông nhìn rồi nói:
Tuy rằng tàn tật nhưng xem ra ông ấy rất có tinh thần mà lại còn nho nhã.
.
Thời gian này, cái căn bệnh đau mắt cá chân của ông đã tái phát mấy lần rồi.
Ông đang đi bình thường cũng sẽ suýt bị treo chân.
Khi thấy mắt cá chân của mình sưng to lên, ông mới cảm thấy được bên trong đang mưng mủ.
Cô bé ngồi trên bức tường cao trong doanh trại, đung đưa đôi chân, vẫy tay với một bóng lưng nhỏ bé, gọi to:
Bố ơi!

Cuối cùng thì Lục Thành Tuấn cũng không thể đón tết ở nhà Chi Chi được.
Lúc chú Ngô Quân đến cổng thôn Bình Khẩu, Lục Thành Tuấn liền biết đó là lúc mình phải tạm biệt mọi người.
Ngô Quân cảm thấy đây thực ra là bệnh con nhà giàu, sống mấy ngày nghèo khổ là sẽ khỏi.
Máy bay hạ cánh xuống thành phố Đại Kinh, nhiệt độ ở đây hình như bỗng chốc cao hơn hẳn.
Thế nhưng thành phố Đại Kinh lại không sáng sủa như thành phố Tây Hồ mà cứ âm u mãi.
Trước đây mà nói, những lời này thì đều phải cẩn thận từng li từng tí vì sợ đứa trẻ này sẽ không vui.
Thế mà bây giờ cậu nghe được điều này lại không hề có chút cảm xúc buồn bã nào, trên mặt còn nở nụ cười mỹ mãn:
Hay quá, Chi Chi biếu ông rất nhiều đồ ăn ngon.
Đi thẳng đến nhà ông thì càng tốt ạ.
.
Thế nhưng lúc này, Lục Cẩm Hoa nào lo được có vết mủ trên đôi chân.
Ông tiến đến bên cạnh Cao Điền Hổ và cầm miếng thịt khô, học theo cách của lão Cao mà xé miếng thịt.
Miếng thịt khô trên tay giống như có thể vĩnh viễn ăn không hết, có thể từ từ xé nó ra, sau khi xé xong thì có thể từ từ nhai nó.
Quá đáng sợ mà.
Ngô Quân đưa Lục thiếu gia về đến khu Trung Hải.
Nghe nói mẹ và chị của cậu ngày mai mới trở về, bây giờ nhà đang không có ai.
Sau khi lên máy bay, ông phát hiện ra lúc Lục Thiếu gia mới đến thì khuôn mặt còn tái nhợt và mang một bộ dạng có thể đi đời nhà ma bất cứ lúc nào.
Thế mà lúc ngồi trên máy bay rời đi lại không hề có phản ứng gì, hình như thân thể đã khỏe lên rất nhiều.
Cậu không còn lo lắng nắm lấy tay ghế, cũng không còn lấy tranh để trước mặt nữa.
Trên máy bay lúc quay về, cậu có riêng một khoang hạng nhất để nghỉ ngơi.
Ngô Quân không biết có chuyện gì trong mấy ngày nay.
Ông luôn cảm thấy Lục thiếu gia đã thay đổi rất nhiều, tuy nhiên lại không nói cụ thể được đã thay đổi ở đâu.
Lão Cao cứ ngẩng đầu nhìn lên phía trên, ông cũng tò mò ngẩng đầu:
Nhìn gì thế?

Kia là nhện chuối, nó là loài nhện rất thích kéo tơ ở trên những cây to.
Cứ thi thoảng nó lại bài tiết độc xuống dưới khiến cho những con côn trùng hay dã thú đi ngang qua đây ăn nhầm phải thì sẽ biến thành thức ăn của nó.
Lục Cẩm Hoa nghe vậy đã muốn nhảy dựng lên, thế nhưng mấy ngày nay thân thể mệt nhoài, thể lực đã bị tiêu hao quá mức nên căn bản rất khó có thể làm được động tác như nhảy dựng lên này.

Thế chúng ta còn bỏ qua đây ăn đồ ăn làm gì?
Lục Cẩm Hoa tức giận.
Làn da vẫn còn trắng như tuyết thế nhưng tinh thần đã tốt hơn, không còn cảm giác bí bách như trước.
Ai da, nếu mà biết bệnh của Lục thiếu gia dễ dàng chữa khỏi như thế thì ông bà chủ cần gì phải mời một đám chuyên gia đến hội chẩn rồi làm to chuyện này lên.
Cứ đưa Lục thiếu gia về nông thôn trải nghiệm cuộc sống là được rồi.
Cậu chỉ có một vẻ mặt nhẹ nhàng, nhìn ra ngoài khung cửa sổ.
Nếu như không phải vẫn là khuôn mặt ấy thì Ngô Quân đã nghĩ mình đang nhận về một cậu thiếu gia giả.
Nghĩ đến lúc này vẫn còn chưa có khoa học kỹ thuật nào phát triển đến mức đó, Ngô Quân mới yên tâm hơn chút.
Chuyến bay vào buổi chiều nên khi đến thành phố Đại Kinh thì trời đã tối.
Lục Bái Đông thấy Thành Tuấn trở về liền vui vẻ.
Ông lão kéo tay đứa cháu nói liên tiếp hai chữ tốt quá.
Thế nhưng ông vẫn cảm thấy cậu thay đổi quá nhiều.
Lục Thiếu gia trước đây vốn dĩ chỉ cần nhìn qua đã thấy dáng vẻ bệnh tật, vô cùng yếu đuối.
Lục Thiếu gia bây giờ tuy rằng không thể nói là cường tráng nhưng đã khỏe lên rất nhiều.
Ở đây có khâu nhục, vịt quay, còn có cả trả Cao Sơn do nhà tự hái.
Bên trong đã bỏ thêm cây bọ mắm nên lúc uống sẽ có mùi thơm của cây.
Lục Thành Tuấn giải thích.
Lục Bái Đông hơi ngạc nhiên nhìn Thành Tuấn.
Đứa trẻ này trước giờ vẫn ưa sạch sẽ, thế mà giờ lại cầm những thứ này, còn nói đâu ra đấy.
Lúc ăn cơm cùng nhau, cậu thậm chí còn rất hưng phấn trò chuyện với ông lão chứ không còn giống trước đây cứ im lặng chẳng nói gì.
Ăn cơm xong, Lục Thành Tuấn cầm máy ảnh đưa cho ông và bà cùng xem ảnh.
Vốn dĩ trời đã rất lạnh mà còn phải bò trê3n thảm cỏ đã bị ướt đóng thành bằng thì còn lạnh hơn nữa.
Lục Cẩm Hoa cảm thấy mũi mình rất ngứa, cứ như có con côn trùng nào đó 9bò vào trong.
Ông muốn hắt xì nhưng cuối cùng vẫn ôm lấy mũi mình, buồn bực nhịn cơn hắt xì vào trong.
Lão Cao đẩy ông một cái, cùng nhau ngã nhào xuống đất...
Tiếng lộc cộc giống như tiếng vó ngựa, cũng giống như tiếng một khúc nhạc.
Lục Cẩm Hoa ngạc nhiên khi thấy trong đầu mình vẫn còn có những suy nghĩ lung tung này, đặc biệt khi viên đạn bay qua trán ông là lúc trong đầu ông xuất hiện hình ảnh của một cô bé.
Ngô Quân hít một hơi thật sâu, uể oải nhìn những con đường, cầu vượt ở trước mắt nối tiếp nhau.
Ông vẫn thích ở thành phố Đại Kinh, nhìn nơi đây mới thấy thân thiết.
Nghĩ đến những ngày vừa rồi mình phải trải qua những điều đáng sợ kia, ông thật sự muốn làm lại từ đầu.
Lục Thành Tuấn cũng rất vui vẻ.
Cậu lấy ra một túi to ở trong vali.

Đây là đồ ăn nhà Chi Chi làm, họ bảo cháu mang đến làm quà tết.
Đến lúc nhìn thấy dáng vẻ của Chu Mộc, Lục Bái Đông lại không nói gì.
Bức ảnh này chỉ là một người bình thường chất phác, Chu Mộc trong ảnh đang đóng giày.

Không dễ dàng gì, vừa làm bố lại vừa làm mẹ.
Bà Ngô Kim Hoa nhìn động tác may vá giày thuần thục của Chu Mộc thì thấy đây rõ ràng là một người rất thuần thục trong công việc thêu thùa.
Cao Điền Hổ liếc ông một cái, lắc đầu:
Chỉ có nhện trưởng thành mới bài tiết ra kịch độc, còn nhện chưa trưởng thành sẽ bài tiết ra một loại mỹ vị nhân gian, so với mứt hoa quả còn ngon hơn nhiều.
Lục Cẩm Hoa ngẩng đầu, ở trong cánh rừng rậm này chỉ có thể nhìn thấy một khe hở nhỏ của bầu trời.
Ông còn không thể phân biệt được ngoài trời đang sáng hay tối nói gì đến chỗ nào có nhện.
Đột nhiên, họ nghe thấy tiếng súng.
Thế nhưng trong những bức ảnh lại không có vẻ mặt chính diện của Chi Chi.

Bởi Lục Thành Tuấn cứ nhìn Chi Chi là lại đỏ mặt chứ đừng nói đến cầm máy ảnh đứng đối diện cô.

Đây đều là những bức ảnh chụp trộm, nếu không phải sau lưng thì sẽ là góc mặt nghiêng.

Lục Bái Đông nhìn bức ảnh chụp góc nghiêng của một cô bé đứng trên đệm để treo đèn lồng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.