• 3,639

Chương 2069: Tuyệt mật (2)


Tôi hãi hùng nhìn Diệp Chính Nhất, nhưng hai người còn lại đang có mặt thì vẫn tỉnh bơ. Vẻ điềm tĩnh của họ càng khiến tôi s8ững sờ, loáng thoáng cảm thấy có gì đó bất thường.

Trong đầu tôi hiện lên đủ thứ suy nghĩ, càng nghĩ càng kinh ngạc3, nhưng không thể nào xác định được suy nghĩ của mình có đúng hay không.

Gian phòng yên lắng một lát mới bị tôi phá9 vỡ.

… Ha ha! Ta sẽ không nhớ được chuyện kiếp trước, nhưng chấp niệm của con người sẽ không biến mất đâu. Huống hồ còn có ngươi, Mạc Vấn. Ngươi sẽ tồn tại mãi mãi.


… Đừng lo, chỉ là ta sắp đi đầu thai thôi. Không bao lâu sau, ta sẽ trở lại thế giới này. Mạc Vấn, ngươi…

Tôi cố gắng lục lại kí ức của mình, nhận thấy hình như tôi vẫn còn nhớ như in chuyện xảy ra khi ấy. Chỉ là hằng ngày làm lơ nó, hoàn toàn quên rằng có nhiều chuyện quái dị tôi đã trải qua hơn một năm nay và trong ấy còn xuất hiện không ít dự báo.
Người thì không thể tồn tại ngàn năm. Nhưng ma thì có.
Mạc Vấn đã tồn tại lâu như thế, nếu người chủ ấy sau khi chết biến thành ma, còn tìm được nơi để ẩn nấp, không bị cao nhân, cũng không bị hồn ma khác tiêu diệt, càng không bị Ông Trời tiêu diệt…

Ồ, suy nghĩ của cậu cũng có lý.
Diệp Chính Nhất khẳng định nhận định của tôi.

Truyền thừa của dòng phái chúng tôi khá là lạ. Sư tổ tên là Liễu Triệt, trong ghi chép, ông đã nuôi một con ma, tên Mạc Vấn. Lúc đó vẫn chưa có thuật nuôi ma. Thuật nuôi ma trong thế giới này đều sinh ra từ môn phái của chúng tôi… Trong giới hẳn có không ít môn phái thờ chung một vị sư tổ là Liễu Triệt. Thiên Nhất Chân Nhân mà các cậu đã gặp, cách ông ta chiếm đoạt thân thể người khác, để trường sinh bất tử, cũng là do Liễu Triệt nghĩ ra… Nếu các cậu đã gặp rồi thì đã từng nghe ông ta nói về kế hoạch thay đổi thế giới này ngay từ ban đầu chưa?

Tôi cảm thấy hãi hùng.

Ông ta đã bị định sẵn là sẽ phải chết, chết trong tay các cậu, cũng là chuyện đã được định sẵn. Đâu có dễ cãi được mệnh trời, muốn thay đổi cả thế giới lại càng khó trong khó.

Tôi vốn chỉ cảm thấy người của Thanh Diệp quả là tàn nhẫn, hơn nữa còn điên vô cùng. Nhưng chỉ vậy thôi.

Diệp Thanh, biết không? Cả Ngô Linh…
Tôi cảm thấy không thể tin nổi:
Lưu Miểu thì sao? Anh ta… nhưng cha mẹ anh ta là…

Tôi chợt nhớ ra, Diệp Thanh quen Ngô Linh là do sự kiện ở núi Quảng Nguyên, Diệp Thanh là người trong đội ngũ chuyên gia, được phái đến đó. Diệp Thanh quen được Lưu Miểu, hình như cũng thuộc trường hợp tương tự.
Tôi không thể phản bác Diệp Chính Nhất một câu nào.
Trên thế giới này quả thực đã xuất hiện không ít nhân vật vĩ đại, họ dựa vào sức của mình, đẩy văn minh của cả nhân loại đi lên, trong này cũng có không ít cống hiến của người bình thường.
Nhưng dạng người này xuất hiện trong chuyện mà Diệp Chính Nhất vừa nói, thì tôi không chấp nhận nổi.
Độ khó cực cao trong chuyện này khỏi cần nghĩ cũng biết.
Vì một chút tai nạn, môn phái này đã đứt dòng truyền thừa, lập tức bị diệt vong. Dẫu chưa diệt vong thì có môn phái nào mấy ngàn năm vẫn không thay đổi đâu? Luôn phải có thêm bớt chút chút, để thích ứng với biến hóa của thời đại chứ.
Chủ nhân của Mạc Vấn còn là cổ nhân mấy ngàn năm trước. Lúc đó ông ta đã tính tới tình hình của thế giới hiện nay, còn có thể tính đến tôi, cho rằng tôi có thể giải cứu thế giới rồi ư?
Mà Diệp Thanh thành một thành viên trong đội ngũ chuyên gia lại là do Huyền Thanh Chân Nhân.
Huyền Thanh Chân Nhân đã bắt đầu chăm sóc, nuôi dạy Diệp Thanh từ khi anh ta còn rất nhỏ.
Nếu truy ngược lên nữa, liên quan đến
Môn phái đơn truyền
mà Diệp Chính Nhất nói thì không khó để nhớ đến Mạc Vấn và người đã nuôi hắn. Đó là ông tổ môn phái của Huyền Thanh Chân Nhân.

Dựa vào tình huống thông thường thì không thể giải thích
kì tích
này. Trong tình huống thông thường, cũng không có kì tích này. Loại truyền thừa này luôn phải trải qua chông gai, thăng trầm, còn có khả năng bị đứt gánh giữa đường.
Diệp Chính Nhất nói ra điều mà trước đó tôi đã muốn nói:
Dẫu người đời sau có thể sửa đổi tận gốc, đuổi về ngọn nguồn rồi tiếp tục truyền thừa trở lại, làm rạng rỡ tông môn, cũng không phải là chuyện dễ.

Tôi nhìn Diệp Chính Nhất, đợi ông ta nói tiếp.

Nhưng trên đời này vốn có những thiên tài mà. Kỳ tài trời ban, ra đời vì thế giới này.
Diệp Chính Nhất đột nhiên than vãn:
Có lẽ chính họ cũng không biết chuyện mình làm sẽ ảnh hưởng bao lớn đến thế hệ sau, nhưng họ đã làm và đã thành công. Thời đi học, học lịch sử cậu không có cảm giác này sao? Mấy tên vượt trên người thường, chắc là có không ít nhỉ.

Nếu bảo người của Thanh Diệp tẩy não tôi, ảnh hưởng đến quan niệm của tôi về chuyện quái dị, thì đó cũng không phải là chuyện có thể làm được trong một sớm một chiều. Ngoài những lời họ thường nói, còn có từng chuyện từng chuyện mà tôi đã gặp phải.
Kế hoạch lớn ấy, Diệp Thanh cũng chưa từng tiết lộ hoàn toàn cho tôi biết. Phần lớn nội dung trong ấy là tôi tự suy đoán ra.
Nguồn gốc của chuyện này hình như chính là…
Tôi khẽ thở phào.

Nhưng đây là suy nghĩ sai.
Diệp Chính Nhất lại phủ định nhận định của tôi.
Mặt tôi tái xanh, đã hơi nổi cáu.
Thoáng chốc, tôi đã bắt đầu nghi ngờ mọi chuyện mình đã trải qua hơn một năm nay.
Người của Thanh Diệp đã nhắm vào tôi từ lâu, sớm đã có ý dùng năng lực của tôi làm công cụ. Điểm này lòng tôi đã rất rõ và từ ban đầu liền có nghi ngờ.
Nhưng đến giờ, tôi mới nhận ra họ đã bỏ ra bao nhiêu
cố gắng
.
Tên điên mà hắn nói…

… Thế giới này, vốn không có ma.


… Mạc Vấn, ta không điên. Đây là chuyện có thể làm được. Cả đời ta không thể nhìn thấy ngày ấy đến, nhưng đời sau, đời sau nữa… chỉ cần truyền thừa mãi về sau thì sẽ có một ngày, sẽ có người làm được.

Mạc Vấn lại là con ma đầu tiên…
Tôi càng nghĩ càng thấy kinh hãi, càng thấy không thể tin nổi.
Tôi nhọc nhằn nói:
Ông đùa à? Chuyện đã xưa như thế… nếu ông bảo có học phái, tông phái, môn phái luyện phép thuật gì đó lưu truyền mấy ngàn năm thì còn có thể. Nhưng đã mấy ngàn năm mà họ vẫn có thể truyền thừa một nhiệm vụ nào đó, hết đời này sang đời khác… Cả linh hồn từ phép thuật mà ông nói… chuyện đó sao có thể chứ? Ông viết tiểu thuyết à? Chuyện như vậy…

Đang định phủ nhận quan điểm của ông ta thì kí ức lại ùa về.

Mày quá yếu. Vẫn chưa đạt đến trình độ mà tên điên đó dự đoán. Bây giờ giết mày, hình như cũng khá là đáng tiếc…

Tôi đổ mồ hôi ướt người, nhớ đến những lời Mạc Vấn từng nói với tôi.
Suy nghĩ tiếp theo hiện lên trong đầu tôi chính là những hồ sơ mà tôi tiếp xúc ngay từ đầu và thuận lợi đem về nhà.
Mọi ghi chép, mọi ủy thác, mọi sự kiện quái dị…
Một khi rơi vào suy nghĩ đây là thuyết âm mưu, tôi liền không thể kiềm chế được liên tưởng của mình. Bất kì người nào cũng sẽ như vậy.
Đừng có đùa chứ!
Hơi thở của tôi đã trở nên gấp gáp.

Trong số họ có người đã biến thành ma? Có người là ma? Còn sống đến tận ngày nay?
Tôi dần bình tĩnh lại, nghĩ đến một khả năng.

Là Huyền Thanh Chân Nhân…
Tôi cảm thấy khó khăn khi hỏi ra câu này.
Đáp án này đúng ra không khiến t6ôi kinh ngạc. Vì đúng là tôi đã nghĩ đến sự thật này từ lâu.
Huyền Thanh Chân Nhân lâu nay là thành viên không chín5h thức của Thanh Diệp. Khi người của Thanh Diệp đều biến mất, người tiếp xúc với tôi, cho tôi biết một số kiến thức về quái dị chính là Huyền Thanh Chân Nhân. Lần đầu chúng tôi gặp nhau là ở thôn Sáu Công Nông, lúc đó còn vì xử lý sự kiện Tụ Âm Bồn.
Hình bóng của Huyền Thanh Chân Nhân hiện lên trong đầu tôi, thay thế cho Mạc Vấn, thay thế cho Liễu Triệt, cảnh tượng ông ấy chết cũng theo đó hiện lên.

Nhưng cuối cùng, thứ còn đọng lại trong đầu tôi lại là hình dáng của Liễu Triệt.


Vốn dĩ họ đã cho tôi biết sự thật từ lâu… ha…
Tôi bật cười mỉa mai:
Nhà họ Cát không hủy hoại linh hồn của Liễu Triệt đúng không? Ác nhân trăm đời… luân hồi trăm lần… Diệp Thanh, chính là linh hồn của Liễu Triệt đúng không?


Chấp niệm mãnh liệt ấy đích xác đã đúng như dự liệu của Liễu Triệt, vẫn luôn tồn tại.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.