• 1,162

- 26 -


Số từ: 2705
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
Khoảng mười giờ sáng, Sota đã ngồi đối diện với Rino trên chuyến tàu đi Katsuura. Anh lo tàu sẽ đông khách du lịch vì đang kỳ nghỉ hè nhưng trên tàu hầu như không có hành khách nào có vẻ là đi du lịch cả. Hôm nay là ngày thường, vả lại có thể những người định đi du lịch cùng gia đình đang cố chờ cho đến đợt nghỉ Obon.
Điện thoại di động của Sota đang hiển thị bản đồ khu vục thảnh phố Katsuura tỉnh Chiba trên Google Map. Trên bản đồ có một điểm đã được đánh dấu.

Biệt thự của chú Kudo nằm ở đây. Đi đến chỗ đó khá bất tiện nên mình sẽ thuê xe ô tô.


Anh tìm được địa chỉ hay thật đấy!


Tôi cũng tốn ít thời gian tìm hiểu nhưng không vất vả lắm. Bởi vì có cái này mà.

Anh lôi từ túi ra một tấm ảnh. Đó là ảnh chụp căn biệt thự của Kudo Akira. Rino đã đi đến KUDO’s land
chụp lại tấm ảnh được dán lên tường ở đó. Cô gửi cho Sota qua thư điện tử để anh rút ra từ máy tính của mình.
Lúc chụp ảnh, Rino nói với nhân viên ở quán rằng cô đang có kế hoạch đi Katsuura nên nếu có thời gian cô muốn ghé qua căn biệt thự. Khỉ cô hỏi địa chỉ chính xác nên bị từ chối đúng như dự đoán. Mặc dù đã qua thời đỉnh cao nhưng Kudo Akira vẫn còn rất nhiều người hâm mộ. Nếu họ nói địa chỉ cho bất cứ ai thì sẽ rất phiền phức, Rino nhìn vào tấm ảnh, khúc khích cười.
Cái gì đây? Một băng nhóm mờ ám à?

Lời của cô không phải không có lý. Phần mắt của những người được chụp trong ảnh đã bị bôi đen.

Chẳng còn cách nào khác. Tôi phải đưa cho nhiều người khác xem mà. Nếu họ biết đó có ảnh chụp chú Kudo Akira thì sẽ lại hỏi han đủ thứ lôi thôi.


Nhiều người là những ai?


Đại lý bất động sản. Nói chính xác hơn là những người chuyên môi giới bán nhà ở các vùng nông thôn.


Nhà ở các vùng nông thôn… Ở Tokyo có cả những người kinh doanh thứ ấy hả?


Có chứ, thực ra,
Sota chỉ tay vào tấm ảnh,
cái nhà này khá cũ rồi đúng không? Chú Kudo đã mua nó mấy năm trước nhưng cô thử nghĩ xem vì sao chú ấy lại chọn một nơi cũ thế này?


Không phải vì vị trí tốt sao?


Cũng đúng nhưng không phải là lý do quan trọng nhất. Tôi đã tìm được trang web chính thức của chú Kudo trên mạng. Trên đó có một mục là ‘Tường thuật cuộc sống thôn quê’. Đó là blog giới thiệu cuộc sống trong ngôi biệt thự, tuy không có ảnh ngôi nhà nhưng có khá nhiều ảnh phong cảnh xung quanh. Có cả ảnh chụp cảnh ban nhạc luyện tập nữa. Đọc những đoạn văn ghi trên đó, là biết rõ lý do chú Kudo mua nó. Theo như trên đó viết thì chú Kudo vốn yêu thích cuộc sống thôn quê và đặc biệt ưa sống trong những ngôi nhà cổ kominka
.


Nhà cổ ấy hả? Sở thích của chú ấy khác người quá!


Không ít những người như thế đâu. Nếu cô nhập từ khóa ‘nhà kominka’ để tìm thì sẽ thấy có nhiều nhà như thế lắm. Những người thích cuộc sống nơi thôn dã thường tìm những ngôi nhà Nhật cổ xây từ ngày xưa.


Ý anh là chú Kudo cũng là một trong số đó?


Đúng thế. Theo như trên blog thì chú ấy đã cố tìm một ngôi nhà xung quanh có khung cảnh thiên nhiên, có thể làm ồn mà không cần chú ý đến hàng xóm và nếu gần một sân golf thì càng tốt.


Vậy là căn biệt thự ở Katsuura thỏa mãn hết các điều kiện này.


Đúng vậy. Có điều trên blog viết là cuối cùng cũng tìm được một ngôi nhà như thế nhưng không đề cập đến việc làm thế nào để tìm được. Nhưng để tìm được nhà ưng ý thì chỉ có cách nhờ những người chuyên nghiệp thôi. Vậy nên cái biệt thự ấy ngày xưa có lẽ đã từng được rao bán ở đâu đó. Tôi tìm thử và phát hiện ra ở Tokyo không có nhiều chỗ kinh doanh nhà cổ lắm. Chỗ thứ nhất thì bị từ chối với lý do chỉ biết được thông tin những căn nhà hiện đang rao bán. Nhưng khi đến chỗ thứ hai thì nhân viên ở đó khá thân thiện và giúp tôi tìm thông tin về cả những căn đã bán. Vì đã biết tên địa danh là Katsuura nên việc tìm kiếm cũng không tốn thời gian mấy.


Ra vậy.
Rino lắc đầu ra vẻ thán phục.
Đúng là anh Gamo thông minh thật!


Cái gì đây? Sao tự nhiên cô lại nói thế?


Tôi vốn nghĩ thế từ trước mà. Tôi nói với anh từ lúc nào rồi ấy nhỉ, hình như là lúc đến nói chuyện với ông nha sĩ. Anh nghiên cứu khoa học ở trường đại học phải không? Đúng là anh thuộc chủng người khác hẳn tôi.

Sota nhếch mép nở một nụ cười chua chát.

Tôi chỉ lãng phí thời gian vào những thứ vô ích thôi. Nghiên cứu của tôi chẳng dùng được vào việc gì cả.


Thế hả? Anh nghiên cứu về gì vậy? Hỏi vậy chứ chưa chắc tôi đã hiểu nhỉ?


Không, không đến mức thế đâu. Tôi nghĩ cô sẽ hiểu ngay là vô ích khi biết tôi đang nghiên cứu thứ gì thôi.


Thế rốt cuộc nó là gì? Đừng lấp lửng nữa, anh nói ra đi!


Tôi không có ý lấp lửng. Thứ tôi nghiên cứu là năng lượng nguyên tử khét tiếng xấu xa.


À…
Giọng Rino không cảm xúc.
Ra là năng lượng hạt nhân. Cái này phức tạp nhỉ?


Chúng tôi là những nhà nghiên cứu không biết trả lời thế nào khi có người hỏi mình đang nghiên cứu về thứ gì, luôn tìm những lời lấp liếm giấu đi những việc mình làm. Mà tự làm thì tự chịu thôi, tôi chỉ trách mình không có mắt nhìn xa.
Anh hổ thẹn nhận ra nỗi bất lực trong lời nói của mình.

Anh nói mình đang lãng phí thời gian cho những chuyện vô bổ, vậy là anh sẽ từ bỏ việc nghiên cứu sao?


Chỉ những gì liên quan đến năng lượng nguyên tử thôi. Có điều ngành này không liên quan nhiều đến các ngành khác nên tôi vẫn suy nghĩ xem nên làm gì sau đó. Tôi đang lo sẽ trở thành một gã ăn không ngồi rồi đây.


Dù là thiên tài mà chọn sai đường thì cũng vất vả nhỉ?


Vậy nên tôi mới nói mình không phải thiên tài gì cả.
Sota nhăn mặt.
Nhưng có lẽ cô đúng khi nói chúng ta không cùng một chủng người… Với tôi thì những người nhắm tới Olympic mới là người ngoài hành tinh đó.

Rino cười thật tươi.
Bây giờ tôi không còn đặt mục tiêu đó nữa rồi.


Nhưng mà đã có lúc cô đặt mục tiêu đó còn gì? Tôi đang nói điều đó cũng quá tuyệt vời rồi.


Chẳng có gì tuyệt vời cả. Chỉ là tôi đánh giá quá cao bản thân mình thôi. Tôi bị huyễn hoặc bởi những lời khen ngợi của mọi người xung quanh. Như tôi mới gọi là lãng phí thời gian.


Không phải thế! Những kinh nghiệm đó trong tương lai sẽ…


Anh thôi đi.
Rino trừng mắt nhìn anh nói như quát.
Anh chẳng biết gì về tôi mà cứ nói như là hiểu nhiều lắm vậy? Tôi đã quyết định rồi và sẽ không thay đổi nữa, anh thôi phàn nàn đi!


À không, tôi không có ý phàn nàn…

Nhưng Rino đã quay mặt ra khung cảnh bên ngoài, tỏ vẻ không muốn nghe tiếp chuyện này nữa. Nhìn nghiêng cũng thấy rõ sự khó chịu và tức giận của cô.

Xin lỗi nhé,
Sota nói.
Đúng như cô nói. Tôi hầu như chẳng biết gì về cô cả. Dù tôi biết cô từng thi đấu bơi lội nhưng cũng chỉ là bề nổi mà thôi. Tôi nói chuyện tùy tiện như vậy là sai rồi.

Nhưng Rino không phản ứng lại. Cô vẫn nhìn ra ngoài như thể không nghe thấy những lời của Sota.
Sota thở dài rồi bấm điện thoại. Anh kiểm tra lại vị trí của cửa hàng cho thuê xe.
Rino thì thầm điều gì đó.

Hả,
Sota nhìn cô.
Cô nói gì thế?


Anh có biết bơi không?
Cô từ từ quay sang anh.
Anh Gamo bơi giỏi không?


Chắc là… như mọi người thôi.
Anh vừa lắc đầu vừa trả lời.

Anh bơi một trăm mét hết bao nhiêu giây?


Hả? Một trăm mét thì tôi chưa tính thời gian bao giờ nhưng hồi học trung học phổ thông tôi có tính giờ khi bơi năm mươi mét rồi.


Hết bao lâu?


Bao lâu nhỉ?
Sota khoanh tay lại.
Chắc là khoảng gần một phút.


Tôi thì,
Rino nói,
tôi từng có thể bơi một trăm mét trong một phút dễ như ăn kẹo.

Sota mở to mắt.
Thế thì quá giỏi!


Nhưng thành tích cuối cùng của tôi là một phút mười giây. Trong một cuộc thi chính thức đấy.


… Có chuyện gì xảy ra vậy?

Rino thở dài rồi đột nhiên vươn tay phải ra.

Lúc đó tôi chỉ còn cách đích chừng năm mét. Tôi tin chắc mình vẫn đang dẫn đầu. Tôi đoán mình có thể sẽ lập được kỷ lục mới cho bản thân, nhưng rồi đột nhiên trong khoảnh khắc đó có một chuyện không thể tin nổi xảy ra. Thế giới xung quanh tôi bắt đầu quay.


Thế giới xung quanh?


Đột nhiên tôi không thể nhận ra phải bơi tiếp theo hướng nào. Tôi cũng không kiểm soát được tư thế của mình dưới nước nữa. Tôi trở nên hoảng hốt, tay chân khua loạn xạ. Những người chứng kiến cảnh đó tưởng rằng tôi bị chuột rút. Sau đó tôi không biết bằng cách nào mình về đích nhưng kết quả cuối cùng thì như tôi vừa nói đấy. Tôi mau chóng được đưa tới phòng y tế. Đó là một cuộc thi tồi tệ.


Nguyên nhân là gì?


Người ta nói đó là hội chứng chóng mặt do tâm lý nhưng không rõ nguyên nhân. Tôi trở lại bình thường sau khi cuộc thi kết thúc nhưng không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra lúc đó.


Sau đó tình trạng của cô thế nào?


Khi tôi không ở dưới nước thì không có chuyện gì xảy ra.

Nghe thế Sota nín thở.

Dù ở dưới nước triệu chứng đó cũng không xuất hiện ngay. Tôi vẫn bơi như trước khi xảy ra chuyện, thời gian bơi của tôi cũng không hề tệ. Tôi đã nghĩ không còn vấn đề gì nữa. Nhưng rồi một lần, khi tham gia vào một sự kiện dạy bơi tình nguyện cho trẻ em, tôi bơi mẫu làm chuẩn cho các em nhỏ học theo. Tôi bơi từ đầu này đến đầu kia bể bơi để thị phạm động tác chính xác. Vì không cần chú trọng đến thời gian nên tôi chẳng có áp lực gì cả. Nhưng mà đột nhiên cái đó lại tấn công tôi.

Rino nhấn mạnh vào ‘cái đó’.

Tôi cảm thấy đầu mình quay cuồng. Tôi vốn định bơi ếch nhưng không biết từ lúc nào lại trở thành bơi ngửa. Tôi thầm nghĩ: ‘Gay rồi’ và mau chóng dừng bơi. May thay không có ai để ý đến chuyện đó. Thậm chí các bé còn vỗ tay nữa. Tôi vừa vẫy tay với chứng vừa cố tỏ ra không căng thẳng. Tim tôi đập thình thịch. Sau đó hiện tượng này còn xảy ra nhiều lần. Lúc đang bơi thì không sao nhưng khi gần đến đích tôi lại bị hoa mắt. Do đó mà tôi ngày càng sợ phải xuống nước.


Cô không đi bệnh viện sao? Có nói chuyện với huấn luyện viên không?

Rino bực bội lắc đầu.

Khoa Tâm thần này, khoa Tâm lý trị liệu này, khoa Thần kinh này, khoa Tai mũi họng này,… tôi đã đến nhiều chỗ lắm rồi nhưng không ăn thua. Chỗ nào cũng nói tôi bị ảnh hưởng về tâm lý nhưng cuối cùng vẫn chẳng có ai chữa được cả. Huấn luyện viên cũng đưa ra cho tôi nhiều lời khuyên về mặt tinh thần nhưng không có hiệu quả gì. Vậy nên tôi quyết định không xuống nước hay nghĩ đến chuyện bơi lội nữa, theo lời khuyên của hầu hết các bác sĩ. Đó là cách chữa trị tốt nhất. Vì kể từ đó tôi không còn thấy chóng mặt hoa mắt bao giờ nữa.

Sota vừa nghe vừa suy nghĩ, anh không tìm ra được lời nào để an ủi Rino.

Nhưng đừng thương hại tôi. Điều tôi ghét nhất khi từ bỏ bơi lội là mọi người cứ giữ ý. Tôi tự mình quyết định nên cũng không muốn ai thương hại hết. Tôi không muốn được đối xử gượng nhẹ như chạm vào vết sưng tấy.


Ừm, tôi nghĩ tôi đã hiểu được cảm giác của cô,
Sota nói mà vẫn cúi mặt xuống.

Điều khiến tôi đau đớn là đã làm tan vỡ giấc mơ của nhiều người, đặc biệt là bố mẹ tôi. Họ đã hy vọng rất nhiều vào tôi và rất suy sụp khi nghe tôi nói sẽ từ bỏ bơi lội. Điều đó thật sự quá tồi tệ. Và tất cả những người xung quanh đều tỏ ra thông cảm, an ủi họ. Nghĩa là tôi trở thành một đứa con bất hiếu.


Không phải thế đâu. Con cái đâu có sống để hoàn thành ước mơ của bố mẹ!


Nhưng bố mẹ đặt mơ ước vào con cái cũng là chuyện bình thường đúng không? Không thể trách họ được. Cả chuyện họ thất vọng khi không đạt được mơ ước ấy.
Rino gượng cười.
Dù vậy, tôi vẫn cảm thấy thật đau đớn. Vì thế nên tôi hiếm khi về nhà sau khi từ bỏ bơi lội. Tôi cũng ít gặp gỡ bạn bè. Vì hầu hết đều là những người quen biết nhờ bơi lội cả. Tôi nhận ra mình chẳng còn lại gì sau khi bỏ bơi. Tôi không có ai để gặp, không có nơi nào để đi. Thật đáng hổ thẹn đúng không?

Nghe đến đấy anh nhớ ra một chuyện.
Vì thế nên cô mới đến chỗ ông nội mình?

Cô gật đầu yếu ớt.

Từ lúc tôi còn nhỏ, ông nội đã cổ vũ cho tôi nhiều hơn ai hết. Mỗi khi tôi thi đấu, dù hơi xa ông vẫn cứ đến xem. Thế nhưng trước mặt tôi, ông chưa một lần nhắc tới Olympic. Ông chỉ nói là thích được nhìn Rino bơi thôi. Sau khi tôi bỏ bơi lội, ông cũng không một lần hỏi tôi lý do mặc dù ông còn buồn hơn bất cứ ai. Có lẽ ông nội đã hiểu được cảm giác của tôi. Hẳn ông đã đoán được tôi lo lắng cho tương lai phía trước mà không tâm sự được cùng ai…
Rino lấy khăn tay từ túi xách ra lau nước mắt.

Vì ông nội cô, chúng ta nhất định phải tìm ra bí mật của cây hoa khiên ngưu vàng kia,
Sota nói.

Ừ,
Rino quay sang nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe.
Hai chúng ta giống nhau thật. Dù chúng ta cố hết sức đi theo con đường mà mình tin tưởng nhưng rồi chẳng biết tự khi nào lại trở thành những đứa trẻ lạc lối.


Hoàn toàn chính xác,
Sota trả lời.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hoa Mộng Ảo.