- 38 -
-
Hoa Mộng Ảo
- Higashino Keigo
- 2636 chữ
- 2020-05-09 04:28:47
Số từ: 2622
Dịch giả: H.M
C.ty Nhã Nam phát hành
Nhà Xuất Bản Hà Nội
Khi anh bước đến cửa quán rượu, một người đàn ông mặc đồ đen tiến lại gần.
Quý khách đến một mình ạ?
À không, tôi đến để gặp bạn.
Sota vừa nói vừa đưa mắt nhìn khắp phòng. Bây giờ vẫn đang còn sớm nên quán khá vắng khách.
Ở bàn cạnh cửa sổ có một cô gái đang ngồi. Chỉ cần nhìn từ phía sau, trực giác của anh cũng khẳng định được là cô ấy. Sota từ từ tiến lại gần cô.
Đúng lúc Iba Takami vừa đặt điện thoại di động lên bàn thì Sota dừng lại nhìn xuống cô.
Takami ngẩng mặt lên. Có vẻ cô đã biết Sota tới nên không hề ngạc nhiên. Cô khẽ nở một nụ cười.
Anh Yosuke vừa nhắn tin cho tớ. Anh ấy nói ‘em trai tôi sẽ tới gặp cô’.
Sota cau mày, gãi mũi.
Vậy là hai người vẫn thường làm việc nhóm.
Chỉ cho đến hôm nay thôi,
Takami nói.
Cậu ngồi xuống đi!
Sota kéo ghế ra rồi ngồi xuống. Trên bàn có đặt sẵn một ly sâm banh chứa thứ nước màu vàng.
Cái này là… nước hoa quả hả?
Takami mỉm cười.
Đó là Mimosa. Cocktail nước cam và rượu sâm banh.
Lần đầu tiên anh nghe thấy cái tên này. Chỉ cần thế anh cũng biết cô đã trưởng thành hơn nhiều rồi.
Anh gọi bia khi người bồi bàn tới.
Takami nhìn sang Sota rồi cúi đầu.
Đã lâu rồi nhỉ. Xin lỗi cậu vì chuyện ở buổi biểu diễn lần trước nhé.
Không sao đâu,
Sota cúi đầu lại. Sau đó anh từ từ ngẩng mặt lên. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Takami, anh lại cúi đầu xuống.
Anh có cảm giác cô đang cười.
Giống hệt như hồi xưa. Cậu vẫn cứ ngại ngùng không nhìn thẳng vào mắt người khác.
Anh liền nhìn thẳng vào cô nhưng quả nhiên lại nhanh chóng đảo mắt sang hướng khác. Vì ánh mắt của Takami vẫn đang chăm chú nhìn anh.
Bia đã được mang tới. Sota tránh không nhìn sang phía cô rồi uống một ngụm.
Tại sao cậu không nói gì?
Takami hỏi.
Sota chớp mắt, cuối cùng anh cũng nhìn cô.
Cậu đừng nói với tôi kiểu ấy có được không? Như thế chỉ làm tôi thấy căng thẳng hơn thôi.
Takami hơi nghiêng đầu.
Tớ nên nói chuyện như ngày xưa à?
Nếu được.
Cô mỉm cười gật đầu, hơi hếch cằm lên rồi nói,
Lâu rồi không gặp. Khỏe không hả Sota?
Sota cảm thấy một hơi ấm lan tỏa trong lồng ngực mình. Anh thở ra một hơi thật dài rồi liếm môi.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ lại gặp lại cậu trong hoàn cảnh như thế này.
Tớ cũng thế. Không, tớ đã từng nghĩ có lẽ suốt đời chẳng bao giờ có thể gặp lại cậu nữa.
Cậu nghĩ thế lúc nào? Từ cái mùa hè khi chúng ta còn học lớp Tám à?
Đương nhiên rồi.
Hai người nhìn nhau đăm đăm. Sota không rời mắt sang hướng khác nữa. Cơ thể anh nóng bừng.
Tôi có nhiều chuyện muốn hỏi cậu lắm. Cả chuyên về vụ án lần này nhưng trước hết tôi muốn hỏi lại chuyện xảy ra mùa hè năm ấy. Lúc đó ở nhà cậu đã xảy ra chuyện gì vậy?
Cô khẽ nhíu mày buồn bã trong giây lát rồi mau chóng lấy lại vẻ bình tĩnh.
Đầu tiên bác Gamo đã liên lạc với ông ngoại tớ. Có vẻ như bác ấy hỏi xem ông tớ có biết hai chúng ta thường xuyên gặp nhau hay không. Ông ngoại rất ngạc nhiên rồi hỏi lại mẹ nhưng mẹ không biết vì tớ chưa kể về cậu với bà. Khi mẹ hỏi, tớ trả lời thành thật mọi chuyện. Kiểu: con thân thiết với bạn Gamo Sota thì có gì sai?
Sota cảm thấy cũng giống như chuyện của mình.
Rồi sao?
Mẹ với ông ngoại nói với tớ là có chuyện quan trọng. Nhìn mẹ với ông lúc đó rất nghiêm túc. Là chuyện gì chắc giờ cậu cũng đoán ra được rồi. Cũng giống như nhà Gamo, nhà Iba có một trách nhiệm phải gánh vác. Tớ đã được nghe về cả hoa khiên ngưu vàng lẫn vụ MM. Khi biết nguyên nhân ông bà ngoại của cậu bị sát hại là do hoa khiên ngưu vàng nhà Iba làm lọt ra ngoài, tớ thục sự rất sốc.
Vì thế nên cậu quyết định sẽ không gặp tớ nữa?
Takami nhìn anh với ánh nghiêm trang rồi gật đầu.
Tớ được nghe rằng cậu vẫn chưa biết chuyện. Rằng nhà bác Gamo đã quyết định chỉ riêng cậu sẽ không phải dính líu tới chuyện này. Vì thế nên tớ cũng nghĩ không gặp lại cậu nữa thì tốt hơn. Vì tớ có cảm giác nếu trở nên thân thiết với cậu, sẽ có một lúc nào đó tớ buột miệng nói ra. Tớ xin lỗi vì đã im lặng cho tới giờ.
Sota đưa tay phải lên gãi đầu. Anh nghĩ bây giờ dù cô có xin lỗi thì cũng chẳng để làm gì nữa.
Cậu cũng lựa chọn con đường tìm kiếm hoa khiên ngưu vàng ư?
Đúng thế, nhưng mục đích của tớ hơi khác một chút.
Takami đáp.
Tớ không chỉ đơn giản đi thu hồi hạt giống mà còn muốn chứng minh tác dụng gây ảo giác của nó bàng khoa học. Vì vậy nên tớ mới chọn học ngành dược,
Ra là thế… Tại sao cậu lại tìm cách tiếp cận với Kudo Akira?
Ban đầu là do tớ tình cờ đọc được Facebook của một người. Người đó nói đã cảm thấy lâng lâng sau khi ăn hạt giống của hoa khiên ngưu. Anh ta còn viết đây là một loại hoa khiên ngưu rất hiếm, không dể dàng gì mà kiếm được. Tớ chú ý đến chuyện này nên sau đó cũng đọc thêm những bài đăng khác của anh ta nhưng chủ đề hoa khiên ngưu không hề xuất hiện thêm lần nào nữa. Sau đó tớ quyết định đi tìm thứ hạt giống đó. Vì tớ cứ băn khoăn mãi một chuyện.
Chuyện gì vậy?
Là vụ MM. Kể cả sau khi vụ án đó được phá cũng không tìm được hạt giống của hoa khiên ngưu. Nói đúng hơn, có lẽ cảnh sát không hề điều tra triệt để nhà hung thủ. Đó là nhờ vụ án đã được xử lý nhanh gọn theo chỉ thị của đội trưởng đội điều tra số Một thuộc sở Cảnh sát lúc đó.
Có chút giễu cợt trong lời nói của Takami. Chắc cô biết đội trưởng đội điều tra số Một chính là ông nội của Sota.
Nhưng chắc chắn hung thủ Tanaka Kazumichi đã giấu chỗ hạt giống ở đâu đó. Vậy nên tớ mới định sẽ tìm xem nó đã biến đi đâu. Chỉ cần nghĩ một chút là ra. Hắn ta vốn sống một mình nên chắc chắn đồ đạc còn lại sẽ do gia đình mang về.
Vậy nên cậu mới đến Katsuura à?
Sota nói.
Mùa thu năm ngoái ấy.
Takami tròn mắt.
Cậu biết cả chuyện này sao?
Tôi đã đến phòng nghiên cứu của cậu ở trường đại học Keimei và xem lịch của cậu.
Ra là vậy!
Cô nhìn anh như muốn nói ‘tớ đã thay đổi cách nhìn về cậu’.
Tớ muốn xem nhà bố mẹ đẻ của Tanaka giờ như thế nào nên mới tới Katsuura. Thế nhưng ngôi nhà này đã được bán lại cho người khác, Khi biết tên người mua tớ đã rất ngạc nhiên. Không phải vì ông ta là một nghệ sĩ nổi tiếng nhiều năm nay. Mà vì người viết về hạt giống hoa khiên ngưu trên Facebook mà tớ vừa nói cũng chính là fan của Kudo Akira, anh ta khoe mình thường xuyên ghé tới phòng trà của ông ta. Tớ không nghĩ chuyện này là tình cờ.
Nghĩa là cậu đã suy luận sau khi Kudo Akira mua lại nhà Tanaka thì đã phát hiện ra chỗ hạt giống hoa khiên ngưu đó?
Nghĩ như thế là hợp lý nhất mà, đúng không? Vậy nên tớ mới nhanh chóng đến phòng trà của Kudo Akira. Thế nhưng chỗ đó rất lành mạnh, khách tới xem không có dấu hiệu sử dụng chất kích thích. Do đó tớ nghĩ Kudo Akira chỉ kể về hoa khiên ngưu với những người khách cực kỳ thân thiết, chia sẻ cảm giác thăng hoa với những người như thế mà thôi.
Chuyện thường thấy mà.
Vậy nên trước tiên, tớ đã mạo nhận là một người hâm mộ trung thành của ông ta. Như thế có thể lúc nào đó tớ sẽ có cơ hội được biết về chỗ hạt giống kia.
Kế hoạch có thành công không?
Takami cười nhăn nhó lắc đầu.
Không thành công. Kudo Akira là người thận trọng hơn tớ nghĩ. Vì tớ thường xuyên lui tới chỗ đó nên cũng được mời đến những bữa tiệc của nhóm người thân thiết với ông ta. Những lúc tụ tập họ cũng có nói về thuốc kích thích nhưng không có dấu hiệu đang sử dụng thuốc. Cùng lắm họ chỉ nói về chuyện đã từng dùng LSD hay chưa thôi. Khi tớ chuẩn bị bỏ cuộc thì một chuyện không ngờ tới đã xảy ra.
Có phải là chuyện Tori Naoto tự sát không?
Takami gật đầu.
Đúng thế. Nghe kể về tình trạng của anh ta trước khi chết, tớ tin chắc đó là do hoa mộng ảo. Tori Naoto và Osugi Masaya đặc biệt thân thiết với Kudo Akira nên nhiều khả năng đã được ông ta cho dùng hạt giống.
Vậy nên cậu mới vào chơi keyboard thay cho cậu ta.
Nhìn thế này thôi nhưng tớ cũng chơi được nhạc cụ đó! Hồi còn học phổ thông tớ ở trong câu lạc bộ nhạc nhẹ mà.
Anh chợt nhớ ra mình từng được nghe chuyện này. Akiyama Rino đã điều tra giúp anh.
Tớ định rằng khi xác định họ không liên quan đến hoa mộng ảo thì sẽ bỏ đi ngay nhưng lại bất ngờ đụng mặt cậu nên toàn bộ kế hoạch đã tan thành bong bóng.
Tớ nên xin lỗi đúng không nhỉ.
Không cần đâu. Dù không theo đúng kế hoạch nhưng tớ vẫn đạt được mục đích. Tớ đã xác nhận được sự tồn tại của hoa khiên ngưu vàng theo một cách hoàn toàn khác.
Là vụ án mạng của ông Akiyama Shuji.
Đúng thế. Anh Yosuke đã liên lạc với tớ rồi chúng tớ bắt đầu trao đổi thông tin với nhau. Từ đó tớ đã nắm được toàn cảnh vụ án. Tớ đoán rằng có lẽ người đã giao chỗ hạt giống đó cho ông Akiyama là Naoto. Tuy nhiên vẫn còn vài vấn đề khác cần phải giải quyết. Thứ nhất là phải tìm ra chậu cây bị lấy đi từ nhà ông Akiyama. Ngoài ra còn một vấn đề nữa là những hạt giống có thể vẫn còn ở đâu đó. Bọn tớ tránh không để thủ phạm bị bắt trước khi hai vấn đề này được làm rõ. Những điều tra viên không rõ nội tình nếu lấy được những vật chứng này rồi công bố ra bên ngoài thì chuyện sẽ rất tồi tệ. Thế nhưng anh Yosuke đã bắt tay với một sĩ quan điều tra ở đồn cảnh sát khu vực tên là Hayase và thu lại được chậu cây kia. Hơn thế nữa anh ấy cũng đã tìm ra thủ phạm. Anh Yosuke sử dụng các mối quan hệ trong Cơ quan Cảnh sát quốc gia, tác động lên cơ quan điều tra để phá vụ án mà vẫn giữ được bí mật về cây hoa khiên ngưu vàng kia. Chỉ còn phải lo về chỗ hạt giống còn sót lại thôi. Anh Yosuke đã thương lượng với Kudo Akira rằng nếu như ông ta giao hết số hạt giống còn lại cho anh ấy thì anh ấy sẽ không nói ra chuyện ông ta đã đẩy Tori Naoto đến bước tự sát. Kudo Akira mau chóng đồng ý. Ông ta tìm thấy chỗ hạt giống đó trên căn gác nhà mình nhưng hầu như đã dùng hết rồi nên không lấy gì làm tiếc lắm.
Thì ra chuyện là như vậy…
Tớ kể hết rồi đấy. Cậu còn muốn hỏi thêm gì nữa không?
Sota lắc đầu.
Được nghe nhiều chuyện một lúc thế này nên giờ tôi chẳng nghĩ ra được gì cả. Sau khi suy nghĩ kỹ có lẽ tôi sẽ tìm ra điều cần hỏi. Nhưng tôi muốn hỏi cậu một chuyện ngoài chuyện vụ án này.
Chuyện gì?
Cậu không hề bất mãn khi con đường tương lai của mình bị sắp xếp như thế à? Tôi cảm thấy thật bất công khi từ lúc còn học cấp hai, cậu đã phải nhận sứ mệnh theo đuổi loài hoa khiên ngưu vàng.
Takami khẽ cười.
Đúng thế, đúng là có chút bất công nhỉ? Nhưng mà nhà Gamo cũng thế phải không? Anh Yosuke cũng phải gánh vác nghĩa vụ này từ khi còn nhỏ mà.
Đúng vậy. Anh trai tôi cũng nói là không còn cách nào khác.
Ở trường hợp của tớ mà nói không có chút bất mân nào thì là nói dối. Tuy nhiên trên đời cũng có nhiều chuyện giống như vậy. Trong những môn nghệ thuật truyền thống như kabuki chẳng hạn, những đứa trẻ sinh ra trong gia đình nghệ nhân mặc nhiên phải mang trách nhiệm kế tục sự nghiệp rồi. Cả những nhà hàng lâu đời cũng thế.
Nhưng những thứ đó là di sản. Những người đó ngoài hách nhiệm ra còn được kế thừa cả lợi ích nữa.
Trên thế giới này vẫn có những thứ di sản tiêu cực đó Sota.
Takami dịu dàng đáp.
Nếu như chúng có thể tự nhiên biến mất thì cứ để nguyên như thế là được. Nhưng nếu không thì phải có người đứng ra gánh lấy trọng trách đúng không? Cho đến khi có thể chắc chắn hạt giống của hoa khiên ngưu vàng đã biến mất hoàn toàn thì phải có người nhận trách nhiệm theo dõi nó. Tớ nghĩ đó là nghĩa vụ của hậu duệ những người đã làm loại thực vật nguy hiểm này lan ra ngoài. Tớ không thể trốn tránh nó được.
Đôi mắt cô đang nhìn thẳng vào Sota, không hề mảy may do dự. Quyết tâm và niềm tin mạnh mẽ của cô hiện ra rất rõ ràng.
Cảm ơn cậu,
Sota lẩm bẩm.
Tại sao chứ?
Takami nghiêng đầu ngạc nhiên.
Vì cậu đã dạy tôi một điều rất tuyệt vời.
Thế sao?
Takami vẫn giữ vẻ ngạc nhiên rồi cười.
Tớ đã kể hết chuyện của mình rồi. Bây giờ đến lượt cậu đó.
Tôi á? Tôi biết kể chuyện gì đây?
Đương nhiên là những chuyện từ trước tới giờ rồi. Cả tớ lẫn anh Yosuke đều rất ngưỡng mộ khả năng thám tử của cậu đó. Tớ rất muốn nghe bằng cách nào mà cậu lần ra được tới tận chuyện vụ MM.
Takami cầm ly Mimosa lên và nhìn anh đầy vẻ hiếu kỳ.
Sota gật đầu rồi cầm lấy cốc bia.
Được rồi! Nhưng mà chuyện sẽ dài đấy. Dù gì, tớ cũng phải bắt đầu từ câu chuyện mùa hè năm chúng ta còn học lớp Tám.