• 5,177

Chương 1856: Ngoại truyện: khương diễm (kiếp trước)


Cho nên mới có từ
Đãi tự khuế trung
.

Đãi tự khuê trung: cô gái đến tuổi cập kê, chờ gả.
Khương Diễm hiểu rõ, sau ngày hôm nay, mẹ sẽ dần dần lui về sau.
Chờ đến khi cô có thể thật sự một mình gánh vác, có thể khống chế được quan văn võ trong triều thì mẹ sẽ thoái vị, nhường lại quyền lực.
Hắn biết, lúc này chắc chắn Khương Diễm không muốn bất cứ người nào nhìn thấu về mặt của cô.
Bàn tay giấu trong tay áo của Khương Diễm siết chặt thành nắm đấm, cơ thể nhưngười gỗ, cứng nhắc bước vào trong điện, một đám trong thần đang đồng loạt quỳ trước long tháp.
Phong Du nhìn thấy đôi mắt của cô tràn đầy sát ý dày đặc.

Điện hạ, bệ hạ tuyên triệu.
Phong Du cúi đầu, không nhìn thẳng vào khuôn mặt của Khương Diễm.
Mà người này còn là thầy dạy học của điện hạ nữa chứ.
Người thanh niên dựa vào những manh mối mà hắn phát hiện mấy năm gần đây, còn biết thêm cả một thân phận khác của đối phương.
Vì thế, đối với hắn, ý kiến của Vệ Từ có một ý nghĩa hoàn toàn khác.

Biết rồi, phản đối kịch liệt...
Sắc mặt của bệ hạ tái nhợt và mệt mỏi.
Khương Bồng Cơ ra lệnh cho Kỳ Quan Nhượng làm đại thần phụ chính, công bố thánh chỉ đã được chuẩn bị từ trước.
Kết quả...
Lần nào lần nấy cũng chỉ tự đào hố cho mình.

Mẫu thân không đợi được đến lúc ánh mặt trời của ngày hôm nay mọc lên, cũng như không đợi được đến lúc thoái vị, có cơ hội cùng người đó ngao du thiên hạ.
Khương Diễm cố kìm nén hàng trăm hàng nghìn cảm xúc, vừa phải lo đám tang cho mẹ, vừa phải sai người âm thầm xử lý đám tang cho Vệ Từ, về phần Vệ Tông...
Lúc này, cô không muốn nghe thấy hai chữ này một chút nào...
Dù có thế nào, sau này cô sẽ sinh con trai cho huynh ấy, để huynh ấy lén lút ôm về làm người thừa kế dòng họ là được.
Triều đình bây giờ không chấp nhận sự tùy hứng như vậy.
Nếu như mẫu thân Khương Bồng Cơ không để Vệ Từ được danh chính ngôn thuận là vì lo ngại thể cục, thì Khương Diễm vốn dĩ không muốn cho Phong Du danh phận.
Lúc đó, lời nói của ta cũng hơi nặng nề, e là đã tổn thương thái phó rồi.
Người thanh niên nói:
Quá quan tâm ắt sẽ rối loạn, thái phó chỉ quá quan tâm điện hạ thôi.
Khương Diễm bình tĩnh nói:
Đúng là như vậy, có điều lời nói của thái phó vẫn có chỗ đúng.
Phong Du, huynh thật sự cam tâm tình nguyện sao?

Còn sót lại một người duy nhất cùng cô trải qua những năm tháng khó khăn nhất này.
Mãi cho đến lúc quan tài chứa di thể của mẹ được đặt vào trong để lăng, tất cả mọi chuyện mới chính thức bị phủ một lớp bụi.
Người biết được sự hâm mộ, ghen tị và nỗi hận không nói thành lời của cô với Vệ Tông không nhiều lãm.
Một màn khôi hài cướp đi mất hai người biết chuyện.
Người ngoài nghĩ rằng trong quan tài chỉ có một mình di thể của mẹ nhưng không biết rằng Khương Diễm còn đặt một thi thể khác vào.
Nếu như có người quật phần mộ của Vệ Từ vào lúc này, sẽ phát hiện ra thi thể trong quan tài không cánh mà bay, chỉ còn sót lại một bộ triều phục.
Mẹ còn dễ nói, cha lại là con cáo già sinh sống ở thời loạn.
Thanh niên vẫn luôn cho rằng mình giấu được người cha Phong Chân của mình nên hơi đắc ý, không ngờ rằng vẫn có người phát hiện ra.

Sức khỏe của mẫu thân ngày càng yếu rồi.
Khương Diễm nhìn thấy người mẹ mà mình ngưỡng mộ từ lúc còn nhỏ cũng có lúc đau ốm, yếu đuối, tâm trạng của cô phức tạp, không nói nên lời.
Phong Du nhỏ giọng nói:
Nghe nói...
Thái phó đến tìm ta để nói về huynh, huynh không muốn nghe xem thái phó nghĩ về huynh thế nào à?
Người thanh niên nhướng lông mày lên, ngạc nhiên hỏi:
Thái phó...
biết rồi à?
Hắn giấu chuyện này một cách cẩn thận ngay cả với cha mẹ mình, cha và mẹ vẫn cho rằng hắn và thái tử điện hạ thân thiết là vì hắn được cô trọng dụng, mấy ngày trước, bọn họ còn không ngừng nhắc nhở chuyện hôn phối với hắn, nhưng đều bị người thanh niên lấy cớ bỏ qua rồi.

Nhưng thần thấy vẻ mặt của điện hạ vui vẻ, rõ ràng là có thích.
Trong điện, ngoại trừ Khương Diễm ra còn có một thanh niên khá lớn tuổi, trên người thanh niên vẫn đang mặc triều phục chưa thay, nhìn tướng mạo có vẻ gầy yếu.
Khương Diễm cười nói:
Đương nhiên là ta thích rồi, nghe nói tên tự này do mẫu thân đích thân chuẩn bị từ lâu rồi, phải do dự rất lâu mới chọn ra được đấy.
Trên dưới triều đình có ai không biết bệ hạ là một người đặt tên rất kém chứ? Từ mấy năm trước, một vài thần tử không biết chuyện này, muốn xin ân sủng cho một tiểu bối trong gia tộc, mặt dày xin bệ hạ ban thưởng cho một cái tên...
Dù cơ hội có hơi xa vời, nhưng ít nhiều gì vẫn có cơ hội mà đúng không? Khương Diễm nói:
Vậy thì huynh phải nhớ kĩ lời của huynh hôm nay, nếu không thì...
huynh sẽ biết, suy cho cùng ta và mẫu thân khác nhau ở chỗ nào?
Mẹ sẽ không giết Về Từ, nhưng cô có thể giết Phong Du.
Kỳ hạn mười hai năm cũng đủ để Vệ Tông nghĩ thông suốt, cũng đủ để Khương Diễm xóa bỏ sát ý đối với cậu.

Mẫu thân không còn sống được lâu nữa, lúc này rồi mà vẫn còn muốn tính kế nữ nhi một lần ư?
Đúng là cô muốn giết Vệ Tông đẩy, sao hả? Một khi người trước mặt này bằng hà thành tiên để rồi, trên đời này còn ai có thể ngăn cản việc cô muốn giết một người? Mẹ lại nói:
Nếu con giết nó thật, người hối hận sẽ là con.
Khương Diễm nói:
Nhưng nó giết chết hai người thân của con!

Không phải Phong Du thì người khác cũng được, cô không phải kiểu nhất định phải có được một người.
Cô đính ước với Phong Du, thay vì nói là bọn họ thích lẫn nhau, không bằng nói Phong Du là người đàn ông cùng lứa tuổi mà cô thân thuộc nhất.
phụ, nhưng có vài việc, cô tỉnh táo hơn mẹ của mình.
Vệ Từ sửng sốt một chốc, rồi nói:
Hắn tình nguyện ư?
Khương Diễm nghi hoặc nói:
Vì sao huynh ấy lại không tình nguyện? Ở phía sau, huynh ấy là người đàn ông của hoàng đế, ở phía trước, huynh ấy là nhị lang Phong gia, quyền khuynh triều đình, là trọng thần được lòng hoàng đế.
Có điều, hôm nay khác với mọi khi, chỗ ngủ của hắn không phải là điện phụ hắn hay ở trước kia, mà là chủ điện chính viện, giường của thái tử.
Ngày hôm sau, Khương Diễm sai người chuẩn bị canh táo đỏ ngân nhĩ để làm đồ ăn sáng.
Mẹ cười khổ nói:
Đây không phải lỗi sai của một mình nó, ta và phụ thân của con đều không thể trốn tránh trách nhiệm này được.
Cũng như với con, bọn ta đã nợ con rất nhiều.
Đây là lần đầu tiên Khương Diễm được nghe hai từ
ta

phụ thân con
phát ra từ miệng mẹ.
hai tháng trước, bệ hạ đã bắt đầu thầm sai người chế tạo gấp long bào mới, dáng người giống hệt điện hạ.
Tin đồn nhường ngôi đã bắt đầu được truyền miệng từ khi Khương Diễm trải qua lễ trưởng thành rồi, đây là tín hiệu bệ hạ thăm dò chúng thần.
Hiện giờ ngay cả long bào cũng đã bắt đầu được chế tạo rồi, rất rõ ràng việc truyền ngôi đang càng lúc càng đến gần.
Mẹ đã đoán chính xác mỗi nước cờ, chuẩn bị đầy đủ các thánh chỉ, chỉ có mỗi việc xử lý Vệ Tông là truyền miệng thôi.
Vì sao? Bởi vìmẹ căn bản không nghĩ tới việc Vệ Tông sẽ dính líu đến chuyện này, càng không ngờ được Vệ Từ sẽ chết.
Từ trước đến giờ, mẹ làm chuyện gì cũng vô cùng thuận lợi, đến ván cuối cùng thì lại thua chật vật, thật sự mất đi tất cả.
Vệ Tông bị phạt thủ hoàng lãng mười hai năm, chưa hết kỳ hạn thì không được rời đi nửa bước.
Phong Du có thể nhìn thấy rõ ràng suy nghĩ của cô, cũng là vì cô cho phép huynh ấy nhìn thấy, huynh ấy không thoát khỏi lòng bàn tay của cô đâu.
Đối mặt với câu hỏi của Khương Diễm, Phong Dụ cầm tay cô áp lên mặt mình.

Ở bên cạnh điện hạ là chấp niệm cả đời này của thần.
Cô ghen tị, hâm mộ, căm hận người em trai này, nhưng đồng thời cũng rất yêu quý hắn, đó là niềm nhung nhớ duy nhất mà cha mẹ để lại cho mình.
Lúc còn trẻ, cô chắc chắn sẽ coi nhẹ, không thừa nhận chuyện này, nhưng giờ có tuổi rồi, cô lại cảm thấy không có gì không thể nói ra.
Khương Diễm nghe thấy mấy từ đó, nước mặt lập tức tuôn trào.

Nếu người thật sự nợ con, vậy thì người phải sống thật tốt cho con!
Nhưng mà, người đến lúc dầu hết đèn tắt thì sao có thể tiếp tục sống nữa? Trước khi mặt trời bắt đầu mọc, tiếng chuông vang lên, dưới sự ủng hộ của chúng thần, Khương Diễm danh chính ngôn thuận trở thành để vương.
Nếu lựa chọn làm như vậy, khả năng cao sau khi cô dùng xong sẽ giết người đó.
Khương Diễm cần một người có thể khiến cô mang thai, sinh ra một đứa con nối dõi có tư chất tốt, mà không phải một người đàn ông giúp cô quản lý hậu viện, càng không phải là tai họa ngầm.
Trong mắt Khương Diễm,
chính sự
luôn là đại phòng, hắn cũng chỉ có thể làm nhị phòng hiểu chuyện, có năng lực thôi.
Muốn thượng vị? Chờ đợi hai mươi mấy năm, đợi đến khi cô thoái vị mới có cơ hội.
Sau đó, cô nói với Phong Du:
Đêm đã khuya rồi, chuẩn bị ngủ đi.
Vẻ kinh ngạc lướt qua trong ánh mắt hắn.
Khương Diễm thấy hắn có vẻ mặt như vậy, dường như hơi tức giận, cô nhấn mạnh:
Sau ngày hôm nay, ta đã trưởng thành rồi, có chuyện gì không được làm à?
Ngủ với một người đàn ông thôi mà, một người là thái tử đế quốc như cô mà không thể làm chắc? Phong Du:
..
Phong Du là người mà thái tử Khương Diễm tin tưởng nhất, hắn cũng có một phòng ngủ dành riêng cho mình trong cung điện này.
Quốc gia, triều đình, dân chúng mới là điều mà cô quan tâm nhất, đàn ông chẳng qua cũng chỉ là điều kiện tất yếu để cô sinh người thừa kể mà thôi.
Nếu không phải Phong Du chủ động đâm rách tẩm giấy cửa sổ này, Khương Diễm cũng định cho người âm thầm đi tìm mục tiêu thích hợp.
Cô ghét nhất là đồ ăn ngọt ngấy, táo đỏ đã nằm trong sổ đen của cô từ lâu rồi.
Đột nhiên đầu bếp nghe tin điện hạ muốn uống canh táo đỏ ngân nhĩ thì không khỏi hơi ngây người.
Phong Du nghe thấy vậy cũng không cảm thấy bất ngờ.
Trong thư phòng của bệ hạ có cất giữ mấy bức tranh, trong tranh có Vệ Tông.

Cô thích qua lại với người thông minh, Phòng Du rất biết điều, không cần phí nhiều công sức.
Người muốn qua mắt cô trong triều thì nhiều lắm, hiểm có người dám đứng trước mặt cô mà nói thành thật mọi chuyện, cảm giác này thật sự rất mới mẻ.
Khương Diễm thản nhiên nói:
Thái phó cũng đừng lo lắng cô sẽ thiệt thòi.
Nếu như cô thật sự hận đến mức cả đời này cũng không muốn gặp lại người em trai ấy, vậy thì còn giữ lại những bức tranh kia làm gì cho chướng mắt? Lại mười bốn năm sau, Khương Diễm thoái vị.
Phong Du cảm khái nói:
Không dễ dàng gì, cuối cùng cũng hết khổ rồi.
Thời gian mà Khương Diễm tại vị dài hơn tiên đến vài năm, may mắn là lúc thoái vị, cô vẫn khỏe mạnh, không mắc bệnh tật gì.
Trong cùng một ngày, ba người thân cùng huyết thống của Khương Diêm đã chết mất hai, người còn lại cũng sống dở chết dở.
Lúc cô nghe nói thái phó bị loạn thần chèn ép, tự sát trước điện, cô như rơi vào trong hầm băng, hơi lạnh vô tận lan tràn từ lòng bàn chân lên não cô.
Hiện giờ cuối cùng cũng trở thành sự thật, vì sao thần lại hối hận cơ chứ?
Những gì hắn được học là làm mọi thứ vì người trước mặt này, Phong Du cũng sẽ làm như vậy.
Nhưng hắn cũng có ý đồ của riêng mình, ngoại trừ bản thân, không cho phép bất kỳ ai tiếp xúc gần gũi với cô cả.
Cho dù người bên cạnh có đưa ra sẵn bao nhiêu cái tên chờ cô chọn, bệ hạ luôn có khả năng chọn ra cái tên khó nghe nhất.
Cái tên
Huệ Bình
này nghe rất bình thường, nhưng có ý nghĩa là chất phác, ngay thẳng, lúc đọc lên cũng không chói tai, vừa nghĩ đã biết bệ hạ thật sự rất có lòng.
Chỉ có người chết mới giữ kín miệng.
Cô có thể khiến huynh ấy một
Khương Diễm và Phong Du đứng từ xa nhìn.
Vệ Tông thừa kế dung nhan và khí chất của thái phó, từ xa nhìn lại, cảm giác giống như người ấy chết đi sống lại vậy.

Thái phó lo xa rồi, tương lai cô là người đứng đầu thiên hạ, chẳng lẽ còn phải chấp nhận một người đàn ông khống chế mình sao? Hai bên cùng thích là được rồi, Phong Du còn mong đợi điều gì? Một ngày nào đó, nếu như huynh ấy dám thay lòng, cô sẽ bí mật ban chết cho huynh ấy.
Bí mật của hoàng gia, tôn nghiêm của đế vương, không cho phép có bất kỳ vết nhơ nào.
Từ thái tử hỗ trợ đế vương cho đến khi thành đế vương thực sự nắm quyền lực trong tay, ý nghĩa và trách nhiệm của hai vị trí này khác nhau hoàn toàn.
Từ khi còn rất nhỏ, Khương Diễm đã ý thức được trọng trách mà mình đang gánh vác trên vai, cô đã sớm coi nó là một phần trong cuộc sống của mình.
Không ghét đối phương, lại quen biết lẫn nhau, cô tự tin rằng mình có thể nắm chắc Phong Du trong tay mà không để hắn thoát.
Đối với một người trong lòng chỉ toàn chuyện chính sự như Khương Diễm mà nói, Phong Du là sự lựa chọn không phí sức và không đáng lo nhất.
Khương Diễm nói:
Huynh ấy chủ động nói với cô, cô cũng cảm thấy người này rất thức thời, là bạn học của cô từ nhỏ, biết rõ nhau rồi cũng dễ dàng hơn.
Dù sao cô cũng cần con nối dõi, vì sao không chọn một người thuận mắt, thức thời lại còn làm nên việc chứ? Ít nhất, cô và huynh ấy không cần làm quen, tìm hiểu lại nữa.
Vệ Từ thở dài:
Năng lực nắm bắt lòng người của Phong Du so sánh với cha của hắn, quả nhiên là trò giỏi hơn thầy.
Hắn nhìn ra suy nghĩ của Khương Diễm, chủ động hy sinh lùi một bước, đổi lại hảo cảm của cô.
Đột nhiên, Khương Diễm không ghét cay ghét đắng món này, ngược lại sáng sớm ra bỗng muốn nếm thử vị, cho nên mới sai người làm canh táo đỏ ngân nhĩ.
Mùi vị không được đậm đà như vị mà ngày hôm qua cô đã thử, Khương Diễm uống sạch một chén canh táo đỏ ngân nhĩ, sau đó suy nghĩ như trên xoẹt qua trong đầu cô.
Nhìn tình hình bây giờ, e rằng đó chỉ là hy vọng xa vời mà thôi.
Ví dụ của cha mẹ đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn cho bệ hạ, không biết kiếp này có thể tiêu tan được hay không.
Phong Du nói:
Hôm nay bệ hạ đi gặp hắn ư?
Qua nhiều năm như vậy, Phong Du vẫn không dám làm bừa, mỗi lần nhắc đến Vệ Tông đều gọi là
hắn
.
Bệ hạ nói:
Gặp rồi, người đã có tuổi rồi mà vẫn còn một thân một mình, ngây thơ y như xưa, nhiều năm vậy rồi mà vẫn không chịu tiến bộ chút nào.
Phong Du nghe vậy thì ngẩn người ra.
Sau lễ trưởng thành, ngày tháng bận rộn của Khương Diễm lại càng bận bịu hơn trước.
Trên danh nghĩa, cô vẫn là thái tử, nhưng chính vụ mà cô xử lý lại chẳng khác gì đế vương, số lần mẹ dạy dỗ cô cũng càng lúc càng tăng cao.
Hết thánh chỉ này đến thánh chỉ khác, không chỉ có việc mình thoái vị, ra lệnh cho Khương Diễm đãng cơ mà còn cả cách xử lý đám loạn thần tặc tử, nhưng không bao gồm Vệ Tông.
Khương Diễm nhìn mẹ mình đang ngồi trên long tháp, đôi mắt cay xè không để bất cứ giọt nước mắt nào chảy ra.
Phong Du từng cho rằng mình sẽ trở thành ngoại lệ của cô, cho đến khi Khương Diễm để lộ suy nghĩ
giống nòi tốt
của cô, hắn biết rằng suy nghĩ của mình đã sai rồi.
Có vết xe đổ của Vệ Từ, Phong Du cũng biết chuyện mình cả gan thích thái tử sẽ phải đối mặt với nguy cơ gì.
Chỉ là Phong Du là con của trọng thần triều đình Phong Chân, bản thân hắn cũng là thiên kiều, dùng xong không giết được, chỉ có thể giữ lại dùng tiếp.

Phong Du cũng đồng ý rồi à?
.

Vệ...
Tông!
Hai chữ này như bay ra từ tận sâu trong cùng của hàm răng.

Huynh nhìn thấy chưa?
Khương Diễm rời khỏi đế lăng, trước khi sai người hạ đá Đoạn Long xuống, cô nói nhỏ một câu không đầu không đuôi với Phong Du.
Phong Du trả lời:
Thần đã thấy.

Đây chính là kết cục của người đa tình.
Khương Diễm cười lạnh:
Người làm đế vương, hà tất phải có nhiều tình cảm ràng buộc vô nghĩa đến vậy?
Phong Du nhìn chủ mộ trong để lăng, âm thầm thở dài.

Táo đỏ bổ máu.
Lúc này, nữ quan hầu hạ mới nhớ ra điện hạ nhà mình vừa mới hết kỳ kinh nguyệt vài ba ngày trước.
Có điều...
Có được có mất, muốn đạt được tất cả, huynh ấy cũng phải vứt bỏ một vài thứ.
Ví dụ như tông tộc truyền thừa, hôn nhân bình thường...
triều, sao hãn chịu...
Bây giờ hắn còn trẻ tuổi, hứa hẹn viển vông, lỡ sau này hắn hối hận thì sao?

Xa cách nhiều năm, bây giờ gặp lại người có quan hệ huyết thống với mình, cô lại nhận ra sự ghen tị trước kia dường như hơi buồn cười.
Bởi vì...
Hắn cực kỳ hiểu rõ bệ hạ, vừa nghe cô nói như vậy thì đã nhận ra giọng nói bây giờ hoàn toàn khác so với năm xưa mỗi lần cô nhắc đến Vệ Tông.

Trẫm đã khiến hắn cả đời không được bước chân vào kinh thành nửa bước, nhưng nể tình xưa nghĩa cũ của thái phó, nếu con nối dõi của hắn có năng lực, ta sẽ cho nó cơ hội.
Nghe xong, Phong Du không nói lời nào.
Khương Diễm chán chường dùng ngón tay cuồn cuộn ống tay áo triều phục của người thanh niên.

Mấy ngày trước...
Cho dù vết xe đổ của Vệ Từ có thể giúp hắn bớt phải đi đường vòng, nhưng cũng làm tăng thêm không ít chướng ngại.
Vốn tưởng rằng hắn có thể chịu được đến lúc bệ hạ thoái vị, sau đó mình có thể chen
chính sự
ra mà thượng vị.
Lượng máu mỗi lần đến kỳ của điện hạ luôn luôn rất nhỏ, bình thường chỉ bị một, hai ngày là hết, không đến mức phải uống món táo đỏ ngân nhĩ mình ghét để bổ máu chứ?
Đột nhiên ta muốn nếm thử vị thôi mà, ngươi nghĩ nhiều như vậy làm gì?
Khác với Khương Diễm căm ghét táo đỏ đến tận xương tủy, Phong Du lại cực kỳ thích món này.
Hôm qua cô thử rồi, dường như trong miệng hắn vẫn còn lại vị táo đỏ.

Bệ hạ không đến đó à?
Vệ Tông dẫn vợ đi khắp trời cao đất rộng, không biết rằng mình luôn được người do chị gái âm thầm phải đến bảo vệ.
Chuyện giữa hai người đều đã là chuyện từ đời xa lắc xa lơ rồi, có gì không thể buông xuống cơ chứ? Ngồi lại nhắc chuyện xưa với nhau cũng là điều tốt.
Bệ hạ lại nói:
Trẫm và hắn ầmĩvới nhau một trận, cả đời này chỉ có một lần như vậy.
Nói những gì mình muốn nói ra rồi, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái hơn.
Cô ghen tị với người em trai này, nhưng bởi vì thân phận thái tử của mình nên không thể không học cách kiềm chế tình cảm và cảm xúc thật sự của mình.
Khương Diễm nói:
Quần thần trong triều đều đã biết chuyện mẫu thân muốn thoái vị rồi, nhưng có thể thoái vị thành công hay không...
e là chuyện này sẽ không được như mong muốn của mẫu thân đâu.
Cô đã đoán được từ trước, mẹ sẽ tạo ra động tĩnh lớn trước khi thoái vị, quét sạch chướng ngại cuối cùng giúp cô trước khi cô đăng cơ, nhưng cô không ngờ rằng
động thái
này lại lớn như vậy.
Có điều, từ khi nữ ho8àng để đầu tiên của triều Khương lên ngôi, thái tử đầu tiên hoàn thành xong lễ thành niên, thì từ này cũng có ý nghĩa khác đi. <3br>

Có lấy tên tự rồi thì cũng đâu ai gọi, một thời gian dài nữa, e là ngoại trừ sử sách ra, sẽ không có người nhớ tên này m9ất.
Trình tự tiến hành của lễ trưởng thành rất rườm rà, cho dù là thể chất của Khương Diễm không giống những người bình thường 6khác, nhưng từ lúc sắc trời vừa mới hửng sáng, cô đã bị dựng dậy chuẩn bị, bận rộn mãi cho đến tận lúc trăng treo giữa trời, cô 5cũng cảm thấy hơi mệt.
Có điều, có mệt đến mấy cô cũng không oán giận lấy một câu, buổi lễ hôm nay diễn ra rất thuận lợi.
Mười hai năm sau.
Bệ hạ nhìn con gái đang đọc sách tới tận đêm khuya, không khỏi thở dài một tiếng, chứa đựng nghìn vạn tâm trạng phức tạp.
Phong Dụ cung kính nói:
Thần ghi nhớ.

Khương Diễm xử lý xong nửa đổng chính vụ chồng chất của ngày hôm nay, lúc này cô mới cho người đi chuẩn bị thùng nước nóng để tắm rửa, rửa mặt.
Quan văn võ trong triều đã thay bằng những gương mặt xa lạ.
Lần đầu xuống Giang Nam, họ nghe nói ở đây có một vị họa sĩ nổi tiếng triều Khương đang ở ẩn.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế.