• 213

Chương 229: Ăn đêm


Nhìn thấy cô gái nhỏ đang bối rối ngồi trên giường, Cao Thành Triển còn tưởng là cô đang xấu hổ.

Dù sao thì cũng là bị cậu bắt gặ8p khi cô đang vẽ mình.

Cảm giác này thật là vui vẻ.
Cô ta ở mãi trong nhà tắm, tắm hơn một giờ mới xong.
Nhìn thấy những người còn lại đang mặc quân phục chờ ở bên ngoài nhưng Lục Tiểu Mãn không cảm thấy ngại một chút nào.
Trước giờ cô ta chưa phải đợi ai bao giờ, đương nhiên là người khác phải đợi cô ta rồi.

Muốn đi đâu ăn đây?
Cao Thành Triển hỏi.

Tớ cũng không biết nữa.
Nhưng mà tự nhiên cảm thấy thèm ăn xiên nướng quá.
Cao Thành Triển còn cảm thấy nếu mình ăn chậm một chút thì sẽ bị giành hết đồ ăn luôn.
Vì vậy cậu cũng bắt đầu tranh ăn.
Hai người cười nói tranh giành nhau như đang đánh nhau vậy.
Tuy rằng cậu không mắc bệnh sạch sẽ nhưng cũng rất ít khi đến những nơi như này.

Giống cậu là được.

Chủ quán, cho em thêm hai cái bánh nướng và hai ly nước ô mai nhé.

Nước ô mai em có thể tự đi lấy nhé.
Chủ quán xiên là một chàng trai trẻ.
Anh nhìn thấy người gọi món là một cô gái thì có hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói.
Chi Chi nhảy xuống giường, đi vào phòng vệ sinh thay quần áo.
Nhưng cô lại cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó mà không nói ra được.
Sau khi thay bộ đồ ngủ thành áo phông và quần bò xong, đi ra ngoài thì cô thấy giường của mình đã được thu dọn gọn gàng, ngăn nắp rồi.
Nguội là không còn ngon nữa đâu.
Chi Chi nhìn thấy Thành Triển vẫn còn ngẩn người thì giục.
Cô đã ăn hết ba xiên rồi đấy.
Cao Thành Triển không quá đói, cũng không có thói quen ăn đêm ở những quán ven đường.
2) Cậu hô to gọi thêm:
Chủ quán, cho thêm hai mươi xiên lòng cừu chua cay và hai mươi xiên thịt cừu nữa.

Sau bữa tối thì Lục Tiểu Mãn ở trong ký túc tắm rửa.
Hai ngày nay cô ta đều ở trong ký túc xá.
Từ cấp ba cậu đã rất ít tham gia các hoạt động của trường, cũng không lên lớp thường xuyên như các học sinh bình thường khác.
Giờ khắc này, mặc trên người áo phông, quần bò và giày thể thao, chen chúc ở một nơi náo nhiệt, cậu cảm thấy như mình đang được trở về quá khứ vậy.
Nhìn thấy nụ cười tươi rói luôn hiện hữu trên gương mặt của Chi Chi, Cao Thành Triển chỉ cảm thấy rất thoải mái.
Cậu ấy thích xoa đầu mình, còn thích gấp chăn, thu dọn đồ đạc cho mình nữa.

Tranh tớ vẽ thế nào? Nếu cậu thích thì tặng cậu đấy.
Nhìn thấy cậu ấy luôn nhìn về phía bức tranh nên cô mở miệng hỏi.
Cao Thành Triển gật đầu.

Bao giờ cậu vẽ xong thì tặng tớ.
Coi như là thù lao cho bữa ăn đêm hôm nay tớ mời cậu.
Vừa ngẩng đầu lên nhìn thấy bộ quần áo mới thay của Chi Chi thì Cao Thành Triển lại càng thêm vui vẻ.
Chi Chi cũng mặc một chiếc quần bò màu xanh nhạt, đi giày trắng và áo phông có hình hoạt hình.
Mái tóc này còn giàu chất dinh dưỡng hơn cả người tớ nữa.
Chi Chi hất tóc nói.
Hương thơm dìu dịu từ mái tóc của cô lan tỏa ra không gian.
Cao Thành Triển rất muốn ôm lấy vai của cô, nhưng lại cảm thấy không hợp lý nên chỉ đi chầm chậm bên cạnh cô.
Bức tranh kia thì được đặt cẩn thận ở một góc.
Cuối cùng cô cũng phát hiện ra lạ ở đâu.
Trước giờ Cao Thành Triển vẫn luôn rất tự nhiên như đã thành thói quen vậy.
Chăn đã được gấp gọn gàng thành hình vuông.
Quần áo cũng được gấp lại ngăn nắp.
Bút màu vẽ cũng được xếp gọn lại.
Cô ta tỉ mỉ trang điểm, sau đó chọn một chiếc váy Dior thanh lịch.
Chiếc váy có phụ kiện đi kèm duy nhất là đai eo màu đen.
Đen và trắng phối với nhau, thêm mái tóc dài uốn xoăn nhẹ càng làm tăng lên vẻ đẹp ngọt ngào của cô ta.
Biết được Lục Tiểu Mãn muốn tìm Cao Thành Triển, Lưu Á cười hì hì nói:
Tiểu Cao không ở phòng.
Chắc là đi tìm bạn gái rồi.
Lục Tiểu Mãn như bị sét đánh ngang tai.
Nghe được từ
bạn gái
mà cô ta tức chết.
Nhìn thì thấy đen sì giống như không thể ăn được vậy.
Nhưng một khi đã ăn thử thì hương vị của thịt và vị cay của ớt hòa quyện vào nhau tạo cảm giác vô cùng sảng khoái.
Tốc độ ăn của Chi Chi rất nhanh.
Những nét đẹp lại khác hẳn với bạn cùng phòng Lý Hiểu Ca đến từ Bắc Xuyên.
Dáng người của Lục Tiểu Mãn cao ráo, lại tập múa từ bé nén khí chất tốt hơn.
Nhưng cô ta lại cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Trước khi đi thì cần phải đi nghe ngóng nơi ở của huấn luyện viên.
Vốn cô ta còn cảm thấy với nhan sắc của mình, đến nơi sẽ nhận được một tràng hét chói tai.
Nhưng sinh viên khoa quốc phòng lại vô cùng bình tĩnh.
Nhìn thấy Chi Chi ăn ngon miệng như vậy thì cũng cầm một viên lên ăn thử.
Cậu không ngờ rằng lại ngon như vậy.
Cũng không phải là hương vị đặc sắc cho lắm, chỉ là nó đem lại cảm giác vui sướng khi ăn.
Cao Thành Triển tự giác hỏi:
Cậu muốn uống đá không?
Chi Chi gật đầu.
Nhưng cô lại cảm thấy kỳ lạ.
Mấy quán như này làm gì có chuyện chọn uống đá hay không? Nhưng một lúc sau cô nhìn thấy Thành Triển cầm hai ly nước ô mai về, nách còn kẹp một chai nước đá mua ở quán đồ ăn vặt bên cạnh.
Cậu đi theo cô cùng ngồi xuống trước một cái bàn sơ sài ở một quán xiên nướng.
Chiếc ghế ngồi rất thấp.
Người lại nhiều.
Đột nhiên cậu cảm thấy việc mua một chiếc áo phông lớn hình con thỏ 3trắng quả là rất đáng.
Lát nữa có nên đứng hẳn dưới ánh đèn để Chi Chi nhìn rõ hơn, sau đó sẽ vẽ càng đẹp hơn một chút không.
Còn nữa, cậu ấy không cần nhìn mà cũng có thể vẽ được ra mình thì điều này có phải chứng minh rằng cậu ấy đang nhớ mình hoặc trong6 tin cậu ấy có mình hay không? Nghĩ vậy làm mặt của Cao Thành Triển có hơi đỏ lên, tim cũng đập càng nhanh hơn.

Cậu mau thay qu5ần áo đi, tớ dọn dẹp cho.
.
Nhưng nhà tắm ở ký túc quá đơn sơ rồi.
Nghĩ đến việc phòng ký túc chỉ to bằng phòng của tài xế riêng nhà mình, đã thế còn là bốn người ở chung, trong đó còn có một người là con gái của gã mổ thịt lợn là Lục Tiểu Mãn lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Nhưng vì anh Thành Triển nên cô ta vẫn quyết định ở trong ký túc trường.
Lòng cừu vừa chua vừa cay.
Ăn vào đếm lại cảm giác rất sướng miệng.

Mau ăn đi.
Cậu nhìn mái tóc dài của Chi Chi, định vươn tay ra xoa đầu cô, nhưng cuối cùng lại đổi thành nắm lấy đuôi tóc của cô.
Cậu ngại ngùng nói:
Tóc của cậu thật đẹp.

Đương nhiên rồi.
Ở nhà tớ toàn dùng những phương thuốc đặc chế bí mật của ông nội để gội đầu đấy.
Hai người đứng ở trước gương trong ký túc, trông thật giống như cố ý cùng mặc đồ đôi vậy.
Thật là xinh đẹp.
Tóc của Cao Thành Triển có hơi loạn do không chải chuốt.
Có lẽ là do đêm điên cuồng hôm ấy nên cô ta bắt đầu vô thức không muốn mặc những đồ có hơi gợi cảm mà toàn chọn những bộ đồ vô cùng thuần khiết, thanh lịch.
Lục Tiểu Mãn đang ngắm mình trước gương thì bạn cùng phòng u Dương Ngữ đã tắm xong, cũng mặc xong quần áo, thể hiện như cậu đi đâu thì tớ đi cùng.
Lục Tiểu Mãn khá coi thường u Dương Ngữ, nhưng lại nghĩ đến việc một mình đi tìm người thì có chút mất giá nên cũng dẫn theo u Dương Ngữ đi cùng.
Bên trong đã đóng đá hết rồi.
Cậu ấy ngồi bên cạnh phá chai nước đá kia ra rồi đổ vụn đá vào ly nước ô mai.
Chỉ là một ly nước ô mai bình thường nhưng cậu ấy lại khiến cho hành động đẩy trở nên trang trọng hơn.
Vì vậy hai người chỉ có thể ngồi ở một băng ghế khá nhỏ.
Cậu cảm nhận rõ được hương thơm ngọt ngào từ người bên cạnh mình, và cả hương thơm và làn khói tỏa ra từ quầy xiên thịt cừu nướng không xa.
Chi Chi nhanh chóng gọi món:
Chủ quán, cho em bốn mươi xiên cừu nướng, hai mươi xiên bắp thịt và hai mươi xiên lông cừu nhé.
Sau đó cô quay qua hỏi Cao Thành Triển:
Cậu muốn ăn bánh nướng không?
Cao Thành Triển đang dùng giấy lau bàn một cách cẩn thận.
Chúng ta đến khu phố sinh viên đi.
Ở đó chắc chắn là sẽ có xiên nướng đấy.
Hơn mười giờ tối, hai người cùng đi vào khu phố sinh viên đông vui, náo nhiệt.
Sự chen chúc ở đây khiến Cao Thành Triển cảm thấy không quen.
Giống như đang đi ăn cơm Tây vậy.
Đúng lúc xiên thịt, bắp cừu và lòng cừu mà Chi Chi gọi đều đã ra.
Xiên thịt cừu rất nhỏ.
Chỉ có bốn miếng thịt.
Trong đó có ba miếng thịt nạc và một một miếng thịt mỡ ở giữa.
Nhưng giá cũng rất rẻ, cũng coi như giảm giá vốn xuống.
Mỗi lần nhìn Chi Chi ăn cậu lại cảm thấy chiếc răng nanh của cô rất sắc, nên có thể xé thịt rất dễ dàng.
Thậm chí cậu còn có cảm giác như mình đang nhìn một chú hổ con ăn gì đó.
Cao Thành Triển bỗng như trở về khoảng thời gian khi còn bé ở cùng ông nội, lại được nhìn thấy cảnh ông nội đút cho cậu một miếng cơm rồi lại đút cho Hắc Tử một miếng cơm.
Trước đây khi còn học cấp ba Chi Chi cũng từng bán xiên nướng nên rất quen thuộc.
Anh trai này nướng thịt khá ngon, thịt còn khá tươi nữa.
Bắp cừu thì khá cứng, nhưng lại được cái dai thịt.
Cô ta vẫn luôn biết anh Thành Triển không có người bạn nào là nữ cả.

Ở trường học không có, công ty thì lại càng không.

Bạn bè của anh Thành Triển cô ta đều quen hết.

ở đâu ra mà có bạn gái cơ chứ! Con gái ở Học viện Điện ảnh đều vô cùng phức tạp.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.