Chương 1854: Ngoại truyện: phong chân (kiếp này)
-
Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
- Nấm Hương Xào
- 2468 chữ
- 2022-02-11 03:33:04
Lời mời của thiếu nữ làm cho thanh niên lộ ra vẻ mặt hơi hoảng hốt, rất nhanh liền biến thành lúng túng.
Cậu ngượng ngùng8 khéo léo từ chối, không kìm được lại thúc ngựa tránh xa thêm chút.
Phong Chân nói:
Ta xem ngày hoàng đạo, nên quyết định ngày giờ rồi.
Ngày mai đến tìm Phong Hoài Du thương lượng một chút, hai nhà mau mau làm xong hôn sự cho sớm.
Lúc này, vị hiệp khách đồng hành với Phong Nghi mới biết cậu là con trai của quan lớn đương triều, bên ngoài lăn lộn không tốt chỉ có thể về nhà thừa kế gia sản của cha, đúng chuẩn quan nhị đại! Phong Nghi trở về, trái tim treo lơ lửng của người trong nhà mới có thể về vị trí cũ.
Tiệc tẩy trần kết thúc, Phong Chân vui mừng thấy con trai lớn đã trưởng thành, hai mắt tỏa ra ánh hào quang.
Mặc cho Phong Nghi nói mình đã có hôn ước, trong nhà đã có vị hôn thê, điều đó vẫn không ngăn cản được vận đào hoa.
Hoa đào nở rộ khiển Phong Nghi nơm nớp lo sợ.
Không phải, ý ta là cuối cùng thì Dung Lễ cũng thành gia lập nghiệp rồi, trong lòng người cha này rất vui vẻ và yên tâm.
Năm đó...
nó mới là đứa bé nhỏ như vậy.
Phong Chân lập tức đối lời, đáng thương mà huơ tay múa chân mô tả
nhỏ như vậy
:
Lúc Dung Lễ được bà đỡ ôm đến cho ta, tiếng khóc còn yếu hơn mèo kêu, khi đó, ta còn tưởng rằng nó không chống đỡ được...
Chớp mắt một cái đã hơn hai mươi năm trôi qua, Dung Lễ đã lập gia đình rồi.
Bạn đồng hành hỏi:
Huynh dựa vào thân thích ở đại gia tộc giàu có này để làm việc hả? Lúc cậu ta gặp được Phong Nghi, trông Phong Nghi có vẻ chỉnh tế nhưng lại khó giấu sự chật vật, cậu chỉ giới thiệu là có người thân ở kinh thành, đang chuẩn bị đi nhờ cậy thân thích.
Vốn tưởng rằng thân thích của Phong Nghi ở kinh thành chỉ làm ăn nhỏ, không ngờ lại là phục vụ cho đại gia tộc.
Bạn đồng hành liền cười cậu nhát gan, một người đàn ông mà lại có thể bị mấy cô gái tự động dâng tới cửa hù dọa.
Phong Nghi chỉ có thể cười khổ nói:
Huynh thì biết cái gì.
Để cậu nói cho bạn đồng hành nghe, nửa năm trước, vị hôn thể gửi thư nhà cho cậu, tiện thể gửi kèm một cuốn tiểu thuyết ngôn tình có nội dung ly kỳ khúc chiết.
Quay trở về phòng, anh ta lấy từ dưới gối ra một quyển hoàng lịch, thắp đèn lên từ từ xem.
Chàng tìm cái gì đó?
Vạn Tú Nhi tra xong sổ sách, thấy chồng vẫn đang xem hoàng lịch.
hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình...
Vị đại nương tử kia là con gái của phủ thương Tín Châu đấy, trong tay cha cô ấy có gia tài đồ sộ, hình như làm ăn lớn lắm.
Lúc sắp vào thành, Phong Nghi khéo léo từ chối ý tốt của phú thương và con gái ông ta, trong lòng hận không thể bay ngay về phủ.
Huynh từ chối thật đấy à?
Bạn đồng hành nói:
Ta thấy hai cha con nhà này ưa thích huynh lắm đấy.
Nghe mấy ngày trước phú thương nói, chỉ cần Phong Nghị đồng ý cưới con gái ông ta, ông ta sẽ lập tức chuẩn bị sính lễ cực kỳ hậu hĩnh cho con gái.
Nếu huynh cưới cô ấy, cái khác không nói tới, nửa đời sau có thể sống trên núi vàng núi bạc rồi còn gì.
Thanh niên áo lam tức giận trừng mắt một cái, chẳng qua là mắt cậu rất đẹp, trừng một cái mà vẫn không làm người ta sinh ra chút chán ghét nào.
Huynh thích thì huynh đi mà trêu chọc, đừng có lôi ta vào.
Bạn đồng hành cười nói:
Nếu như ta có gương mặt và tài hoa giống như Dung Lễ huynh đệ đây, đương nhiên ta cũng muốn đi thử vận may một chút, xem xem có thể ở rể nhà người ta hay không.
Phong Nghi cúi đầu, bên cạnh Trường Sinh là một bé trai mập mạp có khuôn mặt nhỏ nhắn.
Trường Sinh, đây là em vợ tương lai thứ mấy của ta vậy?
Trường Sinh:
???
Phong Nghi còn tưởng rằng bé trai này là con trai nhà Phong Cẩn, tính toán tuổi một chút cũng thấy phù hợp.
Đặc biệt là mỗi khi hiệp khách đồng hành thích trêu hoa ghẹo nguyệt thì Phong Nghi lại càng căng thẳng.
Ai, bảo sao thanh niên như huynh không thú vị.
Phong Nghi nhíu mày nói:
Quân tử vốn nên giữ mình cho tốt.
Bạn đồng hành cười nói:
Được được được, huynh là quân tử, còn ta chỉ muốn làm lãng tử thôi.
Phong Nghi nhăn mặt lại nhưng không nói gì nữa.
Trong lúc nói chuyện, Phong Nghi đã nhìn thấy bức hoành của phủ đệ.
Bạn đồng hành dắt tuấn mã tiến đến hỏi cậu:
Chúng ta trực tiếp chạy tới cửa nhà người ta thế này...
Nếu kéo dài thêm nữa thì đứa bé Trường Sinh kia lại sắp ra ngoài nhậm chức rồi, hai thanh niên trẻ tuổi lúc nào mới được việc đây? Ôi, ta trông mà sốt ruột.
Vạn Tú Nhi:
.
Cô cảm thấy cái tên Phong Chân này càng lớn tuổi càng hồ đồ.
Chẳng phải bệ hạ đã tứ hôn cho hai đứa trẻ rồi ư? Tất nhiên là làm theo ngày hoàng đạo mà trong cung quy định, chàng nhúng tay vào làm gì?
Phạch!
một tiếng.
Những đồ quý giá và những lễ vật lớn cần chuẩn bị, cô đã sớm phái người làm xong rồi.
Phong Chân trừ cầm một quyển sách chọn một ngày hoàng đạo chẳng được tích sự gì ra thì còn biết làm cái gì? Hồi trẻ đã không đáng tin cậy rồi, lúc chuẩn bị hôn sự cho con trai mà đầu óc vẫn cứ mơ hồ.
Quyển hoàng lịch rơi xuống đùi Phong Chân, trông như thể trái tim nhỏ bé đáng thương vỡ vụn vậy.
Van Tú Nhi lườm anh ta một cái, nói:
Có nhà nào không mất một năm rưỡi để chuẩn bị hôn sự không hả? Nếu để cho chàng làm, có khi lại mạo phạm nhà thông gia đấy.
Phong Chân:
...
Vạn Tú Nhi lấy một quyển sách không biết ở đâu ra, ném cho Phong Chân.
Anh là người gả con gái đi, còn chưa khổ sở đâu, Phong Chân dựa vào cái gì mà khóc trước anh chứ? Nếu không phải vì anh Ngụy Tĩnh Nhàn ngăn anh lại, Phong Cẩn thật sự muốn tìm Phong Chân lý luận một phen rồi.
Khóc cái gì mà khóc hả? Đây là bất mãn với con gái anh hay gì? Vạn Tú Nhi thấy mất mặt, nhỏ giọng nói:
Chàng khóc cái gì thế? Nhà thông gia cùng bách quan đồng liêu họ cười cho.
Phong Chân nói:
Vừa nghĩ tới chuyện Dung Lễ phải gả ra ngoài, trong lòng ta khó chịu lắm, nghĩ không thông.
Vạn Tú Nhi:
???
Phong Nghi là một sĩ tử, ăn nói bất phàm, khí chất văn nhã nhưng ăn mặc hơi giản dị, chắc xuất thân của cậu không phải quá tốt.
Nếu như cậu cưới con gái của vị phú thương ấy, sau này bất kể đi học hay nhập sĩ thì đều có chỗ dựa về kinh tế.
Cô dâu, từ nhỏ con trai chỉ để ý một người, lại còn là quý nữ có thân phận cao nhất, ngoại trừ hai vị điện hạ ra.
Hỉyến, Phong Chân cũng không có cửa nhúng tay vào.
sẽ không bị đánh chứ?
Cửa chính phủ đệ nhà quan lớn đâu phải nơi có thể tùy tiện đến gần? Phong Nghị nói:
Không sao đâu, đây là nhà ta.
Bạn đồng hành:
???
Nói tới đây, đúng lúc có một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa Phong phú, một cô gái búi tóc kiểu dành cho người chưa lập gia đình, quần áo màu xanh da trời, vén màn xe lên và bước ra ngoài.
Nha hoàn che ô cho cô gái, người làm đều cúi đầu, không dám nhìn thẳng mặt cô.
Lúc này, thanh niên6 đi cùng cưỡi ngựa tiến lên, thấp giọng cười nhạo nói:
Dung Lễ huynh đệ thật đúng là không nhạy cảm gì hết, đại nương tử người 5ta có ý với huynh đó.
Còn huynh thì...
Phong Nghi cũng ba bước gộp thành hai bước, suýt không kiềm chế được mà ôm lấy cô gái, nhưng cuối cùng cậu vẫn kìm lại được sự xúc động.
Trường Sinh, ta đã trở về rồi.
Hai người nhìn nhau hồi lâu, cho đến khi có một tiếng ho khan của trẻ con đánh vỡ vẻ ngoài bình tĩnh của hai người.
Một câu nói như vậy làm hại Phong Nghi bắt đầu lo lắng từ lúc lên đường.
Sợ mình sẽ gặp một chị đẹp phục vụ trọn gói nào đó ở nhà trọ, gặp tiểu bạch hoa bán mình chôn cha bên đường, gặp nha hoàn đáng thương bị chủ nhà ngược đãi...
Đáng tiếc khuôn mặt cha mẹ cho đã như thế này rồi, người ta lại không coi trọng tên ngốc cứng đầu như ta.
Thanh niên áo lam đành chịu mà than thở.
Xem tới đây chắc đã có thể đoán ra cậu là ai rồi.
Đúng ra mà nói, hôm nay là lần đầu tiên Phong Nghi vào kinh, cậu chỉ có thể dựa theo địa chỉ mà người nhà gửi cho để đi tìm.
Hỏi khá nhiều người mới tìm được vị trí của Phong phủ.
Nói nôm na chính là cách thức cô gái theo đuổi chàng trai, hết chiêu này đến chiều khác, Phong Nghị đọc mà không nhịn được đổ mồ hôi hột thay cho nam chính.
Điều khiến cậu lo lắng chính là bên trong thư nhà còn gửi kèm theo một mẩu giấy ghi chú, Trường Sinh hỏi cậu có muốn giống như thể không.
Vị hiệp khách đồng hành này rất nhiệt tình, thiếu sót suy nhất là háo sắc, cứ liên tục trêu hoa ghẹo nguyệt.
Nhưng mà, điều khiến bạn đồng hành của Phong Nghi tuyệt vọng chính là hoa cỏ
dụ tới
được cuối cùng đều để ý Phong Nghi.
Rõ ràng là con trai anh ta lập gia đình, sao anh ta lại có ảo giác giống như mình gả con gái đi, loại tiếc nuối đó cứ xuất hiện trong trái tim đang tràn đầy mâu thuẫn của anh ta.
Vừa nghĩ tới mười mấy năm sau lại tới lượt con trai út, Phong Chân lại càng khó chịu hơn.
Thấy vậy, thiếu nữ
hừ
một tiếng, cái miệng nhỏ nhắ3n khẽ nhếch.
Trông thì có vẻ là người thông minh, làm sao mà chẳng biết thức thời như thế?
Âm thanh lộc cộc của xe ngự9a không quá lớn nên thanh niên vẫn nghe thấy lời than phiền của thiếu nữ, vẻ mặt càng lúng túng hơn.
Dung...
Dung Lễ ca ca?
Cô gần như muốn chạy tới, nhưng chân vừa mới đưa ra liền kiềm chế lại, tuy nhiên ánh mắt lại lóe lên sự kích động.
, tác giả của tiểu thuyết này chính là Tái Trì Cư Sĩ rất được các thiếu nữ ưa thích trong những năm gần đây.
Quyến tiểu thuyết tổng cộng chỉ có hơn ba mươi nghìn chữ, nội dung tóm tắt: một câu chuyện kể về cô gái con quan lớn mười bảy tuổi nhưng chưa lập gia đình, cuối cùng vui vẻ kết hôn rồi vào động phòng.
Thời gian thoáng một cái đã qua, việc duy nhất Phong Chân có thể làm là uống thêm vài ly rượu, cảm động đến rơi nước mắt.
Phong Cẩn là người gả con gái đi cho nên khi anh thấy Phong Chân
híc híc híc
thì sắc mặt vô cùng âm trầm.
Trường Sinh lại nói:
Không phải là tiểu đệ, mà là...
Cô còn chưa dứt lời đã thấy nhóc mập mạp đưa hai cái tay bụ bẫm về phía Phong Nghi, kêu một tiếng:
Đại ca!
Phong Nghi:
???
Trường Sinh bất đắc dĩ nói:
Đây là Phong Du, nhị đệ của huynh
Coi như nhận trừng phạt vì không nhận ra em trai, Phong Nghi chỉ có thể cười khổ bể em trai cân nặng không nhẹ đi vào.
Sính lễ, Vạn Tú Nhi cũng đã làm xong.
Chú rể, con trai dáng dấp đẹp trai, mặc lễ phục vào chắc chắn ngọc thụ lâm phong.
Phong Nghi bất đắc dĩ nói:
Ta đã có vị hôn thê ở nhà rồi.
Bạn đồng hành: ???
Thật sự có vị hôn thê rồi à?
Cậu ta còn tưởng rằng Phong Nghi tùy tiện tìm một cái cớ để lấp liếm với người ngoài.
Nói không chừng năm sau, nó có thể làm cha rồi, nghĩ tới đây, trong lòng vị phu nhiều cảm xúc đan xen, không kìm được liền muốn khóc...
Tửu lượng của Phong Chân rất khá, bình thường ngàn ly không say, một hai vò rượu xuống bụng mà vẫn chưa đỏ mặt.
Nhưng hôm nay không biết vì sao mới uống hai ly rượu mà đã không kìm được khóe mắt chua xót.
Dĩ nhiên, Phong Nghi đi đường lâu như thế nhưng chưa từng gặp trường hợp nào như vậy.
Tuy nhiên chưa gặp không có nghĩa là cậu sẽ an toàn.
Xa cách mấy năm nhưng Phong Nghi nhìn một cái liền nhận ra cô gái ấy là ai.
Trường Sinh?
Cô gái đang bước chân lên bậc thềm dừng lại, ngoái đầu nhìn.
Phong Nghi có thể yên yên ổn ổn vô sự trưởng thành như bây giờ, tuyệt đối là nhờ ơn cổ phu nhân ở dưới suối vàng che chở.
Tứ hôn, bệ hạ
bao trọn gói
rồi.
Đây chính là Phong Nghi, Phong Dung Lễ, con trai lớn nhà Phong Chân, là người có thành tích xuất sắc, nhận lệnh thuyên chuyển công tác, đang trên đường hồi kinh.
Chẳng qua là vận may của cậu không tốt lắm, trên đường đi không cẩn thận lạc mất người hầu, trên người lại không mang theo nhiều lộ phí, may mắn gặp được thanh niên này - một vị nói muốn làm hiệp khách giang hồ giơ đao trừ gian diệt ác - cùng đồng hành, cậu ta rủ cậu đi cùng nhau.
Anh ta rất cẩn thơm thơm con trai út của anh ta mấy cái.
Thằng bé Phong Du đi đâu mất rồi?
Tới đây để anh ta thơm một cái nào, An ủi nỗi lòng bi thương của người cha già này đi.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.