• 1,162

- 27 -


Số từ: 4443
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
Cửa hàng cho thuê xe ô tô nằm cách nhà ga vài phút đi bộ. Họ đã thuê một chiếc xe nhỏ tiết kiệm nhiên liệu và dễ điều khiển. Sota lên xe cùng Rino rồi nhập điểm đến vào phần mềm chỉ đường, cẩn thận cho xe lăn bánh. Lâu lắm rồi anh mới lái xe.
Anh chạy dọc con đường toàn những cửa hiệu nhỏ tới một ngã tư lớn. Theo như chỉ dẫn thì tại đó anh phải rẽ trái rồi đi thẳng một mạch hai mươi kilômet. Đường không đông lắm nên anh có thể lái xe một cách thoải mái.

Lúc nãy tôi có nói về cái blog chính thức của chú Kudo ấy, đọc cái đó tôi biết được thêm vài điều.
Sota nói, mắt vẫn nhìn chăm chú về phía trước.

Chẳng hạn?


Đầu tiên địa điểm Katsuura này đối với chú Kudo không có gì đặc biệt cả, chỉ là tình cờ có một ngôi nhà phù hợp với điều kiện của chú ấy ở đấy thôi. Trên blog thậm chí còn không ghi rõ địa danh là Katsuura. Tôi đã tìm kiếm một hồi trên mạng nhưng chẳng hề thấy thông tin chú Kudo sở hữu một cán biệt thự ở Katsuura.


Ý anh là gì?


Chuyện đó đặt ra một câu hỏi cơ bản. Chúng ta từng nghĩ rằng Iba Takami đến biệt thự ở Katsuura để tiếp cận với chú Kudo Akira, nhưng vì sao cô ấy biết được địa điểm đó? Cô ấy xuất hiện ở KUDO’s land
từ sau khi đi Katsuura nên chắc chắn là chưa nhìn thấy tấm ảnh biệt thự đó.


Tôi cũng không biết nữa. Có thể nào trong số người quen của cô ấy có fan cuồng của chú Kudo không? Là fan cuồng thì cái gì cũng biết cả.


Nhưng kể cả vì một lý do nào đó mà cô ấy biết đến căn biệt thự thì sẽ bất hợp lý nếu đột ngột xuất hiện ở đó để làm thân. Địa chỉ đã không được công khai thì chắc chắn nơi đó cũng được bảo vệ nghiêm ngặt. Trong khi đó, KUDO’s land
là chỗ có thể dễ dàng tạo quan hệ xã giao nên đến thẳng đó thì tốt hơn. Trên thực tế, rốt cuộc cô ấy cũng đến gặp chú Kudo ở đó.


Vậy ý anh là sao?


Ừm…
Dù vẫn chỉ là giả thuyết chưa hoàn chỉnh nhưng Sota quyết định nói ra suy nghĩ của mình.
Có thể mọi chuyện thực ra là ngược lại.


Ngược lại ư?


Mục đích của Iba Takami khi tới Katsuura vốn không liên quan đến chú Kudo. Tuy nhiên vì một tình huống nào đó nên cô ấy buộc phải tiếp cận chú Kudo. Không thể có chuyện đó à?

Rino yên lặng, có lẽ cô đang nghĩ về xác suất chính xác trong giả thuyết của Sota.

Ví dụ như,
anh nói,
ngôi nhà cổ đó mới là mục đích của cô ấy thì sao?


Ngôi nhà cổ là cái biệt thự của chú Kudo ấy hả?


Đúng thế. Như tôi đã nói, mối liên quan giữa chú Kudo và địa danh Katsuura chỉ có cái biệt thự đó thôi. Nếu việc Iba Takami đến Katsuura là lý do để cô ấy tiếp cận chú Kudo thì chỉ có thể là cô ấy có liên quan gì đó đến ngôi biệt thự này. Có thể cô ấy quan tâm đến ngôi nhà cổ đó.


Nói thế nghĩa là cô ấy định mua nó hả?


Có lẽ thế. Có thể vì lý do nào đó mà cô ấy cần mua ngôi nhà đó. Nhưng khi cô ấy tới xem trực tiếp thì nó đã thuộc về người khác. Vậy nên cô ấy mới điều tra về người chủ hiện tại rồi tìm cách tiếp cận với người ấy. Nếu nghĩ như thế sẽ giải thích được hành động của Takami dù vẫn còn nhiều điểm nghi vấn.


Thế còn chuyện dùng tên giả? Nếu muốn mua nhà, không phải chỉ cần thương lượng với chú Kudo là được hay sao? Ngoài ra, như thế không giải thích được lý do cô ấy tham gia vào nhóm Pendulum. Mục đích của cô ấy không phải là vì cây hoa khiên ngưu vàng của ông tôi hay sao? Không phải vì thế nên cô ấy mới tìm cách làm thân với chú Kudo sao?

Hơi choáng ngợp trước loạt câu hỏi liên tiếp của Rino, Sota bất giác nghiêng đầu.

Tiếc là bây giờ tôi không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào trong số đó cả. Có lẽ sự việc phức tạp hơn nhiều so với những gì chúng ta suy đoán. Tôi chỉ có thể nói một điều là Iba Takami không muốn người ta biết chuyện cô ấy định làm. Vậy nên khi nhìn thấy tôi cô ấy mới trốn mất.


Có vẻ nó không phải chuyện tốt đẹp gì rồi. Tôi không muốn nói xấu mối tình đầu của anh Gamo đâu.


Không sao. Tôi cũng đồng ý với cô. Nếu như cô ấy làm chuyện đúng đắn thì sẽ không cần phải dùng đến tên giả. Việc cô ấy tránh mặt tôi cũng rất lạ.


… Đúng vậy nhỉ.
Rino trả lời khách sáo.
Anh đã dần quen tay lái sau khi chạy được một lúc. Sota vừa điều khiển vô lăng vừa suy nghĩ lại mọi chuyện. Anh phải làm gì để biết được mục đích của Iba Takami? Giá sử nó có liên quan đến căn biệt thự của Kudo Akira đi chăng nữa thì nếu anh chỉ đến đó rồi nhìn từ ngoài vào cũng chăng giải quyết được gì.
Theo cuốn lịch của Iba Takami thì cô ở Katsuura đến gần một tuần. Vì lý do gì mà cô lại phải ở đó lâu đến thế?
Khi anh đem chuyện đó nói với Rino, cô cũng tán đồng,
Anh nói phải. Nếu đến tìm hiểu nhà để mua thì bình thường đâu tốn thời gian đến thế.


Đúng vậy.

Nhưng ý kiến của Rino lại là gợi ý cho anh. Nếu như cô định mua cái biệt thự đó thì hẳn phải đến xem thử.

Được rồi,
anh buột miệng.

Anh nghĩ ra chuyện gì thế?


Trước mắt ta hãy hỏi những người sống quanh căn biệt thự đi. Có lẽ mình sẽ bắt gặp Iba Takami đấy.


Ồ, nghe cứ như phim hình sự vậy.


Tôi nói trước là cô đừng chơi trò đóng kịch như lúc ở trường Keimei đấy nhé.


Tại sao? Thành công đấy chứ?


Chỉ ăn may thôi. Nếu có người nghi ngờ rồi báo cho cảnh sát thì phiền lắm đấy.

Rino cố chép miệng thật to rồi trả lời
Hiểu rồi
với vẻ chán nản.
Sau khi xe chạy trên đường khoảng ba mươi phút thì phần mềm chỉ dẫn báo rẽ phải ở một ngã tư nhỏ không có đèn tín hiệu. Con đường phía trước rất hẹp, Sota cảm thấy bất an nên dừng tay lái. Bên trái có một dòng sông, bên phải là núi, đằng trước là một cánh đồng rộng mênh mông. Không thấy một nhà dân nào.

Ở chỗ như thế này à? Chẳng có gì cả.


Ở đây có làm ồn thế nào cũng không phiền đến hàng xóm.

Phần mềm định vị vệ tinh trong xe ô tô báo là đã gần đến nơi. Từ đây anh đành tự tìm ngôi nhà đó bằng mắt thường.

Phần mềm định vị rởm! Chơi mình sao? Đừng có ném chúng tôi vào một nơi thế này chứ.


Theo như trong ảnh chắc còn phải đi sâu nữa.


Nhưng làm gì có đường đâu!

Anh nhìn về phía trước thì thấy đã sắp tới đường cụt. Đoạn trước đó là đường đất cỏ mọc um tùm và rất hẹp. Nếu lái không khéo rồi không quay lại được thì sẽ rất phiền.

A! Chỗ kia đúng không?
Rino kêu lên.
Sota đạp phanh, nhìn theo hướng tay cô chỉ.
Phía sau thảm cỏ um tùm là khu rừng nhỏ bao quanh một căn nhà. Nhìn kỹ mới thấy một con đường cỏ được xén ngay ngắn dẫn vào nhà.

Đến đó thử xem sao.
Sota nói rồi nhả phanh.
Vài phút sau hai người đã đứng trước cửa nhà. Sota nhìn lại tấm ảnh để so sánh rồi gật đầu.

Không sai. Chinh là nhà này.

Mái nhà rộng màu đỏ thẫm, tường được làm từ gỗ chạm trổ tinh vi, cửa sổ hình mắt cáo, tất cả đều giống hệt trong ảnh. Nếu có khác thì chỉ là ở màu sắc của cây cối xung quanh thôi.
Phía trước nhà có một khoảnh đất khá rộng đủ cho năm chiếc xe bình thường đỗ một cách thoải mái. Có điều anh không rõ khuôn viên biệt thự từ đâu đến đâu. Có lẽ là toàn bộ khoảnh đất bằng tính từ đường nhựa. Nếu thế thì phải tới hơn một nghìn mét vuông.
Tiền sảnh có một cánh cửa kéo. Cạnh cửa gắn một hộp bộ đàm nội bộ mới, hoàn toàn tương phản với ngôi nhà cổ. Sota ấn thử bộ đàm, anh nghe thấy tiếng reo vang lên từ trong nhà nhưng chờ mãi không thấy có người trả lời.
Anh đi vòng ra phía sau nhà xem thử, thấy có một lò gạch. Chắc là dùng để nướng thịt. Có khoảng hai chục vỏ chai bia rỗng đặt cạnh đó. Anh có thể tưởng tượng ra cảnh chú Kudo cùng mọi người vừa ăn thịt uống bia vừa sôi nổi nói chuyện về âm nhạc.
Sota nhìn lại ngôi nhà. Bề ngoài thì là một ngôi nhà cổ vùng thôn quê nhưng bên trong chắc chắn đã được cải tạo hiện đại để có thể sống tiện nghi.

Có cả cái này nữa.
Rino nhặt một tờ tạp chí cũ lên. Đó là một tạp chí âm nhạc.

Chắc chắn là biệt thự của chú Kudo.
Sota nhìn một vòng xung quanh.
Tôi định dò hỏi hàng xóm nhưng xem ra không có ai để hỏi chuyện rồi.


Hay mình quay lại đường quốc lộ thử xem?


Cũng chỉ còn cách đó thôi.

Hai người leo lên xe rồi từ từ quay lại con đường cũ.

Ngôi nhà đó, là thế nào nhỉ?
Sota vừa lái xe vừa nói.
Tại sao lại chỉ có một căn nhà lẻ loi ở đó nhỉ?


Chắc là ngày xưa ở đó có một cái làng nhưng rồi do dân số giảm mạnh nên mới thành ra thế.


Vậy thì tại sao chỉ còn lại duy nhất cái nhà đó?


Có lẽ những người sống ở đó không muốn rời xa nơi này.


Thế sao? Nhưng tôi thấy chỗ này quá bất tiện.


Cái này là sở thích của mỗi người mà.

Khi xe ra đến quốc lộ, họ đi tìm một cửa hàng có thể hỏi chuyện được. Một cửa hàng lâu đời sẽ là lý tưởng nhất nhưng họ đi vòng vèo mãi mà chẳng tìm được chỗ nào. Không còn cách nào, họ đành ghé vào một cửa hàng tiện lợi. Nhân viên bán hàng là một thanh niên trẻ, khách thì chẳng có lấy một ai.
Sau khi mua một phong kẹo cao su, Sota giơ tấm ảnh ngôi biệt thự ra, hỏi thử,
Anh có biết ngôi nhà này không? Ở ngay chỗ con đường nhỏ gần đây ấy.


Chà,
người bán hàng nghiêng đầu.
Tôi đi xe máy từ thị trấn bên cạnh đến đây làm nhưng chẳng bao giờ đi theo hướng đó cả.

Sota đành chấp nhận đó là chuyện đương nhiên. Tìm đâu ra lý do để tới một chỗ chẳng có cái gì như thế.
Anh nhìn thấy Rino đứng ở khu bán đồ uống với vẻ mặt ủ ê.
Sao thế?
Sota hỏi cô.

Tôi khát khô cả cổ nên định mua bia, nhưng xem ra cửa hàng này không bán đồ uống có cồn thì phải.

Sota ngã ngửa.
Bia hả? Cô định để tôi lái xe suốt à, không có chuyện đó đâu đấy.


À đúng thế nhỉ,
Rino lè lưỡi.
Xin lỗi nhé.

Biết cô không cố ý, Sota gượng cười rồi nhìn vào chỗ đồ uống đặt trong tủ. Đúng lúc đó anh nghĩ ra một chuyện.

Phía sau nhà có thùng bia. Chẳng nhẽ họ tự mang bia đến hay sao?


Hả, làm gì có chuyện đó. Chắc phải do cửa hàng bán bia rượu chuyển đến rồi.
Rino nói rồi há hốc mồm.
Sota lao tới quầy tính tiền hỏi,
Ở gần đây có hàng bia rượu nào không?

Cậu nhân viên hơi lúng túng rồi trả lời,
Theo như tôi biết nếu đi theo con đường trước mắt chừng năm phút sẽ có một cửa hàng.


Còn chỗ nào khác không?


Tôi không biết,
cậu nhân viên lắc đầu.
Thỉnh thoảng tôi cũng được người ta hỏi nhưng lần nào cũng chỉ cho họ chỗ đó thôi.


Vậy sao? Cảm ơn nhé!
Sota đưa mắt cho Rino rồi ra khỏi cửa hàng.
Hai người leo lên chiếc xe đang đậu trong bãi đổ của cửa hàng tiện lợi rồi đi theo đường được chỉ. Thế nhưng đi mãi vẫn không thấy bóng cửa hàng bia rượu nào. Đúng lúc nghĩ chuyện gì thế này thì Sota phát hiện ra một dãy hàng quán, trong đó có một cửa hàng bia rượu. Có vẻ chỗ đó còn bán cả nước hoa quả, bánh kẹo và đồ khô nữa.
Chủ quán là một ông già thấp bé. Sota mua khoai tây chiên và trà ô long. Anh nghĩ nếu không mua gì thì ngại lắm.
Sau khi thanh toán xong, anh giơ tấm ảnh biệt thự của Kudo ra. Ông lão đeo kính vào, nhìn tấm ảnh rồi gật đầu.

Tôi biết chỗ này. Con trai tôi chuyển đồ đến đó mấy lần rồi. Hình như tên người chủ là…


Có phải là Kudo không ạ?

Nghe Sota nói thế ông lão liền vỗ đùi.

Đúng rồi, chính là cái tên này. Khi ông ta đặt đồ, nghe đến địa chỉ tôi cũng bất ngờ lắm. Tôi cứ tưởng ngôi nhà ấy bỏ hoang từ lâu rồi cơ.


Ông có biết về ngôi nhà ấy từ trước đó không ạ?


Không đến mức biết, chỉ ở mức đi ngang qua thôi.


Ông có biết ai từng sống trong ngôi nhà đó trước khi nó bị bỏ hoang không?


Tôi không biết. Mười năm trước tôi có thấy một bà già ở đấy nhưng không rõ bà ta có sống ở đó không.


Xin ông kể cho bọn cháu bất kỳ chuyện gì ông biết về ngôi nhà đó.


Cậu nói thế nhưng tôi không biết gì cả nên cũng đành chịu thôi. Có chuyện gì với ngôi nhà ấy thế?


Chúng cháu muốn tìm hiểu vài chuyện…


Vậy sao cậu không hỏi người chủ hiện giờ ấy? Có lẽ người ta biết được chuyện gì đó thì sao?

Nếu có thể làm thế thì anh đã không phải mất công như vậy. Nhưng anh không thể nói cụ thể tình hình ra được,
Ông nói đúng,
Sota do dự gật đầu.

Xin lỗi ông,
Rino cất tiếng.
Ông nói là chỉ ở mức đi ngang qua. Thế tức là ông đã từng đến chỗ gần ấy ạ?


Chuyện này thì có. Được đặt hàng thì dù chỗ nào tôi cũng phải chuyển đến thôi.
Ông lão cười. Răng cửa của ông không còn cái nào.

Nhưng mà ở khu vực đó làm gì có nhà ạ?
Sota hỏi.

Có chứ. Ở sâu hơn cả cái nhà hai cô cậu hỏi có một làng nhỏ chỉ toàn ông già bà cả. À đúng rồi. Hỏi chuyện mấy người đó được đấy! Chắc chắn họ sẽ cho cậu biết vài chuyện.


Con đường đó sao?
Sota nhớ lại. Đến hết đoạn đường nhựa là một con đường mòn. Có một ngôi làng nhỏ ở đó.
Hai người cảm ơn rồi rời khỏi cửa hàng bia rượu. Họ leo lên xe quay lại căn biệt thự.
Đến nơi, dù không muốn tự tiện nhưng anh đành đậu xe trong khuôn viên biệt thự vì không thể dừng xe trẽn con đường hẹp được.
Họ tiếp tục đi bộ trên đoạn đường nhỏ không rải nhựa. Vì cây xanh rợp lối nên không nhìn thấy rõ phía trước. Cả hai lo lắng không biết có một ngôi làng ở đó thật hay không.
Nhưng đi được một đoạn thì đường rộng hơn và một vài ngôi nhà gỗ hiện ra. Căn nào cũng là nhà cổ hết. Trong đó có một ngôi nhà mái hông nổi bật, che khuất cả khu rừng phía sau nên nhìn rất ấn tượng.
Khi họ tiến lại gần tìm cửa vào thì nghe thấy tiếng hỏi,
Ai đó?
Một bà cụ lưng còng xuất hiện từ nhà kho cạnh đó.
Tự tiện đột nhập vào nhà người khác là không được đâu!


À cháu xin lỗi ạ!
Sota nói. Có lẽ họ đã bước chân vào một khu đất thuộc sở hữu tư nhân.

Ta thấy hai người nhìn chằm chằm vào nhà, có mục đích gì thế?


À, vâng…
Trong đầu Sota lóe lên một ý nghĩ.
Cháu thấy rất ấn tượng với căn nhà cổ này. Chúng cháu đang nghiên cứu về nhà cổ Nhật Bản ạ.


Ra thế. ừ, đúng là cổ thật! Xây từ trước chiến tranh cơ mà.


Thế thì tuyệt quá!
Anh thấy bất ngờ thực sự, không hề đóng kịch.

Cô cậu có muốn vào trong xem không?


Có ạ.

Bà lão cứ thế còng lưng xuống bước đi. Hai người Sota theo sau.
Tiền sảnh nằm dưới một mái nhà lớn gồm bốn cánh cửa rộng hợp vào. Bà lão đi vào trong.
Chúng cháu xin phép làm phiền ạ.
Sota nói rồi bước theo vào. Chỗ tháo giày được lát đá.
Bà lão vừa chỉ vào cột nhà, xà ngang và lan can vừa giải thích ngôi nhà được làm chắc chắn, tỉ mỉ như thế nào. Theo lời bà thì ông chồng đã khuất thuộc kiểu người chỉ chịu dùng những thứ tốt nhất…
Bà lão định dẫn họ vào xem sâu hơn nhưng hai người lấy cớ không có thời gian để từ chối khéo.

Thế à? Lần sau có thời gian rảnh thì cứ đến đây nhé. Ta sẽ chỉ kỹ lưỡng hơn.


Chúng cháu cảm ơn ạ. Cháu có nhìn thấy một căn nhà cổ trên đường vào đây, có phải nó bị bỏ hoang không ạ?


Hả? Ở đâu thế?


Sát mặt đường nhựa ấy ạ.

Bà lão gật đầu à lên một tiếng.

Cái nhà đó hả? Gần đây hình như có người đã mua lại nó rồi. Ta nhìn thấy có một người đàn ông ở đó nhưng không biết là ai và từ đâu tới.


Người sống ở đấy trước đó là ai thế ạ?


Ở đó hả…
Bà lão hạ giọng.
Trước có một cặp vợ chồng. Ông chồng mất cùng đợt với chồng ta nên bà vợ một mình sống tiếp trong căn nhà đó. Họ nhà ấy là Tanaka.


Bà có hay qua lại với họ không ạ?

Bà lão khẽ ậm ừ.

Nếu gặp nhau trên đường thì cũng có chào hỏi. Nhưng mà chỉ ở mức ấy thôi. Nhà đó không thích gặp gỡ mọi người lắm.


Có phải vì lý do gì đặc biệt không ạ?

Nghe câu hỏi của Sota, thần sắc bà lão trở nên mơ hồ.
Mà cũng chẳng cần phải giấu nữa.
Bà tự lẩm bẩm rồi tiếp tục,
Tại vì con trai họ ở Tokyo đã gây án.


Vụ án gì thế ạ?


Đó là một vụ án rất khủng khiếp. Cậu ta phát điên giữa đường phố rồi giết mấy người liền.

Sota ưỡn thẳng lưng quay sang nhìn Rino. Đúng là họ không thể ngờ tới.

Chuyện xảy ra khi nào thế ạ?


Khi nào ấy nhỉ? Chắc khoảng năm mươi năm trước.


Năm mươi năm…
Vì đã quá lâu rồi nên họ không thể biết.
Ông ta đương nhiên đã bị bắt phải không ạ?


Đúng thế. Chuyện đó được báo chí làm rùm beng lên. Có nhiều lời đồn thổi lắm. Khi biết đó là con trai nhà Tanaka ta cũng bất ngờ.

Sota vừa nghe vừa thấy băn khoăn. Chuyện cũ như thế không biết có liên quan gì đến việc mà họ đang tìm hiểu hay không.

Người đó vì sao mà lại hành động như thế ạ?
Rino hỏi.

Thấy bảo đầu óc cậu ta đột nhiên trở nên không bình thường. Cậu ta rất hâm mộ một nữ diễn viên nước ngoài, hay tin cô ta chết nên mới điên loạn. Chuyện vô lý như thế đấy.


Diễn viên nào thế ạ?


Ta không biết tên. Nhưng hình như nổi tiếng lắm thì phải.

Đúng là một chuyện kỳ lạ. Nhưng Sota chẳng thấy có gì liên quan đến Iba Takami cả. Chuyện đã quá lâu trước khi cô sinh ra.
Sota lấy trong túi ra một tấm ảnh đưa cho bà lão xem. Đó là tấm ảnh chụp cô gái được cho là Iba Takami anh mượn từ bác sĩ Tahara.
Cô gái này đã tùng đến đây chưa ạ?

Bà lão nheo mắt nhìn rồi lác đầu.
Ta không nhớ.


Bà còn biết chuyện gì về ngôi nhà đó nữa không ạ? Chuyện nhỏ nhặt gì cũng được. Như ông chồng đã mất làm nghề gì chẳng hạn?

Bà lão nhăn mặt suy nghĩ một lúc rồi thở dài.

Xin lỗi nhưng ta chẳng nhớ được gì thêm. Như đã nói lúc nãy đấy, ta chẳng mấy khi qua lại với họ.


À không ạ, chính chúng cháu mới phải xin lỗi.
Sota cúi đầu.
Hai người quay lại xe, Sota ngồi trên ghế lái nhìn lại căn biệt thự của Kudo lần nữa.

Cuối cùng cũng chẳng kiếm được manh mối gì.
Anh lẩm bẩm.

Cái vụ án giết người đó có liên quan gì không nhỉ?


Vụ ấy xảy ra ở Tokyo mà, có phải ở ngôi nhà này đâu?


Ừ… đúng thế.

Sota nổ máy. Anh nhìn đồng hồ, thấy đã hơn hai giờ chiều. Sực nhớ ra mình vẫn chưa ăn trưa, tự dưng anh thấy bụng đói meo.
Sau khi trả xe, hai người vào một nhà hàng gần ga. Anh ngạc nhiên khi thấy cơm suất với món gỏi cá có giá rẻ bất ngờ.
Rino vừa ăn vừa bấm điện thoại.

Cô làm gì thế?
Sota hỏi.

Tôi đang tìm tên diễn viên nữ được kẻ giết người hâm mộ ấy.


Cô vẫn bận tâm về vụ đó hả?


Tự nhiên tôi thấy băn khoăn thôi. Đề tài liên quan đến ngôi nhà đó rốt cuộc chỉ có chuyện đó thôi. Vậy nên, tôi muốn tìm hiểu cho rõ ràng trước đã.


Tôi hiểu rồi. Nhưng cô định tìm kiểu gì? Mình chỉ biết đó là một nữ diễn viên ngoại quốc thôi mà.


Nói là nước ngoài thì dễ là Mỹ lắm. Vậy nên tôi thử tìm bằng từ khóa nữ diễn viên ở Hollywood thập niên 1960, thì thấy xuất hiện một vài cái tên. Claudette Colbert này, Greta Garbo này, Heidi Rama này… anh từng nghe chưa?

Sota nhún vai.
Chưa bao giờ.


Tôi cũng thế. Vivien Leigh, Ingrid Bergman, Joan Tontaine, Rita Hayworth…


Tôi biết Rita Hayworth. Bà ấy được nhắc đến trong phim The Shawshank Redemption
.


Ở Nhật thời ấy họ có được biết đến không nhỉ? Cỡ như Marilyn Monroe, Audrey Hepburn, Grace Kelly hay Elizabeth Taylor thì tôi có nghe tên.


Theo lời bà lão kể thì nữ diễn viên đó chết vào khoảng thời gian ấy. Elizabeth Taylor còn sống tới gần đây.


Ồ, đúng rồi. Thế thì không phải là Elizabeth Taylor rồi.
Cô vừa bấm điện thoại vừa bỏ gỏi cá vào miệng. ‘Không tốt cho tiêu hóa đâu.’ Sota nghĩ bụng.

Á,
cô thốt lên.

Sao thế?

Cô nói tên Vivien Leigh rồi giơ màn hình cho anh xem.
Bà ấy mất năm 1967.


Ồ,
Sota cũng thốt lên.
Khoảng năm mươi năm trước.


Bà ấy đóng vai chính trong phim Cuốn theo chiều gió
đấy. Ở Nhật chắc có nhiều người hâm mộ lắm.


Chắc đúng thế rồi.


Nhưng vẫn không biết được. Tôi sẽ tìm người khác nữa.


Để tôi giúp cô.
Sota buông đũa, lôi cái máy tính bảng từ trong túi ra.
Anh ngay lập tức tìm được một nữ diễn viên cũng mất vào khoảng đó. July Garland qua đời năm 1969.

Tác phẩm tiêu biểu là Phù thủy xứ Oz
và Một ngôi sao ra đời
. Tôi cũng chỉ biết tên phim thôi. Ở Nhật có vẻ không nổi tiếng lắm nhỉ?


Tôi cũng cảm thấy thế. Nhưng mà tôi tìm được thêm một người nữa này,
Rino nói.
Marilyn Monroe mất năm 1962. Trong này ghi, tin tức được đăng khắp thế giới đã gây ra sự đau buồn và chấn động cho người hâm mộ.


Tôi cũng nghe chuyện đó rồi. Đúng là một cái chết rất lạ lùng. Hả, là năm 1962 à?

Dù anh chưa từng xem phim nào của Marilyn Monroe nhưng có thể hình dung ra hình ảnh của bà. Đó là cảnh gió thổi tung tà váy trắng của nữ diễn viên. Chính xác là cảnh phim đen trắng. Anh đã thấy nó trong một chương trình ti vi giới thiệu về phim kinh điển.
Đột nhiên Rino mở to mắt rồi lấy tay che miệng.

Cô lại tìm thấy gì thế?

Cô nhìn sang Sota, chớp mắt liên tục.

Khi tôi tìm về Marilyn Monroe trên mạng thì phát hiện ra một chuyện rất quan trọng.


Chuyện gì?


Viết tắt. Fan hâm mộ của bà ấy gọi Marilyn Monroe là MM thì phải.


Thế thì sao? Marilyn Monroe nên là… MM chứ sao?
Sota vừa nói vừa thấy có gì đó lóe lên trong đầu. MM - anh đã từng nghe ở đâu đó rồi. Anh mau chóng nhớ ra.
À! Vụ MM…

Rino mở to mắt.

Anh trai anh đã từng nói về nó. Anh ấy hỏi tôi đã từng nghe ông nội nói về vụ MM hay chưa.

Sota không nghĩ đó là chuyện ngẫu nhiên. Anh vứt máy tính bảng vào trong túi.
Ăn nhanh lên thôi. Mình phải về Tokyo ngay.

Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Hoa Mộng Ảo.