• 1,190

CHƯƠNG 32


Số từ: 2256
Nguyên tác: Let The Day Perish
Dịch giả: Đắc Lê & Hoàng Túy
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Đang ngồi ở ghế bành đọc sách, Entơni đặt sách xuống, đứng dậy. Màn mưa màu xám đen đã buông xuống suốt ngày, lúc này anh đứng xem mưa đập lộp độp vào cửa sổ, những dòng nước nhỏ chảy ngoằn ngoèo xuống cửa kính bị mờ. Rồi run rẩy, anh kéo màn che cửa lại, đi ngang qua phòng, bật lò sưởi điện. Khi dây mayso của lò sưởi đỏ lên, anh bật rađiô, và đổ đầy siêu nước. Ngay sau đó, căn phòng rộn ràng điệu nhạc jazz êm dịu. Entơni cảm thấy bớt cô đơn. Anh lại ngồi xuống ghế bành, sưởi tay bên lò sưởi, nhìn trân trân ánh sáng rực màu đồng của lò sưởi điện, nghĩ tới chuyện riêng tư.
Tối nay, anh phải đưa Gin đi xem phim. Chuyện gì sẽ xảy ra? Anh thích Gin chăng? Nàng mong đợi anh đối xử với nàng như thế nào?
Anh bật đèn, lại cầm sách lên.
Bên ngoài, trời đã tối hẳn, tiếng chuông điện thoại vang lên.
- Alô, Tôni, – Gin đang nói. – Em gọi điện chỉ để nói anh đừng đi xe buýt hoặc tàu hoả tới Keninoat đón em.
- Thế thì đi cách nào, Gin? – Entơni cố che giấu vẻ ngạc nhiên.
- Anh đừng đến đó nữa! Nếu anh có ôtô riêng thì đó là chuyện khác, nhưng vì anh không có xe nên em sẽ đến rạp vào lúc chín giờ, anh có thể gặp em ở thành phố, phía ngoài cửa rạp, rõ chưa?
- Nhưng mà, Gin ạ… – Entơni ấp úng.
- Em không muốn cái
nhưng mà
của anh, – Gin nói, vẻ độc đoán. – Nó buồn cười lắm lắm. Trời mưa thật kinh khủng.
- Nhưng mà nếu em…
- Nào, Tôni, anh lắng nghe nhé, tình bạn của chúng ta mới chỉ bắt đầu, có phải không? Nếu anh muốn chưa chi đã làm trái ý em, anh bắt đầu đúng cách đấy. Anh sẽ gặp em vào lúc mấy giờ? Tám giờ vậy nhé? Đừng có đến muộn đấy, vì em muốn anh giúp em tìm chỗ đỗ xe. Mong anh có bộ mặt tươi tỉnh, vì em đang cảm thấy khốn khổ. Em cần phấn chấn, em cam đoan với anh như thế.
Entơni đứng dậy, bước tới chiếc tủ nhỏ ở góc phòng, lấy chai uytxki.
Anh uống ly rượu nguyên chất đó, khi hơi nóng của rượu lan khắp người, anh thấy có thể đương đầu với buổi tối dễ dàng hơn. Anh bước tới cửa sổ, vì một lí do nào đó không giải thích nổi, tâm trí anh trở về với những năm đã qua, nhớ tới đêm anh và Xtivơ vực người bố say rượu nằm ở hàng hiên ngôi nhà nhỏ bé của họ ở Xtomhôc.
Khi Entơni gặp Gin lộng lẫy trong chiếc áo xù đỏ như san hô trông rất đáng yêu, mọi nỗi sợ hãi và lo âu của anh biến mất.
Hai người đi qua phòng ngoài rạp chiếu bóng, Entơni ngạc nhiên khi thấy Gin quen biết rất nhiều người. Nhiều người trong số đó tò mò nhìn Entơni. Việc đó không làm anh bối rối. Entơni hài lòng, cảm thấy đĩnh đạc đàng hoàng. Hơn nữa, tối nay Gin đã gạt bỏ cái vẻ yên lặng nặng nề mà lần đầu tiên Entơni nhìn thấy khi ngồi ăn ở nhà nàng bữa trước. Nàng có vẻ thực sự lo lắng cố làm sao cho anh được thoải mái.
Trên đường về, nàng kể cho Entơni nhiều chuyện về đời riêng mình. Nàng nói bóng gió tới sự giàu có của cha mình và cách ông bố nuông chiều mọi ý thích bất chợt của nàng. Đây là nốt nhạc nghịch phách đầu tiên của tối vui.
- Như vậy là ba em không làm em hư ư? – Entơni hỏi.
- Vâng. Một người cha như thế có thể làm hỏng bất cứ cô con gái nào khác. Nhưng em không để cái cách đó nó tác động đến em như thế đâu. Ô, không đâu! Nếu muốn tiêu tiền của ba em, em chỉ phí thời giờ vào nhiều trò chơi ngốc nghếch mà thôi.
Entơni chăm chú nhìn Gin khi nàng ngồi sát mình sau tay lái.
- Em không muốn thế ư? – Entơni đánh bạo hỏi, hơi cười cười.
- Tất nhiên là không! Nếu thế, em đã không có thì giờ dành cho nghệ thuật ngâm thơ và kịch, sách báo và tất cả những việc khác… Anh biết em định nói gì rồi.
- Có, tất nhiên, – Entơni nói nghiêm trang, – anh biết chứ, anh chỉ nói đùa thôi mà. Em không phải là loại người tự cho phép mình hư vì một người cha quá chiều chuộng … hoặc vì bất kì một người nào khác.
Entơni nói bâng quơ, còn Gin mặt mày rạng rỡ trong ánh sáng dìu dịu hắt ra từ bảng đồng hồ ôtô.
- Xem kìa, – Entơni nói, chỉ những ánh đèn lờ mờ ở thung lũng phía dưới thành phố Kêp Tao đang nằm ngủ trong mưa. – Cảnh này sẽ là một đề tài thú vị cho một bài xonnê (1), có phải không Gin?
- Anh biết làm thơ à? – Gin hỏi nhiệt tình.
- À, cũng có đôi cái tàm tạm gọi là thơ mà. Anh đang thử. Còn em?
- Đừng có ngốc nghếch thế. Em không có tí chút thông minh nào để làm nổi việc đó. Tất cả chất xám trong gia đình đều tập trung vào anh Athơ. Anh ấy làm rất nhiều thơ đăng trong tập san Đại học ra ba tháng một kì.
- Anh ấy không làm thơ nữa ư?
- Vâng, bây giờ, tất cả là chính trị. Anh ấy làm cho cả nhà phát điên lên.
- Vậy quan điểm của anh ấy như thế nào? – Entơni hỏi, thích thú.
- Chao ôi, tất cả cái trò về người da màu, về thổ dân và những thứ như vậy … Anh biết cái loại đó mà, cái chuyện apathai này đang làm anh ấy hoá điên.
Entơni co người lại, bắp thịt nhỏ ở cổ bất giác giật giật.
- Anh ấy tán thành chính sách apathai ư? – Entơni hỏi, vẻ thận trọng.
Gin cười to:
- Không, đừng có ngốc nghếch thế. Mà chính là chống lại đấy. Anh ấy điên mà. Trời đất ơi, anh ấy thuyết hay lắm. Lẽ ra anh nên nghe anh ấy nói tối hôm nọ. Anh ấy đã tranh luận với Henri.
- Quan điểm của Henri thế nào?
- Anh ta là một người ủng hộ rất hăng hái tất cả cái trò apathai đó. Anh cần phải nghe lúc hai người cãi nhau kịch liệt. Họ nói rất buồn cười. Cả hai đề cập đến vấn đề đó rất nghiêm trang. Em tin chắc anh sẽ phá lên cười đấy, anh Tôni ạ.
- Phải, – Entơni nói.
Ôtô đi vào khoảng đất rộng của biệt thự Evơn Rơxtơn. Từ các cửa sổ mắt cáo, các ngọn đèn hắt ra một ánh hào quang êm dịu và mời mọc. Xe của họ qua lối đi có những cây nho kết thành mái vòm dẫn tới nhà để xe.
- Có một chuyện em muốn kể với anh, – Gin nói khi khéo léo điều khiển chiếc xe qua cửa nhà để xe. – Henri yêu em, anh biết đấy.
- Tốt quá, anh ấy trông hay đấy.
Gin tắt máy và tắt đèn pha. Chỉ còn có đèn đỏ và đèn ở bảng đồng hồ là sáng.
- Ồ phải, anh ấy quả là hay thật, có nhiều bạn bè lí thú. Chúng em cùng nhau đến dự những bữa tiệc thú vị. Tất nhiên ba em cũng quen hàng lô hàng lốc những người đó, nhưng em không thể đi đây đi đó thật dễ dàng nếu như không có một người nào đó trẻ trung và coi được như Henri đi cùng.
- Em định nói anh ta là một người hộ tống tốt ư?
- Thế đấy, không hẳn là như vậy. Nhưng anh biết không… – Gin ngừng hẳn lại và trong ánh sáng lờ mờ, Entơni thấy nàng nhích gần mình, – em không yêu anh ta.
- Ồ!
- Anh chỉ nói có thế thôi à? – Gin hỏi dịu dàng.
- Anh có thể nói thêm gì nữa? Những chuyện rất riêng tư. Anh không biết rõ anh ấy lắm. Chỉ gặp anh ấy tối hôm nọ tại bữa ăn và thỉnh thoảng ở thành phố. Nhưng anh chưa bao giờ đến phòng luật sư của anh ấy. Hôm nọ, anh nghe anh ấy nói ở toà án. Anh ấy có một dáng điệu mang vẻ thuyết phục. – Entơni ngừng lại, anh tự hỏi không hiểu tại sao mình lại ca ngợi Bôdơmen. – Anh ấy chỉ có một nhược điểm, hoặc phần nào anh cho là nhược điểm. Anh ấy có khuynh hướng hơi quá bi kịch hoá. Anh ấy cường điệu quá.
Gin nhún vai:
- Em không chú ý nhiều đến khía cạnh đó của anh ấy. – Nàng lén nhích lại gần hơn. – Anh biết không, anh Tôni, anh ấy không hấp dẫn em tí nào về phương diện một người đàn ông.
- Chắc anh ấy không biết điều khiển cô.
- Còn anh, biết cách chứ? – Gin vặn lại, vẻ khiêu khích.
- Có chứ, cái mà cô chắc hẳn cần đến là một trận đòn ra trò. Có lẽ một ngày nào đó, tôi sẽ cho cô một trận.
Gin phá lên cười, và trong sự nô giỡn giả vờ, lên tới cực điểm nàng buông mình nằm vào lòng Entơni. Tiếng cười tắt đi. Entơni nhìn vào mắt nàng, chỉ thấy lờ mờ vì trời tối. Thân hình mảnh dẻ của nàng nằm yên trong lòng Entơni giây lát. Rồi nàng cố lấy lại tư thế bình thường, nhưng không nhỏm dậy được. Để có chỗ tựa, nàng quàng tay ra sau gáy Entơni. Entơni thấy mình nhẹ nhàng cúi xuống phía nàng. Đôi môi nàng lúc này đang rất gần, đang hé mở. Đôi môi đó dường như đang từ từ nâng lên tìm gặp môi Entơni. Nhưng khi mặt Entơni gần sát mặt nàng, anh vội quay đi.
Anh đưa mắt ra ngoài cửa ôtô, nhìn bức tường trắng trống trải của nhà để xe, hai tay anh buông thõng xuống bên sườn. Chưa thể được, anh nghĩ thầm.
Biệt thự Evơn Rơxtơn cách ga xe lửa nửa dặm đường. Một trận gió đông nam nổi lên chập chờn đẩy nhẹ các đám mây và làm những khối bồng bềnh xốp nhẹ màu xám đó trôi nhanh trên trời. Nhưng đối với Entơni, dường như chúng không chuyển động, mà chính vầng trăng, bị cuốn theo như một quả bóng bay đang trôi phía sau chúng.
Anh bước những bước nhẹ nhàng, nhún nhảy trên con đường ngoằn ngoèo. Không khí mát mẻ, anh không tiếc việc mình đã từ chối lời gợi ý của Gin muốn lái xe đưa anh ra ga. Anh tới một con đường có những hàng cây sồi già lắm mấu ở hai bên. Khi gió thổi, ngọn cây đung đưa, những chiếc lá mùa thu rơi lả tả xuống mặt đường.
Anh xem đồng hồ. Mười hai giờ kém năm, khoảng mười lăm phút nữa chuyến tàu cuối cùng sẽ vào ga. Anh thọc sâu hai tay trong túi áo mưa, rảo bước.
Tàu đến, anh lên toa hành khách dành riêng cho người Âu, trong lòng áy náy. Chính phủ mới thành lập chưa được mấy tháng đã đưa chính sách apathai vào ngành đường sắt ở đây. Entơni nhớ lại là khi đọc báo thấy những bảng thông cáo dán lên các toa xe dành riêng cho người Âu, thì hàng nghìn người da màu đã tấn công các đoàn tàu và chiếm các toa ấy để phản đối. Tất cả chuyện đó đã xảy ra trước khi anh tới Kêp Tao, nhưng anh biết rằng, ngay dù khi ấy mình có mặt ở đây, tuy cảm thông với những người biểu tình, anh vẫn sợ không dám cộng tác với họ về bất cứ phương diện nào như một người Âu đầy cảm tình có thể làm được.
Giờ đây, chính phủ đang đe doạ bổ sung các biện pháp apathai. Đã có những lời bàn tán về việc cấm kết hôn giữa người Âu với ai không phải là người Âu, về việc phân li cưỡng bách và việc bắt mọi người đều phải mang thẻ căn cước ghi rõ chủng tộc của mình.
Anh tự hỏi tất cả chuyện đó sẽ chấm dứt ở đâu? Anh tiếp tục mạo nhận là một người Âu trong bao nhiêu lâu nữa? Mặc dù cảm thấy khá an toàn, nhưng có nhiều lần anh sợ hãi biết bao…
Sau khi ở ngoài tối, ánh đèn rực rỡ trong toa xe làm anh loá mắt. Đoàn tàu rời sân ga, tiếng còi rít lên giữa cảnh yên tĩnh lúc đêm khuya. Entơni nghĩ rằng kết hôn với Gin sẽ là sự bảo vệ tốt nhất đối với mình.
(1) Xonnê (sonnet): một thể thơ 14 câu, vốn của một số nước châu Âu.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn.