Chương 1853: Ngoại truyện: phong chân (kiếp trước)
-
Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
- Nấm Hương Xào
- 1948 chữ
- 2022-02-11 03:33:04
Người khác cười anh ta không theo các chuẩn mực đạo đức, không biết
lễ
là gì, anh ta lại cười người khác cả đời chỉ có vấ8t vả khó nhọc, chưa từng thật sự vui vẻ ngày nào.
Một lãng tử như vậy, đương nhiên không thể mong chờ vào những ng3ày anh ta đi làm sớm, về đúng giờ được, không đến nỗi ngày nào cũng tóm được anh ta trốn việc đã là tốt lắm rồi.
C9ó điều...
Nghe giọng điệu của Phong Chân, có vẻ đứa trẻ này đã chết yểu.
Nếu thật sự là chết yểu thì nguyên nhân cái chết hẳn liên quan đến Phong Chân.
Năm ấy, Phong Chân mê muội hàn thực tán, Phong Nghi còn nhỏ tuổi không biết gì, tình cờ nhìn thấy dáng vẻ của Phong Chân sau khi dùng hàn thực tán, nghĩ rằng anh ta gặp chuyện không hay nên vội vội vàng vàng đi tìm quản gia để cứu Phong Chân.
Hai ngày gần đây, hướng gió không đúng lắm, không biết tên Phong Chân này bị người khác đoạt xá hay bị a6i tác động gì mà lại không đi muộn về sớm như trước nữa? Không...
Anh ta không chỉ không đi muộn về sớm, thậm chí 5còn đi sớm về muộn, trong ánh mắt chỉ có sự khẩn trương và đề phòng, dáng vẻ thần kinh căng thẳng.
Chẳng lẽ chiến sự trên tiền tuyến dữ dội lắm à?
Ngay cả Phong lãng tử thường làm ra những hành động phóng khoáng, trời có sập cũng không sợ phải nghiêm túc đứng đắn đến vậy, khả năng cao là tình hình tiền tuyến không ổn.
Thật ra, ý mà Phong Chân muốn nói không phải là ý này.
Quả thật là thần lo sợ, e ngại...
Nếu lại không thể giữ được đứa trẻ này, nếu nó lại chết yểu..
Anh ta vẫn luôn nghĩ rằng mình không có duyên với con cái, cho nên đứa con thứ nhất tốt như vậy mà vẫn bị anh ta hại chết.
Ngoài mặt thì mừng như điên, nhưng trong lòng lại tràn đầy sự kích động và lo lắng không kiềm chế được.
Nghe xong, Khương Bồng Cơ cạn lời.
Huynh sợ mình bị cắm sừng à?
.
Phong Chân bày tỏ bản thân rất oan uổng, chủ công nhà mình là
tài xế
lão làng quen đường quen lối, còn cần anh ta cầm
bằng lái xe
hộ à? Khương Bồng Cơ nói:
Huynh thay đổi tính tình thật à? Đang chuẩn bị làm lãng tử quay đầu hoàn toàn sao?
Phong Chân thở dài:
Phu nhân nhà thần có thai, y sư nói mạch tượng không được tốt cho lắm.
Khương Bồng Cơ hiểu rồi.
Thì ra là như vậy, nếu là vì nguyên nhân như vậy thì cô có thể hiểu được sự lựa chọn của Phong Chân.
Bình thường, anh ta không đúng đắn thì thôi, lúc vợ ở nhà mang thai thì đúng là nên chú ý hơn một chút, đây là điều mà một người đàn ông như anh ta nên làm.
Trong lúc Phong Chân không chú ý đến, lời đồn thổi này lặng lẽ lưu truyền ra bên ngoài, dẫn tới việc không ít người không có chính kiến phải hoang mang, cuối cùng vẫn truyền đến tai chủ công Khương Bồng Cơ.
Cô nhíu chặt mày lại, người làm chủ công như cô hiểu rõ nhất về tình hình chiến đấu trên tiến tuyến, kẻ địch căn bản không thể chịu nổi một đợt tấn công nữa.
Chiến sự không căng thẳng, lương thảo hậu cần cũng vô cùng hợp lý, nhìn kiểu gì cũng thấy trận chiến này nắm chắc cục diện chiến thắng.
Vừa dứt lời, cảm xúc mới dâng trào của Phong Chân đã lập tức tan vỡ.
Chủ công nói gì kỳ vậy, tình cảm của thần và phu nhân rất sâu nặng, sao ngài lại nghi ngờ như vậy?
Là ma ốm nhưng đâu phải là yếu sinh lý đâu, tỷ lệ mang thai thấp không có nghĩa là không có khả năng
trúng thầu
.
Xổ số nghìn tỷ chọn ra một, tỷ lệ thấp đến mức nào, ấy vậy mà kỳ nào cũng có người được ông trời lựa chọn.
Có nhiều đêm nằm ngủ, mơ thấy đứa con trai thông minh xán lạn của mình, anh ta không nhịn được khóc từ trong mơ đến lúc tỉnh.
Anh ta cắt đứt suy nghĩ muốn có thêm một đứa con nối dõi trong đầu, mà trời sinh anh ta đã là ma ốm gầy yếu, muốn cũng không được.
Cách đây không lâu, phu nhân Vạn Tú Nhi thẹn thùng nói với anh ta rằng cô có thai rồi, Phong Chân cảm giác như cả người mình đơ ra, dường như có một luồng khí lạnh lan từ dưới bàn chân anh ta lên tận đỉnh đầu.
Huynh có chịu nói thật hay không đây?
Phong Chân nghẹn lời, một lúc sau mới tủi thân nói:
Thật sự là thần không dám về phủ vì phu nhân đang mang thai mà.
Khương Bồng Cơ không thể hiểu nổi.
Phong Chân đã đến tầm tuổi này rồi, vẫn chưa có con nối dõi, sức khỏe cũng không phải là tốt lắm, vất vả lắm phu nhân mới mang thai, anh ta nên cảm thấy mừng như điên mới phải.
Ai ngờ mùa xuân nhiều mưa, rêu mọc xanh tốt, Phong Nghi nhỏ tuổi vô ý trượt chân ở thềm đá, rơi vào trong ao nước lạnh lẽo.
Tuy rằng cứu lên được, nhưng đêm đó mắc phong hàn nặng, sốt cao rồi chết yểu...
Phong Chân vẫn luôn cho rằng mình đã hại chết đứa con trai này, nhiều năm qua vẫn luôn tiếc nuối.
Đối với hai người mà nói, đi tới nơi đó uống rượu, so với việc yêu thích rượu ở đó, thì bảo bọn họ yêu thích nhan sắc ở đó thì đúng hơn.
----
Vì chuyện này nên Phong Chân bị không ít người âm thầm chửi rủa, bảo anh ta lãng tử, dạy hư chủ công.
Lời đồn truyền qua rất nhiều người, ngay cả ta cũng suýt nữa tin rồi.
Đến khi điều tra ngọn nguồn, hóa ra là do huynh.
Phong Chân:
???
Chuyện này mà cũng trách anh ta được à? Bắt anh ta cõng tội này thì quá đáng lắm đấy! Phong Chân thở dài:
Nguyên nhân chính là vì phu nhân nhà thần mang thai, nên mới không dám về nhà, nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có thể giải quyết công chuyện này kia cho chủ công thôi...
Khương Bồng Cơ giơ tay ngắn lại hành động
bỏ thuốc mê
của Phong Chân lại.
Lời nói bay ra từ miệng của Phong lãng tử, mười câu thì có khoảng tám câu phải suy nghĩ cẩn thận xem là thật hay giả, hai câu còn lại chắc chắn là giả.
Phong Chân thấy vẻ mặt của cô thay đổi thì biết chủ công nhà mình hiểu lầm rồi, không thể không nhỏ giọng giải thích:
Trước đó, thần từng có một đứa con trai, tên là Phong Nghi.
Nó vốn là...
đứa con trai mà vợ thần đã hao cả sinh mạng để sinh ra, từ nhỏ, Nghi Nhi đã thông minh sáng sủa, tính cách cực kỳ giống mẫu thân của nó.
Trước kia, Phong Chân từng có một đứa con trai? Khương Bồng Cơ thực sự rất ngạc nhiên, bởi vì trước đó, cô hoàn toàn không biết có chuyện như vậy.
Phong Chân từng có một đứa con trai Phong Nghi, đương nhiên sẽ không nghĩ rằng mình không thể sinh con được, phu nhân mang thai thì sao, cứ có thai thì chắc chắn là do lão Vương nhà bên tặng à? Nếu không phải bản thân anh ta đánh không lại chủ công Khương Bồng Cơ, Phong Chân thật sự muốn lật mặt với cô.
Tạm biệt, tuyệt giao!
Thì huynh nói huynh hoang mang, hoảng hốt, sợ hãi...
Tự huynh nói câu này mà, cũng đâu phải ta ép huynh nói đâu.
Phong Chân:
...
Có điều...
Không đúng, nếu như phu nhân nhà huynh mang thai, vậy thì sao huynh lại đến sớm về muộn làm gì? Một ngày huynh có làm thêm vài giờ đồng hồ, ta cũng không tăng bổng lộc lên cho huynh đâu.
Chẳng bằng giải quyết xong công việc sớm, về nhà với phu nhân.
Khương Bồng Cơ chỉ trích Phong Chân:
Huynh có biết vì một loạt hành động bất thường của huynh dạo gần đây đã gây ra chuyện cười gì không hả? Tất cả mọi người đều nghĩ rằng Phong lãng tử vì chuyện chiến sự căng thẳng nên mới có thái độ kỳ lạ như vậy.
Cổ tự mình tỉnh táo lại, không phát hiện có chữ nào có vấn đề kích động đến Phong Chân mà? Quả thật người ngày nào cũng chạy đến mấy chỗ đó uống rượu xem nhảy múa là Phong Chân, bị bà chủ quán rượu thương nhớ túi tiền cũng là Phong Chân.
Trước kia, anh ta chỉ cần nhắc đến mấy chuyện này là mặt mày hớn hở, sao bây giờ lại tỏ vẻ như mình là con gái nhà lành bị người khác xúc phạm vậy nhỉ?
Chủ công, e là thần không đến đó nữa đâu.
Phong Chân nhỏ giọng, úp úp mở mở:
Người cũng đừng khuyến khích thần đi nữa.
Khương Bồng Cơ là bạn ngưu tầm ngưu, mã tầm mã của Phong Chân, cùng nhau đi uống rượu xem nhảy múa là chuyện thường xảy ra, có điều thiếu
công cụ gây án
, nên Khương Bồng Cơ không bao giờ ở đó qua đêm.
Sau khi lập gia đình, tên Phong Chân này mới chịu thay đổi tính tình, chỉ đến xem múa, uống rượu chứ không vượt quá giới hạn nữa.
Đột nhiên Phong Chân làm chuyện gì kỳ lạ, khiến mọi người không sống yên được thế này? Khương Bồng Cơ thấy lời đồn này càng truyền rộng thì càng khoa trương, cô không nhịn được tóm cổ người trong cuộc là Phong Chân tới hỏi.
Sao gần đây huynh không đến lầu xanh uống rượu xem nhảy múa nữa? Bà chủ của quán rượu mà huynh thường hay đi đang nhớ thương túi tiền của huynh kia kìa.
Phong Chân:
???
Hai chủ thần mắt to trừng mắt nhỏ, đột nhiên, Phong Chân tỏ vẻ tủi thân xíu xiu, khiến người khác không khỏi đau lòng.
Lần này đến lượt Khương Bồng Cơ đơ ra.
Khác thường như vậy...
Chẳng lẽ đứa con là của lão Vương nhà bên? Con của lão Vương nhà bên: chỉ chuyện ngoại tình, con của người khác.
Khương Bồng Cơ không nhịn được nhíu mày nghĩ lại xem phủ đệ bên cạnh nhà Phong Chân là nhà nào.
Phong Chân có suy nghĩ như vậy, nên đương nhiên cũng sinh ra nỗi sợ hãi không nói nên lời trước đứa con thứ hai chưa sinh ra.
Không phải sợ hãi thân thể đứa trẻ, mà anh ta sợ rằng mình không thể bảo vệ tốt cho đứa trẻ này.
Hiện tại anh ta không dám về nhà đối mặt với phu nhân lâu, chỉ có thể lấy cớ công việc bận rộn, cố hết sức để tránh mặt cô, cho mình thời gian và không gian để tự nghĩ thông suốt.
Nhưng mà khi anh ta còn chưa nghĩ rõ ràng thì chuyện này đã khiến chủ công mò tới trước rồi, còn để đối phương thấy chuyện cười này nữa.
Khương Bồng Cơ cuối cùng cũng hiểu được Phong Chân đang lo lắng chuyện gì.
Cô nói:
Ta đây xuất thân từ dân gian, không nói ra được mấy đạo lý lớn lao gì...
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.