Chương 1866: Ngoại truyện: cổ mẫn (4)
-
Hệ Thống Livestream Của Nữ Đế
- Nấm Hương Xào
- 9535 chữ
- 2022-02-11 03:33:04
Đáng tiếc tổ phụ không biết làm ăn, phụ thân Uyên Kính lại là người ngây thơ yếu đuối, tính ông tốt bụng thường xuyên bị người thân khắ8p nơi làm tiền nhưng vẫn cười ha ha.
Hai thế hệ này đã tiêu sạch gần hết gia nghiệp, truyền đến thế hệ Uyên Kính thì chỉ còn l3ại trăm mẫu ruộng tốt.
Trăm mẫu ruộng tốt này còn bị mẫu thân Uyên Kính đem cho thân thích vô ơn.
Khó khăn lắm mới đợi được quân cứu viện, Cổ Mẫn nhất thời được thư giãn thế mà bị một tên thổ phỉ nằm giả chết trên mặt đất đánh lén đẩy xuống sườn núi.
Ngã xuống sườn núi là một mắt xích buộc phải có của nữ xuyên không hả?
Chuyện này cũng hơi điện quá rồi đấy! Là người mang điềm may, Cổ Mẫn khá may mắn, quần áo bị móc trên cây làm giảm tốc độ rơi xuống cộng thêm vách núi cũng không cao lắm, bởi vậy cô chỉ bị té gãy một chân, khuôn mặt bị vài cọng cỏ sắc không biết tên cứa xước, ngoài ra không còn thương tích gì lớn.
Vì Cổ Mẫn bị thương ở chân nên không thể đi được, chỉ có thể ngồi yên chỗ cũ chờ cứu binh tới.
Ngươi làm gì?
.
Liễu Xa nói:
Buộc lại cho muội, chẳng lẽ muội muốn nửa đời sau này thành một người què để phụ thân muội nộp thêm cho muội một phần thuê đầu người à?
Khốn nạn! Cổ Mẫn cũng bị chọc tức, tên Liễu Xa này quả nhiên là thèm bị ăn đòn.
Hắn nguyền rủa cô què chân thì cũng thôi đi, lại còn dám nguyền rủa cô cả đời không lấy được chồng.
Đợi Liễu Xa phát hiện nay đối phương bị mình siết đến mức xanh tím thì cơn giận trên mặt lập tức tan biến hết.
Xin lỗi.
Dứt lời, hắn quay người rời đi, trông như đang chạy trối chết.
Cổ Mẫn mờ mịt nhìn theo bóng lưng Liễu Xa, xì một tiếng.
Có bà mẹ nào lại muốn con gái mình gả cho một thứ cặn bã chứ? Không thích thì không thích nhưng Cổ Mẫn cũng không có hành động nào chia rẽ uyên ương.
Liễu Xa không thành hôn với Cổ Trăn thì cô tìm Thần Đế tương lai ở đâu chứ? Không có Thần Đế, triều Khương phải làm sao? Thị nữ khẽ nói rõ nguyên nhân Liễu Xa đến phủ, nội dung không khác mấy so với những gì Tạ Khiêm nói với cô.
Liễu Xa không hề có chút kinh nghiệm sinh tồn bên ngoài nên đã bị thổ phỉ cướp bóc, những thứ đáng giá đều bị kẻ xấu vơ vét đi.
Mỗi lần Cổ Mẫn nhìn thấy cô ấy kiểu gì cũng nảy sinh ảo giác tự ti mặc cảm.
Tuổi tác càng tăng, cô càng không thể chịu đựng được sự buồn tẻ của nội trạch.
Vì sự trói buộc của thời đại này đối với phụ nữ cũng không quá nghiêm khắc, dưới sự đồng ý ngầm của cha mẹ, cô thường xuyên cải nam trang ra ngoài, ỷ vào một thân võ nghệ, học du hiệp hành hiệp trượng nghĩa, vô cùng tự do vui vẻ.
Con gái vừa sinh ra đã ngốc nghếch ngẩn ngơ, từ khi quấn tã đến giờ chưa từng chơi với đám trẻ cùng lứa.
Nếu Cổ Trăn có thể thông minh, dỗ Mẫn Nhi vui vẻ, bà bố thí cho đối phương một chút thì đã làm sao? Dựa vào tâm lý này, Cổ phu nhân cũng mắt nhắm mắt mở đối với chuyện của Cổ Trăn.
Đối với những chuyện này, Cổ Mẫn không hề biết gì.
Một tay cô ôm đứa bé, một tay bám chặt dây thừng, giẫm vách giếng cổ bò lên cao.
May là vách giếng cổ khá khô ráo và cũng ít rêu xanh, nếu không dựa vào sức cô chắc cũng khó bò lên được.
Tránh ra, đừng cản không khí.
Cổ Mẫn bảo thị nữ tránh ra rồi đặt đứa bé rơi xuống nước nằm lên mặt đất phẳng, hô hấp nhân tạo cho đứa bé.
Lần này Liễu Xa hết đường chối cãi, bởi vì hắn thật sự học hành rất tệ, gia thế của bản thân chính là nhược điểm, không có tài hoa năng lực, thực sự không thể lọt vào mắt người ta được.
Sự thật là sự thật nhưng những lời này thốt ra từ miệng Cổ Mẫn, nếu nói Liễu Xa không khó chịu là không thể.
Ta, cái đó ta...
Ánh mắt Liễu Xa hơi hoang mang, về việc học tập, hắn cảm thấy mình khá vô tội.
Liễu Xa nhạy cảm phát hiện điểm thiếu tự nhiên của cô.
Té gãy chứ sao.
.
Vẻ mặt Liễu Xa thay đổi, không hề nghĩ ngợi xé ngay miếng vải trên người, gỡ vỏ kiếm xuống.
Lịch sử đen tối trước đây cũng chứng minh điều này, Liễu Xa là một kẻ học hành dở tệ chính công, dù nhiều lần nói muốn thay đổi nhưng kết quả vẫn bỏ dở nửa chừng, Cổ Mẫn căn bản không coi trọng hơn.
Cổ Mẫn vẫn mặc nam trang tự do du ngoạn khắp nơi, gần như toàn bộ sĩ tộc quận Lang Gia đều biết đích nữ Cổ thị tướng mạo nam nữ đều đẹp, làm việc tuỳ tiện phong lưu khiển vô số nhân sĩ theo đuổi thời thượng theo đuối.
Đặt giữa các sĩ tử, thanh danh của Cổ Mân cũng khá tốt.
Lòng cảm kích vừa mới dâng lên của Cổ Mẫn lập tức xẹp đi như quả bóng bị đâm thủng.
Ha ha, Liễu Trọng Khanh!
Liễu Xa trợn mắt nhìn cô, cười lạnh nói:
Ai là Liễu Trọng Khanh?
Cổ Mẫn ngậm miệng, cô quên mất, tên đàn ông cặn bã trước mặt chỉ mới mười một mười hai tuổi, còn lâu mới tới tuổi cập quan lấy tên tự.
Cô nhớ rõ tên tự của Liễu Xa chỉ vì trong tên hắn có chữ trùng với Tiêu Trọng Khanh khổng tước đông nam tiếng tăm lừng lẫy, rất dễ nhớ.
Nhưng...
ta không hiểu.
Cổ Mẫn tự nhận mình không nể mặt gì Liễu Xa, tên nhóc này là M đấy à, sao lại có thể bày tỏ thẳng thắn như vậy khiến bà cô già như cô đây cũng cảm thấy hơi e lệ:
Dù nói thế nào thì cử chỉ và
hành động của Liễu lang quân cũng không hề có ý này đúng không?
Chỉ những người có khuynh hướng thích bị ngược đãi.
Lần này đến phiên Liễu Xa sững sờ, hắn hỏi:
Cái gì?
Cổ Mẫn nói:
Văn không thành vẽ chẳng phải, nếu ngươi là phụ thân, ngươi nghĩ sẽ chấp nhận cho tiểu tử như vậy ngấp nghé nữ nhi nhà mình à?
Bay cao thêm chút nữa nào!
Cổ Mẫn chỉ vào con diều chỉ huy thị nữ thì bỗng dưng nghe thấy tiếng một vật nặng rơi xuống nước.
Các ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?
Các thị nữ biết thính lực của Cổ Mẫn cực tốt, dù cách xa vẫn có thể nghe rất rõ nhưng các cô thì thật sự không nghe thấy âm thanh gì đặc biệt.
Cổ Mẫn nói:
Ta thật sự có nghe thấy, tiếng động đó nghe giống như tiếng vật nặng nào đó lớn hơn cả hòn đá bị ném xuống nước..
Một thị nữ nói:
Nước? Ao xung quanh đây đều bị lấp hết rồi ạ.
Người còn lại nói:
Hình như ở hậu viện có một cái giếng cổ.
Giếng cổ: Sắc mặt Cổ Mẫn lạnh lẽo ra lệnh thị nữ dẫn mình đến xem giếng cổ kia.
Đương nhiên, vượt qua rào cản này, lịch sử chứng minh Uyên Kính tiên sinh là một người chồng hoàn mỹ trong lòng phái nữ.
Theo Cổ Mẫn biết, không ít
bánh ngọt cổ trang
đều được cải biến từ cuộc sống thường ngày giữa Uyên Kính và phu nhân của anh ta, là một món
thức ăn cho cún
tàn nhẫn đối với những người độc thân.
Lo liệu xong tang sự của mẫu thân, Uyên Kính liền nghĩ cách lấy lại trăm mẫu ruộng tốt từ tay thân thích.
Đúng như Cổ Mẫn nói, dù đời này cô què chân gãy tay, người cầu hôn cô vẫn nhiều không kể xiết, không đến phiên Liễu Xa.
Cầu hôn cô, không phải vì bản thân cô mà vì thân phận của cô.
Không thể nào ngờ được câu này của Cổ Trăn lại nói đúng.
Trong rừng sâu núi thẳm nhiều độc trùng rắn kiến, cô chỉ nghĩ đến mấy loại rắn độc và côn trùng đã cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Cô không dám nhắm mắt, cứ ngồi chịu đựng cho tới khi trời lờ mờ tối mới nhìn thấy vài ánh lửa lẻ tẻ.
Chẳng lẽ là ma trơi?
Không xui xẻo đến mức đó chứ? Mãi cho tới khi nghe thấy tiếng bước chân người, đối phương còn gọi tên mình, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Trước đó Liễu Xa vẫn còn đang đọc sách ở trường, vô tình nghe thấy đội xe bị phục kích, cô bị rơi xuống vách núi nên hắn đã đến tìm người
Xi...
Thằng nhóc này có ý gì chứ?
Bị thương xương cốt phải nghỉ ngơi trăm ngày, ba tháng liền Cổ Mẫn đều ở trong nhà làm trạch nữ, nhàn rỗi liền nghĩ đến dụng ý đằng sau những hành vi kỳ lạ của Liễu Xa.
Cổ Trăn cười nói:
Có lẽ là mến mộ a tỷ
Đương nhiên, cô không thể đi một mình, thị nữ hầu hạ đều đứng trong cách đó không xa.
Gần đây người bị trúng tà hay bị ngã đập đầu à?
Liễu Xa nói:
Không có, chẳng qua nghe nói muội sắp nghị hôn rồi.
Cổ Mẫn nói:
Sắp nghị hôn thì cũng không thể chọn ngươi, phụ thân nhà nào bằng lòng để nữ nhi của mình nhảy vào hố lửa chứ?
Liễu Xa suýt giận sốc hông, đưa tay chỉ vào mình nói:
Ta là hố lửa?
Cổ Mẫn nói:
Trong lòng ngươi đúng thật là không biết thân biết phận.
Liễu Xa không hiểu cô nói gì, chỉ nghĩ đó là phương ngữ của nơi nào đó, tâm trạng hơi suy sụp.
Ta ngưỡng mộ muội, thích muội, ta muốn nghị thân thành hôn với muội.
Cổ Mẫn không ngờ mình lại bị đứa trẻ ranh lớp sáu thổ lộ, trong lúc nhất thời hơi sững sờ.
Vậy sao muội lại như thế?
Cổ Mẫn nói:
Trước nay ta luôn coi hắn như muội tế, huynh hiểu không, kết quả hắn lại chọn người làm a tỷ như ta, làm sao ta có thể chấp nhận được?
Tạ Khiêm kinh ngạc:
Muội tế? Hắn đi trêu chọc muội muội của muối sao?
Cặn bã đến thế? Trêu chọc em gái người ta rồi còn tỏ tình với cô chị, vị nhân huynh này là đại bàng giương cánh đi tìm đường chết à? Cổ Mẫn nói:
Không phải, hắn không tiếp xúc gì nhiều với muội muội, nhưng ta nghe cao nhận từng nói, hai người có một đoạn nhân duyên.
Cô không thể nói lịch sử nói với cô hai người này sẽ thành một cặp được.
Giờ Liễu Xa đã học giỏi, sau này cưới Cổ Trăn, Cổ Mẫn sẽ không cần phải cảm thấy áy náy nữa.
Tạ Khiêm nói:
Lời quỷ thần không thể tin.
Cổ Mẫn nói:
Tin hay không tin tùy từng người, ta thì khá tin.
Sao ngay cả chuyện này ngươi cũng biết vậy?
Liễu Xa cười lạnh:
Trong phủ có nuôi một con chó không biết nghe lời, thường bị người ta đánh gãy chân chó, tập mãi thì biết thôi.
Cổ Mẫn:
.
Đề ma ma! Bố khỉ nhà ngươi, Liễu Trọng Khanh!
Muội cầm giúp ta bó đuốc, ta cũng muội ra ngoài
Liễu Xa nắn đùi cho cô xong tràn đầy mồ hôi, trông càng da trắng môi đỏ khiến Cổ Mẫn không kìm được cảm khái...
Vì sao thời đại này những kẻ bề ngoài đẹp mắt đều là đàn ông cặn bã vậy? Nghĩ lại cũng đúng, nếu dung mạo không đẹp mắt thì tư cách làm đàn ông cặn bã cũng chẳng có.
Cổ Mẫn nói:
Ngươi đi gọi người đến đây cũng được mà.
Liễu Xa không động đậy, tỏ vẻ hoặc là hắn cõng người ra, hoặc là Cổ Mẫn cứ giữ giá rồi ngồi đây chờ chết.
Không làm được vị hôn phu thê, nhưng có thể làm hổ bằng cẩu hữu mà.
Tạ Khiêm vẫn nghĩ bạn mình là
hiền đệ
, mắt mũi vụng về không nhận ra, không thể nào ngờ được trong một buổi tụ tập của các sĩ tộc lại thấy
hiền muội
mặc bộ đồ nữ trang, dung mạo diễm lệ, khí thế bức người!
Dường như
hiền đệ
hôm trước đè anh ta xuống đánh là do anh ta tự tưởng tượng mà thôi.
Cổ Mẫn nghe được tin này thì cảm thấy thật khó tin.
Lão phu nhân này đầu óc có vấn đề à? Vừa lấy vợ về, mẫu thân liền qua đời, Uyên Kính thân là người chồng sẽ nghĩ về vợ như thế nào? Trước khi lâm chung vị lão phu nhân này còn muốn hại con dâu.
Hơn nữa, mẫu thân qua đời phải giữ đạo hiểu ba năm, đồng nghĩa con gái người ta vừa được lấy về đã phải làm ni cô ba năm, lãng phí hết ngày tháng thanh xuân của người ta, chẳng bằng để cô nương nhà người ta ra ngoài tìm một người tốt, trả tự do cho người ta.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ đối với danh nhân, Cổ Mẫn bắt đầu suy nghĩ về Uyên Kính tiên sinh nhiều hơn, thỉnh thoảng còn cho người đi nghe ngóng tin tức của anh ta.
Chuyện vay tiền đã trôi qua hơn một tháng, mẫu thân Uyên Kính bị bệnh qua đời.
Trước khi qua đời bà làm chủ để vị hôn thê của Uyên Kính được cưới về, nói là muốn thấy con trai thành hôn lập gia đình trước khi lâm chung.
Hắn rất muốn học thật giỏi nhưng không hiểu vì sao trong đầu dường như có suy nghĩ nào đó ngăn cản hắn học tập.
Nếu nói ra cái cớ vụng về như vậy thì khó ai có thể tin được.
Ngươi tự giải quyết ổn thỏa đi.
Liễu Xa nói:
Đợi đã, nếu như ta có thể học hành giỏi giang, muội bằng lòng nghị thân trễ hai năm chứ?
Một khi sĩ tộc thấy vừa ý thì thường sẽ không thể nào gián đoạn hôn ước hai năm.
Hơn nữa, Cổ Mẫn sáu tuổi đã biết đi dạo hẻm Lang Lang thì có tư cách gì nói hắn ăn chơi đàng điếm? Oan uổng.jpg Cổ Mẫn thầm cười nhạo.
Cũng đúng, dù người cổ đại trưởng thành sớm thì cũng không trưởng thành sớm đến mức một đứa trẻ mười tuổi có thể làm những chuyện không đứng đắn.
Liễu Xa chớp mắt nhìn Cổ Mẫn ngồi trên cành cây, mím chặt môi.
Trong một lần hành hiệp trượng nghĩa, bênh vực kẻ yếu, cô quen một anh chàng đẹp trai tên Tạ Khiêm.
Ta Khiêm
Đây không phải là một trong những phu quân tương lai mà mẫu thân tìm kiếm cho cô sao? Con em đích hệ Ta thị Huyền Nịnh tiếng tăm lẫy lừng!
Tính tình tên này thật quái lạ, rõ ràng mình mới là người chịu thiệt vậy mà hắn thì hay rồi, trông cứ như một cô nàng bị người ta bắt nạt vậy.
Không biết bắt đầu từ lúc nào, cô phát hiện bệnh của Liễu Xa càng ngày càng nghiêm trọng hơn, thỉnh thoảng còn nhìn cô với ánh mắt phức tạp, nhìn đến mức làm người ta run rẩy.
Thần kinh!
Năm mười một tuổi, Cổ Mẫn theo mẫu thân tham gia tang lễ của ngoại tổ mẫu, trên đường về lại gặp phải thổ phỉ.
Gần đây trị an luôn kém vậy sao?
.
Cổ Mẫn:
...
Cô cảm thấy mình có một phụ thân giả.
Sau khi hỏi thăm nguyên do, phụ thân nhà mình nói:
Tổ tiên Liễu Xa có chút năng lực, đã từng trợ giúp tổ tiên Cổ thị, nể ân tình này cho hắn thử một lần.
Tóm lại hôn sự của con không cần lo, cứ kéo dài thêm hai năm để hắn nhìn rõ bản thân cũng tốt, tránh để hai nhà trở mặt nhau lại khó coi.
Người nhìn chằm chằm vào hôn sự của Cổ Mẫn nhiều không kể xiết, cha Cổ căn bản không vội, ông cũng muốn giữ con gái lại hai năm nữa.
Cổ Mẫn cảm thấy tiếc thay cho túi da tốt đẹp kia của Liễu Xa.
Hình người dạ chó, sinh ra đã có tiềm năng làm đàn ông cặn bã.
Liễu Xa vừa nhìn thấy Cổ Mẫn cũng lộ vẻ ngạc nhiên.
Cái gì, ngươi nói ai đi thăm dò ý phụ thân?
.
Thời gian thấm thoắt, trong chớp mắt Cổ Mẫn đã là thiếu nữ mười hai tuổi, theo truyền thống sĩ tộc, đây là tuổi có thể chuẩn bị nghị hôn.
Giờ nếu không tranh thủ lựa chọn vị hôn phu tốt, đợi nhà gái cập kê, đàn ông cùng tuổi đều đã kết hôn rồi.
Cổ Mẫn có lòng chăm sóc thứ muội này nhưng mẫu thân người ta phòng cô như phòng giặc, dần dà Cổ Mẫn cảm thấy không hứng thú nữa.
Ngày hôm đó, trời xuân se se lạnh.
Cổ Mẫn bảo thị nữ đưa mình đi thả diều, nhìn cánh diều hồ điệp bay lên trời cao, khuôn mặt không kìm được nở nụ cười rạng rỡ.
Khi cô ngâm trong nước nóng xong bước ra thì nghe thấy có người nói trong suối nước nóng có rắn độc.
Mọe nó...
Thể chất của mình kiểu gì vậy, sao đi tới đâu cũng có thể gặp chuyện vậy hả?
Cổ Mẫn chửi thề thì chửi thể nhưng trong lòng vẫn run rẩy.
Bảo bối Cổ Mẫn này xảy ra chuyện gì, bà có thể xé xác Cổ Trăn.
Những chi tiết này, Cổ Mẫn hoàn toàn không biết, Cố phu nhân cũng cố ý giấu giếm, bề ngoài vẫn tỏ ra vui vẻ hòa thuận.
Vài ngày nữa là đã đến tiết Hoa Triêu, sinh nhật của bách hoa, đồng thời cũng là một ngày lành các quý nữ sĩ tộc mong chờ đã lâu.
Ngoài mặt Cổ Mẫn chăm chú lắng nghe những tổng kết những kiến thức lịch sử mà cô biết thì cô cảm thấy Uyên Kính tiên sinh không phải cái bánh bao mềm bị thân thích bắt nạt, tuy nhiên mẫu thân Uyên Kính thật sự là một người phụ nữ vừa yếu đuối dễ bắt nạt vừa suy nghĩ không thấu đáo.
Chỉ vì chút danh tiếng mà để mình và con trai phải chịu ấm ức, thật sự không biết bà ấy nghĩ cái gì.
Nếu đòi lại trăm mẫu ruộng tốt, Uyên Kính sẽ không phải ăn mặc rách rưới trốn trong miếu hoang tránh tuyết.
Liễu Xa được sắp xếp ở phòng khách cách xa thật xa nội trạch của Cổ Mẫn.
Một ngoại nam và một nữ quyến có gì để gặp nhau? Thế là Liễu Xa quen Cổ Tròn nhỏ tuổi trước, Cổ Trăn nghe nói hồi nhỏ a tỷ có quen Liễu Xa thì thường xuyên nói bên tai cô Liễu Xa tốt thể nào thế nào.
Bề ngoài Cổ Mẫn chăm chú lắng nghe nhưng thực tế trong đáy lòng
Gần đây phụ nữ đều đáng sợ vậy sao? Chưa tới nửa năm sau, Cổ Mẫn nghe nói anh bạn Tạ Khiêm kết thân với bạn mình là Vương Huệ Quân, đợi Vương Huệ Quân cập kê trưởng thành sẽ chuẩn bị hôn lễ.
Phì: Phong kiến hại chết người, hai người này tuổi tác bình quân mới mười hai mười ba, chẳng phải chỉ là mấy đứa trẻ vừa lên cấp hai à? Thế thì đính hôn cái gì chứ?
Cho dù Cổ Mẫn có thô lỗ thể nào cô cũng biết khoảng chừng hai năm nữa mình cũng phải nghị thân, gia nhập hàng ngũ tảo hôn yêu sớm.
Hiền đệ có biết người nào đó ở quận Hà Gian không?
Một ngày nọ, Tạ Khiêm hỏi Cổ Mẫn một câu kỳ lạ.
Tim cô giật thót, là một kẻ cặn bã không nghiêm túc học lịch sử loạn thể năm nước và triều Khương, cô cũng không rõ Tạ Khiêm là ai, còn tưởng đó là một sĩ tộc bình thường vô danh.
Cô vô tình xáo trộn lịch sử, lựa chọn bừa Tạ Khiêm vô danh làm vị hôn phu cũng là lựa chọn tốt.
Tiếc là Tạ Khiêm căn bản không hề nhận ra giới tính thật của cô, luôn xưng huynh gọi đệ với cô, cứ mở miệng là một tiếng hiền đệ.
Sau khi Cổ Mẫn trưng cầu ý kiến anh ta đã đặt tên cho anh ta, lấy tên Cổ Tín.
Anh ta vốn là con trai thương nhân, vì gia đạo sa sút nên bị chủ nợ bán cho người môi giới, cuối cùng được một cặp vợ chồng nông gia mua về làm con trai.
Cổ Mẫn cứu anh ta lúc đầu cũng chẳng để ý lắm, về sau trong lúc vô tình cô phát hiện đối phương có thiên phú tính toán và đầu óc kinh doanh cực lớn nên đã cất nhắc anh ta, để quản sự thu chi trong tộc dạy bảo.
Cổ Mẫn chỉ cười, từ chối cho ý kiến.
Những tình tiết bi thương nếu không có mưa to làm nổi bật thì sẽ là vở kịch tình ái buồn không có linh hồn.
Vốn cứ tưởng chỉ là phút bốc đồng của Liễu Xa, sớm muộn sẽ biết khó mà lui.
Người ngoài không biết nhưng sao cô có thể không biết chứ? Thế đạo an ổn này chẳng được mấy năm nữa, cô cần phải tích lũy vốn liếng, sau này trở thành phú hào một phương thì mới có thể đầu tư cho Thần Đết Mới đầu cô chỉ buôn bán nhỏ, Cổ phu nhân cũng cảm thấy con gái cần rèn luyện nhiều nên cứ để mặc cô làm gì thì làm.
Lỗ cũng chẳng sao, chỉ là món tiền nhỏ thôi mà, đại gia nghiệp của cô thị không thể vì thế bại gia được, nếu lời thì coi như kiếm tiền son phấn cho con gái.
Dựa vào ý tưởng kinh doanh kỳ lạ của Cổ Mẫn cùng với thủ đoạn kinh doanh của Cổ Tín, vụ buôn bán nhỏ này nhanh chóng trở thành món lời lớn.
Suối nước nóng Kê Sơn nổi tiếng thiên hạ, trước kia rất đông du khách, chất lượng nước cũng khá tốt, lần này được nhận đãi ngộ VIP tôn quý rồi.
Suối nước nóng Kê Sơn kiếp trước cũng có làm ăn khá ổn, dù là mùa thấp điểm du lịch vẫn có thể hấp dẫn được một lượng lớn du khách.
Kiếp trước Cổ Mẫn cũng từng đến vài lần, chơi khá vui, nhưng du khách đông nên thiếu đi không gian riêng tư.
Có lẽ là ánh nắng quá chói mắt, hắn lại cảm thấy Cổ Mẫn này thô tục mạnh mẽ, trong ngoài bật nhất nhưng lại khá đáng yêu? Liễu Xa thầm lắc đầu, chắc mình bị mù rồi.
Tiết Hoa Triêu năm nay xảy ra khá nhiều vấn đề, sau khi Cổ Mẫn tể bái hoa thần thì nghe thấy có người kêu to cứu mạng.
Men theo tiếng hát mới nhìn thấy có một nữ tử sĩ tộc bị rơi xuống nước, xung quanh không phải thị nữ thì cũng là các ma ma cao tuổi, ai nấy đều không biết bơi.
Bắt không được phạm nhân trở thành án treo chưa giải còn đỡ, nếu như vội cầu công tích, không thiếu những án oan trở thành vở kịch, bắt người vô tội mạo xưng tội phạm để xử lý hồ sơ vụ án.
Liễu Xa đụng phải cướp mà vẫn có thể nhặt về một mạng thật không hổ là cha của Thần Đế, được hào quang lịch sử bao phủ.
Trong lòng Cổ Mẫn không ngừng chửi thề, trở về hậu viện thay nữ trang, sau khi trang điểm xong mới ra ngoài gặp khách.
Nếu gọi đàn ông tới, cô gái kia sẽ bị trôi xuống hạ du.
Hạ du?
Hạ du là một thác nước!
Thác nước kia mặc dù không cao, nhưng bên dưới thác nước là một đầm sâu, nếu ngã xuống hơn phân nửa là mất mạng.
Cổ Mẫn không nghĩ ngợi được nhiều nữa bèn đạp guốc gỗ nhào thẳng xuống nước, lúc tới gần cô gái kia, cô liền vặn hai tay cô ta rồi trói sau lưng để kéo lên bờ.
Cho dù sĩ thứ rõ ràng, nhưng cửa son nhà giàu cũng thích mời chào những hàn môn có tài năng làm khách thanh, tuy nhiên Uyên Kính từ chối những lời mời và sự giúp đỡ.
Cha Cổ cũng khá thích Uyên Kính, từng có lòng yêu tài nhưng bị nêm
canh bể môn
một lần thì không để ý đến anh ta nữa.
Chẳng qua chỉ là một sĩ tử xuất thân hàn môn, có tài mẩy đi chăng nữa thì có thể lật trời được chắc? Chỉ hơi coi trọng anh ta một chút, anh ta thật sự tưởng mình ghê gớm lắm sao.
Thời gian trôi qua quá nhanh, mới chớp mắt đã hai ba năm sau.
Vì Cổ Mẫn khôi phục thần trí, Cổ phu nhân muốn bồi dưỡng có thành quý nữ sĩ tộc hoàn mỹ.
Đúng lúc Cổ Mẫn cũng tò mò về giáo dục cổ đại, cộng thêm linh hồn trưởng thành của cô nên đã nhanh chóng học hết những nội dung khô khan kia.
Cổ Mẫn sằng giọng:
Nói linh tinh, hẳn đâu phải kẻ không tự biết mình, sao có thể tự rước nhục được?
Cô đã đến thế giới này năm sáu năm, đương nhiên hiểu địa vị của Cô thị trong các sĩ tộc, mặc dù so ra vẫn chưa hiển quý như tứ đại vọng tộc Đông Khánh nhưng cũng đứng đầu một phương.
Thân phận Liễu Xa căn bản không xứng với gia thế của Cổ Mẫn, hai nhà kết thân là chuyện không thể.
Mặt khác, chuyện Liễu Xa học dở ai ai cũng biết.
Liễu Xa cũng phát hiện Cổ Mẫn có gì đó không bình thường, nếu là trước đây cô đã sớm không kìm được uy hiếp hắn bằng nắm đấm rồi.
Lúc này cô vẫn ngồi trên mặt đất, nhìn cẩn thận thì gò má của cô cũng hơi tái nhợt.
Chân của muội.
Ta ở chỗ này!
Tiếng bước chân của người tới trở nên gấp rút hơn, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng bị chém đứt của cỏ dại cây rừng.
Cổ Mẫn trừng mắt nhìn, lúc này mới nhìn thấy một bóng dáng cầm bó đuốc tới gần, tay phải cầm kiểm dọn dẹp cỏ dại để tạo thành đường đi.
Liễu Xa?
Người tới nói:
Người không quen với cô nương mà ngay cả tên họ cũng gọi thẳng có phải quá thất lễ không?
Theo kinh nghiệm kiếp trước mách bảo cô, đưa lưng về phía rắn độc bỏ chạy là hành động ngu xuẩn.
Ngày thường thông minh lắm mà, sao giờ lại ngốc nghếch như vậy? Sao muội lại không chạy trốn chứ?
Cổ Mẫn sao có thể ngờ được người tới
cứu
mình sẽ là Liễu Xa, dù hai chân hắn đã run lên vì sợ nhưng vẫn cầm cục đá đập về phía con rắn độc, dọa cho con rắn độc bỏ trốn ra xa.
Liễu Xa cảm thấy nơi này không thể ở lại lâu nên đã nắm tay cô, dẫn cô đến chỗ đông người.
Cô đứng từ xa liếc nhìn Liễu Xa, gương mặt của đối phương không tròn như trong trí nhớ mà nhìn đã gầy đi khá nhiều, ngũ quan càng ngày càng tinh xảo.
Túi da đẹp mắt có ngàn vạn loại, linh hồn thú vị vạn dặm tìm được một.
Dáng dấp có đẹp mấy cũng vô dụng, bên trong chỉ toàn những thứ thối nát.
Hừ, vừa rồi nằm mơ thấy.
Vốn tưởng có thiên nhân nào tới, ai ngờ là một người phàm tục khí như ngươi.
Liễu Xa hít sâu một hơi, ngón tay cầm bó đuốc của hắn siết chặt đến mức trắng bệch.
Ngươi đi tìm ta à?
Ta tới nhặt xác muội.
Liễu Xa nói:
Không ngờ kẻ xấu sống lâu, vách núi cao như vậy mà muội vẫn chưa ngã chết.
Cổ Mẫn thầm nghiến răng, nếu không phải chân bị té gãy thì có thật sự muốn nhấn Liễu Xa trên mặt đất đánh tơi bời.
Cổ Mẫn vừa nhìn vừa gật đầu, đây mới gọi là đàn ông! Uyên Kính không thể làm trái lệnh mẫu thân nhưng anh ta là chồng thì không thể để vợ phải tiếp tục chịu khổ, thế này cũng coi như có trách nhiệm.
Trong chớp mắt, đầu mùa xuân năm thứ hai đã đến.
Cổ Mẫn bắt đầu khá quen với thời đại này, cũng tỏa ra
quý khí
của quý nữ thời đại này.
Lần này trở về ba trăm năm trước, không thử đi suối nước nóng thì chuyển xuyên không này sẽ không còn linh hồn.
Tuyệt vời...
Cổ Mẫn vô cùng hưởng thụ.
Điều này khiến Cổ Mẫn không thể không nghĩ đến thuyết âm mưu.
Cô vừa bò lên lưng hắn vừa lầm bầm:
Chẳng lẽ ngươi muốn mượn ơn cứu mạng để đòi báo đáp đấy à?
Liễu Xa thấp giọng nói:
Ngậm miệng!
Cổ Mẫn nói:
Thẹn quá thành giận.
Muội nói lung tung một câu nữa là ta sẽ ném muội xuống bỏ mặc kệ đấy, thời tiết này có thể sẽ có mãnh thú trùng độc ẩn hiện, tự muội nghĩ kĩ đi.
Cổ Mẫn bĩu môi, ngoan ngoãn cầm bó đuốc chiếu sáng cho hắn, không lâu sau đã gặp được gia đình đi tìm kiếm Cổ Mẫn.
Về sau, Cổ Mẫn mới biết được Liễu Xa đi tìm mình là chủ ý của bản thân hắn.
Dựa vào sự che chở của Cô thị và sản lượng thấp của giấy trúc, phường chế tạo giấy của Cổ Mẫn thật sự do tự cô quản lý, hàng năm đều kiếm được khoản tiền lớn.
Chưa tới hai năm, cô đã có danh hiệu
song xu
trong giới quý nữ sĩ tộc.
Có được danh xưng này tuy là nhờ bản lĩnh của bản thân cô nhưng cũng nhờ công lao vận hành dư luận của Cổ thị.
Cổ Mẫn còn bảo anh ta đến cửa hàng hồi môn của mẫu thân học việc, học hỏi thêm nhiều thứ.
Cổ Tín không phụ sự coi trọng của Cổ Mẫn, chưa đến hai năm đã xuất sư.
Cổ Mẫn vừa học cách làm quý nữ sĩ tộc như thế nào, vừa nghĩ cách để kiếm tiền.
Có vốn ban đầu, Cổ Mẫn thấy hiện nay bút giây đều dùng thẻ tre nên nghĩ cách để làm ra giấy rẻ thật sự.
Kiếp trước cha cô mở một doanh nghiệp làm giấy, lúc ban sơ cũng từ một phường chỉ giây truyền thống chuyển đổi loại hình nên có thể miễn cưỡng coi như gia truyền.
Cô thử mấy lần và làm ra được loại giấy trúc tương đối nguyên thủy, qua một đợt cải tiến là có thể đưa vào sử dụng.
Nếu Cổ thị tham gia vào chuyện tệ hại gì đó, dẫn đến đại họa giáng đầu, Cổ Mẫn là nữ quyền cũng có khả năng bị giáng tiện tịch, đưa đi làm quan kỹ quân kỹ hoặc bán vào lầu xanh, cả đời không thể trở mình.
Ai...
Càng nghĩ càng thấy thời hiện đại vẫn hơn.
Trì hoãn nghị hôn cũng không sao, tiện thể còn có thể xóa hết nợ nhân tình với Liêu thị, nếu từ đó Liêu Xa có thể thay đổi tốt hơn, về sau có thể khởi hưng lại Liêu thị thì mọi người đều vui.
Khóe môi Cổ Mẫn giật giật, coi như cô đã hiểu phụ thân nhà mình đang vẽ một cái bánh nướng treo trước mặt Liễu Xa chứ không hề có ý định biến thành hiện thực.
Sau khi trở về, trong lúc vô tình Cổ Mẫn nghe Cổ Tròn nhắc một việc.
Xuyên không quả nhiên không phải việc tốt, ra ngoài động một chút là lại có thổ phỉ cản đường cướp bóc, cuộc sống thật khó khăn.
Nếu như có thể xuyên không trở về, cô thật sự muốn ôm đầu của những cô nàng nằm mơ cũng muốn xuyên về cổ đại để lắc cho nước trong não chảy ra ngoài hết.
Những kẻ không có chút bản lĩnh mà muốn sinh tồn trong cái thời kỳ cổ đại đầy khiêu chiến này thật sự chẳng hề dễ dàng.
ộc...
Cô bé nôn nước giếng trong miệng ra, chậm rãi tỉnh lại, đáy mắt vẫn còn nỗi sợ hãi chưa tan biến hết.
Tiểu muội?
Cổ Mẫn không thể nào ngờ đứa bé mình cứu lên lại là thứ muội Cổ Trăn.
Sau khi Cổ Trăn tỉnh lại trông như một cô nhóc đáng thương, một mực núp trong lòng Cổ Mẫn, dáng vẻ thân thiết đáng yêu đó khiến trái tim bà dì già nua của Cổ Mân cũng hồi phục lại.
Trước kia toàn là Cổ Trăn cố ý móc nối, giờ lại quan tâm mình, chẳng lẽ muốn vơ luôn cả chị lẫn em? Nghĩ lại tiểu thuyết ngựa giống Tom Sue kiếp trước đã đọc, Cổ Mẫn không kìm được sợ run cả người, vô cùng ghét bỏ.
Cuộc sống của sĩ tộc cổ đại không nhàm chán như Cổ Mẫn tưởng tượng mà rất hưởng thụ, tỷ như ngâm suối nước nóng, đi du lịch gì đó.
Cổ Mẫn may mắn được theo phụ thân lên kinh một chuyến, còn được du lịch bằng tiền công nữa.
Nói chuyện thật cay nghiệt!
Cổ Mẫn nói:
Khó nghe thì khó nghe nhưng cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi.
Ngươi nhìn ngươi đi, chưa được mười tuổi mà cả ngày rượu chè, sau này nghị thân nhà ai nhìn thấy mà không sợ hãi? Còn nữa, nếu nói cay nghiệt thì ta không bằng ngươi đâu.
Ngươi đừng quên người đã từng rút roi dọa ta.
Liễu Xa đỏ mặt nói:
Nhưng chẳng phải chưa đánh sao?
Chưa đánh thì không tính là động thủ à?
Liễu Xa đứng dưới tàng cây cách xa Cổ Mẫn nửa trượng, lập tức nói:
Ta cũng đâu có đi ăn chơi đàng điếm, người bên ngoài đồn lung tung đấy.
Vậy ngươi đi làm gì?
Không sao! Không sao! Tỷ tỷ ở đây rồi!
Cổ Mẫn dịu dàng trấn an Cổ Trăn, tiếng nói ấm áp như có mị lực giúp tâm hồn trẻ thơ bình tĩnh trở lại.
Ta on a tý.
Cổ Trăn cúi đầu xoắn xuýt mấy ngón tay, gương mặt nhỏ tái nhợt hơi ửng hồng.
Sao muội lại rơi xuống nước?
Cổ Mẫn hỏi thăm Cổ Trăn, trong đầu hiện lên ba mươi sáu kế tranh đấu nội trạch.
Họ chỉ đứng đây cũng đã trở thành một bức họa tuyệt diệu, Cổ Mẫn ngắm các mỹ nhân một cách say sưa.
Đã mấy năm rồi mà muội vẫn thô bỉ như vậy? Làm gì có ai lại leo lên cây lê thiếu lễ tiết đến thế chứ?
Liễu Xa mặc thanh sam, ánh mắt thoáng nhìn tất trắng trên chân cô, hai tai đỏ bừng dời mắt.
Xi, đây không phải nhà của ngươi, người bên cạnh không nói gì ta, ngươi đã lo quản giáo ta trước rồi.
Cổ Mẫn cười nói:
Hồi trước ta nghe người ta nói ngươi lại đi mấy nơi không đàng hoàng, có thời gian nhàn rỗi đi quản giáo ta chi băng tự xem lại bản thân đi, quân tử phải có bản lĩnh lập thân!
Liễu Xa nghe xong, gương mặt tái đi.
Một vị khác trong song xu chính là quý nữ Lang Gia Vương thị, Vương Huệ Quân.
Cổ Mẫn và Vương Huệ Quân không phải bạn bè thân thiết nhưng quan hệ của hai cô gái cũng khá tốt.
Vương Huệ Quân là kiểu tiểu thư khuê các dịu dàng đoan trang điển hình, cho dù làm chuyện gì cũng cực kỳ nhã nhặn.
Dòng suy nghĩ của cô còn chưa kết thúc thì Cổ Trăn vừa thẹn thùng vừa xấu hổ kể lại nguyên nhân rơi xuống nước.
Cô nhóc nghịch ngợm ra hậu viện chơi, không cẩn thận làm rơi chiếc trâm hoa yêu thích nhất xuống giếng, cô nhóc liền bám vào miệng giếng nhìn xuống, sơ ý ngã luôn vào giếng, không hề liên quan chút xíu nào đến trạch đấu.
Sắc mặt Cổ Mẫn ngượng ngùng, lúc này mới phát hiện mình đã bị lâm trạch đấu mất rồi.
Nhắc đến chuyện này không thể không nhắc đến một người khác, Cổ Tín.
Cổ Tín là thiếu niên Cổ Mẫn cứu về.
Thiếu niên này cũng họ
Cổ
nhưng lại chưa đặt đại danh.
Đừng thấy cô là một bà chị ngốc nghếch không hề biết sợ là gì, trên thực tế cô vẫn rất sợ rắn, lúc bé cô từng bị rắn cắn một lần nên đã sợ hết hồn.
Nói cái gì là cái đó đến, Cổ Mẫn không thể nào ngờ được mình lại gặp con rắn độc kia.
Vì cái gọi là địch không động ta không động, một mặt Cổ Mẫn chảy đầy mồ hôi lạnh giằng co với con rắn độc, một mặt chờ có người tới cứu cô.
A tỷ ngươi là đích nữ trong phủ, ngươi là cái thá gì? Ngươi mà cũng dám tính toán nó sao?
Cổ phu nhân hơi tức giận, bà là quán quân trạch đấu mùa trước, có tâm địa xấu xa nào mà chưa thấy chứ? Tuy Cổ Trăn chỉ là món đồ chơi bà ném cho con gái nhưng cũng chưa từng cắt xén và bạc đãi cô ta.
Cuộc sống của Cổ Trăn tốt hơn cả những đích nữ sĩ tộc bình thường, cô ta còn có gì không hài lòng? Không ngờ Cổ Trăn để tiện này lại nảy sinh ý đồ khác, muốn lừa Cổ Mẫn coi trọng Liễu Xa kia.
Liễu thị Hà Gian là cái thá gì, làm gì có tư cách xứng đối với đích nữ của bà? Nghĩ tới đây, Cổ phu nhân vô cùng tức giận, không kìm được nói những câu tàn nhẫn.
muốn bóp chết Liễu Xa một vạn lần.
Tên đàn ông cặn bã đáng chết này, Cổ Trăn mới mấy tuổi đầu mà đã biết dụ dỗ, mẹ nó chứ! May là trẻ con mắc bệnh hay quên, nhanh chóng vứt Liễu Xa sang một bên, không nhắc đến hắn nữa.
Thật tình không ngờ, Cổ phu nhân đã từng cười lạnh cảnh cáo Cổ Trăn.
Cổ Mẫn xì khẽ một tiếng, cay nghiệt nói thầm:
Kẻ xấu kia chịu lưu lại mạng chó cho hắn là đã nhân từ rồi.
Pháp luật cổ đại không hoàn thiện như hiện đại.
Thời đại này giết người cũng phạm pháp, nhưng phải tóm được người hành hung mới được.
Công cụ truyền tin lạc hậu, tin tức truyền đi chậm chạp, thủ đoạn phá án đơn sơ, mỗi năm đều có vô số kẻ giả oan báo án sai.
Năm đó cao nhân nói ta mất hồn, về sau hồn trở về, người cũng bình thường, có thể thấy cũng có chút gì đó đúng sự thật.
Thà tin rằng có còn hơn không, kính sợ thần linh một chút cũng không sai lầm gì.
Tạ Khiêm nói:
Liễu Xa có hỏi thăm ta tình hình gần đây của muội.
Cổ Mẫn cười nói:
Tình hình gần đây của ta còn cần nghe ngóng sao?
Cô là người nổi tiếng của quận Long Gia, rất nhiều quý nữ sĩ tộc cảm thấy tiếc vì cô là thân nữ nhi, nếu không thì đã thi nhau đòi gả cho cô rồi.
Vào cuối năm, Cổ phu nhân đổ bệnh, Cổ Mẫn là đích trưởng nữ đã giúp đỡ mẫu thân xử lý sự vụ nội trạch.
Tuy cô tuổi còn nhỏ nhưng xử lý mọi việc rất có dáng dấp người lớn, xử sự vừa công bằng lại hợp lý.
Ngoài ra, cô còn thử dùng tiền chi tiêu hàng tháng của mình đi làm ăn.
Trong một lần vô tình, cô nghe thấy có người tán dương tài năng của Liễu Xa.
Kinh ngạc! Hắn thật sự quyết tâm sao?
Chẳng lẽ bị ai đoạt xá rồi?
Liễu Xa có thể thành tài, lợn mẹ biết trèo cây! Tạ Khiêm nói:
Nhìn bộ dạng muội hình như muội không vui lắm khi thấy hắn thay đổi?
Cổ Mẫn nói:
Cũng không hẳn là vậy, hắn có thể thay đổi dĩ nhiên rất tốt, bớt đi một thiếu gia ăn chơi cũng coi như tạo phúc cho dân chúng.
Tạ Khiêm cũng quen biết Liễu Xa thông qua Cổ Mẫn, mấy tháng trước đi đường tắt qua quận Hà Gian còn gặp đối phương.
Hai năm nay Liễu Xa đã có những thay đổi to lớn, có thể gọi là thay da đổi thịt, Tạ Khiêm suýt chút nữa không nhận ra.
Uyên Kính muốn đòi l9ại gia sản của nhà mình, ai ngờ mẫu thân anh ta lại ngăn cản, thà cùng con mình chịu khổ chứ không chịu mất mặt, tổn hại thanh danh tr6ước mặt thân thích.
Uyên Kính kia thiên phú cực tốt, bẩm sinh nhìn qua thứ gì sẽ không quên, học một suy ba, tuổi còn nhỏ đã h5ọc vỡ lòng tại một trường tư ở Lang Gia, sau đó được ân sư giới thiệu đi du học khắp nơi, tài học càng ngày càng cao, có điều chỉ vì là một hàn môn nên không được coi trọng.
Cuộc sống của anh ta có vẻ khốn đốn nhưng chỉ cần Uyên Kính cố gắng thì vẫn có thể sống khá ổn.
Không làm vậy không được, Cổ Mẫn bơi không giỏi lắm, nếu như bị người chết đuối tôm chặt nói không chừng cả hai người đều phải chết.
Phù...
Cổ Mẫn phát hiện sau khi mình xuyên không liền đi khắp nơi cứu người.
Trả xong tiền rượu, Cổ Mẫn vừa trở về phủ thì nghe nói có thân thích tới bái phỏng (tá túc dựa dẫm), vừa hỏi thăm liền biết người đến là ai.
Sao Liễu Xa lại tới đây?
Lông mày Cổ Mẫn khẽ chau lại, nghe xong có vẻ không vui.
Lý do cô ghét Liễu Xa thứ nhất vì đây là gã đàn ông cặn bã, sắc lang, rác rưởi nổi tiếng trong lịch sử, thứ hai là quan hệ giữa Cổ Mẫn và thứ muội Cổ Trăn khá thân thiết nên đã vô thức coi Cổ Trăn như con gái nuôi.
Theo luật pháp Đông Khánh, các cô gái qua mười tám tuổi chưa đính hôn, gia đình đó phải nộp thêm một phần thuế đầu người.
Cổ Mẫn nói:
Đừng nói chỉ què một chân, cho dù bị chặt cả hai chân hai tay thì vẫn có người giành nhau để thân như thường, không cần ngươi phải lo lắng.
Liễu Xa cúi đầu nắn xương đùi lại cho cô, cười lạnh nói:
Đúng vậy, đích nữ Cổ thị, riêng mỹ danh này cũng đủ để những danh sĩ mua danh chuộc tiếng, ngày ngày bình phẩm đủ điều về người ta coi muội là hoàng hậu Đại Hạ.
Sau khi lấy muội về cũng sẽ thờ phụng như thân phật.
Cổ Mẫn nói:
Ngươi nói nghe ghê quá.
Liễu Xa không nói thêm gì, thấy vải còn hơi thiểu lại xé thêm hai mảnh từ trên người mình.
Cổ Mẫn không kìm được trợn mắt, tức tối đáp.
Quận Hà Gian nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, mấy vạn nhân khẩu, ta làm sao biết hết từng người chứ?
Tạ Khiêm ho nhẹ một tiếng, tự cảm thấy câu hỏi của mình khá ngu xuẩn.
Hồi trước lúc ngu huynh chạy đến quận Lang Gia, nửa đường nhìn thấy một thiếu niên choai choai.
Cổ Mẫn hỏi:
Sau đó thì sao?
Tạ Khiêm hả hê nói:
Hình như hắn nói định tới trường tự học Lang Gia xin học hỏi, nửa đường bị kẻ xấu cướp sạch lộ phí.
Dù không thể nào so với đích xuất được sủng ái nhưng đã tốt hơn trước đây rất nhiều.
So với Cổ Mẫn yêu thương Cổ Trăn, Cổ phu nhân thì lại vô cùng lạnh lùng.
Đó chẳng qua chỉ là thứ nữ, nó tính kế thế nào thì cũng chỉ có thể khiến Mẫn Nhi đối xử tốt với nó hơn, nó có thể thay thế Mẫn Nhi được sao?
Cổ phu nhân không có cảm tình gì với Cổ Trăn nhưng cũng không để lộ ra.
Hai người thường ngày hay ngồi trong quán rượu cụng ly, nói chuyện trời đất.
Sau khi tìm hiểu kĩ về nhau, Cổ Mẫn phát hiện Tạ Khiêm tuổi còn nhỏ nhưng là một kẻ si mê võ thuật thật sự thật uổng cho gương mặt kia!
Đệ rất mạnh, nhưng thương pháp của ta cũng không yểu, chờ ta rèn luyện hai năm trở về chắc chắn sẽ thắng đệ
Cổ Mẫn hững hờ ừ một tiếng, đồng thời yên lặng loại bỏ Tạ Khiêm ra khỏi hàng ngũ lựa chọn để kết hôn.
Cô không muốn sau khi thành hôn xong ngày nào cũng cùng nhau diễn võ múa kiếm, cái này khác gì bạo lực gia đình hàng ngày chứ? Chỉ có những kẻ đầu úng nước mới gả cho người si mê võ thuật.
Ai, đúng là một ngày tốt để nam nữ trẻ tuổi độc thân tâm sự tỏ tình, ngược cún độc thân.
Cổ Mẫn tuổi còn nhỏ nhưng vẫn bị mẫu thân bắt ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp.
Người ngoài đều rõ, qua vài năm nữa e là Cổ Mẫn sẽ được vô số sĩ tử trẻ tuổi theo đuổi và thầm mến.
Bờ sông phía xa xa có một cuộc tụ họp, những thiếu nữ thanh xuân xinh đẹp, tràn đầy sức sống kia dưới ánh nắng vàng mùa xuân chiếu rọi càng trở nên thánh khiết và xinh đẹp đến mức khó diễn tả thành lời.
Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ lấy riêng hậu trạch của phụ thân làm ví dụ, những cơ thiếp kia lấy lòng đại phu nhân còn chưa kịp, sao dám đi làm con thiêu thân? Đàn ông thời đại này chỉ phụ trách nối dõi tông đường, quản lý bên ngoài, nội trạch là địa bàn của phụ nữ, bình thường đều do phu nhân chính thất giải quyết.
Cơ thiếp chẳng có mấy địa vị như trong tưởng tượng, chính thất phu nhân khó chịu, muốn bán ai thì bán người đó.
Cho dù là lương thiếp, nếu bị chính thất phu nhân nắm được lỗi sai thì cũng có thể đuổi ra khỏi phủ.
Thị nữ vốn còn đang hơi do dự nhưng đợi khi các cô nhìn thấy trong giếng có một bé gái thì lập tức sợ hãi đến mức thét to.
Cổ Mẫn thấy các cô không giúp gì được bèn lấy dây thừng của gàu múc nước thắt trên núi giả gần đó thắt lên hông mình.
Đại nương tử!
Cổ Mẫn nói:
Chớ quấy rầy!
Cô bò xuống giếng cổ ôm lấy đứa bé đã không còn chút sức lực kia.
Tạ Khiêm nói:
Nhìn bộ dạng của hắn e là, ừm...
tình cảm rất sâu đậm?
Cổ Mẫn nói:
Đơn phương thôi.
Tạ Khiêm:
...
Liễu Xa đáng thương.
Muội không thích hắn chút nào sao?
Gia đình hộ vệ đội xe có năm mươi người, thổ phỉ có trăm người, đây là tập đoàn thổ phỉ có quy mô tương đối lớn.
Đầu tiên bọn chúng đánh lén từng đợt, bắn tên rào rào chết vài gia đình bên ta.
Dù Cổ Mẫn có thể đánh nhưng cô còn phải bảo vệ mẫu thân và nha hoàn, bà tử trong xe, trong lúc nhất thời có hơi chật vật.
Muội thật sự không muốn sống nữa à?
Cổ Mẫn một tay siết chặt áo choàng, một tay vuốt mũi, lông mày khẽ chau lại nói:
Cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng.
Liễu Xa cay nghiệt nói:
Chuẩn bị cạo tóc xuất gia à? Cái gì mà cứu một mạng người hơn xây tháp bảy tầng...
Nếu cứu người không thành thì bản thân sẽ mất mạng...
Liễu Xa thầm siết chặt nắm đấm, lông mày nhíu chặt.
Cổ Mẫn lườm hắn một cái, càng ngày càng lười nói chuyện với Liễu Xạ có xu thế cặn bã này.
Ngoài vị Uyên Kính tiên sinh nổi tiếng trong lịch sử, Cổ Mẫn còn lặng lẽ quan sát thứ muội Cổ Trăn, người phụ nữ phong lưu phóng đãng, đa tình lạm giao trong truyền thuyết, mẹ đẻ của Thần Đế, vợ cả của Liễu Xa.
Lúc này Cổ Trăn vẫn còn là một cô bé đáng yêu, thấp hơn Cổ Mân một cái đầu, vì cô ta là thứ nữ không được sủng ái nên cho dù là đãi ngộ hay chi phí sinh hoạt đều không thể nào bằng một phần mười của Cổ Mẫn.
Đích thứ phân chia còn rõ ràng hơn cả sĩ thứ, cùng là một phụ thân nhưng đãi ngộ có thể khác biệt như ngày với đêm.
Đầu tiên là Bạch Điệp, Cổ Tín, rồi lại Cổ Trăn, tiếp theo lại là một nữ tử sĩ tộc rơi xuống nước.
Được rồi, làm việc thiện tích đức sẽ được báo đáp.
Cổ Mẫn giúp cô gái kia nôn nước ra, thị nữ bên cạnh đã lấy áo choàng phủ cho hai cô.
Các sĩ tử ở hội thơ cách đó một khoảng nghe thấy động tĩnh cũng chạy tới, Liễu Xa tinh mắt nhìn thấy Cổ Mẫn nhảy xuống nước cứu người.
Liễu Xa, Liễu lang quân.
Cổ Mẫn vừa nhai xong đồ ăn vặt trong miệng, vừa lầm bầm:
Gần đây hắn bị trúng tà à?
Thị nữ nói:
Chưa từng nghe thấy tin tức này.
Cổ Mẫn nói:
Không bị trúng tà thì não cũng bị úng nước, đây căn bản không phải chuyện mà hắn dám làm.
Biết rõ đích nữ Cổ thị không thể gả cho Liễu thị Hà Gian, hắn còn chạy tới dò xét ý tứ của phụ thân, như vậy không phải tự rước nhục à? Nghĩ không thông, nghĩ không thông.
Cổ Mẫn còn chưa kịp nghĩ ra đổi sách, Liễu Xa đã hẹn cô gặp mặt.
Cổ Mẫn ôm theo tâm tư muốn hỏi rõ mọi chuyện đã đồng ý lời mời đi gặp hắn.
Cổ Mẫn nghe thấy câu này trong lòng thầm nói.
Đàn ông cặn bã bẩm sinh! Làm gì có ai lại thẳng thắn bắt cô nương nhà người ta lãng phí thời gian đợi hắn như vậy chứ? Hơn nữa, cô cũng đâu thích gì Liễu Xa, Liễu Xa đúng là quá tự tin.
Ngươi học hai năm thì có ích gì?
Liễu Xa đã mười hai mười ba tuổi, đã lãng phí bao nhiêu thời gian hoàng kim, giờ có hăng hái khổ học thì có được gì? Đã muộn rồi! Kết quả, mặt bị tát quá nhanh, Cổ Mẫn vừa về đã nghe nói phụ thân nhà mình bị Liễu Xa thuyết phục, chuẩn bị trì hoãn hai năm nữa mới nghị thân.
Những cơ thiếp có chút nhan sắc không chỉ ngủ với nam chủ nhân, nếu phủ có khách tới, các cô còn bị đẩy ra hầu hạ khách nhân.
Khi Cổ Mẫn biết được những điều này lập tức không rét mà run.
May là cô xuyên không vào thân thể có địa vị cao, xuất thân tốt, không phải trở thành cơ thiếp, nếu không chẳng phải sẽ thành con búp bê cho người ta chơi rồi sao? Không đúng, thân phận hiện tại cũng chưa hẳn an toàn một trăm phần trăm.
Bởi vậy cô không thể biết rõ trong lịch sử người đầu tiên Cổ Trăn được gả là người khác, sau khi thủ tiết mới không kiềm chế được sự tịch mịch rồi cấu kết với Liễu Xa.
Hai người không hề có kịch bản thanh mai trúc mã.
Cô nói rất nhỏ, Tạ Khiêm cũng không hề nghe rõ.
Để được gặp mặt cha Cổ, Liễu Xa đã phải đợi bên ngoài ròng rã hai ngày.
Hai ngày này trùng hợp trời mưa to, Liễu Xa bị ướt như chuột lột.
Cổ Trăn cười nói:
Nhìn thấy chưa, vị Liễu lang quân kia thật sự thật lòng thật ý với a tỷ.
Tuy mấy năm nay Cổ Mẫn càng ngày càng giỏi võ nhưng nhan sắc cũng liên tục thăng hạng.
Nếu làm một bảng xếp hạng mỹ nhân cho những nữ tử sĩ tộc cùng tuổi, với nhan sắc của Cổ Mẫn, đợi ngũ quan của cô nảy nở không chừng có thể đoạt được thám hoa.
Vì tiền tài bị cướp sạch nên Liễu Xa chỉ có thể lựa chọn ở tạm phủ thân thích vài ngày, cử người đến quận Hà Gian đưa tin lấy tiền.
An phận thành thật một chút, ngươi không nghĩ xem chuyện kết hôn đang nằm trong tay ai sao! Thật sự tưởng rằng mình có thể lật trời à?
Trẻ con cổ đại đều trưởng thành sớm, Cổ Trăn mới lên tiểu học trong mắt Cổ Mẫn cũng biết mưu đồ tính kể cho tương lai của mình.
Vì thế, mỗi ngày Cổ Trăn đều nói những lời tốt đẹp về Liễu Xa bên tại Cổ Mẫn, đó không phải là vì cô ta tin chắc đích tỷ này tâm tư đơn thuần lại yêu thương cô ta, một khi Cổ Mẫn thật sự thích Liễu Xa, mặc dù hai người không thể thành hôn thì cũng sẽ khiến thanh danh không tốt, sau này Cổ Mẫn muốn kết hôn cũng không dễ dàng.
Nếu chuyện nghị thân của con ta xảy ra sai sót gì, ngươi cho rằng mình có cơ hội gả vào cao môn đại hộ sao?
Cổ phu nhân cũng không phải là một người phụ nữ nhân từ nương tay.
Thiếu nữ trẻ tuổi của các nhà mặc váy áo tươi sáng, điểm giữa hai hàng lông mày về các loại hoa khác nhau nổi bật trên làn da trắng, trông rất rực rỡ.
Các thiếu nữ thanh xuân trang phục lộng lẫy liên tục nhẹ nhàng qua lại, có vài người dáng dấp yểu điệu được các thị nữ vây quanh bái tổ hoa thần.
Tiết Hoa Triêu không chỉ có các quý nữ sĩ tộc ra ngoài đẹp thanh du ngoạn, là ngày tế bái hoa thần, đồng thời cũng là một ngày mang tính chất coi mắt.
Nếu ta trốn, ngươi cảm thấy chân ta nhanh hay là con rắn nhanh?
Cổ Mẫn nói:
Chẳng bằng cứ giằng co với nó, xem thử ai không chịu nổi trước.
Liễu Xa tức đến bật cười, khuôn mặt trẻ tuổi non nớt có vẻ đang nổi cơn tam bành.
Chẳng lẽ muội bị ngốc à?
Cổ Mẫn nói:
Ngươi mới ngốc.
Một tên dốt đặc mà có mặt mũi nào nói cô ngốc chứ? Liễu Xa vẫn chưa buông tay cô ra, vì vậy Cổ Mẫn cảm giác rõ tay đối phương tăng thêm sức lực, bóp cho cô cảm thấy đau.
Cổ Mẫn là người ngang bướng nên không nên một tiếng, không chịu khuất phục.
Ngu huynh tiện tay cứu hắn, hỏi thăm hắn có quen ai ở quận Lang Gia không thì hắn nói có quen biết Cổ Mẫn đích nữ Cổ thị...
Cổ Mẫn líu lưỡi nói:
Thằng nhóc kia không phải là thiếu não đấy chứ? Tục danh cô nương gia sao có thể gọi lung tung như vậy chứ?
Tạ Khiêm lại nói:
Hắn tự xưng là nhân sĩ Hà Gian, họ Liễu.
Liễu Xa?
Tạ Khiêm nói:
Chính là cái tên này!
Cổ Mẫn âm thầm bĩu môi:
Chẳng lẽ định tới gây họa cho củ cải trắng trong đất nhà ta hả?
Đây chính là hướng đi lịch sử, Liễu Xa đến trường tư thục Lang Gia cầu học, hơn phân nữa là lúc này sẽ kết duyên thành hôn với Cổ Trăn.
Thành tích lịch sử của Cổ Mẫn khá tệ, phần lớn kiến thức đều bị những bộ phim truyền hình cổ trang thịnh hành gần đây làm sai lệch.
Sau sự kiện rơi xuống nước, Cổ Trăn càng ngày càng thân thiết với Cổ Mẫn, thường xuyên tìm cô chơi đùa.
Cổ Mẫn vốn thích trẻ con, Cổ Trăn dễ thương như vậy, còn là mẫu thân của Thần Đế, đương nhiên cô sẽ không từ chối.
Vì có Cổ Mẫn chăm sóc nên đãi ngộ của Cổ Trăn cũng tăng lên rất nhiều.
Một câu nói có thể khái quát tâm trạng của Cổ Mẫn...
Bà đây coi ngươi như con vậy mà người muốn trèo lên người bà đây! Tạ Khiêm:
...
Sự thật chứng minh, đi đêm lắm có ngày gặp ma.
Cổ Mẫn dùng lý do
văn không thành võ chẳng phải
từ chối Liễu Xa, hơn hai năm trôi qua, người ta văn võ song toàn, tài danh truyền xa.
Không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, Cổ Mẫn cử người thầm đi nghe ngóng tình hình hai năm nay của Liễu Xa.
Không thấy không biết, nhìn thấy giật mình.
Đúng lúc, Liễu Xa lại đến quận Long Gia, Cổ Mẫn cầm kiếm, khí thể hùng hổ đi đến chỗ hẹn.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.