• 1,162

Mở Đầu 2


Số từ: 5344
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
❀ ❀ ❀ ❀ ❀
Cả nhà cùng đi ăn lươn vào dịp lễ Thất tịch hằng năm, điều này đã trở thành truyền thống của nhà Gamo. Sota không cảm thấy bất mãn gì về chuyện đó vì cậu vốn rất thích ăn lươn. Cậu chỉ khó chịu vì thủ tục trước khi đi ăn.
Dịp ấy thường có hội phố hoa khiên ngưu ở khu Iriya quận Taito. Cả nhà đi ngắm loanh quanh khoảng hai tiếng đồng hồ rồi mới đến một quán lươn lâu đời ở Shitaya. Cả nhà ở đây gồm bố mẹ cùng với anh trai, thêm Sota nữa là bốn người. Có lúc bố mẹ cậu mặc yukata(1). Cứ thế, sau khi đi tàu điện ngầm đến ga Iriya, cả nhà đi bộ qua những cửa hàng hoa khiên ngưu và quầy bán đồ ăn ngoài trời dọc đường Kototoi.
Hồi còn nhỏ thì Sota không để ý gì, nhưng dần dần cậu thấy đi cùng với cả nhà như thế này thật phiền phức. Cậu đã mười bốn tuổi rồi. Cậu không ghét lễ hội, nhưng đi cùng với bố mẹ thì thật buồn chán. Nếu không phải vì được ăn lươn thì chắc chắn cậu đã không đi.
Do đâu mà chuyện này trở thành truyền thống của nhà Gamo thì Sota cũng không biết. Khi đem chuyện này hỏi bố cậu, câu trả lời của ông Shinji là chẳng có lý do gì đặc biệt cả.

Phố hoa khiên ngưu là đặc trưng cho cảnh sắc mùa hè. Đó là một nét văn hóa của Nhật Bản. Vì vậy việc thưởng thức nó chẳng cần phải có lý do gì cả.

Nhưng khi cậu nói thẳng ra là mình chẳng thích thú gì khi tới phố hoa thì bố cậu lạnh lùng nói,
Nếu thế con không cần phải đi nữa! Tuy nhiên con cũng sẽ chẳng có lươn mà ăn đâu.

Sota cảm thấy rất ngạc nhiên vì anh trai cậu, Yosuke chưa bao giờ tỏ ra khó chịu dù chỉ một lần về chuyện này. Yosuke hơn Sota mười ba tuổi, năm nay đã hai mươi bảy rồi. Anh học giỏi, hiện đang làm viên chức nhà nước. Ngoại hình cũng không tệ nên anh khá hấp dẫn phụ nữ. Thực sự là cho đến giờ anh cũng đã hẹn hò với vài cô gái. Thế nhưng hằng năm anh vẫn đi cùng với cả nhà trong dịp này. Sota tự hỏi, chẳng phải bình thường vào đêm Thất tịch, người ta thường muốn ở cùng người yêu hơn là với gia đình hay sao?
Tuy nhiên Sota chưa bao giờ đem chuyện này thắc mắc với anh trai mình. Từ trước đến giờ Sota vốn khó hòa hợp với người anh cách biệt tuổi tác. Kể cả chuyện này cũng thế, cậu có cảm giác nếu hỏi chuyện vớ vẩn như vậy sẽ bị anh cho là ngớ ngẩn ngay.
Hơn thế nữa, khi đến lễ hội, Yosuke cũng hào hứng ngắm hoa khiên ngưu hệt như ông Shinji. Nét mặt của họ không giống như đang vui vẻ thưởng ngoạn mà giống như nhà khoa học đang chăm chú quan sát thứ gì đó.

Mỗi năm một lần cả nhà mình lại cùng đi tản bộ với nhau thế này cũng được mà.
Shimako, mẹ Sota, xoa dịu sự bất mãn của con trai.
Chẳng phải chỉ cần hỏi chuyện những người bán hoa khiên ngưu cũng vui sao? Mẹ thì thấy vui lắm!

Sota thở dài, không cãi lại nữa. Truyền thống tham gia lễ hội hoa khiên ngưu của nhà Gamo có từ trước khi bà Shimako được gả về đây, tuy nhiên bà chưa một lần thắc mắc về chuyện đó.
Vậy nên năm nay cũng như mọi năm, cả nhà lại cùng đến Iriya. Như thường lệ, con đường Kototoi mỗi bên ba làn xe cấm lưu thông đã chật kín người. Thấp thoáng bóng dáng những cô gái mặc yukata. Xe cảnh sát cũng xuất hiện, cảnh sát đến để bảo đảm trị an.
Ở phố hoa khiên ngưu có hơn một trăm hai mươi cửa hàng bán hoa. Ông Shinji và Yosuke ghé vào từng cửa hàng một, thỉnh thoảng còn nói chuyện với người của cửa hàng nữa. Dù vậy hai người chẳng có ý định mua chậu cây nào, chỉ thuần túy là đi ngắm hoa thôi.
Sota không còn cách nào khác cũng đành lướt mắt nhìn qua những chậu hoa được xếp thành hàng. Phần lớn hoa thuộc loài khiên ngưu đại đóa nhưng đã héo hết cả rồi. Hoa khiên ngưu vốn chỉ nở trong buổi sáng. Nhìn những bông hoa tàn héo thì có gì vui cũng là một điều khiến cậu băn khoăn.
Tuy nhiên vẫn có khá nhiều người bỏ tiền ra mua chậu hoa. Những người bán hàng thường nói mấy câu chào mời kiểu như
Từ giờ trở đi hoa sẽ còn nở rộ hơn nữa đấy!
Trên các chậu hoa đều có gắn nhãn ‘Phố hoa khiên ngưu Iriya’. Nhiều người dường như tới mua hoa chỉ vì cái nhãn đó.
Đang đi bộ thì Sota cảm thấy chân phải bị đau ở ngay chỗ ngón út. Nhiều khả năng là tại đôi giày thể thao mới mua và tại cậu không đi tất để cho đẹp. Nói chuyện đó ra chắc sẽ bị mắng nên cậu quyết định im lặng.
Cổng vào đền thờ Kishimojin đông nghẹt người. Sota nhìn lên thì thấy có một dãy đèn lồng treo trên đó.
Chân phải của Sota mỗi lúc một đau hơn. Cậu tháo giày ra, quả nhiên phần da cạnh ngón chân út đã bị trầy.
Cậu than với bà Shimako rằng chân mình bị đau. Bà nhìn chân con trai, vẻ mặt thoáng lo lắng rồi chạy lên báo với ông Shinji đang đi phía trước. Ông Shinji trả lời gì đó vẻ không vui.
Bà Shimako mau chóng quay trở lại.

Bố bảo chẳng còn cách nào khác nên con cứ ngồi nghỉ đi nhé! Con biết đường đến cửa hàng lươn rồi đúng không? Bố bảo con chờ ở khúc rẽ vào đường đó!


Con biết rồi!

May quá, Sota nghĩ thầm. Ngoài việc không phải đi bộ với cái chân đau thì cậu còn thoát khỏi vụ đi ngắm hoa khiên ngưu.
Có một dải phân cách ở giữa đường Kototoi. Những ai đã đi bộ mỏi chân có thể ngồi nghỉ ở đó thay cho ghế. Sota cũng tìm một chỗ trống để ngồi xuống.
Ngay sau đó có người ngồi xuống bên cạnh Sota. Bộ yukata và đôi guốc gỗ của người ấy lọt vào khóe mắt cậu, có vẻ đó là một cô gái trẻ hoặc một cô bé vì quai guốc màu hồng.
Sota tháo giày ra, kiểm tra lại chân phải của mình. Không chảy máu nhưng phần da bị trầy đã đỏ bầm. Đau đến mức cậu muốn dán băng gạc vào.

Có vẻ đau lắm nhỉ?
Có tiếng nói từ kế bên. Sota bất giác quay sang nhìn. Cô gái trẻ mặc yukata đang nhìn vào chân cậu. Gương mặt cô nhỏ nhắn, đôi mắt to hơi xếch như mắt mèo, sống mũi thẳng. Cô bé nhìn trạc tuổi Sota.
Bốn mắt gặp nhau. Cô bé vội vàng cúi xuống, Sota cũng quay mặt đi. Cậu có cảm giác cái gì đó phồng lên trong lồng ngực. Toàn thân cậu, đặc biệt là đôi tai, nóng bừng.
Muốn nhìn lại khuôn mặt đó lần nữa quá, Sota nghĩ. Hay là quay sang nhìn thử xem sao? Nhưng mà nhỡ đâu lần này lại làm người ta khó chịu thì sao?
Đúng lúc đó, một người vội vã bước qua trước mặt Sota và đánh rơi vật gì đó xuống mặt đường.
Sota vẫn đang bị cô bé ngồi bên hút hồn nên phản ứng hơi trễ. Vài giây sau cậu mới nhận ra có một chiếc ví rơi trước mặt mình. Lúc cậu vươn tay ra nhặt và nhìn về phía trước thì không còn biết là ai đánh rơi ví nữa rồi.

Là của chú kia thì phải. người mặc áo sơ-mi trắng ấy.
Cô bé ngồi bên chỉ tay. Có vẻ cô đã nhìn thấy.

Hả? Ai cơ?
Sota xỏ lại giày.

Ở kia kìa, cái người vừa đi ngang qua quầy bán hàng đó!

Mặc dù không rõ là ai nhưng Sota vẫn cầm theo chiếc ví chạy tới. Ngón út chân phải của cậu đau nhói lên. Cậu nhăn mặt, lê chân bước.
Cô bé mặc yukata chạy đuổi theo sau.
Cậu có biết là ai không thế?


Không biết.


Như thế thì đâu có được!

Cô bé làm mặt nghiêm túc, đưa mắt nhìn ra xa. Sau khi nhìn quanh nhìn quất mấy lần, mắt cô bỗng mở to.

Ở đằng kia, phía trước quầy hàng có rèm che màu đỏ ấy! Người mặc áo trắng, quấn khăn mặt ở cổ đố!

Sota nhìn theo hướng cô bé chỉ. Đúng là có một quầy hàng rèm che màu đỏ, phía trước có một người giống như cô tả. Đó là một người đàn ông gầy gò khoảng trên dưới năm mươi tuổi.
Sota nén đau, rảo bước về hướng đó. Người đàn ông vừa nói chuyện với một người phụ nữ hình như đi cùng, vừa thò tay vào túi quần sau. Ông ta mau chóng giật mình quay đầu lại, bắt đầu sờ nắn các túi khác. Dường như ông ta đã nhận ra là mình đánh rơi ví.
Sota và cô bé mặc yukata chạy tới chỗ ông ta hỏi,
Chú ơi…


Gì thế?
Người đàn ông quay ra với vẻ cáu kỉnh. Mắt ông ta vằn đỏ.

Cái này có phải của chú làm rơi không ạ?
Sota đưa cái ví ra.
Người đàn ông mở to mắt, há hốc mồm. Sota nghe rõ cả tiếng ông ta hít vào thật sâu.

Đúng là nó rồi! Rơi ở đâu thế hả cháu?


Ở ngay chỗ kia ạ.

Ông ta một tay cầm lấy ví, tay kia đặt lên ngực.

Ôi, tốt rồi! Nguy hiểm thật, chú hoàn toàn không biết đã làm rơi từ lúc nào nữa.

Người phụ nữ đi cùng cười thiểu não.
Anh phải cẩn thận chứ. Cũng là vì anh bất cẩn quá mà.


Đúng thế! Nhưng mà may quá! Cảm ơn đôi tình nhân nhỏ đã giúp chú nhé.

Nghe thấy thế, Sota giật mình, nhớ ra cô bé mặc yukata đang đứng ngay kế bên.

Chú có một chút gọi là.
Người đàn ông rút từ ví ra tờ một ngàn yên.
Hai cháu cầm lấy uống nước nhé.


Ấy, không cần đâu ạ.


Đừng ngại, cậu bé! Thứ đã lấy ra rồi thì không bỏ vào lại được đâu.

Ông ta cố ấn tờ tiền vào tay Sota rồi cùng người phụ nữ kia đi mất.
Sota quay sang nhìn cô bé mặc yukata.
Giờ tính sao đây?


Cậu cứ nhận lấy là được mà.


Vậy thì chia đôi nhé!


Cậu không cần chia cho tớ đâu.


Tại sao vậy?


Vì tớ có phải người nhặt được ví đâu?


Nhưng mà mình tớ thì đâu thể tìm ra được chú ấy. À phải rồi…
Sota nhìn sang quầy hàng gần đó.
Cứ mua tạm thứ gì ở đây nhé? Nước hoa quả chẳng hạn?

Nét mặt cô bé không còn vẻ ngại ngùng nữa.

Nếu thế thì… mua kem được không?


Kem à? Không biết có quầy nào bán không nhỉ?


Ở đằng kia có một cửa hàng tiện lợi đó.


Thế à?
Chẳng có luật lệ nào quy định là đi lễ hội thì chỉ được mua đồ ở các quầy hàng cả, Sota nghĩ thầm.
Sota mua hai cây kem ở cửa hàng tiện lợi rồi chia đôi tiền thừa. Hai người đứng ăn kem bên lề đường Showa tấp nập xe qua lại.

Cậu đi một mình à?
cô bé hỏi.

Làm gì có chuyện đó,
Sota trả lời.
Tớ đi cùng cả nhà. Lát nữa cả nhà tớ sẽ cùng đi ăn. Đây là truyền thống hằng năm rồi. Tớ thấy phiền phức lắm.


Hả?
Cô bé tròn mắt,
Thì ra cũng có nhà giống nhà mình.


Nói như thế nghĩa là nhà cậu cũng vậy ư?


Đúng đó. Chẳng biết vì sao nữa, từ xưa tớ đã bị bắt đi tới phố hoa rồi. Bố mẹ tớ nói đó là nghĩa vụ của những người sinh ra và lớn lên ở đây. Toàn những lời cổ lỗ sĩ.


Nhà cậu ở gần đây à?


Ừ, ở Ueno đó!

Vậy thì cô cũng được coi như người vùng này rồi, từ Ueno có thể đi bộ đến đây được.

Nhà tớ ở quận Koto. Cậu có biết Kiba không?


Biết chứ. Ở đó có bảo tàng mỹ thuật đúng không?


Chính xác. À mà cậu không đi cùng người nhà à?


Mọi người chắc đang ở đâu đó. Tớ mệt quá nên ngồi nghỉ. Còn cậu?


À, tớ cũng thế. Chân tớ bị như thế này này.
Sota chỉ vào chân phải.

À, phải rồi.
Cô bé mỉm cười. Lần đầu tiên Sota nhìn thấy cô cười, có gì đó khẽ nhảy múa trong lồng ngực cậu.

Tớ… là Gamo Sota.
Giọng cậu hơi run run. Tờ trước đến giờ cậu chưa từng tự giới thiệu với con gái.

Bạn… Gamo?


Một cái họ lạ quá phải không? Nghe giống như con cóc(2) vậy.

Cô bé lắc đầu.
Không hề.

Sota chỉ cho cô cách viết chữ Hán. Cậu luôn giải thích chữ ga
trong tên cậu là "chữ ura
trong tên Urayasu được thêm bộ thảo(3)".
Cô cũng nói tên mình cho Sota biết. Tên cô là Iba Takami.
Chữ taka
là chữ hiếu trong từ lòng hiếu thảo. Dù vậy mọi người vẫn nói, riêng với tớ thì phải là chữ hiếu trong từ bất hiếu mới đúng.
Cô cười.
Trong lúc nói chuyện, cậu biết thêm được rằng cô cũng đang học lớp Tám. Rồi cả hai hỏi nhau tên trường. Sau khi nghe tên trường tư Sota theo học, Takami xuýt xoa,
Là trường ưu tú đấy nhỉ?


Làm gì có! Cậu mới đang học ở một trường nữ sinh danh giá ấy chứ?


Không đến mức như người ta đồn thổi đâu. Tớ thật sự muốn đi học ở một trường có cả nam lẫn nữ.
Takami nhăn mũi nói.
Đã ăn kem xong nhưng Sota vẫn muốn ở bên cô bé. Chí ít cậu cũng không muốn cứ thế này mà chia tay.

Này,
Sota liếm môi, hỏi dứt khoát.
Cậu có dùng thư điện tử không?


Tất nhiên là có chứ.


Thế cho tớ địa chỉ hòm thư được không?
Chính cậu cũng nhận ra mặt mình đang đỏ bừng lên.
Takami chớp chớp mắt, nhìn Sota một lúc rồi gật đầu.
Được chứ.
Đoạn cô lấy từ túi xách ra một chiếc điện thoại di động màu hồng.

Chà! Cậu có cả di động cơ đấy!


Vì nhiều hôm tớ đi học thêm về muộn nên bố mẹ bảo tớ dùng đấy.


Sướng nhỉ! Tớ vẫn chưa được dùng điện thoại.


Không dùng di động có khi còn hay hơn. Gây nghiện đấy, tớ chẳng thể thiếu nó được.

Sota cũng nghĩ như thế nhưng cậu vẫn thích có điện thoại. Nếu như bây giờ cậu có một cái thì đã trao đổi số với cô được rồi.
Sota dùng thư điện tử trên máy tính. Cậu cho Takami địa chỉ hòm thư của mình. Cô bấm máy di động một cách thành thạo.

Tớ vừa gửi thư vào địa chỉ của cậu đấy, nhớ kiểm tra nhé!


Khi nào nhận được tớ sẽ trả lời lại ngay.

Takami gật đầu, ừ
một tiếng rồi lại đưa mắt nhìn điện thoại lần nữa.
Đã giờ này rồi cơ à? Tớ phải đi rồi.


Tớ cũng thế.


Vậy hẹn gặp lại cậu sau nhé,
cô vẫy nhẹ tay rồi quay lưng bước đi. Sota nhìn theo bóng cô một lát rồi cất bước đi về hướng ngược lại.
Sau đó cậu gặp cả nhà rồi cùng đi tới cửa hàng lươn quen thuộc. Khi bà Shimako hỏi cậu đã làm gì, Sota trả lời rằng không có gì đặc biệt. Bố và anh trai dường như chẳng mấy quan tâm đến hành động của cậu.
Về đến nhà, Sota vội vã chui vào phòng. Cậu đã ăn sạch nhẵn món cơm lươn nhưng hầu như không nhớ nổi vị của nó vì chỉ toàn nghĩ tới Takami thôi.
Sota mở chiếc máy tính được bố mua tặng nhân dịp vào học cấp hai và vội vàng kiểm tra hòm thư. Có thư của bạn bè nhưng cậu để đó rồi nhìn lướt qua danh sách thư gửi đến.
Đây rồi!
Tiêu đề là
Takami đây.
Trong thư cô viết ‘Rất vui được gặp cậu!’ kèm theo hình mặt cười đang nháy mắt. Tim Sota như có gì đó nghẹt lại.
Từ sau đêm hôm đó, cuộc sống của Sota hoàn toàn thay đổi. Ngày nào cậu cũng cảm thấy phấn khích không kiềm chế nổi, đến cả màu sắc của không khí xung quanh trong mắt cậu cũng khác hẳn đi.
Từ trường học về nhà, việc đầu tiên cậu làm là mở máy tính ra để kiểm tra hòm thư. Luôn có thư của Takami gửi đến và dĩ nhiên ngày nào Sota cũng gửi thư lại cho cô. Nội dung cũng không có gì to tát cả. Đại loại như khi chơi bóng đá, đang chuẩn bị đánh đầu thì cậu va vào đầu bạn khác hoặc mặc ngược áo suốt cả ngày mới xấu hổ nhận ra, toàn những chuyện vu vơ như thế. Nội việc đang liên lạc với Takami qua thư điện tử cũng đủ khiến cậu thấy vui rồi. Bất kể thư của Sota có nhạt nhẽo đến đâu thì Takami cũng trả lời lại cẩn thận cho cậu, sau đó cậu lại trả lời thư của cô. Thậm chí có ngày hai người gửi qua gửi lại như thế đến hơn mười lần.
Dĩ nhiên chỉ gửi thư cho nhau thôi với cậu vẫn chưa đủ. Cậu muốn được trực tiếp gặp và chuyện trò với cô giống như tối hôm trước.
Khi cậu tỏ ý đó với Takami qua thư thì nhận được câu trả lời: ‘Ừ. Tớ cũng muốn gặp cậu.’ Vào khoảnh khắc nhìn thấy bức thư đó, Sota sung sướng siết chặt hai tay lại trước màn hình máy tính.
Cuối cùng thì kỳ nghỉ hè cũng đã tới, hai người hẹn gặp nhau ở công viên Ueno. Cậu nói với mẹ là đi chơi với bạn rồi ra khỏi nhà.
Takami diện quần short và áo sơ-mi xanh đến công viên Ueno. Nhìn cô năng động hơn, khác hẳn lúc mặc yukata. Chiếc quần ngắn để lộ ra đôi chân dài và thanh mảnh. Sota hồi hộp không dám nhìn thẳng vào đó. Cậu cũng chẳng dám nhìn cô trực diện, thành ra mắt cậu cứ lảng sang chỗ khác.

Bạn Gamo này, nói chuyện mà không nhìn vào mắt đối phương là không tốt đâu đó.
Takami nhắc cậu khi hai người ngồi đối diện nhau.

À tớ xin lỗi nhé! Đúng thế nhỉ!
Sota quay ra nhìn thẳng vào Takami. Khi chạm ánh mắt cô, cậu dường như nín thở. Cậu lần nữa nhận ra vẻ đẹp của Takami. Dường như có một thứ ánh sáng làm mê hồn người trú ẩn trong đôi mắt to ấy. Làn da mềm mại, đường nét cân đối hoàn mỹ của cô khiến người ta liên tưởng tới một chiếc bình hoa bằng gốm trắng mịn.

Có chuyện gì thế?
Takami hỏi với vẻ nghi ngờ.

À không có gì đâu.
Sota lại nhìn lảng sang chỗ khác.
Hai người nói với nhau đủ thứ chuyện. Nhà Takami có truyền thống làm bác sĩ, cô hoặc em trai sẽ có một người phải kế nghiệp gia đình.

Bác sĩ à? Có vẻ khó nhỉ!


Nhà của Gamo thì sao?


Bố tớ là cảnh sát. Nhưng mà năm nay ông ấy đã về hưu rồi. Gọi là chủ trọ có lẽ đúng hơn vì nhà tớ cho thuê căn hộ chưng cư mà.


Ô! Quả nhiên cậu là con nhà giàu rồi.


Không có đâu.

Sota vui vẻ chuyện trò với Takami, thời gian vụt trôi trong chớp mắt. Hai người hẹn sẽ gặp lại rồi tạm biệt nhau.
Buổi hẹn tiếp theo là vào năm ngày sau đó, địa điểm vẫn ở công viên Ueno. Lần này Takami mặc một bộ váy liền, kiểu tóc của cô cũng thay đổi một chút, trông rất ra dáng người lớn.
Takami có kiến thức rộng rãi và giỏi giao tiếp, hơn nữa còn rất biết cách lắng nghe. Sota vốn không tự tin trong khoản ăn nói nhưng khi ở cùng cô, từ ngữ của cậu lại tuôn ra trơn tru đến bất ngờ. Có vẻ như cậu đã được Takami dẫn dắt một cách khéo léo khi nói chuyện.
Ngày hôm ấy thời gian cũng trôi nhanh thật nhanh. Nhưng Sota đã thu được một thành quả lớn lao. Takami đã thân mật gọi cậu là ‘Sota’ còn cậu cũng được gọi cô là ‘Takami’. Ban đầu cậu có chút xấu hổ nhưng rồi quen ngay. Đối với cậu không có gì vui hơn thế nữa.
Sau đó cứ một tuần họ lại gặp nhau một lần. Thực tình cậu muốn được gặp cô nhiều hơn nhưng Takami còn bận bịu chuyện học hành nên không có thời gian. Hai người không chỉ hẹn gặp ở công viên mà thi thoảng còn đi xem phim nữa. Tuy nhiên sau đó Sota lại hối hận về chuyện này. Phim thì hay nhưng cậu chẳng thể nói chuyện với Takami được. Như thế thì có gặp nhau cũng chẳng ý nghĩa gì.
Về đến nhà, mặc dù mới chỉ vừa chia tay, nhưng cậu đã muốn gặp lại cô lắm rồi. Cậu nhanh chóng mở máy tính lên và gửi thư cho cô: ‘Hôm nay vui quá! Tớ muốn sớm gặp lại cậu.’ Tóm lại, cậu không thể ngừng nghĩ về cô. Cậu tự biết mình không giống bình thường nhưng chẳng cách nào kìm nén được cảm xúc.
Thế rồi những ngày tươi đẹp màu hồng ấy đã kết thúc một cách đột ngột.
Vào một hôm sau bữa tối, Sota chuẩn bị trở về phòng thì bị ông Shinji gọi giật lại,
Chờ đã!
, tay ông chỉ vào chiếc sô-pha.
Bố có chuyện muốn nói. Con ngồi xuống đó đi!

Vẻ mặt lạnh lùng của bố khiến Sota cảm thấy bất an. Yosuke im lặng bỏ đi, chắc là đã rõ có chuyện gì rồi. Bà Shimako lúc đó đang rửa bát trong bếp.
Sota vừa ngồi xuống ghế sô-pha, ông Shinji ngồi phía đối diện liền cất lời.
Con đang hẹn hò với một cô gái đúng không?

Những lời đó khiến Sota suýt nữa thì chồm người dậy,
Sao bố biết…

Tại sao bố lại biết được chuyện Takami? Chỉ có một lý do duy nhất mà cậu nghĩ ra được.

Có phải bố đã xem hòm thư của con…

Nếu đúng như thế thì cậu không thể nào tha thứ được. Tuy nhiên câu nói tiếp theo của bố khiến cậu không thể phản bác.

Bố đã nói lúc mua máy tính cho con rồi. Bố có thể sẽ kiểm tra máy bất cứ lúc nào mà không cần báo trước.

Đúng là như thế. Lúc đó cậu đã nghĩ cũng chẳng sao cả. Một năm trôi qua, cậu đã quên tiệt giao hẹn khi ấy. Vậy là từ trước đến giờ bố cậu vẫn mở máy tính ra kiểm tra sao.

Bố nghe mẹ bảo gần đây biểu hiện của con rất lạ. Con thường xuyên ra khỏi nhà và chểnh mảng chuyện học hành. Vì vậy, bất đắc dĩ bố mới phải kiểm tra hòm thư của con. Đây là lần đầu tiên bố phải làm chuyện này.

Sota quay mặt đi. Dù trong lòng rất ức chế nhưng cậu chẳng thể phàn nàn được.

Sota, con mới là học sinh cấp hai thôi, vẫn còn quá sớm để yêu đương.


Con chẳng làm gì quá đáng cả. Bọn con chỉ gặp nhau rồi nói chuyện thôi.


Những chuyện đó bây giờ không cần thiết với con. Con vẫn còn rất nhiều việc khác phải làm.


Con vẫn đang làm đấy thôi. Con có sao nhãng chuyện học hành đâu.


Đừng có nói dối! Một ngày con gửi chừng ấy cái thư thì làm sao mà tập trung học hành được.

Nghe vậy, Sota trừng mắt nhìn bố. Cứ nghĩ đến chuyện bố đọc không sót một thư nào, con giận trong cậu lại trào lên.

Sao hả? Cái vẻ mặt đó là gì vậy?
Ông Shinji trừng mắt nhìn lại cậu.
Sota đứng phắt dậy, lao về phía cửa.

Này, bố vẫn chưa nói xong đâu!

Sota phớt lờ bố, bước ra khỏi phòng khách rồi chạy lên cầu thang. Cậu vào phòng, khởi động máy tính, xóa sạch thư điện tử với Takami còn lưu lại. Sau đó cậu viết một thư mới gửi cho cô. Nội dung bức thư như sau:

Cậu khỏe không? Vừa có một chuyện rất khó chịu xảy ra làm tớ bực mình kinh khủng. Không kể chi tiết được nhưng mà người lởn thật đáng ghét. Tớ muốn gặp Takami ngay. Nếu nhìn thấy Takami thì có lẽ tớ sẽ bình tâm lại được.




Cuối câu cậu còn thêm cả một hình gương mặt đang giận dữ. Cậu nghĩ với tính cách của Takami, chắc cô sẽ mau chóng trả lời thôi.
Sau khi gửi, cậu vội xóa thư vừa được lưu. Nếu như cậu làm thế từ đầu thì đã qua mặt được ông Shinji rồi. Cậu cảm thấy bực bội trước sự bất cẩn của mình.
Sota lướt web trong lúc chờ thư của Takami. Dù bài tập hè vẫn còn chưa làm xong nhưng cậu chẳng hề có tâm trạng đụng vào nữa. Cậu tự biện minh rằng chỉ vì đang tức giận nên không có hứng làm bài chứ không phải là vì mong ngóng thư của Takami mà không tập trung được

Lạ quá nhỉ!
Sota nhìn đồng hồ lắc đầu. Thư đã gửi được gần một tiếng đồng hồ mà vẫn chưa có hồi âm của Takami. Chuyện này rất ít khi xảy ra.

Hay là cô ấy đang đi tắm nhỉ?
Sota nghi vậy rồi quyết định chờ thêm một lúc nữa.
Nhưng lại gần một tiếng nữa trôi qua mà Takami vẫn chưa trả lời. Không thể chịu nổi, Sota bèn viết thêm một thư khác gửi cho cô.

Lúc nãy tớ gửi thư cho cậu mà không biết cậu nhận được chưa? Tớ hơi lo đấy.




Lúc bấm chuột vào nút gửi thư, một dự cảm không lành lướt qua lồng ngực Sota. Hay là Takami đã gặp chuyện gì nên không thể trả lời thư của cậu?
Lo lắng bồn chồn, cậu không thể rời khỏi máy tính. Thành thử tối hôm đó cậu không đi tắm mà cứ ngồi đợi thư của Takami.
Chiều hôm sau Sota rời khỏi nhà, đi thẳng ra bốt điện thoại công cộng trước cửa nhà ga.
Buổi sáng, cậu đã gửi thêm một thư nữa cho Takami, bảo cô chỉ cần trả lời là có nhận được thư của cậu hay không thôi, nhưng vẫn không thấy hồi âm.
Sota đi vào trong bốt điện thoại, nhét thẻ vào và bấm số của Takami. Cậu lo rằng sẽ không gọi được cho cô. Tiếng chuông chờ điện thoại reo lên bốn lần thì có người nhấc máy.

A lô!
người trả lời là Takami.

A lô! Tớ, Sota đây!


Ừ,
tiếng cô trả lời khe khẽ, không hề có vẻ ngạc nhiên. Có lẽ trước khi nhấc máy cô đã biết là Sota gọi.

Có chuyện gì thế? Từ đêm qua đếm giờ tớ đã gửi cho cậu mấy thư liền, cậu không nhận được sao?

Takami không nói gì cả. Sota tưởng rằng sổng điện thoại quá yếu khiến cô không nghe thấy nên nói lại
Alô?


Tớ vẫn đang nghe.
Takami nói,
Tớ nhận được thư của cậu rồi. Xin lỗi vì đã không trả lời.

Giọng cô nghe khô khan, khiến cậu cảm thấy rõ sự xa cách bên trong.

Có chuyện gì xảy ra vậy?

Cô lại im lặng. Sota trở nên mất bình tĩnh. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra.

Takami!


Thế này nhé.
Takami cất tiếng.
Mình nên dừng lại ở đây thôi.


Dừng lại ở đây…


Chuyện mình gặp nhau ấy. Cả chuyện gửi thư hay gọi điện cũng thế.


… Nghĩa là sao?


Thì…
Cô nói, giọng hơi khó chịu.
Bọn mình kết thúc với nhau thôi. Bọn mình vẫn còn đang học cấp hai, phải tập trung cho việc học hành và nhiều chuyện quan trọng khác nữa.


Tại sao lại như thế…?

Cậu cảm thấy rối loạn. Tại sao đột nhiên Takami lại nói ra những lời như vậy?
Cậu chợt nhớ lại những lời của bố tối qua.

Có phải ai đó đã nói gì cậu không? Là bố tớ đã liên lạc với cậu à?


Không phải vậy đâu. Làm gì có chuyện đó. Chỉ là tớ thấy như vậy sẽ tốt hơn thôi.
-

Chúng ta không phải đã từng rất vui sao?


Đúng là tớ đã từng lất vui. Nhưng vấn đề không phải cứ vui là được.


Thật sự phải kết thúc ở đây sao? Mình không thể gặp lại nhau sao?


Ừ! Tớ nghĩ như thế tốt hơn với Gamo đấy!


Gamo là sao?


Cảm ơn cậu nhiều! Tạm biệt nhé!


Không! Chờ đã!

Takami dập máy.
Sota tay cầm ống nghe, đứng chết lặng trong bốt điện thoại. Cậu không thể hiểu được tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này.
Trên đường về nhà, Sota suy xét lại mọi việc. Có lẽ bố cậu đã tìm ra nhân thân của Takami qua thư điện tử rồi từ đó liên lạc với bố mẹ cô và họ cùng thống nhất rằng hai đứa trẻ sẽ không được gặp nhau nữa. Thế nhưng gì thì gì, cậu cũng không nghĩ rằng bố mình lại biết được nhân thân của cô. Đến Sota còn không biết ngay cả địa chỉ nhà cô nữa. Họ Iba tuy không quá phổ biến nhưng cũng không phải là hiếm. Quan trọng hơn cả là chính Takami đã phủ nhận điều đó.
Sau đó, cậu gửi thư thêm vài lần nữa nhưng Takami không trả lời lại. Gọi điện cô cũng không nghe máy. Dường như cô bỏ qua tất cả các cuộc gọi đến từ máy điện thoại công cộng. Dù vậy, nếu cậu tiếp tục giữ máy thì sẽ nghe được thông báo rằng số máy này hiện đang không liên lạc được.
Chuyện tình ngắn ngủi chưa trọn một mùa hè của Sota đã kết thúc như vậy đấy. Cậu lại trở về với cuộc sống trước khi gặp Takami. Tuy nhiên có một điều đã thay đổi.
‘Kể từ năm sau mình sẽ không đi tới phố hoa khiên ngưu nữa.’ Cậu hứa với lòng mình như vậy.
❁❁❁ ❁❁❁ ❁❁❁
- Yukata là trang phục truyền thống của người Nhật, thường được mặc vào các lễ hội mùa hè.
- Con cóc trong tiếng Nhật là gamagaeru
.
- Chữ Hán của Gamo là 蒲生 (bồ sinh), trong đó chữ ga (蒲), chính là chữ ura
(浦) trong từ urayasu
(浦安) thêm bộ thảo trên đầu. Tương tự, chữ Hán của Takami là 孝美 (hiếu mỹ) trong đó chữ taka là chữ 孝.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hoa Mộng Ảo.