CHƯƠNG 33
-
Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn
- Gerald Gordon
- 1102 chữ
- 2020-05-09 01:31:05
Số từ: 1083
Nguyên tác: Let The Day Perish
Dịch giả: Đắc Lê & Hoàng Túy
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
- Chào ông Bôdơmen, - Entơni nói khi bước vào phòng luật sư Henri.
- Chào… ô…
- Tên tôi là Grantơ.
- Tất nhiên, phải rồi, xin lỗi ông. Chúng ta đã gặp nhau ở nhà ông Hatli, có phải không nhỉ?
Bôdơmen chỉ cho Entơni một chiếc ghế, và chìa thuốc lá ra mời.
- Không, không đâu, xin cám ơn ông. Tôi thích hút tẩu hơn. Tối hôm đó, chúng ta chưa có nhiều dịp để hiểu biết nhau. Sau bữa ăn, ông đã đi ngay với… cô Hatli.
Entơni đưa mắt nhìn bản tóm tắt hồ sơ của luật sư bào chữa anh đang giở ra, rồi nhìn vào mặt Henri. Mắt họ gặp nhau. Rồi Bôdơmen tiếp tục sắp xếp giấy tờ.
Trong khi Entơni nhồi thuốc vào tẩu, Henri rít mạnh điếu thuốc lá; sau khi có đủ tàn thuốc để gạt vào chiếc gạt tàn bằng đồng trên m ặt bàn Henri mới lên tiếng. Y lạnh lùng nói:
- Phải, đúng thế, chúng tôi cùng đi chơi với nhau.
Entơni nhìn chiếc gạt tàn tinh vi, làm theo hình một nữ thần thiên nhiên nào đó mà những nếp áo trải rộng của nữ thần tạo thành chỗ chứa tàn. Anh quan sát mấy ngón tay của Henri đang búng điếu thuốc cho tàn rơi ra. Đó là những ngón tay to, có những khớp lồi. Không nhìn Henri, anh nói:
- Tôi nghĩ rằng, ông Hatli đã nói vấn đề này với ông. Một luật sư quốc gia sẽ chỉ đạo ông. Chắc là ông Tơnơ. Ông Tơnơ hẹn gặp tôi chiều nay. Trong khi đó, tôi muốn thảo luật đầy đủ với ông trước, nếu không làm phiền ông. Rồi chúng ta có thể bố trí một cuộc trao đổi với ông Tơnơ.
Entơni trình bày tuần tự những sự việc trong bản tóm tắt hồ sơ của luật sư bào chữa, còn Henri ngồi ngả người ở ghế, tay cầm bút chì ghi nhanh vài ý lên tập giấy để trước mặt. Y gần như không ngắt lời, chỉ thỉnh thoảng đưa ra một câu hỏi.
Khi nói xong những nét đại cương, Entơni đề nghị Henri cân nhắc xem bị cáo có nên quyết định được xử trước một đoàn bồi thẩm hay không.
- Tôi cho là chúng ta không cần đến một đoàn bồi thẩm, - Henri nói, - các đoàn bồi thẩm bao giờ cũng dễ có thiên kiến và thương cảm; trong vụ án này có rất nhiều người không đồng tình với Ericxơn, vì lái xe nhanh hết mức sau khi tiệc tùng, sặc sụa mùi rượu, v.v… Một viên bồi thẩm thường không tán thành lối sống phóng đãng hoặc thích làm cho người ta có ấn tượng là ông ta không tán thành lối sống đó.
- Phải, đúng như thế, nhưng nếu là một vấn đề thiên kiến, thì trong vụ án này không có thiên kiến mạnh mẽ hơn ư?
- Đó là cái gì?
- Là điều… xét đến cùng, người bị chết chỉ là một người da màu.
- Điều đó liên quan gì đến chuyện này kia chứ? Ericxơn say rượu, lái xe và đâm chết người thì Ericxơn phải nhận lấy hậu quả.
- Đúng, nhưng liệu mọi người có nghĩ như thế không? – Entơni cho rằng Henri đang tò mò nhìn mình. – Ericxơn là người thuộc một gia đình tiếng tăm ở đây, ông có nghĩ rằng họ sẽ kết án ông ta, nghĩa là đưa ông ta vào ngồi tù vì giết chết người da màu không?
Với một động tác nóng nảy, Bôdơmen dụi tắt điếu thuốc lá.
- Có chắc là không có một viên bồi thẩm nào để một thiên kiến như vậy ảnh hưởng với ta không?
- Về vấn đề này, tôi không chắc. Nếu các đoàn bồi thẩm là hỗn hợp giữa người Âu và người không phải Âu thì là vấn đề khác, nhưng tình trạng hiện nay, người Âu không có quá nhiều tình cảm với người da màu hoặc với thổ dân.
Entơni biết đó là một lời nhận xét khinh suất về phần mình, nhưng anh không thể ngăn lại mà không thốt ra. Nói xong, tức khắc anh hối tiếc; Henri Bôdơmen có một cái gì đó làm anh sợ.
Henri đang cười, một nụ cười thoáng qua cùng với cái nhìn soi mói.
- Dù sao chăng nữa, - Entơni nói nhanh, - quyết định là ở ông… và tất nhiên ở ông Tơnơ, nếu ông ta có mặt trong vụ này.
Anh cảm thấy nhẹ nhõm khi có người bưng nước trà vào.
Chuông điện thoại réo vang. Henri trả lời. Trong khi y nói vào ống nghe, Entơni xem xét cặp mắt xám xanh, hum húp, và cảm thấy mình và Henri sẽ chẳng ưa nhau.
- Được rồi, về phần tôi, - Henri nói, đặt ống nghe xuống, - lúc này tôi không cho rằng chúng ta cần đến đoàn bồi thẩm. Nhưng tôi sẽ xem xét vấn đề với ông Tơnơ.
Rồi Henri lái câu chuyện sang các đề tài xã hội và cá nhân.
Entơni để ý thấy y rất tò mò.
Y hỏi Entơni ở Kêp Tao được bao lâu, tập sự ở đâu, thích hãng bào chữa này lắm không, đang nghiên cứu khoa học đặc biệt nào, nghĩ gì về các viên quan tòa, và có ưa thích bán đảo Kêp lắm không.
Henri nói rất thân mật, nhưng Entơni biết y đang chăm chú quan sát mình. Hình như y đang so sánh hai người với nhau.
- Ở đây, ông có nhiều bạn bè không nhỉ? – Henri hỏi rất khéo láo, rất nhã nhặn.
- Không.
- Ông có quen biết nhiều ở đây không? – Henri cười đùa cợt.
- Không, rất ít thôi.
- Tôi cứ tưởng một người như ông hiện phải quen biết đến nửa thành phố, - tất nhiên là, tất cả những ai đáng quen biết.
Entơni cười cười, lảng tránh đề tài đó.
Họ uống trà trong bầu không khí không thoải mái cho đến khi Entơni ra về. Khi khép cửa lại, anh nghĩ tới thái độ thờ ơ, tẻ nhạt của Gin đối với Henri; qua những điều không nói ra trong cuộc trò chuyện vừa rồi, Entơni đã biết được nhiều hơn so với tất cả những điều Gin đã kể.