• 684

Chương 294: Mua


Người đang nói chuyện với Liễu Mạch là Thường Lạc, bà ta cũng là khách quen của Mạch Thượng.

Mặc dù cảm thấy quần áo8 ở Mạch Thượng khá bình thường, cũng nghi ngờ về chuyện nhái các nhãn hiệu khác (chỉ có mỗi bộ sưu tập đồ lót là độc đáo), 3giá cả thì đắt cắt cổ, nhưng hàng năm bà ta vẫn đặt may vài bộ.

Thường Lạc cũng có quan hệ rất tốt với Liễu Mạch, t9hỉnh thoảng tham gia tiệc với nhau, gặp mặt, có thể quên được không ít người trong giới nhà giàu.
Bây giờ nghe MC nói như thế, mọi người đều hiểu sao Dạ Thần Ý lại làm như vậy.
Những người nhanh trí cũng nghĩ tới, nhưng trước đó Chủ tịch Cao và thiếu gia nhà họ Lục lại đồng loạt giơ bảng.

Hai nghìn vạn.
Chủ tịch Cao nói.
Cậu nghĩ, một bữa tiệc từ thiện như tối nay, được tổ chức rất hoành tráng, bản thân nó tiêu tốn một khoản tiền rất lớn.
Mà tiền của mọi người rốt cuộc có bao nhiêu phần có thể đến tay những người thực sự nghèo? Nhưng nghe thấy dưới bụng con ve bằng ngọc khắc chữ Mộc Chi, Cao Thành Triển biết ngay, cậu cũng từng nhận quà của Chi Chi rồi, đó là một con cá trơn bóng đặt trong lòng bàn tay, chắc chắn đây là món đồ Chi Chi luyện điêu khắc.
Không ngờ trên thị trường cũng có cái này.
Lúc này, một sự việc càng kì quái hơn xảy ra.
Thiên hậu bỗng nhiên giơ bảng.

Năm mươi vạn.
Tất cả mọi người ồ lên.
Những vật phẩm đấu giá tiếp theo, Dạ Thần Ý không giơ bảng nữa, đến lúc bà đưa ra vật phẩm đấu giá, lại là một khối ngọc.
Bình thường khi mọi người cung cấp vật phẩm đấu giá, MC sẽ cho người đó giới thiệu về vật phẩm của mình.
Nhưng Dạ Thần Ý vốn không nói nhiều.
Diệp Phi vỗ về cánh tay Chi Chi nói:
Không sao, chỉ cần là do con điêu khắc là mẹ thích.
Bao nhiêu tiền cũng được, mẹ con có rất nhiều tiền.
Chi Chi nhìn thấy bộ dạng ngang ngược của mẹ, phì cười.
Tuy biết bà không phải mẹ ruột của mình nhưng có thật sự rất vui.
Ngay cả khi bao nhiêu tin tức hỗn loạn được phát sóng, bị sỉ nhục đến mức mấy nhãn hàng mình đại diện còn đòi hủy hợp đông, bà vẫn giữ im lặng không giải thích.
Cuối cùng quần chúng quan tâm phải
tự vả
vào mặt mình.
Đưa mắt nhìn theo Lục phu nhân, bà ta thấy ông Lục và con trai họ cùng với Chủ tịch Cao của Tập đoàn Thịnh An đang đứng trước mặt con gái của Dạ Thần Ý.
Nơi này toàn là những người cho người khác tiền, chứ không phải mấy người đến để tranh thủ hốt bạc.
Vì vậy người đầu tiên giơ bảng, ra giá hai nghìn.
Người thứ hai giơ bảng ra giá ba nghìn.
cả hội trường kinh ngạc.
Ngọc cổ Chiến Quốc, nếu như là đồ thật, vậy có thể coi như là quốc bảo.
Hơn nữa nếu như thật sự là ngọc cổ mà cho trẻ con chơi thì thật sự...
Mặc dù ngọc bình thường, nhưng thiết kế rất tinh xảo.
Chỉ có phần lưng là có
màu xanh, còn phần thân là mày trắng, hai bên cánh cũng màu xanh, hơn nữa hai bên mắt của con và ngọc vừa đúng có hai chấm đen, đáng lẽ là lỗ hổng của ngọc, nhưng chúng lại trở thành điểm nhấn hoàn thiện.
MC giới thiệu từ từ và đồng thời báo cáo định giá của thị trường về con ve ngọc này là hai vạn tệ.
Dù không biết ai là người điêu khắc, chất lượng ngọc rất bình thường, nhưng công việc chạm khắc thực sự đặc biệt, kỹ thuật giống như phương pháp cổ xưa đã mất, vì vậy mà nó từ mấy nghìn tệ được nâng lên đến mức đó.
Tuy nhiên, hôm nay là một bữa tiệc từ thiện, và nhà tổ chức cũng phải thả con săn sắt, bắt con cá rô, vì vậy giá khởi điểm là một nghìn tệ.
Mọi người đều là những người hiểu chuyện, giá khởi điểm là một nghìn, tất nhiên sẽ không ai mua với giá đó.
Dù sao cũng đều là các chuyên gia có vai vế cả.
Trong lúc mọi người uống trà, quá trình giám định đã kết thúc.
Gương mặt MC rất tò mò.
Vương phu nhân luôn nói không chút thương tình, nhưng rất biết lấy lòng người khác.
Thế nhưng không ngờ nói xong, Lục phu nhân có vẻ không vui lắm, nên bà ta liền chuyển chủ đề.
Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng đã đến chủ đề chính của buổi tiệc.
Vương phu nhân vừa nãy còn mỉa mai Chu Chi Chi là con hoang, giờ sắc mặt rất khó coi, có đứa con hoang nhà nào mà có thể dùng ngọc thời Chiến Quốc để điêu khắc không? Sắc mặt Liễu Mạch cũng rất khó coi.
Bà ta không nghĩ rằng mình cho người vứt con bé về nông thôn mà con bé lại có thể sống như vậy, dùng ngọc cổ Chiến Quốc để điêu khắc...
Bà ta cũng không thể mang đến cho con cái mình cuộc sống như vậy.
Không ngờ rằng đến lúc cuối lại xuất hiện một cái video làm mọi việc thất bại trong gang tấc.
Vốn dĩ Dạ Thần Ý trong giới chỉ nổi tiếng là một người có nhân phẩm tốt, nhưng bây giờ câu chuyện kia càng làm nổi bật sự tốt bụng của bà.
Chỉ vì tướng mạo giống nhau, bà chưa từng sinh con mà đồng ý làm mẹ của người ta.
Cao Thành Triển vốn dĩ đến đây chỉ để cho có, sau biết Chi Chi cũng tới, cậu mới bắt đầu có hứng thú.
Trên thực tế, cậu không thích thể hiện địa vị và giá trị của mình theo cách này.
Cậu thực sự muốn làm từ thiện, vì vậy cậu đã thành lập một quỹ từ thiện và quyên góp cho một số người.
Chả trách sao sắc mặt Liễu Mạch khó coi.
Thường Lạc tuy rất lạnh lùng trong giới ngôi sao, nhưng trong giới nhà giàu của Liễu Mạch, bà ta lại vô cùng vui vẻ hòa nhã, thậm chí còn có ý nịnh bợ.

Con gái bây giờ chúng nó rất mưu mẹo, mới có tí tuổi đã biết đánh bóng tên tuổi rồi.
Thường Lạc cầm ly rượu của mình, tao nhã nhấp một ngụm.
Cậu không hề do dự mà giơ bảng:
Mười vạn.
Vốn món đồ đầu tiên, nhà tổ chức cảm thấy có thể thu về được bốn, năm vạn, gấp đôi cũng không tệ, nhưng vừa mới bắt đầu không lâu mà đã có người giơ bảng mười vạn rồi, quả thực vô cùng kinh ngạc.
Nhưng càng kinh ngạc hơn khi liền sau đó, có một thiếu niên mặc vest trắng giơ bảng:
Hai mươi vạn.
Hóa là là nhà họ Lục.
Liễu Mạch cũng không biết con trai nảy ra cái ý nghĩ điên khùng gì, bà ta biết con trai mình có tiền, có lẽ là còn nhiều hơn bà ta.
Các chuyên gia cho ra kết quả giám định rồi, buổi đấu giá lại được tiếp tục.
Trên thực tế, đấu giá từ thiện có một quy tắc mặc định, đó là những thứ mà bạn đưa ra thì bạn có thể đấu giá lại chúng, đặc biệt là những thứ vô cùng có giá trị.
Bên tổ chức sẽ thu lại chênh phí thủ tục trung gian.
Bà ta cũng phụ họa theo Thường Lạc:
Cái này cũng tùy người.
Con gái của Lục phu nhân đây chính là thục nữ danh môn tiêu chuẩn với ngoại hình nổi bật.
Không biết con hoang nhà ai bị vứt bỏ mà từ nhỏ đã phải sang nhà khác kiểm ăn rồi, tất nhiên sẽ mưu mẹo láu cá, trưởng thành sớm.

Vương phu nhân bên cạnh cũng lấy lòng Liễu Mạch.
Liễu Mạch dù có tệ thế nào thì cũng là con dâu nhà họ Lục.
Mọi người đều nhìn vào sắc mặt, sắc mặt Liễu Mạch chỉ thay đổi có một chút, rồi nhanh chóng bình thường trở lại, nhưng Vương phu nhân lại nhận ra.
Sau khi ăn uống linh đình, trò chuyện rôm rả, tiếp theo sẽ đến phần chính của bữa tiệc, đó là đấu giá từ thiện.
Bên chủ trì sắp xếp các vị trí ngồi trước đều là các nhân vật có danh tiếng lớn, địa vị cao.
Vật phẩm đầu tiên là một con ve sầu bằng ngọc rất tinh tế do bên tổ chức cung cấp, được đặt trên vải nhung đen, kết hợp với đèn chiếu xuống từ phía trên.
Bởi vì ông bố chồng rất cưng chiều đứa cháu này, hồi còn học cấp hai, cấp ba, ông lão còn cho thằng bé không ít tiền để thằng bé học toán kinh tế, thực hành thực tiễn.
Những cụ thể bao nhiêu, Liễu Mạch không biết, nhưng chắc cũng phải mấy trăm vạn.
Bây giờ thấy con trai đến lông mày cũng không cần nhăn lại, nhẹ nhàng mà giơ bảng, bà ta có chút không thoải mái.
Chi Chi cũng há mồm trợn mắt.
Cổ kéo tay mẹ:
Cái đó là bổ kéo một xe đá về cho con chơi, con chỉ nghịch nghịch khắc khắc thôi.
Không đáng tiền đâu mẹ, chắc là bị người trong thôn lấy rồi đem đi bán.
Cả hội trường rất yên tĩnh, giọng nói của cô gái lanh lảnh, không ít người nghe được, lập tức cười lớn...

Được rồi mẹ ạ, bố cũng có rất nhiều tiền nên cho con cũng rất nhiều, lần sau con sẽ mua quà cho mẹ.
Nhìn Dạ Thần Y giơ bảng, Thành Triển và Thành Tuấn đều không theo nữa.
Những người khác tất nhiên cũng sẽ không điên mà tham gia, tuy chỉ là một bữa tiệc từ thiện nhưng số vật phẩm đấu giá cũng phải kha khá.
Món đổ mấy nghìn vạn mà bán mười mấy nghìn vạn thì thật sự làm quá rồi.
Thường Lạc cảm th6ấy địa vị mình trong giới giải trí cũng tương đối cao.
Nếu muốn lên cao nữa thì bà ta phải đạp đổ những tiền bối lã5o luyện.
Tin tức tiêu cực gây chấn động nhằm vào Dạ Thần Ý lần trước, Thường Lạc cũng có nhúng tay vào.
Vì vậy, đây là một nơi tốt để thể hiện sự giàu có của bản thân và trở nên giàu có, an toàn và giữ thể diện, thay vì nói thực sự đã quyên góp hàng vạn gì đó.
Đương nhiên cũng có lúc, hai bên nào đó có quan hệ rất tốt sẽ mua đồ của nhau, càng nâng cao thể diện.
Nhưng chuyện giống như Dạ Thần Ý ném năm mươi vạn đi thì vẫn thi thoảng có, tiền đó thực sự giao cho bên tổ chức.
Lục Cẩm Hoa cũng không biết con trai mình lại có nhiều tiền như vậy, ông luôn là kiểu người xuề xòa, cũng không thiếu tiền.
Chả trách ông nội lại coi trọng Thành Tuấn đến thế.

Chỉ là một khối đá vụn thôi, con điên rồi à? Lấy về để làm gì?
Liễu Mạch không nhịn được, nắm lấy tay của Thành Tuấn.
Dù cho ở trên sân khấu, bà ăn nói cũng rất ngắn gọn.

Đây là một khối ngọc cổ thời Chiến Quốc, ông của con gái tôi dùng cho con bé luyện điêu khắc.
Phía trước có chỗ khắc tên của con bé, giá khởi điểm chúng tôi đưa ra là một nghìn vạn.
Bà nói xong liền bước xuống sân khấu.
Không ngờ thiếu niên nhà họ Lục lại giơ bảng ngay sau.

Ba nghìn vạn.
Lúc này Liễu Mạch cảm thấy con trai mình điên rồi.
Bà ta vốn nghĩ con trai mình có vài trăm vạn tiền tiêu vặt đã là rất nhiều rồi, nhưng khi nhìn khuôn mặt bình tĩnh trắng tại của con trai, nhẹ nhàng giữ bảng báo ba nghìn vạn, bà ta thực sự tức chết.
MC ho khan và hắng giọng, nói:
Sau khi Cung Lão và Lý Học Phong, hai bậc thầy giám định kiểm tra, viên ngọc này thực sự có từ thời Chiến Quốc, khối ngọc này và một khối ngọc cổ được trưng bày tại Bảo tàng Đại Kinh là cùng một loại.
Nhưng khối ngọc này đã được xử lý, nó đã trở thành một con dấu, chữ được khắc trên con dấu là Mộc Chi.
Theo đánh giá của các chuyên gia, khối ngọc này và con ve sầu ngọc bích được nhà tổ chức bán đấu giá là từ cùng một người điêu khắc.
MC vừa nói xong, mọi người điều hiểu ra, vì sao Dạ Thần Ý lại muốn đấu để giành khối ngọc, hóa ra là do
con gái
với danh xưng mỹ nữ quốc dân Chu Chi Chi điêu khắc tạo thành.
Đôi cánh ve mỏng phát ra màu xanh lá cây tươi sáng, còn có một đôi mắt màu đen, trông giống như đang nhìn mọi người.

Con ve ngọc bích này phải là tác phẩm của một bậc thầy về nghệ thuật và thủ công dân gian.
Có một dấu hiệu tinh tế ở dưới bụng, dường như là Mộc Chi.
Lục Tiểu Mãn thì hơi khó chịu, cô ta tuy từ nhỏ ăn ở đi lại đều dùng những thứ tốt nhất, nhưng tiền mặt trong tay thì lại không nhiều, thẻ thì có thể tùy ý sử dụng nhưng không giống như việc giữ bảng này - cô ta không làm được.
Thấy em trai mình tùy ý giơ bảng mua đồ, cô ta thấy kì lạ, hoàn toàn không giống với phong cách của thằng bé, bởi em trai cô ta không hứng thú với bất kì thứ gì trừ Chu Chi Chi.
Chi Chi nhớ lại bên tổ chức nói chữ Mộc Chi được khắc, chẳng lẽ nào lại là chữ Chi? Những người khác thấy kì lạ, mới bắt đầu thôi mà, chỉ là làm nóng người, không ngờ đã ra giá cao như vậy, hoàn toàn không để mặt mũi cho ai hết.
Nhưng thiên hậu thì cũng không thể nói năng bừa bãi được.
Cũng may ở hội trường, ban tổ chức cũng có sự chuẩn bị trước, mời các chuyên gia kiểm định đến.
Quá trình kiểm định diễn ra cũng rất nhanh.
Huống chi buổi đấu giá còn mới bắt đầu.
Có điều sau buổi tiệc tối này, trên thị trường lại tìm đến điêu khắc ngọc thạch Mộc Chi, giá cả lập tức tăng vọt.
Bởi vì ngay cả một đại lão bên Quảng Nam cũng cất giữ một món ngọc thạch như vậy, đúng là hiếm có khó tìm.
Bà ta theo thói quen dùng sức cắm móng tay vào.

Bộ móng xinh đẹp mới làm của bà ta cắm mạnh vào tay cậu.

Cổ tay trắng trẻo của Thành Tuấn lập tức tím bầm.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.