• 212

Chương 201: Tết ông công, ông táo


Tiểu Hoa đã thu mình từ ngoài sân vào trong bếp, bởi đó là nơi ấm áp nhất của căn nhà.

Chiếc bếp lò bên trong lúc nào cũng được 8đốt lửa.
Hôm nay là ngày rất bận rộn của lão tú tài, nào là bánh rán, thịt chiên xù chua ngọt, cá rán, thịt ngâm rượu,...
Ngay đến cả đứa ham chơi như Chi Chi cũng phải đến giúp đỡ trong nhà bếp.
Những người đàn ông thì đi cùng Chu Mộc bởi đón tết thì sẽ phát tiền thưởng và nhận đồ tết.
Căn nhà cũ bốc lên từng đợt khói trắng, mùi thơm phức.
Mà công việc của mỏ than, còn cả trại nuôi, vườn rau và cả những công ty bất động sản ở thành phố Tây Hồ hay ở huyện Chung Sơn, trấn Lục Phong của Chu Mộc đều phải kiểm kê kết toán để nghỉ lễ.
Những người phụ nữ thì ở nhà làm việc.
Một miếng cô ăn, miếng còn lại thì nhét vào miệng cậu.
Lục Thành Tuấn chỉ cảm thấy hơi nóng, cậu còn ngậm lấy cả tay của Chi Chi.
Cậu sắp xếp các đĩa đồ ăn với khoảng cách, phương hướng giống nhau đến khi nó hoàn toàn ngay ngắn mới thôi.
Chu Mộc nhớ hồi xưa ông có một người bạn tù cũng như thế này.
Lục Thành Tuấn đứng bên cạnh ông lão giúp ông trông chừng thịt trong nồi.
Cứ thi thoảng cậu lại lấy trộm một miếng thịt chua ngọt đút cho Chi Chi ăn.
Những người đã lớn tuổi thì dễ cảm thấy sự cô đơn.
Chu Mộc cũng rất thích Lục Thành Tuấn.
Bởi cậu phát hiện ra bản thân cũng vô cùng sợ lạnh.
C6ăn nhà cũ này tuy rằng đã tốt hơn trước rất nhiều, thế nhưng vẫn chưa có hệ thống máy sưởi.
Cậu liếc qua Chi Chi thì mặt lại càng đỏ hơn, cả đôi tai cũng rất nhanh đã đỏ bừng.
Trong nồi vang lên tiếng ùng ục, những miếng thịt chua ngọt được Thành Tuấn cắt vuông đều đặn đang chìm nổi trong nồi.
Nhưng người ấy rất đáng sợ, Chu Mộc cũng không muốn đến gần mà chọc giận người ta.

Chào buổi sáng bố Chu.
Lục Thành Tuấn quay đầu nhìn thấy Chu Mộc liền chào một câu ngọt ngào.
Chi Chi với vẻ mặt thèm thuồng ngồi trong lửa.
Xem ra thịt chua ngọt của năm nay sẽ càng ngon hơn.
Chứng tỏ ở nhà cậu chưa từng phải làm gì.
Theo lề thói ở dưới quê thì đến tết ông Công, ông Táo là lúc bắt đầu phải làm rất nhiều đồ ăn ngon.
Cậu muốn nhấc miếng thịt này lên nhưng nhấc mãi mà không được.
Thế mà vừa nãy thím kia lại cầm bừa vào trong này.
Cậu bê đầu heo đến trước bàn thờ.
Cậu không mặc quần áo của mình bởi chẳng ngờ được lại ở đây lâu như vậy.
Khó khăn lắm mới nấu xong một món, vừa mới nấu xong Chi Chi đã không đợi được muốn thò tay ra nhón lấy.
Thế là cô bị ông tú tài đánh cho một phát vào tay.
Mà đứa bé Thành Tuần này lại tự lấy tranh ra cho ông lão xem, cậu còn có thể yên tĩnh xem tranh cả một ngày.
Từ đầu đến cuối cậu luôn chăm chú và nghiêm túc, trừ khi Chi Chi kéo cậu đi chơi còn không thì bình thường cậu sẽ luôn ở trong nhà.
Thế nên quần áo cậu mang theo không đủ để thay, cậu đang phải mặc bộ quần áo lông cỡ lớn màu hồng của Chi Chi.
Mà bộ đó cũng được Chu Mộc mua.
Tuy ngọn lửa trong lò cháy rất to nhưng cậu vẫn cảm thấy rất lạnh.
Lão tú tài lại vô cùng thích Lục Thành Tuấn.
Hơn nữa muốn đi vệ sinh hay tắm rửa5 đều phải ra khỏi phòng.
Lục Thành Tuấn lại còn là người vô cùng ưa sạch sẽ.
Trong phòng bếp có thể nhìn thẳng ra phía sân ở bên ngoài nhà.
Trước đây đó là một giá gỗ, bây giờ Chu Mộc đã xây thành thủy tinh với tầm nhìn tốt hơn mà không bị gió lạnh thổi vào trong.
Vậy nên Lục Thành Tuấn mới mặc vừa bộ quần áo lông cỡ lớn này.
Còn Chi Chi thì mặc cỡ nhỏ.
Bà nhanh chân đi ra bên ngoài vì còn phải đến nhà khác để biểu thịt.
Lục Thành Tuấn rất ngạc nhiên, cậu lúc nào cũng cảm thấy sức người ở thôn này thật lớn.
Chu Mộc đã mua quần áo cho con gái từ khi nó còn nhỏ, cỡ gì cũng đều mua đủ cả vì ông sợ con gái lớn lên lại không kịp mua.
Đến khi Chi Chi lớn lên thì không thay đổi nhanh như vậy thế nhưng Chu Mộc vẫn giữ thói quen mua quần áo như thế.
Lúc ông vào phòng bếp thì nhìn thấy cậu đang giúp lão tú tài sắp đồ ăn, bởi hôm nay là ngày cúng ông Công, ông Táo.
Thành Tuấn tuy rất gầy nhưng lại khá cao.
Da của Lục Thành Tuấn rất trắng vậy nên mặc màu hồng trông thật đẹp.
Cậu thiếu niên tuy rằng có nét đẹp hơi quá mức nhỏ xinh thế nhưng khi làm việc thì không hề giống như con gái, luôn rất cẩn thận và tỉ mỉ.
Con bé đó thích món chú nấu lắm, nó bảo món ăn nhà Chi Chi thơm hơn những chỗ khác.
Đợi nó làm xong việc thì chắc là ngày nào cũng đến nhà chú không chịu đi mất.
Mẹ Mỹ Châu vừa nói vừa để nửa miếng thịt lợn xuống.
Lục Thành Tuấn nhìn thấy Chi Chi ôm tay thở thì đứng một bên cười.
Cho đến khi ông tú tài quay người thì Chi Chi đã nhanh chóng ăn vụng hai miếng.
Đến khi ông tú tài quay người lại thì hai người lại giống như chưa từng làm gì cả.
Lúc ông tú tài quay lưng lại lần nữa, Lục Thành Tuấn cũng to gan trộm lấy một miếng nhanh chóng nhét vào miệng Chi Chi.
Nếu như Tiểu Hoa không đủ to và đèn trong phòng bếp không đủ sáng mà nó lại nằm trên đồng củi của cái bếp lò, thì sợ r3ằng nó sẽ bị coi như một thanh củi để đem đi nhóm lửa, bởi vì cứ đến mùa đông là nó lại cứng đơ như xác chết.
Lục Thành Tuấn ch9ưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gần gũi với một con rắn như thế này.
Lão tú tài nhìn thấy Thành Tuấn như vậy, cười nói:
Không nhấc được thịt lợn cũng không sao.
Đợi khi cháu lớn lên có thể bị được vợ là được.
Nghe lão tú tài nói vậy, Lục Thành Tuấn lập tức đỏ ửng mặt.
Vừa mới sáng sớm cậu đã cầm theo quần áo đi tắm rửa.
Tắm xong thì ngồi trước cái bếp lò mà run bần bật.
Nhìn thấy Chi Chi với cái miệng bóng nhẫy màu đỏ, Lục Thành Tuấn chỉ muốn cả đời này có thể đút cho cô ăn.
Bên ngoài căn nhà có tuyết lớn rơi đầy trời.
Trước mặt ông chỉ là một thiếu niên môi đỏ răng trắng với gia cảnh xuất sắc mà thôi.
Bởi vì khi nhìn thấy cậu làm việc, tuy rằng nghiêm túc và chăm chú thể nhưng lại rất xa lạ.
Chu Mộc gật đầu.
Ông cảm thấy mình đã nghĩ quá nhiều rồi.
Trong phòng bếp, lão tủ tài làm người nấu chính, còn Chi Chi và Thành Tuấn thì giúp đỡ ông lão.
Mẹ của Mỹ Châu sang biểu nhà họ thịt lợn.
Ông lão thích dáng vẻ ngoan ngoãn như một chú mèo của cậu thiếu niên này.
Cậu thiếu niên này xinh đẹp biết nịnh mắt người khác, lại còn vô cùng an tĩnh.
Chi Chi thì ngược lại, cô là một đứa không thể ngồi yên.
Lúc còn nhỏ mà muốn dỗ dành Chi Chi học chữ vẽ tranh, lão tú tài đều cảm thấy tức đến hộc máu.
Bà nhìn thấy hai thiếu niên đang mặc bộ quần áo bằng lông màu hồng kia mà ngưỡng mộ vô cùng:
Chú tú tài ơi, chú sắp thành Bồ Tát rồi đó ạ.
Chú xem hai đứa trẻ bên cạnh chú có giống hai đứa bên cạnh Bố Tát không?
Lão tú tài thích nghe những lời này, khuôn mặt ông lão tỏ ra vẻ đắc ý nên đã đưa ra lời khen hiếm có:
Tiểu Mỹ nhà cô cũng được lắm, có thời gian thì bảo nó đến nhà chú chơi.

Vâng ạ.
Cậu cảm nhận được Chi Chi cắn rất nhanh, suýt chút nữa đã cắn vào ngón tay của cậu.
Ông tú tài tiếp tục nhào bột mì, Chi Chi ngồi ở trước bếp giúp ông nhóm lửa.
Đang sắp tết nên nó còn phải giúp đỡ vài việc.
Xong việc là những ngày này lại vui rồi.
Con đường đã nhanh chóng bị tuyết phủ kín.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.