Chương 1863: Ngoại truyện: cổ mẫn (1)
-
Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
- Nấm Hương Xào
- 4732 chữ
- 2022-02-11 03:33:04
Ngoài vị ngon vô cùng của món cua thì còn có một nguyên nhân lịch sử, nghe nói món cua ở đây là do danh nhân lịch sử Dương 8Tự hỗ trợ nghiên cứu nên mùi vị chính thống nhất.
Có lẽ vì nguyên nhân đó, ăn cua tháng chín đã trở thành thói que3n của những người dân thành phố này.
rất sợ cậu? Không thể nói là rất sợ, phải nói là tôn kính mới đúng?
Vẻ mặt Khương Sâm bình tĩnh, cô nói:
Cậu nhìn nhầm đấy, do bề ngoài của ông cụ nghiêm túc thôi.
Chủ cửa hàng vừa đi đến cửa:
...
Không ai biết, ông nội của chủ cửa hàng này đã từng là ngự trù hoàng cung, chuyên phụ trách đồ ăn của nữ để.
Có điều, nữ đế lập hiến không lâu thì nhiều lần tinh giảm nhân viên hoàng cung, ông nội của chủ cửa hàng bèn ra ngoài lập nghiệp.
Sâm Sâm, tương lai cậu định làm gì?
Khương Sâm nói:
Mở công ty giải trí.
Ô? Mở công ty giải trí? Vì sao?
Nâng đỡ em trai tớ.
Khương Sâm nói:
Nếu tớ không cố gắng nâng đỡ nó nổi tiếng, nó chỉ có thể trở về kế thừa gia nghiệp.
Đã được lời rồi còn bày đặt, cậu mau nhìn lại bản thân đi, tháng nào cũng tiêu sạch tiền, mới một tuần đã xài hết tiền sinh hoạt của một tháng.
Cổ Mẫn u buồn nói:
Ai, mua sắm là chuyện vui vẻ nhất trên đời, nếu ngay cả chút thú vui này cũng không có thì sống còn ý nghĩa gì chứ? Tâm nguyện lớn nhất của cục cưng là lập nghiệp trở thành thổ hào, sau này uống trà sữa cứ uống một ly quăng một ly, một ly khác chỉ dùng để ngăm
Khương Sâm bị chọc cười:
Hồi trước cậu nói là muốn làm biên kịch mà.
Cổ Mẫn phản bác:
Làm biên kịch không hề có xung đột gì với việc làm thổ hào lập nghiệp, nếu tớ viết được một kịch bản 'hot, được quay thành phim truyền hình, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội, chẳng phải tớ sẽ trở thành thổ hào à? Cá muối cũng có mơ ước chứ, Sâm Sâm đừng tàn nhẫn phá vỡ giấc mơ của tớ mà.
Khương Sâm đang định nói gì đó thì bên tai truyền đến vài âm thanh, vẻ mặt cô hơi sầm xuống.
Sao vậy?
Cổ Mẫn thu dọn túi lớn túi nhỏ, lúc mua cô chả có cảm giác gì còn giờ cô chỉ ước mình có ba đầu sáu tay.
Dù sao đoạn lịch sử này cũng không hay ho gì, không thể nói Liễu Xa đã vấy bẩn Cổ Mẫn bị ngốc bẩm sinh, Cổ Trăn mang theo cái thai trong bụng Cổ Mẫn gả cho Liễu Xa, cặp đôi nam cặn bã nữ để tiện này cấu kết với nhau chứ? Dù sao cũng là lão tổ tông, tốt xấu gì cũng phải che đậy một chút.
Nghe thấy tục danh của mẹ Thần Đế mà Liễu Xa khảo chứng ra,mấy sinh viên bình thường có chơi với Cổ Mẫn liền nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.
Nói mò, lòe người.
Cổ Mẫn thầm nói:
Không phải Cổ Trăn thì có thể là ai? Thế mà thầy ấy lại dám đoán là đích tỷ của Cổ Trăn?
Vì là Thần Đế nên thân thích của cô cho dù là nam hay nữ cũng chỉ ghi chép lại vài lời đôi câu, người đời sau chỉ có thể biết được vài điều ít ỏi thông qua sách sử.
Khương Sâm ho nhẹ một tiếng, âm thầm lẩm bẩm một câu.
Cổ Mẫn ngượng ngùng nói:
Đỡ hơn nhiều rồi.
Khương Sâm nói:
Đợt sau cậu chuyển ngành là được rồi.
Điểm thi đại học của Cổ Mẫn không thấp, nhưng đại học Thiên Hoa là trường đại học đứng đầu cả nước, điểm trúng tuyển cao đến mức khiến người ta tuyệt vọng.
Vì điểm Cổ Mẫn không đủ để vào chuyên ngành cô yêu thích nên chỉ có thể lùi bước, vào khoa lịch sử đại học Thiên Hoa.
Cổ Mẫn chống cằm lầm bầm:
Tớ đúng là xui xẻo hết mức, Sâm Sâm còn trêu tớ, chẳng lẽ cậu hết yêu tớ rồi à?
Khương Sâm cười nói:
Làm gì có chuyện đó, tớ luôn yêu cậu nhất.
Cổ Mân hôn gió cô.
Cô hoạt bát nói:
Quả nhiên Sâm Sâm mới là chân ái, chụt chụt chụt.
Khương Sâm buồn cười, học động tác của cô, hôn gió đáp trả.
Khương Sâm bưng ly trà sữa, cười nói:
Không sao, nửa tháng còn lại tớ lo cậu ăn uống ở căn tin.
Căn tin đại học Thiên Hoa vừa rẻ vừa ngon, sinh viên chỉ cần tốn mười mấy đồng là đã có thể ăn rất no, muốn ăn ngon một chút một bữa khoảng bốn năm mươi đồng.
Nếu muốn ăn những món độc đáo, một bữa bốn món phải tốn cả trăm đông, rất nhiều sinh viên khi nào sinh nhật tụ tập mới xa xỉ một lần.
Khương Sâm khẽ nói câu cảm ơn, chủ cửa hàng lộ vẻ kinh sợ.
Cổ Mẫn hơi nghi ngờ:
Sâm Sâm, tớ nhìn nhầm à? Hình như ông cụ chủ quán...
Sang năm thứ hai, khoa lịch sử điều đến một giáo sư rất trẻ tuổi.
Tên của người này khá kỳ lạ, họ Liễu, tên Xa, khi hắn giới thiệu tên mình với những sinh viên đang ngồi đầy giảng đường dạng bậc thang, khá nhiều sinh viên che miệng cười trộm.
Xin lỗi, tôi đã có người yêu rồi, sang năm chuẩn bị kết hôn, e là tôi không thể chấp nhận tình cảm của em.
Rất nhiều sinh viên nữ phải tan nát cõi lòng vì câu trả lời này.
Không thiếu những sinh viên nữ chỉ có thể rưng rưng chúc phúc Liễu Xa và vị hôn thể của hắn trăm năm hạnh phúc.
Các nhà lịch sử học đều nhận định là Cổ Trăn nhưng Liễu Xa lại cho rằng không phải Cổ Trăn mà là một người khác hoàn toàn.
Để chứng minh quan điểm này, Liễu Xa đã tìm rất nhiều chứng cứ, Khương Sâm là thái tử hoàng thất nghe được mà còn phải trợn mắt há hốc mồm.
Quan bái Thái Sử Lệnh, sau khi chết còn được truy phong là sử quan đứng đầu! Trình Thừa ghi chép lịch sử như vậy nhưng Thần Đế không hề trách cứ thì chứng tỏ đã ngầm thừa nhận điều này.
Dù trong dã sử bàn luận sôi nổi thế nào thì trong chính sử sinh viên vẫn thấy, Liễu Xa, tự Trọng Khanh, cha hoàng đế, sống ở Hà Gian, lúc nhỏ hoang dâm, trời sinh phong lưu...
Gia cảnh Cổ Mẫn khá tốt, tổ tiên cũng từng làm quan nhỏ, ngoài điều đó ra thì không còn điểm nào đặc biệt, vì sao
nàng tiên ốc
thần kỳ kia lại để mắt đến cô? Chuyện này phải làm cho rõ ràng, phải biết được mục đích thật sự của
nàng tiên ốc
kia thì mới thấy yên tâm được.
Sâm Sâm hỏi đi, giờ chân cậu con tê nữa không?
Không sao, ổn hơn nhiều rồi.
Khương Sâm thử thăm dò:
Cậu có phát hiện xung quanh mình có chỗ nào kỳ lạ không? Chẳng hạn như có người quen nào cứ luẩn quẩn xung quanh mình? Không giấu gì cậu, tớ đã gặp mấy lần, nhưng đối phương xuất quỷ nhập thân, nhìn không quá an toàn
Chỗ kỳ lạ, người quen? Có lẽ...
Chắc đợi tới khi cậu rút khỏi nghề, dùng thân phận thân vương hoàng thất xuất hiện trước mặt mọi người thì mọi người mới biết được thân phận thật sự của cậu.
Tớ cảm thấy rất kỳ lạ, nếu gia đình Sâm Sâm bảo thủ đến thế thì sao em trai cậu lại có ý định làm diễn viên?
Khương Sâm nói:
Càng là chuyện mẫu thân tớ phản đối thì nó càng muốn làm, lần nào cũng bị đánh suýt gãy cả chân.
Đã bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa gãy chân thì có lẽ tổ tông trên trời có linh thiêng phù hộ cậu đấy.
Dù Cổ Mẫn không phải là một người yêu thích ẩm thực nhưng thi đại học cô đăng9 ký nguyện vọng vào trường đại học Thiên Hoa một phần nguyên nhân là do phố ăn vặt.
Ăn ít một chút, cua lạnh, cậu6 ăn nhiều không sợ đau bụng à.
Nếu đã như vậy, học ngành lịch sử thật ra cũng tốt.
Kỳ thực, công việc tương lai tớ muốn làm là biên kịch, nếu làm biên kịch thì bụng phải có chút kiến thức mới được...
Sau khi Cổ Mẫn nói một tràng thì cô hỏi Khương Sấm.
Cậu xem nó nói năng kiểu gì vậy? Nó tùy hứng như vậy thì tớ chỉ có thể chiều theo nó thôi.
Cổ Mẫn nói:
Nghe cậu kể vậy thì gia đình Sâm Sâm khá bảo thủ nhỉ?
Khi Khương Sâm nhắc đến cha mẹ đều dùng
phụ thân
và
mẫu thân
, chưa từng dùng đến khẩu ngữ
cha mẹ
.
Đúng là rất bảo thủ cho nên em trai tớ nói muốn đi làm diễn viên mới bị đánh thảm đến thế.
Hoàng thật có một diễn viên, dù cậu đã giành được danh hiệu vua màn ảnh trẻ tuổi nhất, còn có tiềm lực rất lớn nhưng vẫn rất mất mặt.
Liễu Xa là người bình thường trông ấm áp hiền lành nhưng lúc tức giận trông rất nghiêm túc, Cổ Mẫn sợ nhất là loại người này.
Sinh viên đến xin xỏ, Liễu Xa là giáo sư cũng không tiện nghiêm khắc quá, nhưng phải ra
thông điệp
với Cổ Mẫn.
Theo điều tra của ám vệ,
nàng tiên ốc
là một người đàn ông hơi gầy, cao khoảng 1 mét 85, căn cứ theo trạng thái da thịt của bàn tay lộ ra lúc đánh nhau thì tuổi tác khoảng từ hai mươi đến ba mươi lăm, với số tuổi này không thể nào biết bọn bắt cóc được.
Ngoài ra còn có chuyện nào khác không?
Cổ Mẫn giả vờ u oán nói:
Cục cưng chỉ là một công dân bình thường, làm gì gặp chuyện nào đặc biệt chứ.
Đại học Thiên Hoa là trường đại học hàng đầu trong cả nước, cho dù là sinh viên năm nhất thì chuyện học hành cũng rất căng thẳng, thấm thoắt xuân đến thu qua.
Chụt chụt chụt.
Họ không biết, giảng viên trẻ tuổi đứng trên bục giảng đang dùng ánh mắt gằm gằm lườm hai người, viên phần trong tay bị bóp vỡ.
Con cháu của Khương Bồng Cơ...
Nếu cậu ăn được sạch túi tớ thì e cậu là Thao Thiết rồi.
Cổ Mẫn lặng lẽ vỗ tay hoan hô bạn thân.
Xã hội, xã hội! Đùi thổ hào còn thiếu đồ trang sức nè, cục cưng chỉ ở đâu là treo ngay chỗ đó.
Khương Sầm nhìn vẻ mặt tinh quái của Cổ Mẫn, không kìm được nở nụ cười nhạt.
Chính là cha của Thần Đế danh tiếng lừng lẫy trong chính sử, cho dù Thần Để không thừa nhận những đại lão Trình Thừa ghi chép lịch sử đã công nhận.
Trình Thừa là ai? Là vị đại lão chỉnh lý biên soạn lịch sử mười sáu nước, triều Đại Hạ và triều Khương khai quốc, ông đã bỏ ra ba mươi lăm năm để chỉnh sửa vô số sách cổ.
Khương Sâm hỏi cô:
Chẳng lẽ cậu vì muốn ở cùng phòng với tớ mà có thể từ bỏ việc chuyển chuyên ngành?
Cũng có sao đâu, chuyên ngành đại học nào thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến công việc sau này của tớ.
Cổ Mẫn hít một tiếng, nói lầm bầm:
Võ quán của mẹ tớ, công ty giấy của cha tớ, đống đồ cổ ông bà tớ cất giữ...
Dù sao sau khi tốt nghiệp cũng phải về kế thừa gia sản, ở đại học học ngành nào cũng một trăm phần trăm không ảnh hưởng nghề nghiệp sau này...
Trăm năm sau xuống suối vàng nói không chừng còn bị tổ tông liên thủ hành hung.
Cổ Mẫn cười nói:
Khi nào về tỷ sẽ tra thử trong giới giải trí có tiểu thịt tươi nào họ Khương không, để tặng cho cậu ấy thêm một fan hâm mộ.
Trong nhà phản đối nó làm diễn viên, vì chuyện này mà tranh cãi rất nhiều.
Khương Sâm thở dài:
Nó không mang họ Khương, nó mang họ của phụ thân tới.
Thằng nhóc đó từ ngôi sao nhí đến ông vua màn ảnh đều không dùng đến các mối quan hệ của gia đình.
Cổ Mẫn nói:
Đừng, tớ là đại vương ham ăn đấy, cậu không sợ tớ ăn sạch túi à.
Khương Sâm hút một hơi hết sạch sổ trà sữa còn lại, ném bình không vào sọt rác cách xa hơn hai mét.
Cổ Mẫn có quan hệ rất tốt với người bạn cùng phòng này, ngày nghỉ hai người thường xuyên cùng nhau ra ngoài dạo phố.
Cách để giải sầu chỉ có xài tiền.
Cổ Mẫn nhìn túi tiền nhanh chóng xẹp xuống, lại nhìn túi lớn túi nhỏ mình nhất thời kích động mua về thì lộ vẻ phiền muộn.
Học tập cho giỏi, tiến bộ hàng ngày!
Cổ Mẫn cam đoan với Liễu Xa, nhưng khi vừa rời khỏi văn phòng đã mang bộ dạng tiu nghỉu, mặt ủ mày chau.
Trở lại ký túc xá, Khương Sâm liền nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của Cổ Mẫn.
Hiện giờ chuyển chuyên ngành có còn kịp không?
Khương Sâm cười nói:
Không kịp nữa rồi.
Buổi học sau, rốt cuộc cô và Khương Sâm đã hiểu vì sao Liễu Xa lại nhớ rõ Cổ Mẫn.
Đề tài nghiên cứu gần đây nhất Liễu Xa giảng là những nghi ngờ liên quan đến thân phận mẹ của Thần Đế.
các ghi chép là như vậy, cho dù là cha của Thần Đế thì Trình Thừa vẫn không hề khách sáo khi ghi chép về Liễu Xa, mỗi một câu chữ đều thể hiện rõ ông ta là một gã đàn ông cặn bã, các sinh viên học lịch sử gần như không ai không biết ông ta.
Liễu Xa là một tên rác rưởi, vậy mà lại sinh ra một người con gái thay đổi bố cục thế giới.
Sâm Sâm là một người chị tốt.
Tớ cũng cảm thấy vậy.
Khương Sâm nói:
Có điều...
Trong lòng tớ cũng không tán thành chuyện nó vào ngành đó, giới giải trí không sạch sẽ, để giành được cơ hội này, hồi nhỏ nó suýt nữa thì bị phụ thân và mẫu thân đánh gãy chân, nhưng nó quá bướng bỉnh, nó nói dù có bị đánh gãy hai chân nó cũng phải bỏ đi.
Tớ đã điểm danh giúp cậu rồi nhưng hình như giáo sư Liễu Xa biết cậu, cậu có tới hay không thấy ấy liếc mắt cái là biết ngay.
Về điều này, Khương Sâm cũng đồng cảm sâu sắc.
Không phải có không giúp bạn cùng phòng, thật sự là bạn cùng phòng không may mắn, gặp phải giáo sư khá chăm chỉ là Liễu Xa.
Nếu từ giờ đến cuối kỳ em đảm bảo sẽ không trốn tiết nữa thì thấy có thể cân nhắc tha thứ chuyện em trốn học.
Cổ Mẫn muốn nói nhưng lại thôi, dù sao thì cô cũng chẳng còn cách nào khác nên chỉ có thể đau khổ đồng ý, đảm bảo đi đảm bảo lại là mình sẽ không trốn học nữa.
Giáo sư Liễu, em biết lỗi rồi, sau này nhất định sẽ không tái phạm nữa!
Cổ Mẫn hận không thể chỉ ba ngón tay lên trời để thể, Liễu Xa nở nụ cười nhạt ý vị sâu xa.
Từ lúc cô và Cổ Mẫn trở thành bạn cùng phòng, ám vệ âm thầm bảo vệ Khương Sâm báo với cô rằng xung quanh hai người bọn họ thường có người giám sát.
Có điều, hành tung của người đó rất quỷ quái, cho dù ám vệ giao thủ với hắn cũng không phân rõ thắng thua.
Nghề nghiệp tương lai của tớ đã được định sẵn từ khi ra đời rồi, có điều nó vẫn còn có thể làm điều mình thích.
Nếu nó thích đóng phim thì để nó đóng đi.
Cổ Mẫn:
.
Nghe xong cảm thấy có sự thê lương khó hiểu.
Thầy tin vào tấm lòng hối cải của bạn học Cổ, tin rằng em sẽ không để thầy phải thất vọng.
Cổ Mẫn gật đầu như giã tỏi.
Từ nay về sau, cải tà quy chính.
Vì Khương Sâm thích dùng nhãn hiệu này nên Cổ Mẫn cứ nghĩ nó do Khương Sâm chuẩn bị.
Có vài việc do Khương Sâm làm, nhưng có một số việc đúng là
nàng tiên ốc
đã đẩy trách nhiệm.
Cổ Mẫn không phải người mê lịch sử, hiểu biết của cô đối với lịch sử chỉ giới hạn ở mấy bộ phim truyền hình, thường xuyên nhớ nhầm tên người và sự kiện.
Trò cười hôm nay là Cổ Mẫn đã râu ông nọ cắm cằm bà kia hai sự kiện lịch sử nổi tiếng.
Giờ tâm trạng đã đỡ hơn nhiều chưa?
Hôm nay Cổ Mân gây ra một trò cười trên lớp, lúc về đã khóc lóc khổ sở một trận, Khương Sâm không nhìn tiếp được nên đã mời cô đi ăn cơm.
Không có bị thương nào mà một bữa ăn ngon không giải quyết được, nếu có, vậy thì hai bữa.
Khương Sâm âm thầm nghi ngờ, phái người đi điều tra chuyện của Cổ Mẫn từ nhỏ đến lớn, không phát hiện ra điều gì bất thường.
Người theo dõi Cổ Mẫn cũng rất kỳ quái, từ đầu đến cuối không có ý làm hại họ mà giống như một
nàng tiên ốc
.
Đồ ăn có ngon đến mấy cũng không thể ăn nhiều, vừa phải mới tốt nhất.
Ôi, Sâm Sâm5 tiếc tiền à?
Cổ Mẫn giả vờ khổ sở, đôi mắt thì cứ dính lấy đồ ăn trên bàn không chịu dời đi.
Nếu tớ tiếc tiền thì tớ còn mời cậu đi ăn làm gì?
Khương Sâm thuần thục gỡ thịt cua, bất đắc dĩ nói:
Chỉ là tớ lo cậu ăn nhiều quá, bụng khó chịu biết không hả? Thứ vô lương tâm, nếu biết cậu nghĩ vậy, tớ đã không dẫn cậu đến đây, đau lòng quá đi.
Sâm Sâm đừng tức giận mà, tớ sai rồi, lần sau không dám nữa.
Cổ Mẫn không kìm được chắp tay trước ngực cầu xin tha thứ, cho đến khi Khương Sâm phía đối diện nở nụ cười bất đắc dĩ, cô thức thời nói sang chuyện khác:
Sâm Sâm ở đây lâu chưa? Sao cái tiệm nhỏ ở góc hẻm thế này mà cũng tìm được.
Khương Sâm nói:
Chưa ở lâu, có điều trong nhà có một người rất mê ăn uống, ông ấy đi rất nhiều nơi nên dĩ nhiên tớ cũng biết rõ.
Cổ Mẫn hỏi:
Anh chị em à?
Khương Sâm lắc đầu:
Không phải, ẩm thực là sở thích của phụ thân tớ.
Cửa hàng đồ ăn ngon này được cha Khương Sâm phát hiện khi còn trẻ, lúc đó làm ăn rất tốt.
Sinh viên ấy mà, có ai mà chưa từng trốn học, bỏ tiết chứ? Cho dù là sinh viên đại học Thiên Hoa thì cũng như nhau cả.
Khóe miệng Cổ Mẫn giật giật:
Hẳn không phải thể đâu, tớ và thầy ấy chưa từng nói chuyện, không phải bạn phòng bên cạnh cũng trốn học à, bạn ấy có sao đâu.
Khương Sâm nhún vai, cô cũng không biết vì sao Liễu Xa lại phát hiện.
Dù họ đã mất đi quyền khống chế sinh tử của quốc gia nhưng uy nghiêm vẫn còn, người thường vẫn rất kính trọng thái tử hoàng thất.
Ăn uống no say xong, Khương Sâm vui vẻ trả tiền.
Chủ cửa hàng lớn tuổi, không thể bận rộn như thời còn trẻ, số khách tiếp mỗi ngày có hạn.
Hôm nay ông vốn định đóng cửa sớm một chút, không ngờ Khương Sâm dẫn Cổ Mẫn đến dùng cơm, chủ cửa hàng bèn làm thêm một bữa tiệc cua.
Vì cảnh sát không điều tra được manh mối nên cuối cùng đành phải vội vàng kết án, cho đến giờ vẫn chưa biết ai giết bọn bắt cóc.
Có điều tính toán thời gian, Khương Sâm cảm thấy người này chắc không phải là
nàng tiên ốc
.
Có lần Cổ Mẫn bị đau dạ dày, buổi chiều Khương Sâm có tiết, sau khi cô về, Cổ Mẫn nói cảm ơn cô, cảm ơn vì bữa cơm trưa và thuốc đau dạ dày cô đã đặt.
Đầu tháng Cổ Mẫn đến kỳ kinh nguyệt, lên lớp mới phát hiện có chuyện, lúc cô vào nhà vệ sinh thì thấy trong túi xách có thêm một gói băng vệ sinh hiệu Tiểu Thiên Sứ.
Cũng chưa hẳn là nói bậy.
Nội dung này với người ngoài mà nói là lịch sử, đối với phương Sâm mà nói lại là gia phả tổ tông, lúc còn nhỏ cô đã phải học thuộc lòng rồi.
Nghi ngờ liên quan đến mẹ Thần Để đương nhiên Khương Sâm cũng tìm hiểu thông qua những thư tịch tổ tông để lại.
Giảng đường bậc thang rất lớn, có thể chứa được hai trăm sinh viên nghe giảng, đại học khác cấp hai, cấp ba, tiếp xúc giữa sinh viên và giảng viên chỉ giới hạn ở thời gian giao lưu ngắn ngủi trong lớp.
Là giảng viên, Liễu Xa không thể nào nhớ mặt và tên từng sinh viên, sao hắn lại phát hiện ra?
Vì thành tích cuối kỳ và học phần của cậu, cậu nên chú ý một chút đi, cậu không trốn tiết của Liễu Xa được nữa đâu.
Mặt mày Cổ Mẫn bị thương.
Vì sao? Chương trình của năm thứ hai chính là giai đoạn lịch sử loạn thế nằm nước và thời kỳ đầu xây dựng triều Khương.
Liễu Xa là ai chứ?
Vài chục năm sau, một thanh niên dẫn theo thái tử lúc đó lén ra cung du ngoạn, gặp lại cửa hàng nhỏ này, nếm được mùi vị thức ăn cung đình, sau khi tìm hiểu thì mới biết nguồn gốc nơi đây.
Lúc Khương Sâm còn nhỏ đã cùng cha mẹ tới đây hai lần, chủ cửa hàng biết thân phận của cô.
Khương Sâm mặt không đổi sắc liếc mắt nhìn về phía nào đó, cô không thấy có ai khả nghi.
Không có gì, đột nhiên chân tế hơi khó chịu thôi.
Cổ Mẫn đặt túi xuống, bảo Khương Sâm ngồi trên chiếc ghế dài.
không đâu nhỉ?
Cổ Mẫn suy nghĩ cẩn thận, nói bằng vẻ không chắc chắn lắm:
Nếu thật sự nói kỳ lạ thì có lẽ có một chuyện.
Lúc còn nhỏ tớ có học một trường mẫu giáo cũng được coi là trường mẫu giáo quý tộc, các bạn trong trường đều có điều kiện gia đình rất tốt.
A!
Quả nhiên là một kẻ vướng mắt! Khương Sâm dường như cảm nhận được, liếc mắt nhìn bục giảng, phát hiện Liễu Xa đang mỉm cười giảng bài, không lộ ra chút sơ hở nào.
Lúc đầu Khương Sâm cứ nghĩ đối phương nhắm vào mình, dù sao cô cũng là thái tử hoàng thất, là thiếu để tương lai, khó đảm bảo những kẻ có khuynh hướng chính trị tương đối cực đoan sẽ không ra tay với cô.
Có điều, sau khi ám vệ thăm dò và điều tra thì kinh ngạc phát hiện đối phương nhắm vào Cổ Mẫn.
Sinh viên đặt cho hắn biệt hiệu là
gã đàn ông cặn bã
nhưng Liễu Xa không phải là tên cặn bã.
Ngược lại, hắn luôn giữ mình trong sạch, ít đứng riêng với các sinh viên nữ, có sinh viên nữ theo đuổi hắn thì hắn cũng sẽ từ chối dứt khoát.
Cổ Mẫn đã bị Liễu Xa để mắt, trốn học không được, lên lớp cô còn hay bị gọi phát biểu.
Vì học phần, Cổ Mẫn chỉ có thể cắn răng kiên trì, trở về phòng liền bộc phát chửi mắng Liễu Xa là tên đàn ông cặn bã chết bầm.
A Mẫn, tớ hỏi cậu một việc.
.
Khương Sâm cảm thấy bắp chân rất thoải mái nên càng thấy hiếu kỳ.
Kể ra cũng kỳ quái, tuy Liễu Xa luôn nói mình đã có người yêu nhưng chưa từng có sinh viên nào thấy cô gái ấy đến trường thăm Liễu Xa.
Hôm nay lại là tiết của Liễu Xa, vì hắn đẹp trai nhất nhì trong khoa lịch sử nên rất nhiều sinh viên hâm mộ mà đến, giảng đường dạng bậc thang chật kín sinh viên.
Nào nào nào, cậu đưa chân cho tớ để tớ massage cho nào, tớ có nghề đấm bóp gia truyền, đảm bảo chỉ một lúc là cậu sẽ thấy dễ chịu ngay.
Võ quán của mẹ Cổ Mẫn được kế thừa từ ông bà nội, hồi còn bé khi tập võ Cổ Mẫn đã phải chịu rất nhiều cực khổ, gập ghềnh nhiều năm như vậy, cô cũng dần dần luyện được tay nghề đấm bóp và ủrượu thuốc cực tốt.
Khương Sâm nở nụ cười yếu ớt, trong lòng hơi nghi hoặc.
Liễu Xa cười nhờ Khương Sâm chuyển lời giúp.
Trốn học rất không tốt! Phiền em nhắn bạn học Cổ Mẫn giờ học sau đến giải thích, nếu như nghỉ bệnh mời bạn ấy mang theo giấy khám của bác sĩ.
Cổ Mẫn không muốn cuối kỳ bị trừ điểm nên chỉ có thể mặt dày đi tìm Liễu Xa nói chuyện, xem thử có thể xin xỏ được gì không.
Vì trùng họ trùng tên nên giáo sư Liễu Xa bị các sinh viên lén đặt biệt hiệu là
gã đàn ông cặn bã
.
Liễu Xa rất trẻ, trông chỉ chừng hai chín, ba mươi tuổi, hào hoa phong nhã, tướng mạo đường hoàng, khí chất nho nhã xuất chúng.
Có điều, không phải tất cả sinh viên đều bị sắc đẹp mê hoặc, Cổ Mẫn thuộc một dạng khác.
Cô bị chăn bông trong phòng ngủ phong ấn, không muốn đi học, vì thế đã nhờ Khương Sâm điểm danh hộ, không ngờ lại bị Liễu Xa bắt được.
Có điều thời đại dần phát triển, nhịp sống sinh hoạt của mọi người càng lúc càng nhanh, cửa hàng có mặt tiền như thế này kinh doanh gặp khó khăn, con trai chủ quán cảm thấy làm đầu bếp không có tương lai, nên tay nghề của ông cụ không có người kế thừa.
Quý khách, món lên đủ rồi đây.
Mặt tiền của cửa hàng này không chỉ vắng vẻ mà còn nhỏ hẹp, nhân viên phục vụ, đầu bếp, ông chủ đều do một mình chủ cửa hàng đảm nhiệm.
Lần nọ xảy ra vụ bắt cóc, tớ bị ngộ thương bắt đi.
Ngày hôm sau bọn bắt cóc chết thảm trên sân thượng, không biết là ai làm...
Vụ án bắt cóc này Khương Sâm cũng điều tra rồi.
Cổ Mẫn không kìm được nổi giận.
Nhìn tớ làm gì? Trùng họ trùng tên thôi mà, Liễu Xa còn là tên đàn ông cặn bã nổi tiếng trong lịch sử đấy, sao các cậu không nhìn thấy ấy?
Khương Sâm nín cười, nói:
Gần như chắc chắn vì điều này nên thầy Liễu Xa mới chú ý đến cậu đấy.
Biết trong lớp mình có một học sinh tên
Cổ Mẫn
, chắc chắn Liễu Xa sẽ để ý và dĩ nhiên là biết Cổ Mẫn trốn học.
Hu hu hu, nếu không vì Sâm Sâm, chắc chắn cục cưng đã chuyển ngành, tránh xa tên đàn ông cặn bã chết bầm Liễu Xa này!
Cổ Mẫn diễn cảnh khóc nức nở một cách vụng về, nửa người bám trên người Khương Sâm, vô cùng nũng nịu khiển Liễu Xa nhìn thấy mà bực mình.
Cậu bao nhiêu tuổi rồi mà còn cục cưng chứ.
Cổ Mẫn đau lòng nói:
Đã nói sẽ là cục cưng của nhau cơ mà? Giờ cậu chế tớ già rồi đúng không?
Khương Sâm thở dài, cô chẳng có cách nào nói lại Cổ Mẫn tinh quái này.
Rất nhiều sinh viên đều là cú đêm, Cổ Mẫn và Khương Sâm là điển hình trong số đó.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.