• 208

Chương 295: Lời tuyên bố trong buổi đấu giá


Thấy vậy, Liễu Mạch bất giác buông lỏng tay ra.

Mà người trước giờ vẫn luôn vô tâm như Lục Cẩm Hoa cuối cùng cũng chú ý đến hà8nh động của Liễu Mạch.

Ông nghĩ đến đoạn nói chuyện lúc trước nghe được ở bệnh viện.
Với ông, Liễu Mạch chỉ là một5 cô gái bé nhỏ, không yêu cầu cao.
Tình cảm của ông với Diệp Lạc là kiểu oanh liệt, rung động lòng người, mà cũng đau đớn vô cùng.
Mà với Liễu Mạch chính là cảm giác nước chảy thành sống.
Ông từng cảm động vì Liễu Mạch.
Liễu Mạch thẳng6 thắn nói thích ông, cố ý đến quán bar chờ ông.
Có lẽ lòng ông thật sự thích Liễu Mạch.
Sau đây lại tiếp tục đấu giá vài thứ, rồi cũng đến đồ Liễu Mạch đem quyến ra.
Liễu Mạch vẫn luôn rất kiêu ngạo.
Cái mà Liễu Mạch muốn đem ra để đấu giá mới chính là quan trọng nhất.
Kết hôn, sinh con, sinh hoạt.
Cuộc sống rất giản đơn, nhưng cũng rất ngọt ngào, Vì từng mất đi nên mới hiểu mà trân trọng.
Nhưng khi ông tìm hiểu ở bệnh viện thì phát hiện cuộc sống của ông lại không đơn giản như vẫn nghĩ.
Nhưng trong trí nhớ của ông, bà ta sẽ không có kiểu dáng đè ép người khác như vậy mà sẽ rất dịu dàng, thướt tha.
Lục Cẩm Hoa buông tay con trai ra, nhắm chặt mắt.
Cuộc đấu giá vẫn đang diễn ra.
Giọt máu vừa nhỏ xuống liên hòa làm một với lớp vải.
Lục Cẩm Hoa vội vàng đưa tay ra, vén tay áo của Lục Thành Tuấn lên.
Ông nhìn thấy một mảng tím xanh, thấp thoáng vết máu.
Cuối cùng vẫn là ông bố quốc dân Chu Mộc - ông hoàng chiều con dùng tám trăm tỷ để mua lại miếng ngọc cổ kia.
Nhưng vậy cũng đủ khiến người ta líu lưỡi.
Theo quy định của buổi đấu giá trong tiệc từ thiện này thì lấy tỷ giá 10:1.
Nhưng chỉ cần là con gái tôi thích thì tất cả đều vô giá.
Câu trả lời của Chu Mộc khiến Lục Cẩm Hoa nghẹn lời.
Nhất là khi ông cứ mở miệng là một câu con gái của tôi, hai câu con gái của tôi.
Lục Cẩm Hoa cảm thấy yết hầu khô khốc, nói không ra lời.
Chu Mộc mặc bộ tẩy trang, bước lên nhận lấy miếng ngọc cổ, vẻ mặt nghiêm túc.
Người dẫn chương trình hỏi:
Vì sao ông Chu lại nguyện ý bỏ ra số tiền lớn như vậy để mua về một viên ngọc?
Chu Mộc vẫn giữ nguyên vẻ mặt nghiêm túc, đáp lời:
Thứ nhất là vì muốn quyên góp chút ít cho buổi từ thiện đêm nay.
Thứ hai, tuy rằng đây chỉ là đồ chơi của con gái tôi.
Đôi mắt đào hoa trừng lớn, toát ra sát khí.
Thành Tuấn chỉ lạnh nhạt đẩy ống tay áo xuống, có chút không kiên nhẫn nói:
Con còn muốn ra giá, bố đừng chắn con như thế.
Cậu nói nhẹ nhàng, bâng quơ như thể vết máu trên tay không phải của mình vậy.
Thậm chí không hề nhăn mày.
Cái tinh hư vinh như khắc ở trong khung của bà ta.
Bà ta thích được người khác vây quanh nịnh hót, thích người khác gọi là Lục phu nhân, thích nhìn thấy sự đố kị, hâm mộ trong ánh mắt của người khác.
Tuy rằng trước đó có bị cướp đi một chút sự chú ý.
Tám trăm tỷ thì giá trị thực của nó cũng là tám mươi tỷ nhân dân tệ.
Ông bố quốc dân quả nhiên là giàu nứt đố đổ vách.
Người đấu giá thành công đều sẽ được mời lên nhận đồ và phát biểu.
Bỗng chốc đầu ông loạn cả lên.
Ông lại nhớ đến vết sẹo trên tay của Chi Chi, rồi cả hành động dụi tắt đầu thuốc lá trên mặt gạt tàn vô cùng điêu luyện của vợ mình.
Mắt của ông đỏ lên.
Ông không muốn lại trải qua nỗi đau ấy một lần nữa.
Vì vậy mà ông rất yêu thương Liễu Mạch.
Giờ khắc này, mặt của Liễu Mạch tái nhợt, nước mắt rưng rưng, không khác trong trí nhớ của ông là mấy.
Ông vẫn muốn hi vọng điều đó không phải sự thật, không muốn vạch trần nó.
Nhất là khi hai đứa nhỏ đã lớn thế này rồi.
Nhưng giờ phút này, ông lại chú ý đến tay của Thành Tuấn, Liễu Mạch rất kích động, móng tay bấm mạnh vào da của thằng bé đến mức chảy máu.
Ngày nào ông cũng nghe Liễu Mạch nói về tình hình của hai đứa nhỏ.
Trong trí nhớ của ông, mày của Liễu Mạch luôn nhăn lại.
Đôi mắt trên gương mặt trắng nõn ấy luôn ngập nước, khiến người khác phải đau lòng.
Đương nhiên là bà ta cũng muốn để chồng mình đâu giá rồi mua lại, cũng coi như để quảng cáo cho Mạch Thượng của bà ta.
Tối nay, Liễu Mạch muốn đem chỗ Tổ hợp viện kia ra để đấu giá.
Liễu Mạch mặt mày tươi như hoa, hưởng thụ cảm giác trở thành trung tâm sự chú ý.
Thành Tuấn lại mặc đồ trắng.
Bà ta vừa buông tay ra thì máu từ đầu ngón tay bà ta dính vào bộ đồ, tạo thành một vết máu đỏ tươi.
Mà bộ tây trang lại có tính thấm nước tốt.
Đoạn nói chuyện đấy còn được qua3y trộm.
Ông không muốn hoài nghi Liễu Mạch.
Trong mắt ông, tuy rằng gia cảnh Liễu Mạch không bằng Diệp Lạc, thậm chí 9cũng không xinh đẹp bằng Diệp Lạc, nhưng Liễu Mạch lại rất đơn thuần.
Lục Cẩm Hoa nhớ lúc Liễu Mạch đang mang thai bị hoảng sợ nên sinh non.
Sức khỏe của Thành Tuấn từ nhỏ đã không tốt, luôn phải uống thuốc.
Từ sau khi có hai đứa con này với Liễu Mạch, Lục Cẩm Hoa cũng dần rút khỏi nhóm sáu vị thiếu gia ở Đại Kinh, ít ra ngoài chơi bời mà chủ yếu ở nhà với gia đình.

Thành Tuấn không thích nói chuyện...

Thành Tuấn lại không uống thuốc...


Hôm nay Thành Tuấn lại chẳng may ngã rồi...

Thành Tuấn nghịch ổ điện suýt chút nữa thì bị giật...
Mỗi lần như vậy, ông luôn đau khổ mà ôm vợ vào lòng.
Ông sợ hãi, sợ lỡ may Liễu Mạch cũng vì khó sinh mà đi mất.
Tử hợp viện này nằm ở tuyến hai của Đại Kinh.

Chỉ riêng vị trí của nó thôi cũng đã có giá trị rất lớn.

Chưa gì Liễu Mạch đã nghĩ đến viễn cảnh giới truyền thông sẽ đưa tin như nào về việc quan trọng này.

Trước giờ bà ta luôn thích thể hiện tình cảm vợ chồng trước chốn đông người.

Vì vậy bà ta khoác tay chồng đi lên sân khấu, phát biểu về nội dung vật mà bà ta muốn đem ra đấu giá ở buổi từ thiện đêm nay.

Ở trước mặt chồng, Liễu Mạch luôn tỏ ra là một cô gái nhỏ hạnh phúc.

Khi người dẫn chương trình hỏi đêm nay bà ta muốn đem gì ra đấu giá thì Liễu Mạch cười ngọt ngào nói:
Vẫn nên để cho Lục tiên sinh nhà tôi trả lời cho mọi người đi.
Lúc nói chuyện, ánh mắt bà ta nhìn chồng chăm chú, đánh mắt đưa tình.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.