• 5,177

Chương 1857: Ngoại truyện: tuệ quân (kiếp này)


Bởi vì họ cầm tinh con cua, chuyên môn đi ngang, cho nên nhân duyên của họ không tốt lắm.

Nhưng có một câu nói n8ày rất hay, nằm lì ở nhà còn có ba người bạn cơ mà.

Những ngôn quan đó tất nhiên cũng sẽ có bạn bè của riêng mì3nh cùng với vòng xã giao riêng.
Có điều, đây là thú vui của ngôn quan, chưa tới lượt người ngoài lên tiếng.
Viết tới viết lui, quản gia ở bên ngoài nói có người bạn đã lâu không gặp đến thăm nhà.
Ngôn quan rất vui vẻ, buông bút xuống, đi tiếp đãi bạn bè, hắn ta chưa vào tới đại sảnh đã nghe thấy người bạn đó ôm mặt hu hu hu.
Thỉnh thoảng có lúc mấy đứa trẻ đến thỉnh an, cô chỉ có thể nói là mình bị cảm, nếu nói ra nguyên nhân thật sự thì ngượng chết đi được.
Mấy năm nay, Tuệ Quân vẫn luôn làm ăn buôn bán, từ việc dệt vải vóc ban đầu cho đến bây giờ, cô đã mở rộng thêm nhiều ngành nghề, đứng vững chân được trong thương trường thì tất nhiên cô cũng có thủ đoạn của riêng mình.
Lời đồn lần này, cô đã điều tra xong rồi, bên kia đã cố ý dùng thủ đoạn ghê tởm, đương nhiên cô phải phản kích lại.
Con trai tên là Phù Tín, con gái tên là Phù Trần.
Cặp song sinh này chính là trùm sở trong đám bạn cùng trang lứa.
Dung mạo của hai đứa đều theo gen mẹ, nhưng chiều cao lại giống như cha, đều cao hơn các bạn cùng trang lứa một cái đầu.
Mà thật sự gã không nghĩ là mình đánh sai người.
Cho dù Tuệ Quân bảo gã dàn xếp cho ổn thỏa, gã cũng không chịu, hiểm lắm mới tỏ ra cứng rắn một lần.
Tuệ Quân cười khổ nói:
Sao mà tướng quân phải khổ thế chứ? Không đáng đắc tội với nhiều ngôn quan như vậy chỉ vì mình thiếp thân đâu.
Phù Vọng lại xụ mặt, hung dữ nói:
Phụ nữ cứ nghe lời là được.
Tuệ Quân lườm một cái, ném cho gã một ánh mắt hung dữ, Phù Vọng lập tức sợ hãi.
Còn những thứ khác đơn giản là...
Quan địa phương: Xin chào bệ hạ, ngài có ở đó không? Bệ hạ: Ta đây, có chuyện gì? Quan địa phương: Xin chào bệ hạ, ngài có ở đó không? Bệ hạ: ??? Bệ hạ: Trẫm đây, có chuyện gì? Quan địa phương: Xin chào bệ hạ, ngài có ở đó không? Bệ hạ: Có gì thì nói, cứ hỏi có ở đó không là ý gì vậy!? Cho dù là tỏ ra dễ thương hay là tự tâng bốc mình hay là lặp đi lặp lại nội dung, đều bị Khương Bồng Cơ lôi ra để phê bình hồi lâu, chuyện này khiến cho lượng công việc của ngôn quan tăng lên.
Bọn họ không chỉ phải chú ý tới các quan lại, giám sát quân vương, còn phải miêu tả những chuyện mà mình phát hiện ra bằng ngôn ngữ đơn giản trực tiếp nữa.
Vừa nhớ lại chuyện hai đứa con này đã ra đời như thế nào, gã liền yêu Tuệ Quân thêm một chút.
Tuệ Quân là chân ái, còn con cái là ngoài ý muốn.
Có hiểu không? Các con không bảo vệ nổi mẹ, quả thực khiến cho Phù Vọng này phải mất mặt! Bọn chúng có đúng là sói con không đó? Đển cả chó con cũng không nhát như vậy! Bọn chúng làm ăn kiểu gì vậy?
Sau khi đánh xong, nhà đó gà bay chó sủa, Phù Vọng vẫn còn chưa hết giận mà mắng:
Các con phải che chở mẫu thân của mình, đừng có nghe mấy lời nhặng cuối quá quắt đó, cho dù có một chữ bất kính, nhớ kĩ - đánh tàn phế là cơ bản, đánh chết thì cứ tính lên đầu ông đây!
Bình thường Phù Vọng thương yêu con gái nhất, nhưng lúc này cũng có một chút giận chó đánh mèo.

Cho dù có thể nào đi nữa, mẫu thân các con cũng là người đã sinh ra và nuôi nấng các con, thể mà còn không bảo vệ được, nuôi các con lớn thế này làm cái gì? Sinh các con ra làm cái gì?
Phù Vọng bị ám ảnh tâm lý rất lớn với việc sinh con.
Cho đến bây giờ, gã vẫn luôn né tránh, từ chối nhớ lại dáng vẻ của Tuệ Quân khi cô sinh con.
Không chỉ có mình ngôn quan, những cuốn sổ thỉnh an và thư mật của những quan địa phương khác cũng bị bệ hạ gọi tên phê bình, còn phạt công khai.
Đại khái là vị quan địa phương kia muốn tạo cảm giác tồn tại với bệ hạ, một tháng gửi hai ba cuốn sổ thỉnh an tới.
Tháng một rồi, bệ hạ, người có khỏe không? Ở đây tuyết đã rơi rồi, hôm nay thần ăn nhiều hơn ba bát vì điềm báo
tuyết rơi đúng dịp năm được mùa
,ngài cũng ăn nhiều lên chút nhé.
2
Tháng mười rồi, bệ hạ, người có khỏe không? Hôm nay thần thấy thu hoạch rất tốt, ăn nhiều hơn hai bát cơm, gạo thơm lắm, có cần thần cho người gửi tới bệ hạ vài cân không? Tháng mười một rồi, bệ hạ, người có khỏe không? Ngài có đó không? Năm nay thần tổng kết công trạng, phát hiện ra cuộc sống của dân chúng ở quận huyện đã tốt hơn nhiều rồi.
Tháng mười hai rồi, bệ hạ, người có khỏe không? Sắp đến Tết rồi, long thể bệ hạ vẫn khỏe chứ? Mấy ngày hôm nay thần lao lực vì nhân dân nên bị trúng gió mắc bệnh rồi...? Cái này còn coi như là một tấu chương khá đáng yêu, mặc dù nói linh tinh lại còn có hiềm nghi là tỏ ra dễ thương, nhưng ít nhiều gì cũng có chút tin tức.
Một vị ngôn quan nào đó đang ngồi trong nhà viết tấu chương, chuẩn bị để ngày h9ôm sau lên triều hạch tội một người, bây giờ đang trau chuốt nội dung.
Cần phải dùng những câu từ đơn giản nhất6 để kể lại rõ ràng từ đầu tới cuối câu chuyện.
Cũng đành chịu thôi, thời gian đần đây, làm ngôn quan thật không5 dễ, đợt trước còn bị bệ hạ chất vấn phê bình, nói là bọn họ lãng phí bút mực.
Hắn ta vội vàng tới hỏi:
Huynh có chuyện gì thế?
Bạn bè của ngôn quan cũng là một vị quan, nhưng lại là hạ quan công đường có phẩm vị không cao.
Người bạn đó khóc lóc kể lể, nói:
Khổ quá, cái tên Phù Chính Đồ kia cậy thế hành hung, giữa ban ngày ban mặt mà chẳng nói lý gì cả.
Ngôn quan:
!!!
Phù Chính Đổ? Không phải đó chính là đại nguyên soái nhận được hoàng ân sâu rộng từ bệ hạ sao, đứng đầu võ tướng, là một người hung hãn.

Huynh bị hắn ta đánh thành thế này à?
Người bạn khác gật đầu, cả khuôn mặt bị người ta đánh cho bầm tím tụ huyết, cực kỳ thảm.

Phu nhân, ngày mai ta được nghỉ.
Gã bị bệ hạ trừng phạt phải đóng cửa suy nghĩ bảy ngày, sướng thật đấy.@ Tuệ Quân chỉ có thể liếc xéo, đôi chân trắng nõn đạp lên thắt lưng của gã, cô phá bĩnh nhắc nhở gã:
Ngày mai, thiếp thân phải bàn chuyện làm ăn.
Phù Vọng thuận miệng đáp:
Được được được, vi phu sẽ có chừng mực, phu nhân cứ yên tâm là được.
Tuệ Quân nhìn làn váy bị gã nhấc lên, âm thầm bĩu môi.
Tên này bao nhiêu năm rồi cũng không biết hai chữ
chừng mực
được viết như thế nào.
Phù Vọng đã sớm bị đôi chân dài thẳng tắp kia mê hoặc không biết phương hướng gì nữa rồi.
Mặc dù lời khiêu khích không rõ ràng, nhưng cũng không thiếu chút nhục nhã nào.
Người kia hỏi Phù Trân và Phù Tín rằng cha của hai đứa là vị khách làng chơi nào của Tuệ Quân.
Câu hỏi này khiến cho hai đứa suýt nữa tức chết.
Ngôn quan cả giận nói:
Cái tên Phù Chính Đồ này...
Người bạn đến đây tìm hắn ta chính vì mong muốn nhờ vào sức mạnh của hắn ta bóc trần chuyện này trước mặt bệ hạ, để cho bệ hạ nghe! Ngôn quan quả thật cũng đã làm như vậy.
Nơi này là kinh thành, chứ không phải là biển cảnh biên giới, càng không phải là quân doanh của Phù Vọng, ở dưới chân thiên tử không thể chấp nhận chuyện để gã làm càn được!
Không ngờ rằng, chuyện Phù Vọng hành hung cũng không hề bị che giấu hay em xuống gì, người ta làm một cách công khai, gã dẫn theo con trai con gái trực tiếp đánh thắng đến cửa nhà người ta.

Về chuyện lúc trước, tướng quân đừng nhúng tay vào nữa, ảnh hưởng tới tiền đồ thì thiếp thân sẽ đau lòng lắm.
Phù Vọng còn không biết xấu hổ mà kể chuyện mình bị bệ hạ phê bình, bị phạt bổng lộc nửa năm nữa.

Vậy thì không được, ta còn chưa biết tên tiểu nhân nào cố ý tung lời đồn mà.
Phù Vọng ôm lấy eo cô, âm thầm cảm thán ôm thích tay quá, chỗ nào chỗ đấy đều tốt hết.
Tuệ Quân nói:
Thiếp thân có biện pháp của thiếp thân, loại ác nhân này...
Sau khi Phù Vọng trở về từ quân doanh nhìn thấy con gái tủi thân, con trai cũng mang vẻ mặt nhục nhã liền không nhịn được hỏi thăm.
Vừa hỏi ra, gã liền tức giận.
cái đám vô học!
Con chết rồi hả?
Phù Vọng không nhịn được di con trai xuống mặt đất mà đánh.
Việc cạnh tranh trong thương trường có đủ loại thủ đoạn, nhưng dám vươn tay đến hai đứa con của cô, ý đồ muốn ly gián quan hệ của bọn họ thì chuyện này quá đáng rồi.
Cô không nhịn được híp mắt lại, sát ý lạnh như băng lóe lên trong đôi mắt xinh đẹp.
Phù Vọng bị bệ hạ giữ lại dạy dỗ xong mới về nhà, lúc đó, Tuệ Quân cũng mới trở về.
Tháng hai rồi, bệ hạ, người có khỏe không? Mấy ngày nữa là tới sinh nhật của bệ hạ rồi, thần dập đầu về hướng kinh thành xa xa, chúc ngài sống lâu trăm tuổi, năm nào cũng như hôm nay.
Tháng ba rồi, bệ hạ, người có khỏe không? Hoa ở nơi đây đã nở rồi, hôm nay thần tản bộ phát hiện ra một đóa hoa rất xinh đẹp, bèn ngắt xuống cho người thúc ngựa mang đến tặng ngài.
Tháng tư rồi, bệ hạ, người có khỏe không? Sau khi vụ cày mùa xuân chấm dứt, đã bắt đầu chuẩn bị gieo giống mùa hạ rồi, hôm nay thần cũng đang cần cù chăm chỉ cung cúc tận tụy vì nhân dân đây.
Tính cách của Phù Tín giống Tuệ Quân, ôn hòa thật thà chất phác, Phù Trần lại cường thế, nhưng dù sao cô bé cũng chỉ mới đến tuổi cập kê.
Khi có một tên hạ lưu tới hỏi sau này cô bé có khi nào sẽ thừa kế nghề của mẹ không, còn nói là muốn làm khách trong màn của cô bé, Phù Trân tức giận đến đỏ cả mắt.
Hai đứa xung đột với bọn chúng, nhưng mà người ta lại dẫn theo không ít du côn, nên không chiếm được lợi gì.
Hừ, tự sẽ có quả báo.
Cô không bỉ ổi được như đối phương, những mâu thuẫn trong việc kinh doanh thì phải dùng biện pháp của người làm ăn để giải quyết, cô sẽ không mất giá như vậy đâu.
Mỹ nhân không cười đã xinh đẹp đến mức khiến người ta khô miệng khô lưỡi, cười lên thì càng không khống chế được.
Nhìn thấy sắc trời đã dần tối, gã bế cô lên rồi đi thẳng vào phòng trong.
Kết quả chính là triều đình nồng nặc mùi thuốc súng, Phù Vọng suýt nữa đã động thủ, cuối cùng phải nhờ bệ hạ ra mặt hòa giải.
Tuệ Quân nghe thấy những lời đồn thổi đó, ý cười trên khóe môi càng rõ ràng hơn.
Cái tên Phù Vọng này quả thật quá thô lỗ, không hề dịu dàng, nhưng lại là một người chân thành thật lòng hiếm thấy, sao cô có thể không vui cho được?
Nhưng cũng không thể khiến gã đắc ý quá được, miễn để cho cái đuôi lại vểnh lên tận trời, được một tấc lại muốn một thước không chịu để yên
Đã một bó tuổi rồi mà
chuyện ấy
vẫn cứ vội vàng hấp tấp như thằng nhóc đầu để chỏm vậy.

Phu nhân không biết rồi, vi phu như thế này gọi là
ngôn truyền thân giáo
!
Dạy người thế nào, mình làm như vậy.
Gã đang dạy cho các con nên làm cái gì, không nên làm cái gì, đây là chuyện sói đầu đàn phải làm.
Tuệ Quân thở dài:
Nhưng thiếp thân không để bụng mà, tướng quân.
Chuyện này phải bắt đầu nói từ hai đứa trẻ song sinh.
Con trai vẫn chưa trưởng thành nhưng đã cao lớn khôi ngô hơn rất nhiều thúc bá rồi, dáng vẻ cùng anh tuấn lỗi lạc, mặt mày tự mang vẻ phong lưu.
Con gái lại càng khỏi phải nói, dáng người cao gầy cân đối, tướng mạo gần như được coi là xinh đẹp nhất trong các bạn cùng thế hệ.
Cha của bọn họ rất bao che khuyết điểm, các thúc bà cũng rất yêu thương bọn họ.
Nói cho cùng thì là nhiều tiền hơn rồi! Thái độ của đương kim bệ hạ với việc buôn bán chính là chỉnh đốn, duy trì và chèn ép, đồng thời cũng tiến thêm một bước thúc đẩy chế độ sản xuất của ngành này.
Tuệ Quân là một đại lão trong thương giới, phạm vi làm ăn rộng khắp, giao tiếp giữa Phong Khuê và cô tất nhiên cũng không thể ít được.
Họ thỉnh thoảng cũng có cạnh tranh, nhưng nhiều hơn nữa là bắt tay nhau cùng kiếm tiền, bù đắp cho nhau.
Ví dụ như Phong Khuê, chính là một điển hình trong đó.
Mấy năm nay, Phong thị hơi thay đổi đường lối, ngoài lo liệu làm sạch gia phong, đồng thời còn phát triển những con đường khác nữa.
Cho dù là chi chính hay là các chi bên thì cuộc sống của bọn họ trong mấy năm nay đều tốt lên đến mức có thể thấy được bằng mắt thường...

Mẫu thân bị người ta làm nhục, lại không bảo vệ được muội muội, cứ ảo não trốn về nhà như thế à? Phụ gia không có nam nhân nào hèn như vậy hết!
Phù Tín xấu hổ, không nhịn được tự tát mình rồi xin lỗi cha.
Phù Vọng nói:
Học theo ta đây này hai đứa!
Vì thế, Phù Vọng liền dẫn theo con cái tới cửa nhà người ta đánh nhau.
Khi bọn họ tới cửa, cả nhà người ta còn đang ăn cơm, Phù Vọng không hề khách sáo, đá thẳng bàn ăn của người ta đi, đè tên gia đầu xuống đánh, Phù Trần và Phù Tín thì đánh tên thiếu niên ăn nói lỗ mãng kia tới mức sắp tàn phế.
Cãi lại thì không biết, đánh trả mà cũng không đánh thắng? Phù Vọng thật sự có ý muốn đưa hai đứa con này trả về nơi sản xuất, đừng có làm mất mặt sói nữa! Đương nhiên là gã biết quá khứ của Tuệ Quân, nhưng thế thì sao chứ? Mấy tên vô học chết tiệt đó có từng ngủ với ông đây rồi sinh con cho ông đây không hả? Bản lĩnh thì chẳng có bao nhiêu, nhưng cái tính hóng hớt chém gió lại quá giỏi.
Nghĩ rằng Phù Vọng gã nhiều năm không đánh giặc thì không còn là sói nữa à? Nếu thật sự dạy cho đám người này một bài học, gã có thể khiến mười tám đời tổ tông phải hối hận vì đã sinh kẻ đó ra! Phù Vọng đang tức giận chẳng dễ chọc, những quan lại vào triều ngày hôm đó được nhìn thấy một cảnh tượng rất hiếm gặp là Phù Vọng cãi nhau thẳng mặt với ngôn quan.
Giỏi quá, Phù đại nguyên soái! Hàn Úc thấy vậy bèn lẩm bẩm:
Trông mặt thì đơn giản nhưng lòng lại gian.
Hiếm khi anh ta nhìn sai người.

Thiếp thân vừa mới tới Phong phủ một chuyển, tìm Phong Hoài Chương nói một vài chuyện.
Phù Vọng:
???
Có chuyện gì nói với anh ta chứ? Ấn tượng của Phù Vọng với Phong Hoài Chương - cũng chính là Phong Khuê - chỉ là anh trai ruột của đồng nghiệp Phong Cẩn, anh ta là tộc trưởng của gia tộc Phong thị, cũng xúc tiến không ít mối làm ăn với phu nhân nhà mình, giúp đỡ nhau cùng có lợi, giúp phu nhân gã kiếm được rất nhiều tiền...
Những chuyện khác thì gã chẳng quan tâm tới.
Đột nhiên nhắc tới anh ta làm gì? Tuệ Quân:
..
Cô cứ cảm thấy hình như mình nói thừa rồi.
Phù Vọng đánh người lớn, con trai con gái thì đánh người nhỏ.
Ngày hôm sau lên triều, các ngôn quan tố cáo Phù Vọng đúng là ăn ý.
Phù Vọng cũng hoàn toàn không sợ, biểu cảm như thể ông đây đánh đúng vậy.
Không chỉ có vậy, lão thái gia nhà Lý Uân - Tạ Khiêm cũng thiên vị Phù Trận đủ điều, cô bé rất thân thiết với mấy đứa trẻ nhà Lý Uân.
Có điều kiện như vậy, còn ai dám chọc vào hai đứa? Nhưng điều đó không có nghĩa là hai đứa sẽ không chịu uất ức.
Hai hôm trước, không biết tin tức hồi còn trẻ Tuệ Quân từng làm gái lầu xanh truyền ra từ đâu, lập tức có một thiếu niên không ưa cặp song sinh đến cố ý khiêu khích.
Khuôn mặt này, bàn tay trắng nõn này, đôi chân dài này....
Gã có thể thích chúng cả đời! Phù Vọng không hề giấu giếm mà bày tỏ hết sự nhiệt tình cùng yêu thích của mình.
Còn nhà người ta bình thường giờ mới ăn cơm xong, làm thêm chút việc, bận rộn vài chuyện chính sự nữa.
Thủ đoạn mà bọn họ dùng đều được bên trên cho phép, không tính là ăn lãi kếch xù, mà là tích nhỏ thành lớn, mấy năm nay đều là tiền làm ra tiền, đóng không biết bao nhiêu tiền thuế cho quốc khổ.

Người ngoài đều nghĩ rằng chỗ dựa của Tuệ Quân là Phù Vọng, nhưng Phong Khuê lại biết chỗ dựa thực sự của cô gái này chính là đương kim bệ hạ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế.