• 684

Chương 296: Cháu sống tốt lắm


Kỳ thật, kể từ lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tiện nhân kia thì bà ta đã biết sớm hay muộn nhà họ Lục cũng muốn nó về.

Nhưng8 sau đó Thành Tuấn vào viện.
Cô sợ mình trở thành một người mà mọi người đều ghét bỏ.
Nhưng đột nhiên bố của Thành Tuấn lại đứng ra nói chú ấy là bố của mình.
Vậy thì chính là cháu ngoại của nhà họ Diệp rồi còn gì! Giờ nghĩ đến những tin tức trước đây trên các chương trình giải trí hay tạp chí, lại còn cả kỳ phân tích về vết sẹo...
Ánh mắt mọi người nhìn Liễu Mạch bắt đầu có chút kỳ lạ...
Hai người môn đăng hộ đối, còn là con gái của một vị lãnh đạo lớn.
Chỉ là vị lãnh đạo đấy mất sớm vì bệnh.
Chi Chi biết bố đang rất lo lắng, cũng rất sợ hãi.
Cô vươn tay ra vỗ tay bố.
Đứng trước những ống kính, bà ta vẫn còn chú ý làm sao để có được bức ảnh đẹp nhất.
Đứng thẳng người, một chân đưa ra phía trước.
Thử nghĩ xem, nếu Chu Mộc không trở thành ông chủ mỏ than mà là một tội phạm cải tạo từ tù ra thì sẽ như nào? Đứa bé đó lại còn xinh đẹp như vậy nữa.
Càng lớn tuổi thì càng cảm nhận rõ được bản tính ác độc của con người.
Liễu Mạch không phải vợ đầu tiên của Lục Cẩm Hoa.
Ông còn có một người vợ trước.
Chính cô cũng đang khóc nhưng cô vẫn quan tâm đến mẹ mình.
Cô lấy khăn tay ra lau nước mắt cho mẹ.
Nhưng dù cho có chết bệnh thì cũng là người trong giới.
Mặt của Thường Lạc trắng bệch.
Cháu sống tốt lắm..

Nói đến đây Chi Chi lại nghe thấy tiếng khóc của mẹ ngồi cạnh mình.
Tự tay bà ta thiết kế sân trong, chặt gãy cây hồng để làm hồ nước, núi giả, trồng hoa trồng cỏ.
Bà ta đã tốn rất nhiều công sức để trang hoàng lại nó.
Bố may vá quần áo cho cháu, nấu cơm cho cháu, kiếm tiền để mua đồ ăn ngon cho cháu, cho cháu đến trường.
Những bạn khác có gì cháu đều có.
Không phải lần đầu tiên chú ấy dùng ánh mắt sáng quắc như thể nhìn mình.
Chi Chi nhìn sang bố đang ngồi bên cạnh.
Thật không ngờ rằng Dạ Thần Ý lại lại em vợ của nhà họ Lục! Cuối cùng bà ta cũng hiểu ra vì sao cô gái kia lại giống Dạ Thần Ý như vậy.
Bà ta lại nghĩ đến những chiêu trò trước đây của mình thì sắc mặt càng khó coi hơn.
Chi Chi không biết phải làm sao mới tốt.
Cô bỗng nhiên nhớ tới trước đây cô đã từng gặp bồ của mình từ rất sớm.
Gia cảnh của Liễu Mạch thường thường, chỉ là làm ăn, kinh doanh thôi nhưng lại gả được vào nhà họ Lục.
Sau đó tìm hiểu kĩ hơn thì Thường Lạc biết được một số bí mật của hào môn.
Đến một người đàn ông như ông còn cảm thấy đau.
Nhưng gương mặt của Liễu Mạch vẫn tỏ ra hòa nhã, cười dịu dàng lộ ra hàm răng trắng đều.
Vẻ mặt của bố nghiêm túc đến đáng sợ.
Gân tay đều nổi hết lên.
Hồi còn học quân sự năm lớp mười ở quân doanh, bố của Thành Tuấn còn mắng mình.
Khi mình mở quán thịt xiên nướng cũng gặp chú ấy.
Bố cháu không có kinh nghiệm nuôi trẻ.
Từ bé cháu đã uống sữa hổ, ăn thịt sói.
Lúc trước Vương phu nhân nói không biết Chi Chi là đứa con hoang của ai thì thấy Liễu Mạch không vui vẻ gì.
Lúc đẩy bà ta còn cảm thấy kỳ lạ, bởi Liễu Mạch không phải loại người ôn hòa, thân thiện gì cho cam.
Người dân ở đây đã chứng minh vết sẹo đấy không phải do Chu Mộc làm.
Có lẽ từ lúc ông nhặt đứa bé về đã có rồi.
Không ngờ rằng lại còn có chuyện như vậy.
Chỉ chớp mắt mà đứa con hoang kia lại thành con gái nhà họ Lục rồi.
Sau đấy bằng đi một thời gian dài cũng không thấy có tin tức gì nữa.
Rồi sau nữa là ở Đại Kinh Từng hình ảnh một hiện lên trong đầu cô.
Nhưng Chi Chi mặc bộ tây trang đang đứng kia lại không cười nổi.
Mái tóc dài rơi trên bả vai khiến đuôi tóc vểnh lên.
Ông nội cũng không phải người tàn tật.
Lời phát biểu của Lục Cẩm Hoa khiến hiện trường đều im lặng.

Mẹ đừng khóc.
Nếu mẹ muốn gả cho bố con sẽ không phản đối đâu!
.
Hơ6n nữa vừa mở miệng ra là tặng luôn căn Tứ hợp viện mà bà ta luôn muốn để cho Mạch Thượng.
Đây là nơi bà ta bắt đầu gây d5ựng sự nghiệp của mình, dành rất nhiều tình cảm cho nó.
Người làm bố như tôi chưa từng ở bên con bé một ngày nào.
Vì vậy tôi hy vọng có thể bù lại những ngày tháng đấy.
Đột nhiên lại xảy ra chuyện như vậy khiển Chi Chi rất kinh ngạc.
Chị tôi gả cho ông, căn Tứ hợp viện đấy cũng trở thành của hồi môn.
Dù chị ấy mất rồi thì ông vẫn có quyền quản lý nó.
Vì cháu mà bố không muốn tái hôn.
Bố cháu rất chăm chỉ làm việc, chăm sóc cháu và ông nội.
Bà ta nghe nói bối cảnh của Dạ Thần Ý rất sâu, không dễ dàng chọc vào được.
Nhưng quan sát lâu như vậy rồi bà ta lại chả phát hiện được gì.
Nghe thấy lời này, Diệp Phi lại không nhịn được mà bật cười.
Nhưng cứ nghĩ đến cuộc sống mà đứa bé này từng trải qua thì nước mắt lại không ngừng được.
Hình ảnh thiếu nữ tóc dài cúi người lau nước mắt cho Dạ Thần Ý được phóng viên chụp lại.
Lông mi của thiếu nữ rất dài.
T3hành Tuấn đúng là phúc tinh của bà ta.
Dù có hoãn đến đâu thì cái ngày đấy cũng sẽ đến.
Nêu được thì tôi mong rằng ông có thể đem ra đấu giá.
Tôi nguyện ý mua về.

Nhưng giờ phút này, chồng bà ta lại chỉ dùng một câu nói nhẹ nhàng để tặng nó cho người khác.
Liễu Mạch tức không nói lên lời.
Cười một cái với bố, cô đứng dậy.
Nhìn Lục Cẩm Hoa, cô cũng rất muốn cười.
Giờ mới biết không phải vậy.
Nghe nói cháu được bổ nhặt về từ bãi rác.
Bà nói:
Tuy rằng đêm nay là tiệc từ thiện, nhưng con gái tôi sẽ không nhận món quà của ông.
Căn Tứ hợp viện đấy là nơi mà tôi và chị gái lớn lên.
Chi Chi của ông.
Bố của cô không phải tội phạm cải tạo.
Nghe mình phát biểu, đứa bé đó chỉ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn một chút rồi lại cúi xuống nói chuyện với ông cụ tàn tật bên cạnh.
Lục Cẩm Hoa rất đau lòng.
Vì vậy đến ông cụ nhà cũng giữ im lặng.
Thậm chí Liễu Mạch còn mừng thầm.
Sau khi tìm được mẹ thì cô lại biết được đó không phải mẹ mình.
Thậm chí đến bố cũng không phải bổ ruột.
Mỗi cô khẽ động.
Nhưng vẫn chưa mở miệng thì nước mắt lại trào ra như vỡ đê.
Lại là một phát ngôn gây chấn động.
Khi Dạ Thần Y đứng lên, Thường Lạc giật mình.
Từng giọt nước mắt lăn dài trên má cô.
Sau cùng cô cũng mở miệng, nhưng thanh âm lại nghẹn ngào, khàn khàn.
Nhưng hiện giờ đang ở trước mặt công chúng, vì vậy bà ta chỉ có thể cắn răng chịu đựng, giữ nguyên nụ cười và trạng thái ban đầu.
Lục Cẩm Hoa cũng cảm giác được bàn tay đang nắm lấy mình của Liễu Mạch dùng sức rất mạnh.
Bà xuất ngoại cũng vì chữa bệnh cho mẹ.
Có không ít fan gặp được rồi chụp ảnh lại đủ để chứng minh điều này.
Lúc đó cô rất hoảng loạn, cảm thấy mình bị cả thế giới bỏ rơi.
Cô sợ hãi, sợ không ai cần cô nữa.
Vì vậy mà cháu có sức lực lớn hơn người bình thường.
Tuổi thơ của cháu là lên núi săn bắt với bố.
Dạ Thần Ý nói xong thì sắc mặt của Lục Cẩm Hoa cũng không tốt.
Nhưng ông vẫn nói:
Chi Chi đã tròn mười tám tuổi rồi.
Dạ Thần Y chẳng còn người nhà nữa.
Chỉ còn lại mỗi một người mẹ già ốm.
Đời này bà ta ghét rất là Diệp Lạc.
Đến cả khi chết đi rồi cô ta cũng không để bà ta yên.
Cô có thể nhìn được mẹ của Thành Tuấn đang đứng trên sân khấu nắm chặt lấy tay ông.

Trước giờ cháu luôn cho rằng mình là con ruột của bố.
Lục Cẩm Hoa cảm giác lạnh cả người.
Tay ông đang rất đau, nhưng ông càng đau lòng cho Thanh Tuấn và đứa bé gái ngồi bên dưới kia hơn.
Mà thân là cháu gái của nhà họ Lục, vì sao lại từ Đại Kinh lưu lạc đến tận tỉnh nhỏ như Cam Tây? Nơi đó nổi tiếng là nghèo khổ.
Trẻ con thì không thể nào tự mình chạy tới đây được rồi.
Chuyên gia còn nói rằng vết sẹo kia có từ khi đứa bé khoảng một tuổi.
Sau đấy lại còn có bài phỏng vấn người dân ở thôn Bình Khẩu.
Hơn nữa cũng không thấy ai cố ý muốn nâng đỡ hay bật đèn xanh cho bà cho nên Thường Lạc mới nghĩ đó chỉ là tin vịt.
Thường Lạc vì muốn nịnh bợ Liễu Mạch để tiến vào giới thượng lưu nên cũng hỏi thăm tìm hiểu.
Bọn họ đều không dám nghĩ nhiều hơn.
Thật không ngờ rằng lúc này thiên hậu lại đứng dậy.
Nhưng vậy cũng đủ để Liễ9u Mạch làm nhiều việc khác rồi.
Bà ta chỉ không ngờ được rằng chồng mình lại bỗng nhiên đưa ra chủ ý như vậy.
Trên gương mặt cô vương đầy nước mắt nhưng lại mỉm cười lau nước mắt cho thiên hậu.
Động tác rất nhẹ nhàng lại nghiêm túc.
Dạ Thần Y được sắp xếp ngồi ở hàng đầu.
Vì vậy mà khoảng cách giữa cô và Lục Cẩm Hoa cũng không xa.
Diệp Phi cũng lau nước mắt cho Chi Chi.

Chi Chi tiếp tục nói:
Chú Lục, cháu và Thành Tuấn là bạn qua thư từ hồi có hoạt động giúp đỡ người nghèo.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hắc Thiên Kim.