Chương 228: Thỏ trắng lớn
-
Hắc Thiên Kim
- Tống Tượng Bạch
- 1623 chữ
- 2022-02-06 10:10:14
Có điều Học viên Điện ảnh lại xuất hiện sau chiếc xe sang trọng này, chắc cũng không được coi là kì quái.
Học viện Điện ảnh có nhiều tin8 đồn không hay.
Ngăn chỗ lái xe với chỗ của cậu.
Nghe thấy tiếng nước? Thậm chí nghe thấy cả tiếng ngâm nga? Trong đầu của Lý Học Khốn liền nhảy ra cảnh tượng những khối cơ rắn chắc kia được nước gột rửa...
Lý Học Khôn rất rõ.
Bởi vì cái hình con thỏ trắng to đùng này là do sếp Cao đặc biệt dặn dò.
Sếp Cao vốn luôn chuyển chủ đề một cách đột ngột như vậy, thư kí Lý Học Khôn có chút không phản ứng kịp, sau rồi nhanh chóng hiểu ra điều mà sếp Cao nói là gì.
Liền vội gật đầu:
Mua được, một bộ cũng được.
Sau đó liền thấy sếp Cao kéo rèm cửa lại.
Lý Học Khôn mở nhạc nhẹ nhàng, không dám làm ảnh hưởng đến sếp Cao, bản thân cũng ngồi chỉnh lý văn kiện, đề phòng bếp Cao có chuyện gọi mình.
Không ngờ rằng, Tổng giám đốc Tiểu Cao đọc văn kiện, đọc một lúc rồi ngủ thiếp đi.
Mặc đồ rồi đến thăm cô.
Sau đó thấy cô mềm mại nằm ở trên giường, chăm chú về mình.
Ngay lập tức có chút hoảng sợ.
Bản thân rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy? Anh bây giờ gần như là thư kí toàn năng của sếp Cao.
Tổng giám đốc Tiểu Cao ngủ, khuôn mặt mới lộ ra vẻ thiếu niên non nớt.
Lý Học Khôn cẩn thận vặn nhỏ điều hòa lại, nhẹ nhàng đắp cho sếp Cao một cái chăn mỏng, sợ làm cậu tỉnh giấc.
Giống như ông nội nuôi Hắc Tử, Hắc Tử có lúc rất thích chui dưới váy của nữ sinh.
Đáng tiếc Hắc Tử trong quá hung dữ, các con chó khác chui dưới váy, các bạn nữ còn cười đùa, còn ôm ấp, nhưng Hắc Tử chui dưới váy luôn nhận được một tiếng hét thất thanh cùng một trận đánh tơi bời...
Cao Thành Triển thân mặc một chiếc áo hình con thỏ trắng lớn, tóc còn đang ướt sũng tự nhiên bước vào.
Cái cô ở ngoài cổng cũng không chú ý, vì tưởng là một nữ sinh cao lớn ăn mặc quần áo trung tính.
Sau khi tròn 18 tuổi, cậu đã hoàn toàn tiếp quản cả tập đoàn, càng thêm bận rộn.
Vì vậy mới thi vượt cấp lên năm ba.
<5br>Giống như hiện tại, chạy đến để huấn luyện sinh viên mới, có thể coi là đang được giải lao.
Từ nhỏ đến lớn, đánh nhau cùng với những người bằng tuổi cô chưa từng thua.
Cũng từ đó mà hình thành nên tính cách to gan kiêu ngạo của cô.
Rồi cậu lại đọc văn kiện, cũng không muốn đọc tiếp nữa.
Cao Thành Triển đóng văn kiện, nói:
Tôi nhờ anh đi mua giúp tôi cái áo kia được không?
O...
Ví dụ như phải tốn bao nhiêu tiền để mời được một sinh viên nữ của trường đi ăn bữa cơm hay phải tốn bao tiền đêm.
3
Lời đồn thì có rất nhiều bản khác nhau.
Hâm mộ, đố kị, hận thù, giọng điệu càng thêm chua chát.
Có điều chiếc xe này, không9 phải chiếc xe của một anh nhà giàu nào đó đang đợi bạn gái.
Đây là chiếc xe riêng của Tổng giám đốc Tập đoàn Thịnh An chờ Cao Thành Tr6iển.
Đi tất xong, sau đó mang theo một đôi giày vải trắng ở bên ngoài.
Đi giày xong, sếp Cao ngẩng đầu hỏi anh:
Mặc như thế này có vấn đề sao?
Người dựa vào ghế.
Tay vẫn cầm văn kiện.
Trên lý luận cũng không cho phép nam sinh vào.
Nhưng giữa đêm hôm.
Dáng vẻ mặc quân trang nghiêm túc.
Tuy chỉ là một bức vẽ chưa hoàn thành, nhưng giây phút này...
Sau đó anh thấy trước mặt mình là một chàng trai mặc một chiếc quần jean trắng, áo phông có hình con thỏ trắng lớn trước mặt với mái tóc ướt sũng.
Chàng trai đang cúi người đi tất, tất cũng là hình một con thỏ trắng lớn...
Liền nghe thấy một âm thanh trong trẻo quen thuộc nói:
Vào đi, cửa không khóa.
Gương mặt cậu liền lộ nụ cười, đẩy cửa bước vào.
Vừa vào, cậu liền nhìn thấy Chi Chi đang nằm trên giường, hai chân còn đang đung đưa.
Lòng cậu tràn ngập niềm vui chọn cái áo có hình vẽ mà cô thích, vì lúc trước, khi giúp Chi Chi xoa bóp chân, cậu phát hiện khăn lau của cô có hình thỏ trắng.
Vì vậy cậu cố ý nhờ thư kí đi mua cái áo phông hình thỏ trắng này, còn cả đôi tất cũng hình thỏ trắng nữa.
Cao Thành Triển cảm thấy tim mình đập liên hồi.
Không gì có thể sánh bằng phút giây này.
Tất nhiên vẫn có các bài tập vẽ tranh, ở nhà cũng phải kiên trì vẽ, không thể bỏ qua được.
Vừa mới khai giảng nên cũng chưa có bài tập gì, vì vậy Chi Chi chỉ cần chuyên tâm vẽ tranh là được rồi.
Nữ sinh Học viện Điện ảnh có hai trường phái.
Hoặc là ngực nở, eo thon cực kì nữ tính, hoặc là ăn mặc nam tính, hành xử như con trai, còn muốn các nữ sinh khác gọi mình là
chồng
.
Lý Học Khôn ngồi trên xe, nhìn sếp Cao mặc một chiếc áo phông hình con thỏ lớn, đi đường còn nhảy nhảy nhót nhót, trong lòng cảm thán:
Tuổi trẻ thật tốt.
Nếu như tôi quay lại cảnh này, liệu có bị bịt đầu mối không? Cao Thành Triển đến tìm Chi Chi, cô đang ở trên giường vẽ tranh.
Hai chân đung đưa trên không.
Nhưng có lẽ là oán niệm bản thân bị Cao Thành Triển đánh bại quá sâu.
Cái Chi Chi vẽ lại là Cao Thành Triển.
Đột nhiên phát hiện người ngày xưa mình đánh bại này vô cùng giỏi, Chi Chi cảm thấy rất khó chịu.
Kí túc xá nam, nữ của Học viên Điện ảnh tách nhau.
Cậu không thể luôn rời đi được.
Cậu vừa mới tiếp nhận cả công ty, vẫn còn rất nhiều việc phải đích thân xử lý.
Đến khi lên xe, điều hòa trong xe hoạt động rất tốt, vừa vào gió thổi, đầu óc liên tỉnh táo hơn.
Thư kí Lý Học Khôn đã pha sẵn cà phê chuẩn bị.
Anh ngồi ở chỗ tay lái, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ánh chiều dần tắt, ánh đèn đường lại dần lên.
Cô đang nghiêm túc trải tay, một tay còn lại đang tô tô xóa xóa bức tranh trước mặt.
Mà bức tranh vẫn chưa hoàn thành này lại rất quen thuộc, người được vẽ, lại chính là cậu.
Trí nhớ Cao Thành Triển rất tốt, cậu đi đến kí túc xá của Chi Chi.
Tầng ba.
Nhìn sếp Cao khẽ kéo lớp quân trang dày ra, lộ ra chiếc áo cộc bên trong cùng với cánh tay rắn chắc, Lý Học Khôn yên lặng nhìn thoáng qua cánh tay bo uột của mình, hình như gần đây bạn gái luôn chỉ mình yếu ớt.
Có lẽ nào mình cần luyện tập hơn? Thời gian trong xe nhanh chóng trôi.
Lần tới có nên tập một chút không...
Lý Học Khốn đang miên man suy nghĩ đột nhiên nghe thấy tiếng rèm mở ra.
Cậu vẫn nghĩ sẽ xử lý hết công việc xong sớm một chút, có thể đi ăn cơm với Chi Chi.
Cái giờ này, có lẽ chỉ có thể ăn khuya.
Kể từ khi cô bị Cao Thành Triển đánh bại, Chi Chi cảm thấy có chút không phục, cảm thấy chắc chắn là do bản thân quá lười biếng.
Vì vậy cô vẫn tiếp tục duy trì tập luyện.
Vào giờ này, người cũng không nhiều.
Cậu đi lên, gõ cửa.
Đây có lẽ là sở thích cá nhân của sếp Cao.
Có điều mỗi lần nhìn thấy cái cảnh tượng đẩy, Lý Học Khôn luôn có chút tự ti, đều là con trai như nhau mà mình lại không biết chăm sóc cơ thể của mình.
Hôm qua cậu phải xử lý những công việc cần xử lý của công ti đến muộn, hai, ba giờ mới ngủ.
Hôm nay cả ngày huấn luyện sinh viên, phơi nắng nguyên ngày, đọc văn kiện một lúc liền ngủ thiếp đi.
May mắn mà bạn gái không chế.
Anh cũng tìm cho mình một loại yoga mà có thể thực hiện khi ngồi trên ghế.
Mấy giờ rồi?
Đột nhiên sếp Cao có chút khàn khàn lên tiếng, đánh thức Lý Học Khôn đang ngủ gật.
9 giờ 33 phút.
Lý Học Khốn lập tức xem đồng hồ trên xe, không ngờ mình cũng ngủ theo luôn.
Không biết tại làm sao, mặc quần áo kiểu như vậy, khiến cho những phần tính cách nghịch ngợm bị đè nén trong lòng cậu như được giải thoát.
Ngày thường cậu luôn nghiêm túc, nhưng dù sao cậu cũng vẫn chỉ là một thiếu niên vừa tròn 18 tuổi.
Ngoài chuyện công việc, các chuyện trong cuộc sống cũng là do anh xử lý, anh mỗi ngày đều cùng với sếp Cao đi tập tán thủ. Tán thủ võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc.
Sếp Tiểu Cao vô cùng nỗ lực.
Lý Học Khôn gật gật đầu theo thói quen, rồi nhanh chóng lắc đầu:
Không có vấn đề gì, không có vấn đề gì, trông rất giống tân sinh viên.
Quả nhiên sếp Cao nghe được câu nói này, cười ngượng ngùng.
Không cần đợi tôi, tôi sẽ tự bắt xe về
nghe thấy sếp Cao giao phó xong, liền thấy cậu mở cửa xuống xe.
Cao Thành Triển rất phấn khích.
Bây giờ cậu rất muốn xuống chạy ba vòng quanh thao trường.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.