• 5,177

Chương 1865: Ngoại truyện: cổ mẫn (3)



Vâng!


Gia đình không dám cãi lệnh, mang theo mấy người cưỡi ngựa đuổi theo cặp vợ chồng nông gia kia, chỉ một lát sau đã bắ8t được người trở lại.

Tại sao lại là ngươi?
Tiểu lang quân ăn quả đắng, ánh mắt dời lên mặt Cổ Mẫn:
Ngươi đã cứu biểu muội ta?
Cổ Mẫn cười lạnh nói:
Không phải ta chẳng lẽ còn có thể là ngươi à?
Tiểu lang quân nói:
Ngươi nói chuyện sao câu nào cũng gai góc quá vậy? Chưa từng thấy quý nữ sĩ tộc nào thiếu gia giáo như ngươi.
Cổ Mẫn nói:
Gia giáo này chỉ dùng cho con người, nhưng người thì không phải.
Tiểu lang quân suýt nữa té ngửa:
Sao ngươi dám mắng người khác là súc sinh?
Cổ Mẫn cười nói:
Ta nói ngươi lúc nào chứ? Đừng có tự nhận chứ.
Tiểu lang quân vừa giận vừa tức nhưng dù sao Cổ Mẫn cũng là ân nhân cứu được biểu muội mình, dù có giận hơn nữa cũng phải kiềm chế lại.
Cổ Mẫn hỏi:
Ngươi làm biểu huynh chủ quan quá nhỉ, sao không phải người trông coi muội ấy cho chặt, mà lại để mặc muội ấy bị người ta bắt cóc hả?
Biểu ca của cô bé trông thiểu đòn như vậy chắc chắn tương lai sẽ là một thiếu gia ăn chơi, ra ngoài chắc chắn phải mang theo hộ vệ để không bị trùm bao bố.
® Tuổi của Cổ Mẫn chỉ lớn hơn bé gái chừng một hai tuổi, nhưng cô bé lại cảm thấy Cổ Mẫn đáng tin cậy hơn biểu huynh rất nhiều, còn có cảm giác an toàn.
Có thể nhận ra, xuất thân và giáo dưỡng của bé gái đều tốt, dù tuổi còn nhỏ nhưng cũng ngồi có tướng ngồi, ăn có tướng ăn, không quấy khóc, rất đáng yêu.
Kết quả giống nhau nhưng khác biệt là thanh danh, cái danh công tử ăn chơi của Liễu Xa rất nổi tiếng ở quận Hà Gian.
Bạch Điệp nghe xong thì im lặng, có điều cái miệng nhỏ lại chu lên, dĩ nhiên là không đồng ý với cách xử lý của Liễu Xa.
Suy nghĩ này của cô nhanh chóng bị cô đè xuống vì lời tự giới thiệu của tiểu lang quân kia.

Tại hạ Liễu Xa...
Sau đó Liễu Xa nói gì, Cổ Mẫn không hề nghe thấy, trong đầu chỉ không ngừng lượn vòng cái tên này.
Gần như dưới trướng mỗi chư hầu đều có bóng dáng của bọn họ, ai nấy đều chiếm cứ một địa vị khác nhau.
Loạn thế nằm nước, Uyên Kính tiên sinh không xuất sĩ nhưng phương pháp dạy học của ông tiên tiến, sau khi triều phương thành lập còn được Thần Để trao tặng vinh quang vô thượng
Thiên hạ sư
.
Chớp mắt một cái đã đến mùa đông khắc nghiệt, vì nguyên nhân địa thể nên vào mùa đông quận Lang Gia cũng không lạnh lắm.
Những dãy núi cao xung quanh sẽ có tuyết vào mùa đông nên không ít sĩ tộc đều thích lên núi tổ chức nhã tập thi hội vào thời tiết này.
Sắc trời đã tối, hai bên đường phố treo đầy đèn đỏ làm màn đêm sáng như ban ngày, một làn gió thơm thổi qua, trước mắt là phồn hoa thịnh cảnh.

Ha ha, đây là hẻm Lang Lang à? Náo nhiệt quá.
Cổ Mẫn nhìn cảnh sắc ngoài xe ngựa cảm thán, Liễu Xa ngồi bên hai tay khoanh trước ngực, mặt mày u ám.

Ngươi nhìn ta đi, có giống công tử phong lưu không?
Lúc này Cổ Mẫn mặc nam trang, vì tuổi còn nhỏ nên người ngoài sẽ không nghi ngờ cô là bé gái.
Liễu Xa đả kích không lưu tình:
Lông còn mọc chưa đủ mà dám nói mình là công tử phong lưu? Cổ Mẫn bĩu môi, hai người bước xuống, đi vào lầu xanh nổi tiếng của hẻm Lang Lang dưới sự bảo vệ của hộ vệ.
Gia đình vội vàng tìm vải rách nhét vào miệng hai người đó, cùng lúc này chiếc giỏ trên lưng con trâu bị tháo xuống.
Cổ Mẫn bỏ hết đồ đạc bên trên chiếc giỏ ra thì quả nhiên phát hiện dưới đáy gió có một bé gái mặc áo hồng đang nằm co ro.
Vi huynh phải người đi theo muội, tránh lại xảy ra chuyện tôi tệ chỉ vì tôi tớ hầu hạ không tận tâm.
Bạch Điệp nghiêng đầu, hỏi:
Nhũ mẫu đâu?
Liễu Xa cười lạnh nói:
Đánh vài roi đã chết rồi, loại tiền tỷ không có tôn ti trên dưới nên có kết quả này.
Tuổi tác của hắn không lớn nhưng tôi tớ trong nhà bị hắn đánh chết cũng không ít, trên dưới Liễu thị không ai không biết Liễu nhị lang chơi bời gây tổn hại nhiều nhân mạng.
Đương nhiên, trong giới sĩ tộc đây cũng coi là chuyện bình thường.
Liễu Xa đỏ mặt, mắng chửi:
Ngươi đúng là không biết xấu hổ, có con gái nhà ai lại muốn đến những nơi như thế không chứ?

Giả vờ đàng hoàng, ta còn thấy tự hỏa đồ trong thư phòng của người kia, tuổi còn nhỏ mà đã không lo học hành, ngươi có mặt mũi để nói ta à?

Ngươi, ngươi...
ngay cả cái đó ngươi cũng xem, không biết xấu hổ!
.

Ân đức hôm nay, sau này sẽ báo.
Cổ Mẫn gãi gãi đầu nói:
Ta nghĩ lại rồi, ta cảm thấy sau này chắc chắn huynh sẽ có bản lĩnh, chắc chắn sẽ vang danh thiên hạ.
Nếu như sau này huynh mở tự học, chắc chắn ta sẽ giao con mình cho huynh chỉ dạy.
Cô rất thích cô bé đáng yêu có gương mặt xinh xắn, mềm mềm lại thơm thơm này.

Nghe nói quận Hà Gian có hẻm Lang Lang cực kỳ nổi tiếng, người đã từng tới bao giờ chưa?
Hẻm Lang Lang, cái tên nghe kỳ quái nhưng thực ra lại là xóm làng chơi, một nơi không có gì để nói.

Đại tỷ tỷ, chuyện này không liên quan đến biểu huynh.
Cô bé này tên là Bạch Điệp, hiện tại cô bé đang sống nhờ ở nhà biểu huynh mình.
Vì tính cách nghịch ngợm, cô bé thường xuyên vòi vĩnh nhũ mẫu ra ngoài đi chơi.
Trước khi mẫu thân nhà mình xuất giá có một đường tỷ, sức nặng của hai người trong gia tộc tương đương với nhau.
Quý nữ sĩ tộc ấy mà, ngoài lúc đầu thai phải mở to mắt để chọn được nhà tốt, khi lấy chồng cũng tương đương với đi đầu thai lần thứ hai, vinh sủng địa vị nửa đời còn lại trong tương lai liên quan mật thiết đến gia tộc nhà chồng.
Cổ Mẫn nói:
Có phải do ta khỏe đâu, rõ ràng là do bản thân ngươi không đánh lại được, liên quan gì đến ta.
Liễu Xa thầm bĩu môi, giận mà không dám nói gì.

Võ sư dạy võ nghệ cho ngươi tên gì?
Cổ Mẫn lườm hắn một cái:
Thế nào, ngươi định đào chân tường, mời người đó đến dạy ngươi võ nghệ, sau đó lại đánh với ta à?
Tâm tư của Liễu Xa bị vạch trần, hắn cũng không giận mà thoải mái thừa nhận.
Vì sao lại nói vậy? Nhìn vào cuộc đời của Uyên Kính là biết, một Tom Sue, BUG trên đầu có mang hào quang nam chính! Uyên Kính tiên sinh, sinh những năm cuối Đông Khánh, là một trong những nhà nho nổi tiếng đương thời.
Lúc sinh ra có dị tượng may mắn, thời niên thiếu càng không hề tầm thường, bảy tuổi gặp tiên, được tiên nhân phủ đỉnh quán linh, vì đó tẩy tủy phạt xương.

Sao hôm nay tan học muộn vậy?
Mí mắt Liễu Xa cụp xuống, hắn đã quen với chuyện mẫu thân độc đoán lộng quyền, đối phương hận không thể một ngày mười hai canh giờ nắm hết hành tung của hắn trong tay, mỗi khi hắn hơi đi chệch khỏi tầm khổng chế, mẫu thân sẽ trở nên điên loạn.
Hừ...
Mấy hồng nương kia nhìn thấy hai người thì buồn cười.
Họ đã từng gặp ân khách muôn hình muôn vẻ nhưng chưa từng thấy những đứa trẻ chỉ mới sáu bảy tuổi, mấy bé trai bình thường nhà người ta vẫn còn đang mặc tã đẩy.

Không cần ngươi giả mù sa mưa!
Liễu Xa giương mắt nhìn Cổ Mẫn đứng ngược sáng, cảm thấy mắt hơi nhoi nhói.
Nhớ tới lời chế giễu của đối phương, hắn lập tức cảm thấy nổi giận.
Lúc này, cuối cùng cô bé cũng đã có phản ứng.
Cổ họng của cô bé đã bị khàn vì khóc quá nhiều nên nói chuyện rất khó khăn.

Tháo cái giỏ này xuống.
Vị nông phu kia trông có vẻ chất phác nói:
Quý nhân, trong giỏ chỉ là mấy thứ vừa không đáng tiền vừa thối, đừng...
Gã còn chưa dứt lời, Cổ Mẫn đã nhặt một hòn đá ném chính xác vào má trái của nông phu, lực khá mạnh khiến miệng gã cảm thấy có mùi máu tanh.

Bảo bọn chúng ngậm miệng lại!
.
Cổ Mẫn cho người đuổi theo đoàn người của tiểu lang quân Liễu thị.
Thúc ngựa quất roi đuổi theo một canh giờ thì mới gọi được hắn tới.
Cô cảm thấy phỏng đoản của giáo sư thật buồn cười.
Nếu lời hắn nói là sự thật thì chẳng phải điều ấy có nghĩa rằng tương lai mình sẽ phải gả cho tên cặn bã này? Không thể nào!
Đợi đến khi cô ta phát hiện thì bé gái đã bị đưa đi xa.
Nhũ mẫu sợ chủ nhà trách cứ, cô ta không dám báo cáo ngay mà chọn cách thu dọn hết vàng bạc trang sức bình thường cắt xén được để chuẩn bị bỏ trốn.
Chưa đến hai mươi tuổi đã trên thông thiên văn dưới trường địa lý, ngũ hành bát quái, kỳ môn độn giáp không gì không giỏi, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phủ có thể tiện tay làm được, thậm chí tinh thông thuỷ lợi nông nghiệp, hiểu kinh thương binh lược, rõ ràng là một yêu nghiệt, một vòng hào quang cực lớn! Những năm cuối Đông Khánh một mình khẩu chiến sứ giả Bắc Cương làm tức chết sứ giả kia, một trận chiến vang danh thiên hạ.
Sau khi thành danh Uyên Kính tiên sinh không hề nhận lời mời chào của thể lực khắp nơi mà trở về nguyên quán quận Lang Gia mở một tư học.
Đáng tiếc đường tỷ của mẫu thân là người có năng lực, thủ đoạn cao hơn một bậc, lúc hai người cùng nghị thân đã âm thầm đâm bà ta một dao, khiến người ngoài nhìn thấy bà ta và tài tử đó trao đổi tín vật.
Chuyện này đương nhiên không nguy hiểm đến tính mạng, cùng lắm là mang tiếng
phong lưu
, ảnh hưởng đến chuyện nghị thân.

Phải thì sao chứ?

Đàn ông đánh phụ nữ, tiền đồ ít ỏi nhỉ.
Cổ Mẫn cười lạnh nói:
Ngay cả phụ nữ cũng không đánh lại thì càng chẳng có tiền đồ.
Những gì Liễu Xa có thể nói đều bị Cổ Mẫn chặn hết, suýt chút nữa hắn đã tức giận đến mức té ngửa.
Cổ Mẫn ở quận Hà Gian hai tháng, cô thân quen với Liễu Xa hơn một chút nhưng chẳng qua là đến để chơi với Bạch Điệp.
nhỉ? Thanh niên bật cười, suýt nữa thì cười xốc hông.

Tiểu nương tử giờ chỉ là đứa trẻ sáu tuổi, sao đã nghĩ đến con của mình?
Cổ Mẫn đỏ mặt:
Đây gọi là chuẩn bị chu đáo! Ta chắc chắn huynh có tiềm chất nổi tiếng ngất trời, chi bằng hãy đánh cược một lần?

Đổ vi ác nghiệp, kỹ phi lục nghệ, dụng phi kinh quốc.

Xi, lòng tốt mà bị coi như lòng lang dạ thú.
Cổ Mẫn cầm roi nhảy lên lưng ngựa, vứt Liễu Xa tại đó, định để tên công tử ăn chơi đáng thương này tự trở về nhà.

Cổ Mẫn...
Liễu Xa thầm cắn răng, tủi thân đến mức nước mắt ứa ra.
Không cần dạy nó quá giỏi, chỉ cần ra hình ra dáng một chút là được.
Đến lúc đó, nói không chừng còn có thể đưa con của Cổ Trăn - người ngày sau sẽ trở thành Thần Để đến tự học của Uyên Kính tiên sinh học.
Như vậy, Thần Đế và những nhân kiệt quát tháo thời loạn thể tương lai sẽ có tình đồng môn, lúc đâm chém nhau hẳn sẽ không tàn nhẫn như vậy...
dáng vẻ như vậy thật sự xấu xí.
Đối mặt với mẫu thân, Liễu Xa thường xuyên cảm thấy mình bị tâm thần phân liệt.

Huynh bệnh nặng lắm, sao không đi khám lang trung?
Thanh niên nói:
Trên người không có một đồng, không có chỗ ở cố định, sao có tiền để đi khám lang trung? Chẳng qua chỉ là bệnh nhẹ, không đáng ngại.

Điều này cũng chưa chắc, bệnh nhẹ càng kéo dài dễ thành bệnh nặng, huynh lớn như vậy rồi còn không hiểu đạo lý này hả?
Cổ Mẫn nói:
Nhìn trang phục và rương sách bên cạnh huynh, hắn huynh là người biết chữ viết văn, tùy tiện kiếm một công việc chép thư chép sách cũng có thể kiếm được tiền thuốc mà.
Thanh niên cười nói:
Lời của tiểu nương tử khiển tại hạ nhớ tới một câu.
Cổ Mẫn nghiêng đầu, thử hỏi:
Ý huynh nói ta sao không ăn cháo thịt
chứ gì?
Thanh niên thở dài:
Mạo phạm.
Cổ Mẫn nói:
Phì, huynh đúng là muốn nói ta như vậy.
Thanh niên cười khổ nói:
Cách mà tiểu nương tử nói đúng là một cách để sinh nhai nhưng hiện thực thường khác với tưởng tượng, không thể tùy tiện sống tạm như vậy đâu.
Cổ Mẫn cũng không phải người trong giới nhưng nhìn từ thái lỗi lạc bình thản của người thanh niên, Cổ Mẫn biết mình hiểu lầm đối phương.

Vậy...
Chẳng lẽ Chu Ninh này là nhân vật trong sách sử? Đến lúc cần dùng mới thấy đọc quá ít sách, nếu có thể đảo ngược thời gian chắc chắn Cổ Mẫn sẽ không bao giờ trốn tiết.
Cô đưa tay đập trán, khổ não nói:
Được rồi, không nghĩ ra thì thôi vậy.
Cổ Mẫn bảo thị nữ mang đến cho mình mười lượng bạc, đưa cho thanh niên, thanh niên lấy dao và thẻ tre trống ra khắc giấy vay nợ.
Nền tảng giáo dục ban đầu nhất của triều Khương đều do vị lão tiên sinh này đặt ra, học sinh sau này vừa yêu vừa hận! Thi đại học năm đó, giới học sinh có một phong trào
đào mộ
, các nhóm học sinh thi đại học đã đi đào mộ phần của Uyên Kính tiên sinh.
Đương nhiên, đây chẳng qua chỉ nói miệng, không ai có can đảm làm như vậy thật, các thí sinh bái lạy Uyên Kính còn không kịp mà.
Lúc đó quận Lang Gia thịnh hành tự học, Uyên Kính tiên sinh dựa vào danh vọng của bản thân đã hấp dẫn được rất nhiều học trò, tự tạo danh tiếng riêng cho mình.
Dốc lòng dạy bảo mười mấy năm, về sau ba học trò trở thành mưu sĩ nổi tiếng lừng lẫy loạn thể năm nước.

Yên tâm, ở đây an toàn rồi, cặp vợ chồng kia sẽ không có kết cục tốt.
Cổ Mẫn cười nói với bé gái:
Có phải muội có một biểu huynh không? Người đó tuổi tác không lớn lắm nhưng tính tình hung hăng, động một tí là vung roi đánh người? Lúc nãy dọc đường ta có gặp hắn đây.
Bé gái khóc đến mức tắt tiếng, hốc mắt sưng đỏ, cặp mắt sưng to híp lại thành một đường.
Cổ Mẫn thấy cô bé không nói gì bèn chủ động nói:
Ta không biết muội ở phủ nhà ai nên sẽ đưa muội về chỗ biểu ca muội nhé?
Cô bé ôm điểm tâm khẽ gật đầu, không kìm được dùng khóe mắt nhìn Cổ Mẫn.

Ban nãy huynh cười à?
.
Cổ Mẫn hỏi thanh niên, ánh mắt lại ngắm ngón tay của đối phương.
Thanh niên kia dường như đang bị bệnh, giọng hơi khàn khàn thiếu sức sống.

Nghe lời đẹp ý hay tiểu nương tử nói, tại hạ cảm thấy vô cùng tán đồng...
Dường như anh ta còn muốn nói gì nữa những cổ họng lại kéo đến một cơn ho khan, anh ta ho đến mức cả khuôn mặt đỏ ửng, trán nổi gân xanh.
Cổ Mẫn vến làn váy bước vào miếu hoang thì thấy bên trong có một đống lửa đã cháy hết, gần đống lửa có một thanh niên quần áo giặt đến mức bạc màu với những mảnh vá, sắc mặt hơi tái xanh.
Thanh niên này trông rất đẹp, dù ngồi trong miệu hoang vẫn khiến người ta có cảm giác như đang ngồi ở cao đường Sảnh đường của nhà chính.
Lúc này Cổ Mẫn nhìn thấy Uyên Kính tiên sinh sống sờ sờ liền không kìm được suy nghĩ muốn dập đầu với vị đại thần này.
Thanh niên phát hiện vẻ mặt Cổ Mẫn một lời khó nói hết, bèn hỏi:
Biệt hiệu này có gì không ổn?
Cổ Mẫn ấp úng nói:
Không có gì không ổn, Uyên Kính rất hay, ta tin chắc huynh sẽ nổi tiếng lưu danh sử sách.
Thanh niên nở nụ cười như có như không làm Cổ Mẫn nhìn thấy mà có cảm giác khó chịu như ngồi bàn chông.

Uyên Kính?
Cổ Mẫn bỗng dưng trợn tròn hai mắt.
Cô nhìn đi nhìn lại, phần lạc khoản của người này ngoài cái tên Chu Ninh, tự Thuận An ra thì còn có ba chữ khác, hào Uyên Kính.
Vì lo lắng con gái ở nhà buồn chán nên phụ thân có dẫn cô cùng ra ngoài tham gia cuộc nhã tập do các danh sĩ đại nho tổ chức.
Cổ Mẫn nghe như lọt vào sương mù, nếu muốn nói về cảm nhận thì chỉ cần dùng sáu từ là có thể khái quát, không hiểu nhưng thấy rất hay.
Cổ Mẫn nhớ tới một câu danh ngôn trên mạng, nữ xuyên không nào không đi lầu xanh cập nhật chút kiến thức thì lần xuyên không đó sẽ chẳng có linh hồn.
Hẻm Lang Lang là một con đường gần phường thị ở quận Hà Gian, cách cổ trạch của Liễu Xa rất xa.
Ngón tay người này đã lạnh đến mức đỏ ửng, có nhiều chỗ còn nứt da, quần áo trên người vừa cũ nát lại bạc màu, rõ ràng là đang lạnh run rồi nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh.
Cổ Mẫn âm thầm bĩu môi, đã nghèo túng đến mức này còn bày dáng vẻ cao giá của người đọc sách, đúng là không thể nào hiểu nổi những cổ nhân này.
Cái tên này hình như nghe hơi quen quen...

Cô không có ký ức của nguyên chủ thân thể này, cái tên khiến cô thấy quen quen dĩ nhiên là nhân vật đời trước.
Bệnh này của huynh cũng không thể tiếp tục kéo dài.
Dù Cổ Mẫn không biết y thuật, cô cũng biết bệnh của thanh niên này khá trầm trọng, nếu sốt cao quá có thể sẽ chuyển qua viêm phổi.
Viêm phổi ở thời đại của cô cũng là căn bệnh có tỷ lệ tử vong cao chứ đừng nói là ở thời đại trình độ chữa bệnh còn thấp này.
Vị nhũ mẫu kia hầu hạ cô bé cũng không tận tâm, thường xuyên lơ là, trước đó cô bé chưa từng xảy ra chuyện gì nên cô ta càng không chú ý nhiều.
Lần này cô ta chỉ lo mua son phấn bột nước ở quầy bán hàng rong nên khi cô bé bị cặp vợ chồng kia âm thầm bắt cóc cũng không biết.
Cô đã xuyên không rồi, nguyên chủ cũng chết yểu, mẹ của Thần Để sao có thể là Cổ Mẫn? Đúng rồi, xuyên không lâu như vậy mà hình như mình vẫn chưa từng gặp Cổ Trăn, về phải đi gặp thử mới được.
Có lẽ cô sẽ có thể nhìn thấy hình dáng khi còn nhỏ của Thần Để tương lai thông qua Cổ Trắn đáng yêu.
Thanh niên nắm một tay lại đặt lên môi ho nhẹ, cười nói:
Phó thác cho trời đi.
Cổ Mẫn càng khó hiểu, rõ ràng bệnh đã nghiêm trọng như vậy sao anh ta còn có thể cười được?
Huynh có phụ mẫu không?
Thanh niên nói:
Cha đã qua đời sớm, trong nhà chỉ còn một mẹ già.
Cổ Mẫn nói như ông cụ non:
Trong nhà có một mẹ già thì càng cần huynh phụng dưỡng, huynh càng phải yêu quý sức khỏe của mình, nghĩ cách chữa khỏi bệnh cho mình mới đúng.
Thanh niên tuổi trẻ cường tráng, còn biết chữ viết văn, cố gắng suy nghĩ thì sẽ có con đường khác thôi.
Thanh niên bị Cổ Mẫn chọc cười.
Một cái giỏ khác thì chứa một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi, thiếu niên này dường như đã ngất đi, bờ môi khô hơi nứt nẻ.
Cổ Mẫn bảo người đưa thiếu niên ra còn cô thì cúi người bể bé gái.
Sĩ tộc có đặc quyển sinh sát, đặc biệt là với những tôi tớ bán thân hầu hạ không tận tâm, trộm vặt, dùng mánh lới hãm hại gia chủ.
Khác biệt chính là, tôi tớ nhà khác đều bị vứt cho người dưới dùng côn đánh chết còn Liễu Xa thì đích thân động thủ.
Thanh niên nói:
Chỉ là một biệt hiệu nhàm chán thôi.
Cổ Mẫn suy tính tuổi tác của thanh niên, suýt nữa quỳ gối trước anh ta.
Mẹ nó, mình có vận may gì vậy, không ngờ còn có thể gặp được nam chính trong truyền thuyết, Tom Sue
Uyên Kính? Tom Sue: nhân vật vạn năng.
Một mặt rất cảm ơn sự chăm sóc và cưng chiều của mẫu thân, mặt khác lại coi thường tư thái của đối phương xuất phát từ nội tâm.
Điều thứ nhất xuất phát từ nội tâm, điều thứ hai lại không thể nào ức chế được.
Dù sao thanh danh của vị công tử ăn chơi này vốn đã rất tệ, có gánh thêm một tội danh nữa thì cũng bình thường thôi.
Đại khái do nhân phẩm của Liễu Xa quá kém, hắn cùng đám bạn quần áo lụa là của hắn ra ngoại ô đua ngựa, ngựa bị rắn cắn một cái liền bị sợ hãi.
Cổ Mẫn đứng dậy vô tình đụng phải vết thương, âm thầm hít một hơi lạnh.
Hai mắt Liễu Xa đỏ bừng, hơi thở dồn dập vì sợ hãi trông cực kỳ đáng thương.
Phụ thân thấy gương mặt Cổ Mẫn hơi mệt mỏi thì mỉm cười phân phó thịnữ dẫn cô đi vòng vòng.
Cổ Mẫn tươi cười nói:
Đa tạ phụ thân.
Kiếp trước Cổ Mẫn sinh ra ở một thành phố ven biển miền Nam, lần đầu nhìn thấy tuyết là vào mùa đông học kỳ đầu tiên nhập học đại học Thiên Hoa.

Biểu huynh tức giận?
Bạch Điệp theo Liễu Xa lên xe ngựa, phát hiện tâm trạng Liễu Xa rất không ổn:
Muội không cố ý...
Tư thế ngồi của Liễu Xa không hề đúng tiêu chuẩn, trông vô cùng buông thả vô lễ.
Đối mặt với biểu muội đáng yêu lại vừa gặp đại nạn, hắn liền thu liễm lại, nói:
Chuyện này không liên quan gì đến muội, sau này nếu Tiểu Điệp muốn ra ngoài chơi nhớ phái người nói với vị huynh một cầu.
Cổ Mẫn lại nói:
Nếu đổi thành ta, chỉ cần có thể sống sót, ta nhất định sẽ nghĩ cách để cố gắng sống.
Thanh niên này bệnh đã nghiêm trọng nhưng hai mắt vẫn chói lóa như sao đầy trời.

Tiểu nương tử tuổi nhỏ mà suy nghĩ cũng không ít nhỉ.
Ba học trò Uyên Kính tiên sinh thương yêu nhất là Trình Tĩnh, Lữ Trưng, Hàn Úc đều lần lượt chết vì Thần Đế.
Trình Tĩnh tự sát trong lao ngục, Lữ Trưng nhảy thành mà chết, Hàn Úc nuốt vàng tự vẫn.
Vì sao? Cả đời Uyên Kính tiên sinh đã dạy được vô số học trò nhưng hơn phân nửa học trò xuất sĩ đều chết trong tay Thần Đế.
Tuy nói loạn thể tàn khốc, nhưng đứng từ góc độ của người làm thầy, điều này quả thật đau lòng.
Tại hạ ngu dốt, không thể nghĩ ra cách nào để sinh tồn, vậy thì phải làm sao đây?
Cổ Mẫn trừng mắt nhìn, phút chốc nói:
Huynh họ gì tên gì?
Thanh niên hỏi cô:
Hỏi điều này làm gì?

Ta nghĩ trong nhà huynh có mẹ già cần phụng dưỡng, bản thân lại bệnh tật, dù có lòng muốn kiếm tiền cũng không thể nào làm được.
Con ngươi Cổ Mẫn đảo một vòng, cười nói với thanh niên:
Chi bằng thế này, huynh nói ta biết huynh họ gì tên gì, viết một phiếu nợ cho ta, ta cho huynh mượn ngân lượng để huynh xoay xở.
Đợi huynh khỏe lại, có khả năng kiếm tiền thì trả ngân lượng lại cho ta.

Tiểu Điệp, muội sao rồi, có sao không, dọa chết vi huynh rồi.
Xe ngựa của tiểu lang quân Liễu thị gần như chạy tới với tốc độ xe đua, xe ngựa còn chưa dừng lại, hắn đã nhảy xuống xe ngựa chạy tới.
Cô bé nhìn thấy tiểu lang quân thì tủi thân chu miệng, quay đầu vùi sâu vào lòng Cổ Mẫn, quay lưng về phía tiểu lang quân Liễu thị.
Biểu muội Bạch Điệp tuổi nhỏ mất mẹ, không nhận được tình yêu thương của phụ thân, từ khi còn rất nhỏ đã bị đối phương lấy cớ
có trưởng bối nữ giáo dưỡng sau này sẽ tốt cho việc kết hôn
để đá đến Liễu phủ.
Mẫu thân nhà mình lại có tính nâng cao giẫm thấp, đương nhiên sẽ không thích biểu muội.
Mặt Liễu Xa đỏ đến mang tai nói:
Thể diện đời này mất hết cả rồi.
Cổ Mẫn nói:
Được rồi đấy, ngươi làm gì còn thể diện nữa chứ? Bớt đổ tội lên người ta đi.
Liễu Xa vỡ lòng mấy năm, nhưng hắn luôn là một kẻ học hành tệ hại, ngay cả chữ
đại
vẫn chưa viết được, không ít lần bị phụ huynh trừng phạt.
Dù Hẻm Lang Lang là chốn phong trần nhưng cũng lịch sự tao nhã.
Liễu Xa đúng là ngang bướng nhưng hắn không phải không hiểu ánh mắt của những người xung quanh, Cổ Mẫn lại không hề che giấu sự chán ghét của mình, hắn tức giận rồi.

Hừ!
Liễu Xa dẫn theo biểu muội định đi, trên gương mặt non nớt mang theo sự ấm ức không thể nói ra.
Đợi sau khi Liễu Xa dẫn Bạch Điệp về phủ, vừa bước vào đại sảnh đã nghe thấy giọng của mẫu thân của mình khá gay gắt, giống như đang đánh cược với ai đó.
Bà ta nhìn thấy Liễu Xa đi tới, vẻ dữ tợn và gay gắt trên mặt không hề thu lại.
Trận tuyết đó mới gọi là lớn, tuyết bay lả tả hai ngày, độ dày đã tới bắp chân cô.
Trận tuyết trên núi lần này không lớn lắm, chỉ có một tầng rất mỏng, độ dày khoảng nửa đốt ngón tay, mặt trời vừa lên lập tức tan ra.
Đương nhiên, đối với vinh quang này, sách sử ghi chép Uyên Kính tiên sinh đã khéo léo từ chối.
Bình tĩnh mà nói, nếu Cổ Mẫn là Uyên Kính, cô cũng sẽ từ chối.
Từ đó dẫn với việt Liễu Xa không thích tiếp xúc với mẫu thân, hắn sợ sẽ không khống chế được sự chán ghét và bài xích trong lòng làm tổn thương trái tim mẫu thân.

Con đưa Tiểu Điệp ra ngoài đi chơi.
Liễu Xa giấu chuyện Bạch Điệp bị người lừa bán, tính nết mẫu thân nhà mình ra sao hắn hiểu rất rõ.
Vì tập tục của hai giới vẫn còn khá cởi mở nên trước khi thành hôn các cô nương chưa lập gia đình có người trong lòng cũng là chuyện bình thường.
Lúc mẫu thân mình còn là khuê nữ đã từng thích một tài tử tuấn lãng trẻ tuổi, thậm chí còn hẹn hò với đối phương trước hoa dưới trăng.
Phụ thân rất nổi bật, gia tộc cũng rất nổi bật, thỉnh thoảng Cổ Mẫn lại cảm thấy lâng lâng, mình chính là người mang theo vầng hào quang nữ chính trong truyền thuyết sao? Vừa ra đời đã đứng ở điểm cuối mà người khác phấn đấu cả đời cũng không đạt được.
Đương nhiên, suy nghĩ này chỉ duy trì một chốc rồi lại tan biến Cô là Cổ Mẫn của thế giới tương lai hơn ba trăm năm sau, không phải Cổ Mẫn ngốc nghếch của thời đại này.
Khi Cổ Mẫn nghe cặp vợ chồng này lý lẽ hùng hồn nói mình không thể sinh con sẽ bị đoạn hương hỏa, có lỗi với liệt tổ liệt tổng, nhất định phải có con trai để kéo dài hương hỏa cho bọn họ thì cười lạnh giễu cợt:
Các ngươi còn tôn quý hơn hoàng gia à? Thế nào, trong nhà có mấy cái long ý cần có nhi tử ngồi lên sao? Thôi đi, thứ rác rưởi nghèo kiết hủ lậu các ngươi có sinh con ra thì cũng chỉ là rác rưởi cặn bã mà thôi!
Kéo dài hương hỏa? Xứng đáng với liệt tổ liệt tông? Đúng là một trò cười! Thị nữ đã có thói quen bỏ qua những lời kỳ quái của Cổ Mẫn.
Cao nhân xem bệnh cho Cổ Mẫn từng nói, cô may mắn lắm mới có thể tìm được hồn đã mất về, nếu không cẩn thận hồn phách vẫn sẽ bị câu đi nữa.
Liễu Xa này không phải Liễu Xa kia, hắn không phải giáo sư đại học của Cổ Mẫn, mà là tên Liễu Xa cặn bã tồn tại chân thực trong lịch sử!!! Tiểu lang quân bị Cổ Mẫn nhìn chằm chằm đến mức toàn thân cảm thấy thiếu tự nhiên, không kìm được đỏ mặt, cay nghiệt nói:
Sao ngươi nhìn ta như vậy làm gì?
Tuy là ân nhân cứu mạng biểu muội nhưng tính tình của đối phương thật sự đáng ghét, làm gì có quý nữ sĩ tộc nào thô bỉ như vậy.
Cổ Mẫn cười lạnh:
Không có gì, nhìn dung mạo tuấn tú của ngươi.
Liễu Xa nghe xong câu này không kìm được ưỡn ngực:
Coi như ngươi có mắt đấy, biết được đẹp xấu.
Cổ Mẫn bĩu môi, tức giận giao Bạch Điệp lại cho Liễu Xa, cặn bã là bệnh truyền nhiễm, cô không muốn tiếp xúc quá nhiều với Liễu Xa, dù Liễu Xa là cha đẻ của Thần Đế nhưng cũng là tên đàn ông cặn bã háo sắc nổi tiếng trong lịch sử, là một chiếc máy bay chiến đấu trong số những cặn bã! Cô là fan của Thần Đế, nhân vật lịch sử ghét nhất là Liễu Xa, những nhân vật còn lại đỡ hơn một chút.
Rõ ràng người nhận ra ta, vì sao lại làm như không quen?
Liễu Xa phụng mệnh chiêu đãi Cổ Mẫn, dẫn cô đi dạo ở vườn hoa hậu viện của phủ, không ngờ đối phương vẫn mắt cao hơn đầu.

Chúng ta thân quen lắm à?

Nói chuyện nhiều như vậy đương nhiên là quen rồi, thật không ngờ ngươi lại.
Liễu Xa nói:
Bọn họ nói người bị đần nhưng ta thấy người rất lanh lợi.
Người ta đần chỗ nào chứ? Miệng mồm thì lanh lợi, nói chuyện còn cay nghiệt thô tục.
Trừ điều này, Cổ Mẫn chẳng hiểu vì sao lại nhớ tới giáo sư lịch sử Liễu Xa, đối phương nói mẹ đẻ của Thần Đế là đích tỷ của Cổ Trăn chứ không phải là Cổ Trăn.
Điều phỏng đoán này bị những công ty truyền thông hàng đầu phê phán trắng trợn, còn bên phía hoàng thất thì không phủ nhận.
Nếu thật sự nói biết đầu thai thì cũng phải quy công lao cho nguyên chủ.
Là kẻ ngoại lai, cô biết tất cả những gì hôm nay cô có được đều nhờ may mắn, cô nên biết quý trọng tất cả những gì đang có chứ không phải vênh váo đắc ý.
Nếu như tại hạ có ác ý gì thì biết phải làm sao?
Cổ Mẫn bĩu môi nói:
Huynh không khỏi quá đề cao mình rồi, huynh đã bệnh đến mức này rồi mà còn có ác ý gì nữa, đây gọi là hữu tầm vô lực!
Thanh niên cười lắc đầu.
Cổ Mẫn nói:
Sao? Huynh không chấp nhận? Chẳng lẽ huynh cũng là loại nho gia cố chấp cận kề cái chết cũng không chịu nhận bố thí à?
Thanh niên hỏi:
Không nhận đổ bố thí được người ta tán dương là có khí khái ngạo khí, sao vào miệng tiểu nương tử thành nho gia cố chấp rồi?
Cổ Mẫn khoanh hai tay, nói:
Ta là người thô tục, mạng quan trọng nhất!
Thanh niên cười nói:
Thú vị! Thật sự là quá thú vị!
Cổ Mẫn bị thanh niên nhìn chằm chằm đến mức hơi run rẩy, chu môi nói:
Có gì thú vị?
Thanh niên không chịu nói rõ, chỉnói:
Tại hạ họ Chu, tên Ninh, tự Thuận An.
Cổ Mẫn thì thầm:
Chu Ninh, Chu Thuần An...
Tiểu lang quân hết giờ học trở về tìm biểu muội chơi thì mới phát hiện có gì đó không bình thường, hẳn dân người đuổi bật nhũ mẫu, chặn cô ta giữa sườn núi.
Lúc Cổ Mẫn gặp tiểu lang quân, hắn đang giận dữ không kiềm chế được nên dùng roi quất vào nhũ mẫu khiến cô ta đau đớn hét lên.
Cổ Mẫn lườm hắn một cái, không thèm để ý.
Dù bấy giờ Liễu Xa chỉ là một cậu bé tính cách hơi xấu xa một chút, chưa đến mức là tên cặn bã nhưng lịch sử nói với Cổ Mẫn, đối phương chắc chắn sẽ trở nên cặn bã.
Hành vi này của bản thân đã là một chuyện đáng xấu hổ, không ngờ Cổ Mẫn lại nói thẳng ra như vậy.

Ngươi có đi hay không?

Không đi!

Được, ngươi không đi ta đi.
Cổ Mẫn không sợ trời không sợ đất, gần đây cô khá thân thiết với Liễu Xa, nếu mẫu thân trách tội, cô sẽ đẩy tội lỗi này lên đầu Liễu Xa.
Có điều, dù sao bà ta cũng xuất thân đại gia tộc, có người yêu trước khi thành hôn cũng cần phải kín đáo để tránh ảnh hưởng thanh danh.
Nếu thanh danh quá tệ, dù xuất thân đại gia tộc thì cũng không dễ tìm được người trong sạch, bởi vậy mẫu thân vẫn luôn thận trọng.

Đại nương tử, người đã mang về.
Gia đình giữ tay cặp vợ chồng kia sau lưng, bắt bọn họ phải quỳ gối 3xuống mặt đất phủ kín đá.
Cặp vợ chồng này trông rất bình thường, da thịt có màu nâu đen vì phơi nắng nhiều năm.
Đi ngang qua một cây mai đỏ phủ tuyết, màu đỏ chói mắt kia gần như tôm chặt lấy ánh mắt người khác ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô nhón chân định bẻ một nhánh hoa mai nhưng tiếc là người quá thấp, mãi vẫn không với tới.
Lập như chi lan ngọc thụ, tiểu như lãng nguyệt nhập hoài
.
Dáng đứng như lan như ngọc, nụ cười như ôm ánh trăng sáng vào lòng.
Trên thực tế cũng chính là vậy.
Thiếu niên này là
nhi tử
bọn họ vừa mua về nối dõi tông đường, bé gái là con dâu nuôi từ bé họ bắt về để làm vợ cho
nhi tử
.
Bọn9 họ e ngại gia đình và đội xe khí thế nên run rẩy không dám ồn ào.
Cổ Mẫn nhảy xuống xe ngựa, đi thẳng đến con trâu cày khá 6có tuổi kia, cặp vợ chồng đó liển lộ ra vẻ sợ hãi.
Cái này gọi là tuyết rơi không lạnh tuyết tan thì lạnh, thời điểm tuyết tan là lạnh nhất, Cổ Mẫn run rẩy siết chặt áo choàng trên người.

Đẹp quá.

Phụ thân của Cổ Mẫn chính là một trong những danh sĩ quận Lang Gia, không chỉ là danh sĩ mà còn là danh sĩ danh tiếng lừng lẫy trong các danh sĩ.
Ông là quan lớn trong triều, đã từng chủ trì cuộc kiểm tra đánh giá nhân tài Đông Khánh, là đối tượng mà thể lực các nơi đều muốn nịnh bợ.
Đúng lúc này Cổ Mẫn đánh ngựa đi ngang qua đã dùng tư thái cưỡi ngựa tuyệt trần đuổi theo hắn, cứu được công tử ăn chơi còn đang kinh hãi.

Kỹ thuật kém như vậy thì đừng đua để chịu chết.
Kỹ thuật: Thuật cưỡi ngựa.
Liễu Xa ngồi cạnh mẫu thân ngạc nhiên phát hiện khuê nữ bên cạnh đường di mẫu chính là cô bé miệng mồm vừa lanh lợi vừa thô tục kia.
Hắn nhìn chằm chằm đối phương, Cổ Mẫn lại làm như giữa hai người không có chuyện gì, chẳng thèm nhìn hắn.

Xem thử thiếu niên lang này, nếu chết thì chôn đi, nếu sống hãy cứu hắn một mạng.
Gia đình tuân lệnh làm theo, phát hiện trên người thiếu niên toàn là vết tích bị người ta đánh đập, những vệt xanh tím đan nhau, hai đùi cũng bị gãy.
Tâm trạng cặp vợ chồng này rất kích động giống như Cổ Mẫn là kẻ ác đang cướp con trai con dâu của họ.

Thật không biết xấu hổ!
Hai đứa trẻ đi hẻm Lang Lang dĩ nhiên truyền đến tai gia trưởng, Cổ phu nhân tưởng rằng Liễu Xa dụ dỗ nên lập tức giận không chỗ phát tiết.

Đúng là thứ hư hỏng, tuổi còn nhỏ mà đã biết đi đến mấy nơi phong lưu, nếu không phải tuổi con ta còn nhỏ thì có phải thanh danh sẽ mất hết không.
Cổ Mẫn âm thầm nhún vai, bán đứng Liễu Xa một cách nhẹ nhàng.

Ở đây có một miếu hoang.
Thị nữ khuyên can nói:
Đại nương tử, những nơi u ám này ngài không thể đi.
Cổ Mẫn nói:
Miếu đều thờ phụng thần linh, dù có xập xệ thì yêu tà bình thường cũng đâu dám tới gần, sao lại nói u ám chứ.
Vừa dứt lời, đôi tai thính của cô nghe thấy tiếng cười bị đè nén.

Miếu hoang có người? Ai đang nghe lén ở đó!

Thánh nhân đã nói quân tử không đánh cược
, tuổi còn nhỏ không nên nhiễm thói quen này.
Bộ dạng giáo huấn người khác của Uyên Kính tiên sinh phiên bản thanh niên đã khá giống dáng vẻ tương lai, Cổ Mẫn nhìn thấy thì nhủ thầm.
Rõ ràng là thầy chủ nhiệm! Cổ Mẫn nói:
Dáng vẻ này của huynh nên đi làm lão phu tử dạy học cho người ta.
Thanh niên cười yếu ớt không nói gì.
Cổ Mẫn cười nói:
Thời buổi này nếu không biết ngâm thơ tác đối, tinh thông thi từ ca phú, có làm tiểu quan
cũng chẳng ai thèm.
Những người đàn ông bán sắc đẹp.
Liễu Xa nghe xong sắc mặt tối đen, lập tức nổi giận.

Đây là giáo dưỡng của ngươi à? Trước mặt người ta bảo họ là kẻ ngu?
Cổ Mẫn hừ lạnh một tiếng, Liễu Xa nói không lại cô liền nghĩ ra một cách khác để lấy lại danh dự.

Lần trước gặp thầy ngươi tay không đón roi, chẳng lẽ ngươi đã từng luyện võ?
Cổ Mẫn khiêm tốn nói:
Có từng luyện một chút.

Ta cũng theo võ sư học chút công phu tay chân, ngươi có muốn luận bàn với ta một chút không?
Cổ Mẫn quay đầu liếc hắn:
Ngươi chắc chắn chứ?
Liễu Xa nói:
Ngươi đừng sợ, ta sẽ nhường người, không dùng roi hoặc vũ khí khác đâu.
Cổ Mẫn khẽ nói:
Tự đại, ta chấp ngươi một tay vẫn có thể đánh thắng ngươi đấy.
LiễuXa:
...
Không phải đấy chứ, nghe lời này thì ai mới tự đại? Sự thật chứng minh, Liễu Xa thật sự đánh không lại người ta, bị người ta nhấn xuống mặt đất cầu xin tha thứ.
Như vậy chẳng phải vẹn toàn đối bên sao.
Như thế nào?
Thanh niên cười ho khan, Cổ Mẫn xấu hổ nói:
Sao vậy, huynh không tin à?

Sao lại không tin? Trang sức tiểu nương tử đang đeo trên tóc đủ để tại hạ sống vài năm, dĩ nhiên là phải tin rồi.
Thanh niên cười nói:
Có điều, thiện tâm của tiểu nương tử là việc tốt, nhưng cũng không thể tùy tiện ban phát hảo tâm.
Không lâu sau lại nghe thấy tiếng vó ngựa, hóa ra Cổ Mẫn quay lại.

Ngẫm lại thấy ngươi cũng đáng thương, lên đây đi, cưỡi cho vững đấy.
Không lâu sau, Cổ Mẫn theo mẹ về nhà.
Khi Cổ Mẫn biết chuyện này, ấn tượng của cô đối với tiểu lang quân đã tốt hơn một chút.
Cho dù tính nết hắn hơi tệ chút nhưng dù sao cũng là một người anh tốt biết bảo vệ em gái, tính cách cuồng em gái lúc nào cũng được người ta yêu thích.
Liễu phu nhân cay nghiệt nói:
Bảy tuổi không chung chiếu, nàng không hiểu đạo lý này, con cũng không hiểu ư?
Liễu Xa nói:
Tiểu Điệp còn nhỏ, lại ở tạm trong phủ, nhi tử chỉ cố gắng để làm tốt nhiệm vụ chủ nhà thôi.
Liễu phu nhân nói:
Nó còn nhỏ mà đã biết quyến rũ người khác, chẳng phải là muốn vin vào cái cớ thống gia từ bé trước kia để bám lấy con sao.
Sự kiên nhẫn của Liễu Xa đã tiêu hao hết rồi, lạnh lùng nói:
Nhi tử mệt mỏi, xin được cáo lui trước.
Liễu phu nhân vốn đang một bụng lửa giận không ngờ lại vấp phải miếng sắt cứng ở chỗ thứ tử mình thương yêu nên lập tức tức giận không chỗ phát tiết.

Nhị lang quân, hôm nay phu nhân bị người ta chọc giận, ngài đừng để bụng nhé.
Lão ma ma hầu hạ Liễu phu nhân tiễn Liễu Xa ra ngoài không kìm được nói thêm vài câu.
Hắn là đích thứ tử Liễu thị, có khi nào bị người khác nhìn như vậy cơ chứ? Hắn không nổi cơn giận với Cổ Mẫn chẳng qua là vì Cổ Mẫn đã cứu được biểu muội và còn cả tộc huy trên xe ngựa của Cổ Mẫn nữa.
Liễu Xa không gà mờ như Cổ Mẫn, từ nhỏ hắn đã biết từng ký hiệu tộc huy của các nhà giàu, hiểu rõ con cháu mỗi nhà ra vào có những điểm khác nhau, thông qua những điểm này có thể phán đoán được xuất thân của đối phương ra sao, có địa vị như thế nào trong tộc, Liễu Xa không thể trêu vào Cổ Mẫn.

Ngươi, các ngươi muốn làm cái gì!
Đáy mắt nông phụ hiện lên vẻ sợ hãi, 5hàm răng vàng khè trong miệng còn dính cọng rau, vừa nhìn đã biết thuộc dạng bên ngoài mạnh miệng bên trong hèn nhát.
Mụ ta thấy Cổ Mẫn không dừng bước bên quyết tâm là lớn lên:
Nhóc con từ đâu ra định cướp đó à...
Mụ ta còn đang định nhục mạ tiếp thị gia đình đã đạp một cái vào lưng nông phụ khiến cơ thể mụ ta ngã về phía trước, đau đến mức rên rỉ.

Sao ngươi khỏe...
như trâu vậy.
Liễu Xa xoa xoa cổ tay tím xanh, đau đến mức nhe răng trợn mắt, nước mắt sắp ứa ra.
Nếu để cho mẫu thân biết Bạch Điệp bị người ta lừa bán, chắc chắn sẽ càng thêm chán ghét.
Nhũ mẫu của Bạch Điệp khinh thường cô bé như vậy nguyên nhân ít nhiều cũng do mâu thân nhà mình dung túng.
Điểm này có thể thấy rõ từ bia mộ Uyên Kính tự viết cho mình.
Lòng khó yên thì lòng khó yên, chuyện nên cống hiến vẫn làm không ít.

Bị người ta chọc giận? Ai đã chọc tức bà ấy?
Địa vị Liễu thị ở quận Hà Gian không cao lắm nhưng mẫu thân mình là phu nhân sĩ tộc khó dây vào nhất được quận Hà Gian công nhận, ai có thể chọc giận bà ta chứ.
Lão ma ma nói:
Còn có thể là ai nữa? Đường tỷ của phu nhân, vị gả vào Cổ thị ấy.
Liễu Xa hiểu.
Vị đường tỷ kia dựa vào xuất thân tốt, thanh danh đẹp đẽ đã thuận lợi gả vào Cổ thị làm tông phu, mẫu thân thì gả thấp vào Liễu thị Hà Gian.
Cho dù bà ta cũng là tông phụ ở Liễu thị Hà Gian nhưng sao có thể vượt qua Cô thị Lang Gia phong quang vô hạn? Liễu Xa cười lạnh nói:
Người ta ở Cô thị Lang Gia thì sao có thể chọc tức mẫu thân?
Lão ma ma nói:
Vị kia tới thăm người thân mà không đến thăm đại phu nhân, rõ ràng là coi thường thân thích hàn môn chúng ta.
Bên này vừa nói người ta coi thường thân thích nghèo, hôm sau bái thiếp đã đưa tới phủ.
Bắt cóc mua bán người mà còn nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, ai thèm nể mặt bọn chúng chứ!
Thị nữ khó xử quá, đại nương tử nhà mình nói chẳng rõ ràng gì, cô ta chẳng hiểu gì cả.

Giao cho quan phủ?
Cổ Mẫn ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
Giao cho quan phủ cũng được, dù sao dùng từ hình cũng không hay lắm.
Cô bế cô bé áo hồng lên xe rồi bảo thị nữ mang nước sạch và điểm tâm tới.
Giữa hai đầu lông mày của thanh niên này tràn ngập chính khí, đôi mắt trong suốt và rất sáng, vừa nhìn đã biết là một người lỗi lạc.
Giờ khắc này, trong đầu Cổ Mẫn vang lên một câu rất hợp cảnh.
Hẻm Lang Lang không có tiểu quan, câu này của Cổ Mẫn rõ ràng đang châm chọc hắn bất học võ thuật, không có gia thế ỷ vào thì ngay cả tiểu quan cũng chẳng bằng.

Không biết giữ mồm giữ miệng, sau này sớm muộn gì ngươi cũng sẽ chết vì cái miệng này.
Hắn hầm hầm nói:
Sau này xem ai mắt mù dám cưới ngươi.
Cổ Mẫn cười nói:
Không cần ngươi lo lắng, với địa vị của Cổ thị thì số người cầu hôn sẽ như cá giác sang sông Liễu Xa thấy ở hẻm Lang Lang mà Cổ Mẫn không hề luống cuống, ngược lại còn cười đùa anh anh em em với các hoa nương kia thì gương mặt tái xanh.
Đẹp trai như vậy, nếu ở thời đại của cô thì những vua màn ảnh trẻ tuổi kia cũng không thể sánh được.
Vừa nhìn trang phục của thanh niên, Cổ Mẫn đã biết anh ta có cuộc sống nghèo túng, chắc hẳn là một thư sinh nghèo gia cảnh bần hàn.
Tính cách Liễu Xa có ác liệt đến mấy thì dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ.
Hắn không chịu nổi lòng hiếu kỳ, không chịu được sự khiêu khích của người bên cạnh, đã học theo những lang quân lớn tuổi ở tộc học lén xem tị hỏa đồ, xem mà mặt đỏ tới mang tai.
Trừ mấy điều này, những học sinh học ở tư học của ông cũng rất có tiền đồ, có năm mươi sáu người xuất sĩ, có hai mươi ba người nổi tiếng.
Nói loạn thế nằm nước là cuộc tranh đấu giữa các chư hầu, chẳng bằng nói đó là trận Tu La giữa các học trò của Uyên Kính tiên sinh.
Không phải Thần Đế đích thân ra tay mà do ngài thúc đẩy.
Dù Uyên Kính tiên sinh không ghi hận vì điều đó nhưng chắc chắn không thể nào bình thường được.
Bởi vậy, tất cả mọi người trong Cổ phủ đều không dám trói buộc Cổ Mẫn, sợ chạm vào điều kiêng kỵ khiến cho ba hồn bảy phách của Cổ Mẫn không vui.
2
Đại nương tử, cặp vợ chồng này xử trí như thế nào?
Cổ Mẫn nói:
Rác rưởi nên vứt đi đâu thì hãy bắt bọn chúng cút về chỗ đó.
Cổ Mẫn đứng dậy phủi bụi trên váy, nói:
Ta về trước đây, tránh để phụ thân lo lắng, ngày sau nếu có duyên sẽ gặp lại.
Cô lạch bạch chạy đi xa, chỉ còn Chu Ninh ngồi yên tại chỗ nhìn ngân lượng
mượn về
, cười khổ.


Hình như...

không phải ác linh...
Đừng thấy thanh niên này mới học huyền thuật thời gian ngắn, anh ta có thiên phú cực cao, là một nhân tài tài năng ngút trời.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế.