CHƯƠNG 34
-
Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn
- Gerald Gordon
- 1780 chữ
- 2020-05-09 01:31:05
Số từ: 1761
Nguyên tác: Let The Day Perish
Dịch giả: Đắc Lê & Hoàng Túy
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Entơni bỏ cả chiều thứ Bảy để thử chiếc ôtô cũ anh mới mua trong tuần, và tự hào về nó.
Ăn tối xong, anh đi tìm Gin. Họ đi nhảy với nhau suốt buổi tối. Khi nhìn thấy chiếc xe mới tậu của Entơni, Gin nói:
- Một chiếc xe con tuyệt diệu, Tôni ạ.
- Anh vui mừng khi thấy em thích nó.
Khi hai người đi ôtô về, Gin hỏi:
- Anh có nhớ em không?
- Có, có chứ, còn em?
- Cả một tuần không gặp anh, còn gì nữa! Tất nhiên em nhớ anh. Anh có biết chuyện gì không? Tối hôm nọ, em hầu như cãi nhau với Henri.
- Thật ư? Thôi được, đừng có trách anh không bảo em trước.
Entơni hơi cười cười. Gin dịu dàng ép lấy bàn tay anh.
- Hắn ta ghen tuông về chuyện tối thứ Bảy trước. Thoạt tiên, hắn muốn biết em đi chơi với ai. Em bảo đó là việc riêng của em. Rồi hắn bảo hắn đã biết, vì bạn hắn thấy chúng ta ở rạp chiếu bóng. Thế là em nói:
Thế đấy, thế thì sao nào?
Có thể hắn thấy em không vui nên dịu đi. Rồi hắn nói việc đó rất không hay đối với hắn. Mọi người nói em và hắn sẽ đính hôn với nhau, và chuyện đó làm hắn thấy nhục nhã.
Entơni ngập ngừng một lát, rồi hỏi:
- Thế em có ý kiến gì về chuyện ấy chưa?
Gin châm hai điếu thuốc lá, đưa cho Entơni một điếu.
- Em bảo thiên hạ không có quyền nói như vậy, và em có thể đi chơi với bất kì người nào em thích.
Gin ngước cái mũi hếch nhỏ bé của mình lên trời, thở ra một làn khói.
- Tất nhiên, em không nên làm anh ta ôm ấp hi vọng, Gin ạ.
- Em đâu có thế. Có thể chấm dứt việc đưa em đi chơi vào bất cứ lúc nào hắn muốn.
- Phải, nhưng nếu em cảm thấy như vậy, tại sao em vẫn tiếp tục nhận sự săn đón ân cần của anh ta? Thế là không công bằng, có phải không?
- Đừng có ngốc nghếch như thế. Hắn chỉ là bạn, hắn biết không thể nào hơn thế.
- Nhưng hãy cho anh biết, – Entơni nói nghiêm trang, – làm sao Henri lại có thể phàn nàn về việc anh đưa em đi chơi, mặc dù cho đến nay chúng ta đi với nhau mới chỉ một lần?
- Không, hắn cứ lải nhải mãi khi biết em lại đi chơi với anh tối nay. Hắn bảo:
Thế nào? Hai tối thứ Bảy liên tiếp?
Và anh biết hắn nói gì nữa không? Hắn nói hắn chẳng phản đối anh, nhưng gợi ý em cần phải lẳng lặng tìm cách hiểu rõ anh hơn.
- Anh ta nói thế là cái quái gì nhỉ? – Entơni hơi cáu kỉnh.
- Ồ, đừng tức giận làm gì! – Gin nghiêng người và dịu dàng vuốt lại làn tóc lượn sóng rũ xuống trán Entơni. – Em không biết hắn ám chỉ điều gì. Hắn nói rất lạ lùng. Em cho rằng hắn nói em cần phải hiểu biết hơn nữa về anh. Có lẽ em cần phải thế thật! Chuyện quá khứ của anh thế nào, anh Tôni?
Entơni cố nở một nụ cười khó hiểu.
Chiếc xe đang leo lên đồi. Động cơ khục khặc, lập bập.
- Chuyện quá khứ của anh như thế nào, anh Tôni, nào, nào, nào thú nhận đi!
- Ồ, một ngày nào đó anh sẽ kể cho em nghe toàn bộ cái lai lịch u ám của anh.
Gin cười khúc khích.
- Dù sao chăng nữa, em chỉ bảo hắn em không hề nghi ngờ bất cứ ai được ba em đánh giá rất cao.
- Anh ta nói gì về điều đó? – Entơni hỏi chậm rãi, đủ cho Gin nghe thấy, mà không bị tiếng động cơ ầm ầm át mất.
- Hắn chỉ càu nhàu, chuyển sang chuyện khác.
- Anh không thích tiếng ầm ầm này. Anh hi vọng xe của anh không có gì hỏng hóc. Trước đây, nó không như thế này đâu.
- Đừng có ngốc nghếch thế! Chẳng có gì hỏng hóc cả. Đây là một chiếc xe con tuyệt diệu.
Entơni liếc nhanh Gin. Anh yên tâm thấy Gin nhìn xuống đường, nếu không nàng có thể thấy vẻ mặt khó chịu của anh. Câu nói
Đừng có ngốc nghếch thế
lặp đi lặp lại của nàng làm anh bực bội, những lời khen ngợi chiếc xe bắt đầu làm anh chán ngấy.
Tuy vậy, cuộc khiêu vũ lí thú, vui vẻ làm tiêu tan mọi nỗi lo âu của Entơni.
Trên đường về nhà, Gin cứ đăm đăm nhìn phía trước, với một vẻ nghiêm trang nồng nhiệt, song dịu dàng. Khi chiếc xe chạy vào con đường dẫn tới biệt thự Evơn Rơxtơn, Gin đặt tay mình lên tay Entơni, và lẩm bẩm:
- Chúng ta có nên quay lại không?
Entơni dừng xe. Gin khéo léo châm thuốc bằng một tay và đặt rất dịu dàng giữa đôi môi Entơni. Điếu thuốc lá hơi nhờn vì môi son.
- Có lẽ em phải hôn anh đấy, – Gin nói.
Entơni không thể ngăn mình được. Anh ôm Gin, kéo sát vào mình. Với một động tác nhanh, Gin lấy điếu thuốc ngậm ở môi Entơni ra, hút một hơi, rồi ném đi. Môi họ gặp nhau. Gin hôn Entơni nồng nhiệt thắm thiết; và khi Entơni để Gin ngả người vào chỗ ngồi, mắt nàng vẫn nhắm, mi mắt hơi loang loáng. Chiếc áo khoác của nàng mở ra, đôi vú nổi rõ dưới làn áo mỏng. Entơni rút khăn lau miệng, một vệt son đỏ in trên chiếc khăn trắng. Nhưng trong khi thân hình ấm áp của nàng đầy vẻ quyến rũ Entơni, thì anh bối rối, và thế là lúc ở cửa anh chỉ ép chặt tay nàng và nói:
- Gin ạ, phải tạm biệt em, anh không vui lắm.
Sáng hôm sau, họ lại ở bên nhau trên một chuyến đi xa tới mũi Hảo Vọng. Gin chuyện trò liến thoắng. Vừa rồi, chuyện này chuyện nọ đã xảy ra như thế, như thế ở chỗ này chỗ khác; một cô bạn gái chỉ vừa mới cưới mà đã
mang bầu
, một đôi khác không thể hoà hợp với nhau và đã nói tới chuyện li dị…
Cuộc độc thoại chán ngấy về những chuyện vụn vặt cứ tiếp diễn.
Họ nghỉ ngơi, và ăn ngoài trời bên các vách đá lởm chởm nhìn xuống mũi Hảo Vọng. Xa xa phía dưới, sóng đang dội những lớp bọt xốp lên các khối đá và bãi cát. Ở nơi đây, hơn bốn thế kỉ trước, những thuỷ thủ can đảm đã đi vòng châu Phi để tìm con đường biển tới phương Đông. Đây là nơi Phrenxit Đrêcơ (1) mô tả là
mũi đất đẹp nhất mà tôi nhìn thấy trên chu vi trái đất
. Nhưng dù Entơni không biết lịch sử đó, vẻ trang nghiêm tạc bằng đá của mũi đất đồ sộ này làm anh kinh sợ đến lặng người.
Họ ở chỗ cao nên không nghe được tiếng ầm ào của sóng cồn bên dưới. Biển là một mặt hoa cương lặng lẽ, màu xanh lá cây, có mạch bọt nước vàng nhạt bên dưới các vách đá. Chiều tàn dần và những bóng râm từ các vách đá cheo leo lặng lẽ trườn ra biển về phía đông.
Trước vẻ đẹp khắc khổ của thiên nhiên, Entơni không còn cảm thấy mình bị giam hãm và xiềng xích nữa. Thế giới bên ngoài cố chấp đã phai tàn. Con người của thế giới đó là những con rối, tất cả đều được thu nhỏ lại và hư ảo.
Đột nhiên, tiếng Gin vọng vào tâm trí Entơni:
- Cái con bé Hêlin Glipxơn thật quá quắt. Anh có tưởng tượng được nó ăn mặc như thế nào trong bữa tiệc tại vườn ngài toàn quyền hôm thứ Ba vừa qua không?
Entơni không thể trả lời. Anh quay nhìn chỗ khác. Cái cảm giác thoát ra khỏi thế giới hiện thực, đã thu hút tâm trí anh trong chốc lát, bị biến mất vĩnh viễn.
- Tôni, em đang nói với anh đấy, – Gin nói giận dỗi.
Nhưng Entơni vẫn trầm ngâm.
Gin đứng dậy, giậm chân xuống lớp cỏ xanh mềm mại, hét lên:
- Tôni!
Entơni đưa mắt rời khỏi những tảng đá nâu phía dưới, chăm chú nhìn Gin. Anh rướn lông mày lên, tươi cười:
- Phải, Gin ạ, anh đã nghe thấy em.
- Vậy vì sao anh lại không trả lời?
- Anh đang mải suy nghĩ về một điều gì đó. Xin lỗi Gin.
- Một điều gì đó, anh định nói cái gì? – Gin gặng hỏi.
Entơni vẫy tay về phía mũi đất lởm chởm phía dưới:
- Nào, ngồi bên anh, đừng có bực bội nào, anh không vui lắm đâu.
Gin nép sát vào người Entơni, trông có vẻ bối rối, phật ý. Nàng nói dịu dàng:
- Em không thích bị người ta phớt lờ; còn như ngồi bên một người mà lại mải mê suy nghĩ theo kiểu của anh thì thật khiếm nhã.
Entơni nhìn ra biển.
- Thế à? – Rồi anh quay lại Gin. – Thế thì khi ở bên em anh sẽ không nghĩ gì nữa cả.
Nàng kề môi gần môi Entơni, nhưng mắt Entơni cứ nhìn xuống lớp cỏ.
- Nhưng nếu em gây được cảm hứng để anh làm thơ thì sao? – Nàng thì thầm.
Anh quàng tay quanh người Gin. Trước khi họ đứng dậy, anh hôn nàng. Có lần, nàng đã kể với anh nàng phải chịu đựng những cái hôn của Henri vì cảm thấy đấy là bổn phận. Lúc này anh biết ơn nàng vì ý kiến đó. Đây là bổn phận của anh đối với thần Mamôn (2).
(1) Phrenxit Đrêcơ (Francis Drake, khoảng 1545 – 1595): nhà hàng hải kiêm cướp biển Anh, đã tiếp theo Magienlăng đi vòng quanh trái đất trong những năm 1577 – 1580. (2) Mamôn (Mammon): điển tích rút trong Kinh Thánh. Hình tượng Mamôn trở thành một ác thần tượng trưng cho sự giàu có.