CHƯƠNG 35
-
Hãy Để Ngày Ấy Lụi Tàn
- Gerald Gordon
- 2065 chữ
- 2020-05-09 01:31:06
Số từ: 2046
Nguyên tác: Let The Day Perish
Dịch giả: Đắc Lê & Hoàng Túy
NXB Văn Học
Nguồn: Sưu tầm
Do địa vị xã hội của Êricxơn, phiên tòa xử hắn ta được dư luận ở Kêp Tao rất chú ý.
Vụ kiện chống lại hắn ta dường như có sức thuyết phục mạnh: người làm chứng duy nhất, một người da màu đứng tuổi, khai trước tòa rằng chiếc xe phóng rất nhanh trước khi xảy ra tai nạn, và vệt phanh lếch dài trên mặt đường đã xác nhận cho lời khai đó. Hơn nữa, căn cứ theo bảng tổng kết của chánh án, hình như ông ta ủng hộ việc kết tội. Bất chấp những điều đó, đoàn bồi thẩm,
sau khi lui vào bàn luận chưa đầy nửa tiếng đã trở lại trước tòa với lời phán quyết
. Không phạm tội. Khi đó, Entơni cảm thấy thắng lợi của chính mình.
Henri từ phóng thay áo của luật sư bước ra. Ông Hatli tươi cười:
- Xin chúc mừng ông, công việc tốt lắm. Tôi cho rằng chúng ta đề nghị có đoàn bồi thẩm là rất tốt. Trong trường hợp này, ta đã đưa ra được cách giải quyết tốt nhất, anh bạn trẻ ạ.
Henri vội nhìn ông ta. Chính ông Tơnơ quyết định cần có đoàn bồi thẩm ở phiên toà, và mặc dù Henri đã đưa ra những lý lẽ chống lại, nhưng ông Tơnơ vẫn khăng khăng đòi bằng được. Lúc này, Henri tự hỏi không hiểu ông Hatli có biết ý kiến của mình không. Gã Grantơ có kể cho ông ta không?
Entơni nhập bọn với họ, ba người cùng nhau rời tòa án. Ông Hatli về văn phòng hãng mình, còn Henri và Entơni vào một tiệm giải khát.
Ông Tơnơ, vóc người cao lớn, tóc hoa râm, nhập bọn với họ và hai luật sư tranh luận rất hăng về phiên toà. Entơni tựa lưng vào ghế lắng nghe, nhưng tâm trí lại để ở chỗ khác. Một lần nữa, anh đánh giá Henri khi y nói. Không khiêm tốn lắm, y nhấn mạnh những điểm có giá trị khác nhau mà y đã đề xuất với ông Tơnơ, những điểm chứng tỏ là có hiệu lực dẫn đến việc đoàn bồi thẩm tuyên bố tha bổng. Entơni thấy y rõ ràng là một gã ích kỷ, tự mãn.
Anh vừa hhút tẩu thuốc thành tiếng bập bập khe khẽ vừa quan sát Henri đang cười. Môi y cong lên làm dáng, nhưng ẩn náu sự ghen ghét ngấm ngầm. Y sẽ là một kẻ thù không đội trời chung
Entơni thấy mình không ưa thích Henri và trong khi khuấy động cái cảm giác đó, anh biết Henri còn căm ghét anh sâu xa hơn. Bởi lẽ sau những tuần vừa qua, tình cảm của Gin rõ ràng đã hướng về ai rồi. Chỉ riêng tính tự cao tự đại của Henri bị thương tổn cũng đủ làm y không thể chịu đựng nổi. Ngồi trong tiệm, Entơni cảm thấy rờn rợn, sợ cái con người này. Nếu có một kẻ nào khám phá điều bí mật khốn khổ trong đời anh, thì đó chính là Henri Bôdơnem.
Nhưng quả là mỉa mai, tình cảm của anh đối với Gin lại không tiến triển. Anh đã hy vọng là dần dần có thể ưa thích nàng, và cuối cùng thậm chí có thể yêu nàng nữa. Đôi khi người ta nói rằng, sự gần gũi thường xuyên làm mất đi những nếp gợn trong mối quan hệ giữa đàn ông và đàn bà, và từ một cuộc kết hộn vì lợi lộc có thể phát triển thành một tình yêu chân thực. Nhưng… trong cách sống của mình, phải chăng anh đã mắc sai lầm? Đôi khi, tâm trí anh đầy những ý nghĩ lộn xộn và rắc rối, anh muốn làm thế nào để có thể thích ứng với Gin. Trong lúc anh tự hạ mình, khi những chuyện ở văn phòng không trôi chảy hoặc khi ở trong tâm trạng tự xét nét thầm kín, Entơni cảm thấy anh là một kẻ lừa dối, một tay mạo danh không có quyền ở vị trí hiện nay. Trong khi đó, Gin càng ngày càng tìm cách đồng hóa anh với những giới người mà sống với họ, anh chẳng bao giờ thấy mình được thoải mái.
Nhưng phải chăng đấy là lừa dối thật sự?
Bởi lẽ anh sinh ra trong một đất nước chứa chất những thiên kiến về màu da, nơi mà tờ thông hành dùng cho sự
thăng quan tiến chức
, cho sự thành bại chính là màu da của con người, anh nên
tử vì đạo
chỉ vì chuyện đó và từ bỏ tất cả những cái anh đã đạt được ư?
- Ông thật là trầm lặng, ông Grantơ ạ, - ông Tơnơ nói, đột nhiên ngắt đức cuộc trò chuyện với Bôdơmen.
Entơni chỉ nhún vai, mỉm cười.
Họ đứng dậy ra khỏi tiệm. Entơni cảm thấy sung sướng được tách ra khỏi Bôdơmen và trở về văn phòng.
Trên đường đi, anh mua một tờ báo, hy vọng tìm thấy những bản tường thuật đặc biệc về vụ án Êricxơn. Nhưng vụ án bị lu mờ bởi những bài viết về cuộc thảo luận ở quốc hội, về Dự luật cấm kết hôn giữa người Âu với người không phải Âu. Nhiều lý lẽ phản đối dữ dội đề nghị đó: sự khó khăn trong việc cố định nghĩa
thế nào là một người Âu
. Sự gay go phải đụng chạm tới hàng nghìn trường hợp giáp ranh, thân phận khốn khổ của những đứa trẻ trong những cuộc kết hôn như thế.
Tờ báo cho biết một số linh mục đe dọa thà từ bỏ vai trò làm chủ hôn lễ còn hơn là phải quay về với
điều hành hạ trung cổ
đó.
Entơni gập tờ báo lại, bước đi, vẫn để hết tâm trí vào tin tức trên báo.
Tới văn phòng, tâm trạng chán ngán nặng nề, anh ném chiếc mũ vào một góc, cố bắt mình làm việc.
Một trong những người thư ký đánh máy bước vào, mang theo tập hồ sơ:
- Ông Grantơ, chiều nay có việc cần đến ông đấy.
- Cứ để đấy. – Entơni vẫn nhìn xuống bàn, không ngước lên. – Tôi sẽ xem xét sau.
- Nhưng việc khẩn, ông Grantơ ạ. Khách hàng đang đợi gặp ông. Bà ta đã ở đây suốt buổi chiều.
Entơni với lấy cái tẩu và túi thuốc sợi. Anh nói khẽ:
- Vậy cho bà ta vào.
Người thư ký dẫn vào một người đàn bà đứng tuổi, nước da sẫm màu.
Entơni ngồi dựa lưng vào ghế, lắng nghe việc thưa kiện. Anh tiếp tục hút tẩu thuốc khi bà khách trình bày. Nhưng khi bà nói tới ý định sẽ đem kiện trước tòa việc nhà trường đuổi đứa con tám tuổi của bà, và biện lý giả mạo là nó không phải gốc người Âu thuần khiết. Entơni đờ đẫn người.
- Đó là sự phỉ báng…, - bà ta thốt lên.
Entơni ngồi thẳng, cứng đờ, môi như cắt không còn một giọt máu. Anh bấm chuông gọi người thư ký.
- Làm ơn đưa và Van Vuren tới gặp ông Đuy Plexi, - anh nói, - tôi không được khỏe.
Thần kinh Entơni quá căng thẳng, người anh rã rời.
Anh phải ra ngoài ngay. Anh đứng dậy, lần ra cửa.
- Về sớm thế, anh Grantơ? – ông Hatli nhận xét khi thấy Entơni bước nhanh qua phòng đợi.
- Vâng, thưa ông Hatli, tôi không được khỏe. – Giọng Entơni nặng nề, nghe không rõ.
- Thật đáng tiếc, tôi cứ nghĩ thắng lợi hôm nay của chúng ta sẽ làm anh phấn chấn. Nhưng cứ về đi anh bạn ạ. Gần đây, anh làm việc quá căng đấy. Cứ từ từ thôi. – Khi nói, ánh mắt ông Hatli tỏ ra vẻ độ lượng.
Entơni ra phố. Anh vội tới nơi để ô tô riêng. Khắp các phố, những chú bé bán báo lúc này đang rao to chào mời mua tờ báo mới với những chi tiết mới về cuộc tranh luận ở quốc hội.
Từ nhiều tháng nay, chưa lúc nào anh cảm thấy cô đơn đến thế.
Vào giờ ăn trưa, Gin gọi điện thoại cho anh. Tối qua, nàng để quên hộp thuốc lá trong ô tô của anh. Nàng hỏi tối nay anh có thể mang đến cho nàng được không. Lúc đó, Entơni cảm thấy hơi bực mình; đây không phải là lần đầu tiên nàng bỏ quên một thứ gì đó, rồi yêu cầu anh mang lại. Tuy vậy, anh cũng chìu ý.
Lúc này đi qua đường, lượn vòng vèo tránh xe cộ, anh thấy nhẹ nhõm nghĩ tới việc gặp nàng tối nay.
Kết hôn với Gin là lối thoát hoàn toàn. Một khi anh đã náu mình ở địa vị con rễ gia đình Hatli thì không ai còn dám xoi mói quá khứ của anh nữa.
Phải, anh sẽ hỏi lấy nàng. Mà cũng phải làm gấp lên mới được. – Trước khi cái đạo luật mới này ngăn cản anh.
Entơni không lái xe về thẳng nhà. Anh đỗ xe góc Xi Poăng rồi đi bộ ra bờ biển, ngồi xuống cạnh một hồ nước nhỏ. Những con cá nhỏ đang bơi lội tung tăng giữa các lới rong màu ôliu, - hoặc nằm yên trên cát.
Cảnh vật thanh bình. Nơi đây, bên cạnh cái hồ khuất nẻo này, là sự bất diệt. Hàng nghìn năm trước, những nhóm người đông đúc đã làm vấy bẩn trái đất bằng tiếng la hét và sự cố chấp của họ, các làn sóng đã bùng lên; những con chim biển bay lượn duyên dáng chập chờn trên đại dương, và không khí dữ dội hơn trong các làn gió thổi quanh trái đất trước khi hoàng hôn buông xuống.
Ngồi trên những tản đá im lìm, anh bỗng nhiên thấy ghê tởm con người, ghê tởm không chỉ Bôdơmen mà cả Gin nữa, cùng với cái thế giới nhỏ bé, tầm thường đầy lạc thú và kiêu kỳ của cô ta – con người anh định lấy làm vợ. Anh ghê tởm gia đình Hatli, tòa nhà sang trọng, lộng lẫy của họ, hãng bào chữa anh đang làm việc. Anh ghê tởm tòa án, các đoàn bồi thẩm, các viên chánh án, báo chí và các thành phố. Và anh ghê tởm cả máu thịt thân thể mình.
Hoàng hôn như tấm áo choàng xám đang khép kín quanh anh. Anh run rẩy, dựng cổ áo khoác lên che cổ rồi đứng dậy quay đi.
Không, không còn con đường nào khác ngoài cuộc kết hôn với Gin, càng sớm càng tốt. Đêm nay, anh sẽ quỳ gối trước thần Mamôn.
Chậm rãi, anh bước đi, lòng day dứt mãi bởi cái quyết định mình không hề mong muốn. Mắt nhìn ánh đèn ngôi nhà trên đồi, anh đi ngang qua bãi biển và tới được con đường đất.
Lác đác có vài người qua lại vì trời đã trở lạnh. Một phụ nữ đi ngược lại phía anh, mặc đồ ấm, áo khoác ngoài và khăn choàng vai, mái tóc nhẹ bay theo làn gió dịu dịu từ biển thổi vào. Chị có vẻ vội vã, chân bước gấp. Vội vã để làm gì? Tại sao anh phải vội vã lấy Gin? Entơni tự hỏi. Người đàn bà mặc áo khoác và khăn choàng vai đi qua chỗ anh, và giờ đây, đường phố trước mặt vắng vẻ, không có gì khác ngoài anh hoàng hôn màu xám.
Rồi dư ảnh của ánh đèn hắt vào mặt người đàn bà đó vụt lóe lại. Dường như ấn tượng mơ hồ trong ký ức của anh lúc này bỗng trở nên sống động. Anh sửng sốt vì vẻ quen thuộc của những đường nét trên khuôn mặt và mái tóc vừa lướt qua.
Anh quay ngoắt lại. Hình bóng đó lúc này chỉ còn là một vệt nhỏ lùi xa trên đường phố.
Thở hổn hển và đầy xúc động, anh chạy theo Ren.