• 6,030

Chương 2070: Tuyệt mật (3)


Ánh mắt tôi lướt qua ba người đang có mặt.

Diệp Chính Nhất là một thành viên trong giới quái dị, biết được những chuyện này, cũng khô8ng có gì lạ. Từ Thiên Thành và Diêu Nhiếp có lẽ đã nghe Diệp Chính Nhất kể những chuyện này, nên giờ nghe lại cũng không hề tỏ ra kinh ngạc.3

Nhưng trước đó, khi tôi nhắc đến Diệp Thanh, sự ngơ ngác của Từ Thiên Thành cũng không phải là giả. Họ không biết người tên
Diệp T9hanh
này.
Ông ta nói tiếp:
Thực ra, nếu cậu ngẫm lại Liễu Triệt đã làm gì, không phải liền hiểu ngay sao? Người đầu tiên nuôi ma, người khai sáng ra phép thuật, người tự dựa vào sức mình dẫn dắt và tạo ra linh hồn từ phép thuật… người như vậy không phải nhân tài, mà lại là ác nhân ư? Sao vậy được chứ?
Ông ta chỉ vào ngực tôi:
‘Người có năng lực’ sau đó chỉ mình, rồi lướt ngón tay qua Từ Thiên Thành và Diêu Nhiếp:
‘Người bình thường’. Trong mắt Ông Trời, hai loại đó không khác gì nhau cả. Trên thực tế chúng ta đều như nhau cả thôi.

Ông ta nói vậy, tôi lại thấy hơi khó hiểu.

Người có năng lực chống lại hồn ma, tiêu diệt hồn ma. Người bình thường… ông biết phép thuật… dựa vào linh hồn?
Tôi nghĩ ra đáp án này.

Nuôi ma?
Tôi buột miệng nói.

Ha ha ha ha…
Diệp Chính Nhất lập tức phá lên cười, cười ngã ngửa, còn chút nữa là lăn lộn trên sofa.
Từ Thiên Thành và Diêu Nhiếp đều tỏ vẻ ghét nhỏ.
Diệp Chính Nhất nói:
Quan niệm ác nhân trăm đời cũng không đúng đâu.
Giọng điệu ông ta có chút tinh quái, hệt như đang đính chính sai lầm của trẻ con, còn chìa ra biểu cảm khiến người ta nổi da gà:
Quan niệm này cũng chính là những lời cổ hủ của những người không có năng lực đã đúc kết ra. Thời đại của họ, người có năng lực vẫn bị xem là yêu nghiệt nên mới có quan niệm đời trước làm chuyện ác này.

Tôi nghe được câu trả lời nằm ngoài dự liệu thì khá là kinh ngạc.

Cậu thử nghĩ mà xem. Liễu Triệt đã làm chuyện gì ác chứ?
Diệp Chính Nhất hỏi.
Có ma trước, rồi đến linh hồn, sau đó nữa là người có năng lực.
Cách nói trước tạo ác rồi chịu phạt, thực sự mâu thuẫn với hiện thực này. Trong này chắc chắn phải có một cái là giả.

Không phải ác nhân… thì là gì? Không lẽ là nhân tài được sàng lọc ra?
Tôi cảm thấy không thể tin nổi.
Diệp Chính Nhất vẫn bày ra dáng vẻ đấy, nhưng đã không cười nữa, nói chuyện đàng hoàng:
Tên ngốc, đã lâu như vậy rồi, cậu cũng gặp đám ma vương đó rồi, mà vẫn chưa hiểu sao? Lẽ nào cậu thực sự đã bị họ tung hỏa mù đến không biết gì nữa, giờ vẫn chưa hiểu ra?

Trong đầu tôi tựa như có một tia sét lóe lên.
Điểm nghi ngờ này tôi đã từng nghĩ đến trước đây.

Ha ha.
Diệp Chính Nhất không đáp mà chỉ cười.
Tôi chau mày:
Rốt cuộc là ông muốn cho tôi biết sự thật, để tôi giải cứu thế giới; hay là phá hoại kế hoạch của nhóm Thanh Diệp, xem như trả thù cho ông, hay chỉ đơn thuần là muốn hóng trò vui, bỡn cợt người ta?

Diệp Chính Nhất không đáp câu hỏi này, mà đáp câu hỏi trước của tôi:
Nếu cậu bảo là nhân tài, cũng không phải là sai. Trên thế giới này không bao giờ thiếu những cơ chế sàng lọc nhân tài. Cách thu nhận học trò của Liễu Triệt, là sàng lọc; thi cử, tuyển dụng trong xã hội hiện đại, là sàng lọc; ở chỗ Ông Trời, đương nhiên cũng có một cách thức sàng lọc.

Diệp Chính Nhất búng tay một cái.
Đây tựa như là sự khác biệt giữa xạ thủ bắn tỉa và binh lính bình thường.
Như vậy, cái vấn đề mà tôi muốn biết và Diệp Thanh cũng muốn nghiên cứu tận cùng lại hiện lên.
Diệp Chính Nhất bật cười.
Tôi đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng, lòng dạ rối bời và cũng bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Lý luận kiếp trước giết người phóng hỏa của Huyền Thanh Chân Nhân và Diệp Thanh đã khiến tôi cảm thấy vô cùng đau đầu, nếu Diệp Chính Nhất lại nói một tràng những chuyện kinh người, kể lại kiếp trước tôi đã giết người phóng hỏa như thế nào, chắc tôi sẽ không biết phải làm sao để đối mặt.
Lúc Diệp Thanh phát hiện ra tôi, có lẽ cũng nghĩ như vậy. Có điều hai mươi năm trôi qua, anh ta đã quen rồi.
Vừa nghĩ đến đây, tôi lại bực mình.
Tôi nghi ngờ lý luận về năng lực mà Diệp Thanh đã nói phải chăng là đã cái cớ để tung hỏa mù với tôi. Tôi thực sự không nhớ chút nào về kí ức liên quan đến tuổi thơ, liên quan đến năng lực. Dù năng lực của tôi thực sự là vì Tiểu Bạch mà ra đời, thì khi ấy tôi còn bé xíu, làm sao có thể nghĩ ra chuyện sâu xa như vậy? Còn tạo ra
thuật hồi sinh
thì thực sự quá đỗi hoang đường.
Diêu Nhiếp đẩy Diệp Chính Nhất một cái:
Đừng có lầy nữa. Với cả ở đây đâu có gái, giả vờ giả vịt làm gì?


Có gái ở đây, có thể ông ta còn nghiêm túc một chút, diễn sâu chút.
Từ Thiên Thành bực bội nói.
Diệp Chính Nhất ngồi thẳng lại, còn chùi khóe mắt, hình như đã cười đến chảy nước mắt. Ông ta nhìn tôi, lại không thể nhịn được cười.
Từ Thiên Thành lại bắt đầu hút thuốc, chen miệng vào:
À, người chơi cờ mà anh cứ nhắc mãi chính là thằng cha Diệp Thanh 6đó à? Còn ở kiếp trước thì tên là Liễu Triệt?

Diệp Chính Nhất tiện miệng đáp lời.

Quả là một ván cờ lớn. Bá đạo thật.
Khô5ng biết Từ Thiên Thành đang mỉa mai hay đang khen ngợi thật lòng, mà giọng điệu lại rất bình thường. Nhả một vòng khói thuốc, cậu ta chỉ chỉ tôi:
Còn ông anh đây lại là ông trùm nào nữa? Phải chăng kiếp trước cũng là một nhân vật bá đạo?

Tôi cảm thấy tức vì thẹn.
Diệp Chính Nhất không che giấu ánh mắt của mình.
Thái độ của ông ta đối với tôi, thực sự giống ma cổ trang như đúc. Hai người đều cảm thấy năng lực rơi vào tay tôi thật là uổng phí.

Ma đã xuất hiện như thế nào?
Tôi hỏi.

Nụ cười của Diệp Chính Nhất liền tắt ngấm, thái độ đùa bỡn với đời cũng đã mất.

Ông ta tiếc nuối lắc đầu:
Tôi đã thành ma nhiều năm như thế, lúc còn sống đến sau khi chết, tôi cũng đã giam cầm không ít hồn ma, có trao đổi với họ, nhưng đáp án này, tôi mãi vẫn chưa tìm ra.

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hồ Sơ Bí Ẩn.