Chương 1864: Ngoại truyện cổ mẫn (2)
-
Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
- Nấm Hương Xào
- 4648 chữ
- 2022-02-11 03:33:04
Tất cả mọi người trong Cổ phủ đều biết mấy ngày trước đại nương tử rơi xuống nước bị phong hàn, vất vả lắm mới quay về từ Quỷ Môn Quan, sau8 khi tỉnh dậy tính tình hoàn toàn thay đổi.
Lão gia và phu nhân hoài nghi đại nương tử bị tà ma gì nhập vào người, âm thầm mời mấy3 vị cao tăng giỏi tới xem, cuối cùng được báo rằng linh hồn lúc nhỏ bị mất đi của đại nương tử đã trở về, có lẽ trong họa được phúc, giờ t9âm trí trưởng thành hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều.
Đúng vậy, người của quận Lang Gia đều biết đích trưởng nữ Cổ thị vừa si6nh ra đã ngốc nghếch.
phụ thân và mẫu thân phải người lấp ao à?
Lấp ao, cô sẽ thật sự không biết phải làm thế nào để quay về.
Nghĩ đến đây, sự hoang mang trong đáy mắt Cổ Mẫn càng đậm hơn.
Mấy ngày trước đó, cô
tu tiên
đến ba giờ sáng mới ngủ, cơn buồn ngủ ập đến, cô lờ mờ cảm thấy lồng ngực có một cơn đau quặn.
Căn cứ theo nghiên cứu của các nhà khoa học, thuật luyện thể không chỉ cải thiện tố chất sức khỏe của phái nữ, tăng cường thể chất, còn có thể cải thiện gen di truyền, con cái sinh ra sẽ thông minh khỏe mạnh, giảm bớt dị tật bẩm sinh.
Cổ Mẫn là người tương lai, tất nhiên cô biết thời kỳ hòa bình này không được bao lâu.
Là phụ nữ, chỉ có quyền thế có địa vị vẫn chưa đủ, còn phải có vũ lực tuyệt đối để bảo vệ mình.
Lúc cô tỉnh lại thì phát hiện mình không ở trong ký túc xá trường đại học mà ở trong một khuê phòng con gái mang vẻ cổ kính cổ đại.
Một đám phụ nữ xa lạ vây quanh cô, líu ríu nói gì đó giống như hàng vạn con vịt! Cổ Mẫn cảm giác thân thể vô cùng kỳ quái, lúc thì lạnh như rơi vào hố băng, lúc thì nóng như bị người ta đặt lên lò lửa nướng, không lâu sau thì lại ngất đi.
Khi cô tỉnh lại lần nữa, đập vào mi mắt vẫn là gian phòng xa lạ kia.
Nói không chừng về sau còn có thể đi theo Thần Để làm thổ phỉ đánh thiên hạ.
Cổ Mẫn xuất thân thế gia võ học, mẹ cô khi còn trẻ đã liên tục giành được giải quán quân toàn quốc ba kỳ liền.
Mẹ Cổ Mẫn muốn cô kế thừa võ quán và gia học nên gần như từ lúc Cổ Mẫn có thể biết đi đã bắt đầu dạy bảo, rèn luyện cô, bắt cô khổ luyện võ nghệ.
Không sao cả!
.
Cổ Mẫn ngăn động tác của thị nữ, nhìn thử xem chuyện gì xảy ra bên ngoài.
Hóa ra, đây là khúc quanh của đường núi, ngay chỗ khúc quanh không biết đội xe nhà ai đang dừng, vì khuất góc nhìn nên mã phu không nhìn thấy, đến lúc hắn thấy thì đội xe hai nhà đã cách rất gần, mã phu chỉ có thể siết vội dây cương cho ngựa kéo xe dừng lại.
Có điều, cô chỉ mập mờ nói ra vài nội dung, phần lớn những gì liên quan đến lịch sử đều không tiết lộ.
Thí chủ dự định như thế nào?
Cổ Mẫn vặn ngón tay, nhíu mày buồn bã, vẻ mặt mang theo sự hoang mang và tủi thân.
Ta muốn về nhà, ta nhớ cha mẹ và bạn bè của ta.
Liễu Trần ôn hòa nói:
Tuy công lực của bần tăng còn thấp nhưng cũng có thể nhìn thấy được e là kiếp trước của thí chủ tuổi thọ đã tận rồi.
Vẻ mặt Cổ Mẫn đau khổ, không hề bất ngờ với câu trả lời này.
Cổ Mẫn bất đắc dĩ nói:
Thôi, ta chẳng thèm so đo với thứ hung hăng này.
Tuổi còn nhỏ mà đã hơi một tí vung roi đánh người, cơ thể này của Cổ Mẫn mới sáu tuổi mà hắn còn ra tay được thì có chút nhân từ nào không chứ? Nói khó nghe một chút, đây gọi là độc ác! Có điều...
Ta khá lo lắng cho biểu muội của hắn, nghe hắn nói thì hình như đã bị ai bắt cóc.
Ở thời đại của Cổ Mẫn, mua bán người đã bị cấm nhưng vẫn diễn ra.
Những đứa trẻ bị bắt, tốt thì bị bán đến rừng sâu núi thẳm, có một số tệ hơn thì bị tra tấn thành tàn tật đi ăn xin khắp nơi, tệ hơn nữa là bị bán nội tạng.
Cổ Mẫn lầm bầm:
Xe ngựa xóc nảy thế này, xương sắp gãy nát hết, sao mà nghỉ ngơi cho nỗi?
Thời đại này xe ngựa vẫn chưa có biện pháp giảm xóc hữu hiệu, dù mã phu đã cố gắng cẩn thận nhưng vẫn xóc nảy đến mức khiến người ta buồn nôn.
Cổ Mẫn vốn không say xe nhưng ngồi xe ngựa cổ đại nhiều cô cũng bị mắc bệnh say xe.
Suýt nữa là nôn hết cả mật vàng ra ngoài.
Cổ Mẫn thấp giọng phàn nàn, vừa dứt lời, xe ngựa đột nhiên dừng lại, cơ thể cô nghiêng về phía trước, suýt chút nữa ngã nhào.
Cổ Mẫn là con gái, còn là quý nữ sĩ tộc xuất thân quyền quý, luyện võ chỉ để rèn luyện sức khỏe chứ không phải để xông pha chiến đấu như đàn ông.
Tiềm năng thần lực bẩm sinh e chỉ lãng phí.
Nghĩ đến đây, võ sư ít nhiều cảm khái, nhiều năm về sau vẫn còn tiếc nuối.
Nếu cô không sinh ra trong nhà danh gia vọng tộc thì e đã bị người ta vứt bỏ từ lâu.
Nếu trong nhà k5hông có chút tiền tài thì ai mà nuôi nổi một bé gái ngốc đánh mất linh hồn chứ?
Đại nương tử, ngài đừng đến gần ao nước nhé, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nô tỳ sẽ bị phạt đấy.
Tỳ nữ nhìn thấy Cổ Mẫn lại lên tới gần ao nước thì sợ đến mức tái mặt, hận không thể quỳ xuống trước mặt Cổ Mẫn khóc lóc cầu xin cô.
Cổ Mẫn ngượng ngùng thu chân về, gương mặt non nớt hơi tái xanh lộ vẻ không đành lòng.
Cổ Mẫn đã quen với xã hội hiện đại nên không thể nào thích ứng được với thời đại lạc hậu này.
Cha Cổ và mẹ Cổ cũng nhận thấy cô không được vui, cố gắng thỏa mãn tất cả những yêu cầu của cô, chỉ cần cô không tìm đến cái chết thì đều có thể thương lượng! Vì lý do an toàn, mẹ Cổ cho người lấp cái ao kia, đổi thành sản luyện võ.
Đúng, sân luyện võ.
Không biết có phải vì tác dụng tâm lý hay không, sau khi kết thúc trận pháp Cổ Mẫn cảm thấy thân thể ấm áp, tựa như nằm trong chăn ấm giữa mùa đông khắc nghiệt.
Sau khi Cổ Mẫn rời khỏi chùa thì dựa vào ghế tựa gỗ sơn đen nhắm mắt dưỡng thần.
Nếu đại nương tử mệt mỏi sao không nghỉ ngơi một chút?
Thị nữ quỳ gối bên cạnh dịu dàng đề nghị.
Bần tăng có tính qua, thí chủ đáng lẽ có tướng chết yểu, sẽ chết yểu vào đầu tháng sáu nhưng giờ vẫn còn sống nên khiến người ta phải ngạc nhiên.
Liễu Trần thành thật nói:
Hồn phách của thí chủ vô cùng kỳ lạ, lúc nào cũng có dấu hiệu rời khỏi cơ thể, theo lý thuyết hắn không sống được lâu, nhưng...
Chưa nói hết lời, Liễu Trần buồn bực lắc đầu giống như chưa từng gặp phải tình huống đặc biệt như vậy.
Mới đầu còn tưởng là ác quỷ đoạt xá, nhưng cẩn thận nhìn lại, ông phát hiện hồn phách Cổ Mẫn rất thuần khiết, không giống người đại gian đại ác.
Cổ Mẫn không đợi thị nữ chuẩn bị kiệu băng ghế, một tay chống lên toa xe xoay người nhảy xuống, hai gò má non nớt mang theo chút nghiêm túc.
Thị lực của cô không tệ, vừa nhìn là có thể thấy đội xe phía trước xảy ra chuyện gì.
Xa phu tiến lên thương lượng, hy vọng đối phương có thể tránh đường để bọn họ đi trước, ai ngờ đối phương lại ngang ngược không chịu nói lý lẽ.
Ở thời cổ đại ngu muội, dân trí lạc hậu chưa khai sáng này, đứa trẻ bị bắt cóc cũng không có kết quả gì tốt, đặc biệt là các bé gái.
Bị người bắt bán đi làm con dâu nuôi từ bé còn đỡ, không may còn bị bán vào lầu xanh, cả đời bị vây hãm trong vũng bùn.
Nghĩ đến đây, Cổ Mẫn lộ vẻ không đành lòng.
Hoặc cùng thời kỳ với Thần Để thì Cổ Mẫn còn có thể cân bằng một chút, hoặc là xuyên không đến triều đại Thần Đế trị vì, sao lại là trước thời loạn thể nằm nước...
Dù thành tích lịch sử của Cổ Mẫn không được tốt lắm thì cô cũng biết thời kỳ này bất lợi cho phụ nữ như thế nào.
Phụ nữ giống như hàng hóa, dù địa vị xã hội có cao thì nói trắng ra cũng chỉ là hàng hóa cấp cao mà thôi.
Hắn hung hăng trừng mắt liếc Cổ Mẫn, hít sâu một hơi nói:
Không thèm so đo với tiểu nha đầu như ngươi nữa!
Cổ Mẫn khinh miệt hừ lạnh, cô nghe thấy lời của thư đồng bèn hỏi:
Nhà ngươi có ai đi lạc à?
Tiểu lang quân tưởng Cổ Mẫn có manh mối nên bất chấp tức giận, vội vàng nói:
Ngươi có gặp à?
Không, vừa rồi nghe thư đồng của ngươi nói gì mà kẻ bắt cóc.
Cổ Mẫn phỏng đoán tiểu lang quân làm lạc biểu muội nên mới gấp gáp vô lễ như vậy, lửa giận trong lòng vơi đi ít nhiều.
Cô vốn là người tính cách nhiệt tình trượng nghĩa, ghét nhất những kẻ buôn người bán phụ nữ và trẻ em, thấy tiếu lang quân sốt ruột như vậy không khỏi nảy sinh lòng trắc ẩn:
Ngươi nói thứ dáng dấp nàng ấy, ta sẽ cử người đi nghe ngóng một chút.
Tiểu lang quân giương mắt liếc Cổ Mẫn, lầm bầm:
Không cần người giả vờ thông cảm.
Dứt lời, hắn sai người lái xe ngựa sang một góc nhường đường cho xe ngựa Cổ Mẫn đi qua.
Nhưng...
Cô muốn về nhà, cô nhớ cha mẹ, ông bà nội ngoại, còn Sâm Sâm nữa, nhớ thời đại học, nhớ ký túc xá, nhớ chương trình học đáng ghét.
Cổ Mẫn luôn là một người có tính cách lạc quan lúc này lại không kìm được nghẹn ngào, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống tí tách.
Cằm của tiểu lang quân ăn mặc phú quý kia khẽ hếch lên, roi dài trong tay vung ra.
Mã phu kịp thời né tránh những mũi vẫn bị đầu roi vung trúng.
Tiểu lang quân thấy mã phu né tránh thì kiêu căng nói:
Liễu thị thanh lý môn hộ, mắt chó của ngươi không nhìn thấy à?
Ngươi nói mắt ai là mắt chó?
Thính lực của Cổ Mẫn cực tốt, nghe thấy vậy lập tức giận đến mức không có chỗ phát tiết, hất bàn tay đang cản lại của thị nữ, khí thế hung hăng bước nhanh tới phía trước:
Có câu chó ngoan không cản đường, cả một đám các ngươi chặn kín chỗ này có mục đích gì? Đây là khúc quanh trên núi, nếu xe ngựa xuống núi không thể khống chế được, như thế chẳng phải sẽ đụng vào các ngươi rồi ngã xuống vách núi à?
Đợi sau khi khỏi hẳn phong hàn cô mới được phép hoạt động trong phạm vi nhỏ.
Cha mẹ và bạn bè của cô đều ở ba trăm năm sau, Cổ Mẫn là một linh hồn cô đơn ở thời đại xa lạ này! Cô thử tìm cách để quay về, thỉnh thoảng còn chạy tới cái ao cô bé rơi xuống rồi đứng nhìn chằm chằm.
Thị nữ phát hiện ý đồ của cô, sợ cô lại xảy ra chuyện gì nên chỉ đành theo sát cô.
Mặt khác, vị đại hòa thượng này vừa liếc mắt đã nhận ra âm khí trên người có rất nặng, chẳng lẽ ông biết cô đoạt xá trùng sinh? Nghĩ đến đây, trong lòng Cổ Mẫn vô cùng phân vân, cuối cùng cô cũng hạ quyết tâm.
Không biết vị đại sư này xưng hô như thế nào?
Cô lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào mắt của đối phương.
Tăng lữ trung niên nói:
Thí chủ gọi bần tăng Liễu Trần là được, cũng không phải đại sự gì, chẳng qua chỉ là tăng lữ vô danh ngủ tạm ở đây.
Liễu Trần đại sư.
Cổ Mẫn khẽ khom người, ánh mắt mang theo chút phức tạp, thử dò xét:
Đại sư có thể nhìn ra manh mối gì sao?
.
Ngươi mắng ai là chó?
Vị tiểu lang quân đáng yêu, xinh trai kia bị câu nói của Cổ Mẫn làm nghẹn họng, suýt nữa thì tức đỏ mặt.
Dĩ nhiên là mắng ngươi rồi, không những là chó mà còn thiếu đạo đức! Nhóc con à, thứ thiếu giáo dưỡng như người người lớn trong nhà dạy dỗ thế nào vậy?
Cổ Mẫn không muốn bắt nạt trẻ con nhưng với những đứa trẻ cay nghiệt thế này, không dạy dỗ một chút thì nó sẽ thật sự cho rằng mình là ông trời mất.
Dĩ nhiên là có thể, đợi bần tăng làm một trận pháp là được.
Cổ Mẫn thở dài một tiếng:
Đa tạ đại sư.
.
Liễu Trần nói:
Duyên phận của thí chủ và ta là như vậy, thí chủ không cần phải nói cảm tạ.
Đoạt xá nhục thân tuy là chuyện tổn hại âm đức nhưng thí chủ cũng có một mối phúc duyên
Ông làm một trận pháp cho Cổ Mẫn.
Ngươi dùng lời lẽ độc ác làm tổn thương người ta trước, nói không lại người ta thì động roi, giờ bị người ta phản kháng còn biết cáo trạng người ta trước à!
Cổ Mẫn đoạt lấy roi, từ trên cao nhìn xuống tiểu lang quân kia.
Giọng cô lạnh lùng nói:
Ta nói này, chó ngoan không cản đường, bảo đội xe nhà ngươi ngoan ngoãn nhường đường đi!
Tiểu lang quân sợ đến mức mắt đỏ ửng, hơi nước mờ mịt, dùng tư thế như con vịt ngồi dậy, bĩu môi nhìn Cổ Mẫn.
Ngươi bắt nạt người khác!
Cổ Mẫn nói:
Vì ngươi là phế vật!
Tiểu lang quân cả giận nói:
Chưa từng thấy nữ tử nào thô bỉ như ngươi!
Giờ chẳng phải gặp rồi ư?
Cổ Mẫn mồm miệng nhanh nhảu nói:
Ta cũng chưa từng gặp ai mất mặt như người, cản ở khúc quanh đường núi làm hại tính mạng người ta, động một chút là lại dùng roi với người khác, ngươi thật sự nghĩ mình là ông trời à? Nếu không phải hôm nay tâm trạng ta tốt thì ta đã đánh mặt ngươi nở hoa rồi!
Tiểu lang quân nổi giận, nói với gia đình hộ viện sau lưng:
Bắt nha đầu này lại!
Cổ Mẫn cũng nói:
Hừ, ngươi cho rằng chỉ có người dẫn theo người à?
Người hai bên giằng co, thư đồng khuyên nhủ:
Nhị lang quân, tìm hiểu nương tử quan trọng, để lỡ canh giờ sẽ không tóm kịp kẻ bắt cóc đâu.
Tiểu lang quân nghe xong lời này, tức giận đè nén cơn thịnh nộ trong lòng.
Nếu ta không muốn chết...
ta vẫn có thể sống tiếp sao?
Chết tử tế không bằng sống lay lắt, tuy thời đại này rất nhức trứng nhưng chịu đựng thêm hai ba chục năm nữa là có thể nhìn thấy Thần Đế, cũng không sống uổng một kiếp này.
Trong lòng Cổ Mẫn mâu thuẫn, một mặt muốn sống, một mặt lại cực kỳ không thích ứng với thời đại này.
Cô cứ nghĩ mình cách
tu tiên phi thăng
rất xa, không thể ngờ mình lại phi thăng thật.
Thí chủ có dự định gì sau này chưa?
Liễu Trần không sợ Cổ Mẫn là người đoạt xá trùng sinh mà còn ôn hòa hỏi thăm dự định của cô.
Cổ Mẫn nói:
Ta có thể có dự định gì?
Liễu Trần nói:
Âm khí quanh người thí chủ rất nồng, nếu không nghĩ cách để loại trừ, e rằng tuổi thọ sẽ không dài.
Bằng không, một khi vào thời loạn thể thì tình cảnh của cô sẽ rất nguy hiểm.
Nghĩ đến những miêu tả của phim truyền hình về thời loạn thể năm nước, Cổ Mẫn liền run cầm cập.
Cô hiểu rất rõ phụ nữ trước thời đại triều Khương có địa vị gì.
Thật ra đại sư nói cũng không sai.
Cổ Mẫn cảm thấy khổ sở, cô nói:
Hôm nay tiểu nữ tới là muốn lập bài vị cho một người.
Cho ai?
Cổ Mẫn ngẫm nghĩ rồi nói:
Người này khuê danh là
Cổ Mẫn!
Tên cô bé giống tên cô như đúc.
Góp tiền xong, Liễu Trần giúp cô dựng bia vãng sinh cho
Cổ Mẫn
được nhận hương hỏa cung phụng của chùa,
Đại sư có thể nhìn ra lai lịch của ta?
Cổ Mẫn thăm dò một câu.
Liễu Trần nói:
Không thấy rõ nhưng có thể khẳng định, thí chủ không phải người ở đây, tâm địa không xấu, cũng không phải là kẻ ác.
Cổ Mẫn như tìm được tri âm, phiền muộn đọng lại trong lòng đã có nơi để trút.
Khi tất cả mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt thì trong lòng Cổ Mẫn vẫn còn chứa một tâm sự tích tụ dần theo thời gian.
Cuối cùng, Cổ Mẫn đã đợi được cơ hội, Cô nhân cơ hội mẫu thân dẫn cô đến quận Hà Gian thăm người thân đã âm thầm đến chùa Thượng Phật vô cùng linh nghiệm trong truyền thuyết, bái phỏng đại sư.
Âm khí dày đặc quá! Ngươi là yêu nghiệt phương nào?
Cổ Mẫn chứa đầy bụng tâm sự, ngẩn người nhìn bức tượng Phật trong chùa, phút chốc truyền tới tiếng nói của người xa lạ.
Sau khi Cổ Mẫn gào khóc hơn một canh giờ liền ngủ say trong lòng mẹ Cổ, hôm sau thức dậy cô bị nghẹt mũi, cổ họng mất tiếng.
Cho dù cô đã tuyệt vọng nhưng mất gần nửa tháng cô mới có thể chấp nhận hiện thực.
Cổ Mẫn cẩn thận thăm dò các tỳ nữ hầu hạ mình, lợi dụng kiến thức lịch sử có hạn của mình để suy đoán triều đại mình đang ở.
Lịch sử cũng đã minh chứng điều này.
Địa vị của nữ giới quật khởi không thể bỏ qua công lao của thuật luyện thể.
Từ khi thành lập triều Khương đến thời hiện đại, đây là môn học bắt buộc của các bé gái năm sáu tuổi.
Con muốn về nhà, con muốn về nhà
Mẹ Cổ cũng khóc hết nước mắt.
Con của ta ơi, cha nương đang ở đây, nhà ở đây, con còn muốn đi đâu?
Cho dù con gái là một đứa ngốc nhưng mẹ Cổ chưa hề ghét bỏ, bà luôn hao tốn tinh lực và tâm huyết vì cô, yêu thương tận xương tủy.
Khó khăn lắm hồn của con gái mới trở về, con gái đã bình thường vậy mà cứ đòi
về nhà
, đòirời xa họ.
Cô kinh ngạc nhận ra mình đã biến thành một cô bé năm sáu tuổi.
Khi cô mở miệng nói chuyện, thị nữ phục vụ cô bé không những kinh ngạc mà còn kêu lên hoảng loạng, loạng choạng chạy đi gọi người.
Về sau cô mới biết cô bé này bị ngốc, không biết nói chuyện không có nhận thức, ngày thường chảy nước miếng, không thể khống chế được đại tiểu tiện.
Võ sự truyền thụ võ nghệ cũng âm thầm líu lưỡi.
Vị quý nữ Cổ thị này tuổi còn nhỏ nhưng đã có dấu hiệu thần lực bẩm sinh, thật sự là một hạt giống võ học tốt.
Đáng tiếc...
Kết quả khiến người ta kinh ngạc, cô xuyên không đến hơn ba trăm năm trước, cách thời loạn thế nằm nước ba bốn chục năm.
Vì sao lại là triều đại này?
Khuôn mặt nhỏ bé của Cổ Mẫn nhăn nhó.
Trễ thêm ba bốn chục năm nữa cũng được mà.
Tính tình xấu thật đấy!
Cổ Mẫn liếc mắt nhìn xe ngựa của tiểu lang quân, phát hiện đầu thùng xe có khắc tộc huy hình lá liễu.
Thị nữ nói bên tai cô:
Liễu thị Hà Gian.
Lông mày Cổ Mẫn khẽ chau lại, hình như rất kinh ngạc:
Liễu thị Hà Gian?
Đây chẳng phải là gia tộc của Thần Để à? Cho dù Thần Để họ Khương nhưng người đời đều biết ngài ấy xuất thân từ Liễu thị Hà Gian, lúc mười hai tuổi rời khỏi tông tộc, đổi họ đổi tên.
Thị nữ tưởng Cổ Mẫn hiểu kỳ bèn phổ cập kiến thức cho cô.
Thôi, người đứng lên đi, ta không tới gần nữa là được chứ gì.
Lúc này tỳ nữ mới đứng dậy, sợ Cổ Mẫn hối hận nên lập tức dẫn cô rời xa cái ao trong viện.
Cổ Mẫn vừa đi vừa quay đầu nhìn thấy bên cạnh ao có vài công cụ thì liên tưởng đến câu chuyện nghe thấy hồi sáng, trong lòng cảm thấy hơi hoang mang.
A Nô, ban nãy ta nghe có người nói...
Đúng rồi, đường di mẫu của đại nương tử được gả cho Liễu thị Hà Gian.
Đường di mẫu?
Cổ Mẫn căn bản không biết điều này, chỉ phụ họa theo:
Hình như là có chuyện này.
Mẹ cơ thể này của Cổ Mẫn có một vị đường tỷ muội cùng tộc.
Vị tỷ muội này đến quận Hà Gian, trở thành tông phụ của trưởng tử dòng chính Liễu thị, giờ cũng là chủ của một nhà.
Thịnữ lại nói:
Nhìn tộc huy trên xe tiểu lang quân kia, rồi quần áo trang phục và tuổi tác thì chắc là dòng chính Liễu thị
Cổ Mẫn nói:
Dù sao cũng không liên quan gì đến ta, ai bảo hắn không đúng trước, dù hắn có đi mách lẻo ta cũng không sợ.
Thị nữ cười nói:
Liễu thị ở quận Hà Gian cũng chỉ có chút thanh danh, một bó đích tử dòng chính cũng không thể nào bằng được đại nương tử.
Nếu vị tiểu lang quân kia thật sự đi mách lẻo chắc chắn sẽ bị gia trưởng đưa đến gặp Cổ Mẫn nhận lỗi.
Cổ Mẫn rất lo lắng mình sẽ bị người ta coi là yêu quái đem đi thiêu cháy, điều đáng ăn mừng là, cao tăng được mời đến đều nói linh hồn mất đi của cô đã trở về, không phải bị yêu quái bám lên người.
Cha mẹ của bé gái cũng chấp nhận những lời cao tăng nói, sau khi mừng rỡ càng yêu thương Cổ Mân nhiều hơn.
Vì cái mạng nhỏ, Cổ Mễn đành nuốt lời giải thích lại, an phận hai ngày.
Cổ Mẫn lấy cớ muốn tập võ, rèn luyện sức khỏe thật tốt để chăm sóc cha mẹ, sau khi nhõng nhẽo tỏ vẻ đáng yêu một hồi cuối cùng cũng thuyết phục được hai người đồng ý.
Không tập võ sao lăn lộn được.
Cổ Mẫn theo võ sư học võ, bề ngoài là học những công phu ngoại gia bình thường nhưng bên trong thì lén học thuật luyện thể.
Xin Thần Đế thứ lỗi, vì lý do sinh tồn tôi xin phép luyện thuật luyện thể trước, tuyệt đối sẽ không cướp bản quyền sáng tác của người!
Thuật luyện thể bắt nguồn từ Thần Đế Khương Đồng Cơ, nghe nói cô sáng tạo nó cho nữ giới, sau khi tu luyện có rất nhiều lợi ích.
Cổ Mẫn nghe bà khóc như vậy lại càng khổ sở hơn.
Cô nhớ rõ, lúc mình ngủ luôn cảm thấy lồng ngực quặn đau, toàn thân không có sức lực, chắc là đột tử do thức đêm.
Điều này có nghĩa là, dù cô có nghĩ cách trở về thì gần như không thể nào trở về được.
Có điều, Cổ Mẫn muốn tìm cơ hội, những thị nữ này làm sao cản được? Đêm thứ bảy sau khi xuyên không, Cổ Mẫn lén nhảy xuống ao, tiếng rơi xuống nước làm tôi tớ cầm canh gõ mõ tuần tra ban đêm chạy tới vớt người lên.
Con của ta ơi, sao con nhẫn tâm bỏ mặc cha nương như vậy chứ?
Cổ Mẫn ngơ ngác nhìn người phụ nữ xa lạ, bỗng dưng cảm thấy hơi hổ thẹn.
Cho dù thế nào, cô cũng đang chiếm cơ thể con gái bà, còn dùng cơ thể này làm hành vi nhảy cầu tự hại mình, như vậy thật sự không đúng.
Thuật luyện thể là nền tảng của tất cả võ lực, dĩ nhiên là quan trọng nhất, nó sớm đã ăn sâu trong xương tủy của cô.
Kiếp này xây dựng nền tảng, cô đã có kinh nghiệm đặt nền móng ở kiếp trước nên học rất nhanh.
Hiệu quả học vẽ rất rõ rệt, cô bé gầy yếu nhợt nhạt trước kia trong ba tháng ngắn ngủi đã trắng trẻo béo tròn hơn nhiều.
Tiểu lang quân bị cô chọc cho tức đến mức hốc mắt cũng ửng đỏ, roi trong tay vung thẳng vào gương mặt Cổ Mẫn.
Mấy thị nữ hầu hạ Cổ Mẫn lần lượt sợ đến mức đến tái mét, duy chỉ có Cổ Mẫn mặt mày lạnh tanh, cô đưa tay siết chặt sợi roi kia trong tay, cổ tay vừa dùng sức đã kéo cho tiểu lang quân đang kinh ngạc kia ngã trên mặt đất, cơ thể còn bị kéo lê một đoạn, mặt đầy bụi đất.
Ngươi, ngươi bắt nạt người khác!
Tiểu lang quân buông rọi ra, gương mặt tuấn tú bị mặt đất chà xước đau rát.
Xảy ra chuyện gì vậy? Không biết như vậy dễ làm đại nương tử bị thương à?
Thị nữ thấy sắc mặt Cổ Mẫn trắng bệch thì khẽ quát mã phu, mã phu liên tục xin lỗi.
Hắn nói:
Không phải là tiểu nhân cố ý mà vì...
thật sự là bởi vì đằng trước có người cản đường.
Cổ Mẫn nhướng mày, đứng dậy từ đệm, xoay người vén màn xe ngựa lên, thị nữ thấy thế giật nảy mình.
Cho dù là quý nữ sĩ tộc, một khi đối mặt với dòng lũ thời loạn, kết quả cũng không khá hơn chút nào, trừ phi...
Cổ Mẫn suy nghĩ xong thì quyết định một kế hoạch đại khái.
Cô phải học võ thật giỏi, cố gắng nắm giữ vận mệnh của mình trong tay.
Cô nghe tiếng quay đầu lại thì thấy một cao tăng trung niên khoác áo cà sa đứng dưới mái hiên, ánh mắt sáng rực mang theo ánh sáng dọa người.
Ta, ta tới bái phỏng đại sư...
Có một số việc..
Không hiểu do Cổ Mẫn chột dạ hay thế nào nhưng cô không dám đối mặt với vị cao tăng này, cô luôn cảm thấy ánh mắt của đối phương đang phát sáng, đâm đau mắt cô.
Phân phó mọi người chú ý xem trên đường có người và nữ đồng nào khả nghi không.
Vị tiểu lang quân kia làm người ta thấy ghét những biểu muội của hắn có thể cứu vẫn phải cứu.
Cổ Mẫn luôn khá may mắn, từ nhỏ đến lớn đều được người thân bạn bè gọi là thần may mắn, tiện tay mua một tấm vé số cũng có thể trúng thưởng nhỏ, vận may này vẫn kéo dài đến bây giờ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.